*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi giờ học của khối tiểu học ngày thứ sáu, Hà Lạp Dương tới trường đón hai bạn nhỏ, tối qua đã sửa soạn xong tất cả hành lý, bài tập cuối tuần của hai đứa vẫn phải làm, cho nên không vòng về nhà nữa, đeo cặp sách lên, trực tiếp ra sân bay.
Tiểu Vũ cũng đã rất lâu chưa có ra ngoài du lịch. Trước đây ầm ĩ ly hôn một năm, cậu nào có tâm tình đi chơi... Cho dù là trước khi ly hôn, cậu cũng đã lâu không có đi du lịch, đi một mình không vui, mà khi đó trạng thái giữa cậu với Trần Khác Thanh đã như nước với lửa.
Tiểu Vũ rất phấn chấn, ngồi ghế sau trò chuyện với anh Tiểu Minh: "Anh Tiểu Minh, anh ra biển bao giờ chưa? Lúc chơi nhớ cẩn thận, phải theo sát ba, không được chạy lung tung, nếu không sẽ bị bắt đi đó."
Trần Khác Thanh yên lặng nghe nó nói, không hề qua quýt: "Cảm ơn Tiểu Vũ."
Hà Lạp Dương đặt ba ghế ngồi liền nhau, Tiểu Vũ muốn ngồi cạnh cửa sổ, Trần Khác Thanh ngồi giữa, cậu ngồi ở vị trí sát lối đi. Hoàng hôn, máy bay cất cánh, bay được không lâu Tiểu Vũ đã lăn ra ngủ mất, Trần Khác Thanh đắp chăn mỏng lên cho thằng bé.
Hà Lạp Dương hỏi hắn: "Anh buồn ngủ không, hay ngủ một lát đi? Ngồi máy bay đối với trẻ con mà nói tương đối mệt."
Trần Khác Thanh đáp: "Anh không sao, ngược lại là em đó, không phải em bị say máy bay à? Mặc dù uống thuốc chống say rồi, em vẫn ổn chứ?"
Lời này khiến cậu rất ấm lòng. Hà Lạp Dương nhớ năm đó hai người còn chưa kết hôn, tới thành phố K chơi, cậu bị say máy bay nôn tới mức chết đi sống lại, nằm suốt một ngày trong khách sạn, Trần Khác Thanh chăm sóc cho cậu, không đi đâu hết.
Một tiếng rưỡi sau tới nơi.
Tới nơi xa lạ, Tiểu Vũ rất căng thẳng, tay nhỏ nắm chặt tay trái ba, còn gọi anh Tiểu Minh: "Anh, anh mau nắm lấy tay phải ba đi, vậy sẽ không sợ đi lạc nữa."
Trần Khác Thanh: "Nhưng... nếu hai tay của chú đều cầm tay anh với em rồi, chú ấy sẽ không xách hành lý được nữa..."
Tiểu Vũ chợt hiểu ra, thả tay, lại không biết phải làm sao: "Vậy làm sao đây?"
Hà Lạp Dương nói: "Con nắm góc áo ba đi."
Lúc trước đã đặt sẵn taxi tới đón, Hà Lạp Dương đưa hai đứa bé lên xe, nói với tài xế: "Chú hé cửa sổ ra một chút."
Gió biển mát lành lùa vào, Hà Lạp Dương nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trước đây cậu cũng từng ngắm cảnh này một lần, rất khó không nhớ tới chuyện năm đó, suy cho cùng những hồi ức tốt đẹp kiếp này của cậu cũng chẳng có bao nhiêu, Trần Khác Thanh thi thoảng đại phát từ bi đối xử với cậu tốt một chút, cậu đều ghi nhớ rất lâu.
Cậu đã sắp quên mất, trước đây hai người cũng từng có quãng thời gian tốt đẹp.
Hồi đầu hai người sao lại kết hôn?
Bắt đầu từ năm hai đại học hai người qua lại với nhau, gần hai năm sau, tới năm tư Trần Khác Thanh bắt đầu khởi nghiệp, hắn là thiếu gia nhà giàu, nhà hắn cho hắn một khoản tiền làm vốn khởi nghiệp. Ban đầu hai người tự tìm công việc, Hà Lạp Dương tìm được việc ở một xí nghiệp tư nhân, cậu dùng mấy vạn tệ tích góp được hồi đại học mua một chiếc xe điện (*) giá cả bình ổn, một hôm xe bị hỏng, Trần Khác Thanh đưa cậu tới công ty, bị đồng nghiệp bắt gặp. Sau này nữ đồng nghiệp đó rủ cậu tới tham gia một buổi tiệc, kêu cậu giới thiệu người bạn đẹp trai trẻ trung giàu có nọ cho cô, cậu không thể nói "anh ấy là bạn trai tôi", chỉ đành tìm đại cái cớ lấp liếm qua đi.
Nơi làm việc so với học đường càng thêm thực tế, Hà Lạp Dương có thể tưởng tượng ra, chỉ là bạn của đồng nghiệp cũng đã có người tìm đến nhờ giới thiệu, vậy Trần Khác Thanh ở công ty của mình há chẳng phải càng nhiều đào hoa? Hồi còn đi học, đã có biết bao nhiêu nữ sinh theo đuổi hắn.
Hà Lạp Dương khi đó càng lúc càng thấy bất an, hai người đã yêu nhau rất lâu, nhưng tiếp xúc thân mật nhất vẫn chỉ dừng ở giai đoạn hôn nhau, vẫn luôn không tìm được cơ hội ái muội mà thuận lý thành chương. Chuyện này phải nói thế nào đây? Giả dụ hai người nam nữ yêu nhau, anh con trai kia nếu yêu nhau đã lâu mà vẫn không động tay động chân với bạn gái, quá nửa sẽ là gay lừa cưới. Với Trần Khác Thanh mà nói, phải đi hướng ngược lại mà suy đoán. Chỉ có thể dùng thẳng nam mà giải thích, đây quả thật là đáp án tuyệt vọng.
Hà Lạp Dương có thể làm gì Trần Khác Thanh? Chẳng lẽ cho hắn uống xuân dược, sau đó cưỡi lên tự mình động? Này là cưỡng gian đó? Không chỉ vũ nhục Trần Khác Thanh, còn vũ nhục chính bản thân cậu!
Hà Lạp Dương không nhịn được nữa, cãi nhau một trận với Trần Khác Thanh, sau đó hắn đưa ra đề nghị tranh thủ kỳ nghỉ cùng ra biển chơi. Trong lòng Hà Lạp Dương thầm quyết định, nhân cơ hội này nói rõ với Trần Khác Thanh, hoặc là cậu không cưỡng ép hắn nữa, hai người chia tay trong hòa bình, không tiếp tục lãng phí thanh xuân của nhau nữa.
Có điều cũng không nên nghĩ mọi chuyện tệ như vậy, lạc quan lên chút, nghĩ tới mặt tích cực, nói không chừng Trần Khác Thanh bị liệt dương? Hắn ưu tú như vậy, chắc cũng ngại không có mặt mũi nói ra? Hahahahaha. Hà Lạp Dương tự tìm vui trong khổ mà nghĩ. Nếu Trần Khác Thanh thật sự bị liệt dương, cậu hoàn toàn có thể chấp nhận, cậu yêu con người hắn, chứ không phải yêu... của hắn!
Tới ngày thứ hai của chuyến đi, Hà Lạp Dương rốt cục cũng cảm thấy dễ chịu hơn, Trần Khác Thanh chăm sóc cậu suốt một ngày, thoạt nhìn thực khiến người ta cảm động, nhưng nghĩ đến trong hành động này không bao hàm tình yêu, Hà Lạp Dương lại cảm thấy rất bi thương. Hai người tản bộ trên bờ biển, cậu nói với Trần Khác Thanh: "Nếu về mặt sinh lý anh thật sự không thể tiếp nhận em, vậy chúng ta nhân lúc vẫn chưa muộn mà chia tay đi."
Trên khuôn mặt lạnh nhạt của Trần Khác Thanh chỉ lộ ra biểu cảm nghi hoặc, hỏi: "Vì sao?"
Điều Hà Lạp Dương không thể chịu nổi nhất chính là cái này, hắn thế nhưng chỉ có chút nghi hoặc? Này tính là gì? Cậu không thể nói "bởi vì chúng ta yêu nhau đã lâu nhưng anh vẫn chưa lên giường với em", quá phóng túng, cho nên chỉ đành uyển chuyển đáp: "Chính vì bộ dáng hiện giờ của anh."
Trần Khác Thanh nói: "Anh không hiểu, em nói về mặt sinh lý không thể tiếp nhận em là có ý gì? Em đang nghi ngờ..."
Trần Khác Thanh còn chưa nói xong, Hà Lạp Dương đã chém đinh chặt sắt mà nói: "Phải. Em nghi ngờ anh bị liệt dương. Nếu anh bị thật, vậy chúng ta không chia tay; nếu anh không bị, vậy chúng ta vẫn nên chia tay thì hơn."
Khuôn mặt băng sơn vạn năm không đổi của Trần Khác Thanh khẽ rạn nứt, qua nửa ngày mới nói được: "Em như vậy, anh thừa nhận hay không thì đều là đường chết."
Hà Lạp Dương quay mặt đi, nhìn trời biển mênh mông, nói: "Phải, đều là đường chết."
Trần Khác Thanh đứng sau lưng cậu nói: "Anh không bị liệt dương, anh cũng không định chia tay."
Tối đó hai người lần đầu tiên phát sinh quan hệ, Hà Lạp Dương cảm thấy bản thân mình thật sự rất đê tiện.
Sáng sớm hôm sau.
Hà Lạp Dương thức dậy, trong vô thức đi tới phụ cận nơi này.
Đứng tại đây ngắm nhìn cảnh sắc không khác trước kia là bao, mà cậu thì đã không còn là cậu của mười năm trước nữa.
"Trước kia chúng ta cũng từng tới chỗ này nhỉ? Em vẫn nhớ chứ?" Sau lưng vang lên một giọng nói.
Hà Lạp Dương quay người, nhìn thấy Trần Khác Thanh——Tất nhiên vẫn ở hình hài trẻ con.
Hà Lạp Dương bất đắc dĩ nhìn hắn: "Tôi đã tới đây rồi, anh cũng nên nói vì sao lại lừa tôi tới đây chứ?"
Trần Khác Thanh ngẩn người, nói: "Anh không hiểu em đang nói gì."
Hà Lạp Dương đáp: "Tiểu Vũ có một thói quen, từ sau khi lên tiểu học, làm xong bài tập nó sẽ bắt đầu viết nhật ký, mỗi ngày đều đợi người lớn đi ngủ sau đó nó nằm trong chăn lén lút viết, nó tưởng tôi không biết, nhưng thực ra tôi biết. Trong nhật ký nó viết anh Tiểu Minh bảo tới thành phố K ra biển chơi. Vậy, anh Tiểu Minh, bây giờ anh có thể nói rốt cuộc là vì sao rồi chứ?"
"Cuối cùng thì anh đang che giấu điều gì?"
"Anh với bà nội hai người rốt cuộc đã bàn bạc gì với nhau?"
"Vì sao anh phải vòng một khúc lớn như vậy để tới đây?"
Trần Khác Thanh ngậm miệng không đáp.
Hà Lạp Dương bực bội nói: "Lúc nào cũng thế, cứ đến lúc này anh lại y như người câm."
Trần Khác Thanh chỉ cảm thấy khó mở lời, hắn nhớ tới lời bà nội Hà Lạp Dương nói với mình trước khi đi, hít sâu một hơi, nói: "Đúng là anh đã gạt em. Một ngày trước khi chúng ta ký đơn ly hôn, anh đã uống rượu... vì anh không muốn ly hôn."
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau vào V, chiều mai sẽ up chương V.
Hết chương 20.
(*) Bản gốc 代步车: