Hôm Nay Cũng Không Thể Ly Hôn Thành Công

Chương 27

Editor: Đại Hoàng - Beta: Min

Chương 27: Ngày thứ hai mươi hai

Sau khi báo cảnh sát thì hành động của họ cũng rất nhanh chóng, đầu tiền họ xem camera giám sát ngoài cổng trường phát hiện thấy Tiểu Vũ leo lên chiếc xe bus X, tiếp tục xem camera trên xe biết được nó xuống ở trạm nào, cuối cùng tra được một đoạn camera thấy Tiểu Vũ nói chuyện với một bà lão, Tiểu Vũ chạy đi, bà cụ cũng đuổi theo, về sau thì không biết thế nào.

Tuy rằng trước mắt có tờ giấy nhắn chứng minh Tiểu Vũ là vì giận dỗi ba mà bỏ nhà ra đi, nhưng vì đã từng có rất nhiều vụ bắt cóc trẻ em, cho nên mọi người đều rất lo lắng liệu Tiểu Vũ có phải bị bắt mất rồi không.

Hà Lạp Dương lo lắng sắp điên rồi, cậu không dám tưởng tượng nếu có chuyện gì xảy ra thì sẽ thế nào, nếu Tiểu Vũ có mệnh hệ gì, cả đời này cậu sẽ day dứt không yên. Con người ta phàm là gặp phải tình huống thế này phản ứng đầu tiên sẽ là phủ định và trốn tránh. Rất nhiều gia đình có trẻ nhỏ bỏ nhà ra đi về sau rạn nứt cũng chỉ vì cha mẹ hai bên trách móc lẫn nhau, Hà Lạp Dương cũng vậy. Chuyện đầu tiên cậu làm chính là nổi giận với Trần Khác Thanh: "Nếu không phải vì anh cũng sẽ không xảy ra những chuyện này!"

"Tiểu Vũ là vì anh nên mới bỏ nhà đi."

"Anh cũng không biết coi sát con một chút, cả ngày ở cùng một chỗ với con mà cũng để lạc mất nó được."

Cơ mặt Trần Khác Thanh bạnh ra căng chặt, giống như mặt nạ điêu khắc từ ngọc, đẹp thì có đẹp nhưng nhìn không ra chút cảm xúc nào. Hắn chỉ nói: "Xin lỗi..."

Hà Lạp Dương không hề trông thấy chút cảm xúc phập phồng nào từ hắn, đến tột cùng hắn có lo lắng cho an nguy của con trai hay không?

Hà Lạp Dương bị thái độ cứng ngắc gần như lạnh nhạt này của hắn chọc tức, giống như đổ thêm dầu vào lửa, cậu nhất thời nổi trận lôi đình, bị lửa giận làm mờ lý trí, không lựa lời đã nói: "Trần Khác Thanh, rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì? Anh có thể nói cho tôi biết hay không? Đừng có lần nào cũng như bị rút lưỡi. Anh biết được manh mối gì? Anh đừng có chuyện gì cũng giấu giếm tôi. Tôi đã tới trường tiểu học năm xưa của anh hỏi rồi..."

"Lâm Hướng Dương là ai?"

"Năm tám tuổi anh cũng từng bỏ nhà ra đi có đúng không? Vì sao anh lại bỏ nhà đi cùng tên nhóc Lâm Hướng Dương đó?"

Trần Khác Thanh y như bị cậu hỏi trúng chỗ đau, hắn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc khiếp sợ, lúng búng nửa ngày mới nặn ra được một từ: "Anh..."

Đúng lúc này, cảnh sát chợt đi tới nói: "Anh Hà, chúng tôi xem cảnh camera ghi lại, lấy được một tấm hình chụp chính diện mặt người phụ nữ tiếp cận con anh, anh xem có chút ấn tượng nào không?"

Có đôi khi cũng là người quen gây án, vì thế trước hết phải hỏi qua phụ huynh.

Hà Lạp Dương nhìn người trong ảnh, hiển nhiên là có nhận ra, vẻ mặt cậu thoáng chốc liền trở nên nghiêm nghị, nói: "Tôi từng gặp người này... cũng vừa mới mấy ngày trước thôi, bà ấy họ Trình, là người thành phố K."

"Cậu quen sao?"

"Cũng không tính là quen, tôi mới chỉ gặp bà ấy một lần." Nói xong, Hà Lạp Dương lại chau mày, "À không, là hai lần, tôi cũng chỉ biết bấy nhiêu."

Cậu sốt ruột nói: "Tôi biết nơi bà ấy sống, dù không nhớ rõ số nhà nhưng nếu tới thành phố K chắc tôi vẫn có thể tìm được. Bây giờ tôi sẽ đi tìm thử xem."

Chuyện này từ đầu tới cuối đều vô cùng kỳ lạ, bà lão này đột nhiên xuất hiện tự xưng là bà nội cậu, cậu sắp xếp chỗ ở cho bà thì người lại chạy mất, bây giờ thì bị hoài nghi bắt cóc Tiểu Vũ. Hà Lạp Dương hoàn toàn không thể hiểu nổi, rõ là đen đủi.

Cảnh sát lấy được manh mối rồi rời đi, Trần Khác Thanh nói: "Đừng sốt ruột, cho dù bà ấy sống ở thành phố K, nhưng trong thời gian ngắn ngủi như vậy cũng không kịp trở về đâu, chắc bà ấy vẫn còn ở đây."

Hà Lạp Dương tức đến bật cười: "Tôi phục anh thật, đến lúc này rồi còn có thể bình tĩnh như vậy. Anh luôn miệng nói anh cũng coi Tiểu Vũ như con thân sinh của mình, tôi thấy cũng chỉ là nói cho có mà thôi."

Trần Khác Thanh trầm mặc giây lát, rồi mới nói: "Có lẽ anh có thể tìm được bà ấy đang ở đâu."

Hà Lạp Dương sửng sốt, chợt sực hiểu ra: "Anh biết bà ấy là ai? Anh quen bà ấy....Trước giờ anh chưa từng nói cho tôi."

Trần Khác Thanh lạnh lùng đáp: "Em cũng không nói với anh em với bà ấy gặp nhau."

Hà Lạp Dương thử suy đoán: "Đừng nói với tôi là, tôi sắp xếp cho bà ấy ở khách sạn xong, là anh kêu người đưa bà ấy đi đấy? Không, với dáng vẻ hiện giờ của anh, lại còn luôn ở nhà không ra khỏi cửa, anh sao có thể làm được?"

Trần Khác Thanh không tiếp tục tranh cãi với cậu nữa, hắn lấy di động gọi cho em trai Trần Trạch Vũ: "Em dẫn bà Trình Phương đi đâu rồi?"

Hà Lạp Dương hỏi: "Anh đang nói chuyện với ai?"

Trần Khác Thanh nhấc tay lên ý bảo đang nói chuyện điện thoại với người khác, không muốn cãi cọ với cậu nữa. Hắn nói: "Ừ... được... anh biết rồi... hay là em cũng qua luôn đi."

Cúp máy.

Hà Lạp Dương nhịn xuống sự xúc động, không mắng hắn, cậu nắm bắt trọng điểm: "Thế nào? Có manh mối để tìm Tiểu Vũ không?"

Trần Khác Thanh mím môi: "Không..."

"Đệt." Hà Lạp Dương tức giận bật ra một câu chửi tục, cậu dùng ánh mắt gần như căm giận nhìn Trần Khác Thanh, "Nếu anh đã biết bà lão đó là ai, vậy anh nói đi! Vì sao bà ấy lại muốn dẫn Tiểu Vũ đi! Đã là lúc nào rồi? Đến tột cùng anh đang giấu giếm chuyện gì hả?"

Nếu không phải hiện giờ Trần Khác Thanh đang mang hình hài một đứa trẻ, cậu nhất định phải cho hắn hai đấm.

Bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, trái tim Trần Khác Thanh đau như dao cắt, thế nhưng lời nói cứ nghẹn ở cổ không cách nào thốt ra được, hắn hỏi: "Em với bà Trình Phương đã nói những gì?"

Hà Lạp Dương giận đến mức hít thở cũng run rẩy: "Bà ấy nói, bà ấy là bà nội ruột của tôi. Chuyện này là sao?"

Trầm mặc giây lát, Trần Khác Thanh nói: "Về mặt huyết thống, bà ấy là bà nội ruột của em... Có lẽ bà ấy muốn đưa Tiểu Vũ đi, bắt em nhận bà."

Hà Lạp Dương ngây ngốc: "Lời này của anh là có ý gì? Bà ấy là cái gì của tôi?"

Trần Khác Thanh trốn tránh không nói: "Bây giờ không phải lúc cãi nhau, tìm Tiểu Vũ quan trọng hơn. Đợi lát nữa Trạch Vũ đến rồi hỏi tối qua nó đưa người đi đâu."

Nói đến chuyện này Hà Lạp Dương càng tức hơn: "Ha, anh liên lạc với em trai anh khi nào?"

Trần Khác Thanh: "..."

Hà Lạp Dương hùng hổ dọa người: "Mau nói đi! Anh đừng có lúc nào cũng để tôi ép một câu anh mới chịu nói một câu!"

Trần Khác Thanh không dám nhìn cậu: "Vừa biến thành thế này, anh đã nói với Trạch Vũ rồi."

Hà Lạp Dương bật cười thật sự: "Hóa ra ngay từ đầu anh đã chơi tôi? Nếu người nhà anh đều đã biết hết rồi, anh mắc mớ gì còn ăn vạ ở chỗ tôi?! Trần Khác Thanh!!!"

Trần Khác Thanh giống như bị chọi cho một cục đá, hắn lầm bầm: "Bởi vì anh không muốn ly hôn."

Hà Lạp Dương: "..."

Mất một lúc lâu Hà Lạp Dương mới bình tĩnh lại, cậu quay người đi tìm chỗ ngồi xuống, không muốn nhìn Trần Khác Thanh thêm một giây phút nào nữa.

Trần Trạch Vũ tới, cậu ta ngượng ngùng lên tiếng chào hỏi cậu: "Chị... à, Hà... anh Dương?"

Hà Lạp Dương đang chuẩn bị hỏi cậu ta, chợt cảnh sát lại đi tới, mừng rỡ thông báo: "Dân cảnh ở phía Tây thành phố nói có một bà cụ dẫn con trai anh tới cục cảnh sát."

Vậy mà sợ bóng sợ gió một hồi.

Hết chương 27.
Bình Luận (0)
Comment