Hôm Nay Cũng Không Thể Ly Hôn Thành Công

Chương 30

Editor: Đại Hoàng - Beta: Min

Chương 30: Ngày thứ hai mươi tám

Rốt cuộc có ly hôn hay không?

Hà Lạp Dương vốn là kiên quyết muốn ly hôn, nhưng giờ lại không chịu ký vào đơn ly hôn; Trần Khác Thanh vốn luôn kéo dài không ký đơn ly hôn, hiện tại lại chấp nhận ký. Phải, Trần Khác Thanh trước kia quả thật không muốn ly hôn, nhưng hiện tại cái "không ly hôn" này cũng không giống với "không ly hôn" mà hắn mong muốn.

Hà Lạp Dương nói vậy tức là mặc kệ có ly hôn hay không đều muốn hắn phải nói ra chân tướng, nhưng hắn không thể nói được? Dù cho sẽ bị Hà Lạp Dương chán ghét, hắn cũng không thể nói. Trần Khác Thanh thầm suy nghĩ một phen, lúc sau ngẩng đầu lên, trông thấy ánh mắt Hà Lạp Dương trực diện nhìn mình, hắn ngẩn người.

Vẻ mặt Hà Lạp Dương chán nản uể oải: "Điểm thứ hai của anh mà tôi ghét nhất chính là bộ dạng lúng búng rõ ràng có ẩn tình lại không chịu nói ra này."

Trần Khác Thanh: "... Xin lỗi."

Giống như đã sớm dự đoán được, Hà Lạp Dương trợn trắng mắt: "Tôi ghét nhất chính là anh nói xin lỗi với tôi. Quả nhiên vẫn rất đáng ghét, cho dù vẻ bề ngoài anh biến thành đáng yêu cũng vẫn đáng ghét."

Trần Khác Thanh: "..."

Trần Khác Thanh rơi vào thế khó xử, tiếp tục ăn vạ ở chỗ Hà Lạp Dương thì sẽ bị ép hỏi, cho dù ép không ra nhưng ít nhiều cũng sẽ bị phát giác chút dấu vết, nhưng nếu không ở lại, Hà Lạp Dương đang làm gì hắn đều không hay biết, lại lo lắng cậu tiếp tục đâm đầu đi điều tra lung tung, cuối cùng lại nghĩ đông nghĩ tây.

Vì thế hắn trốn đến nhà em trai, nhưng vẫn lén lún sai người coi sát Hà Lạp Dương xem cậu đi đâu, dù sao cũng là công ty của hắn, tai mắt khắp nơi. Cậu đi đâu hắn cũng phải biết, cậu ra ngoài cũng phải có người đi theo, tốt nhất là đừng có ra khỏi cửa, không cho cậu thời gian trống, kiếm việc cho cậu làm, tìm người quấn lấy cậu. Trước mắt... trước mắt cứ tạm giữ chân cậu cho tới khi hắn trở lại bình thường.

Cách thời hạn một tháng vẫn còn bảy ngày.

Cách làm của Trần Khác Thanh mới ban đầu còn có hiệu quả, về sau Hà Lạp Dương điên cuồng tăng ca giải quyết công việc, hai ngày sau, cậu tới tìm hai anh em nhà họ Trần, nói: "Công việc tôi gần như đã giải quyết ổn thỏa cả rồi, anh chỉ cần bàn giao là được. Dù sao thì, người đầu tiên anh tìm đến chẳng phải em trai nhà anh sao, em trai anh chắc chắn là người anh có thể tín nhiệm, công ty để cho chú ấy quản lý đi. Chúng ta sắp ly hôn rồi, không là gì của nhau nữa. Anh kiểm tra sổ sách đi, một đồng tiền tôi cũng không lấy của anh, cũng không làm loạn công ty anh lên. Đã đủ tận tình tận nghĩa hay chưa? Anh cũng đừng giày vò tôi nữa, Trần Khác Thanh."

Trần Khác Thanh không nêu ý kiến, chỉ tránh nặng tìm nhẹ: "Không phải em đang quản lý công ty rất tốt sao?"

Hà Lạp Dương lười chơi trò lá mặt lá trái với hắn: "Tôi không muốn làm nữa. Bây giờ ở công ty anh thêm một phút nữa thôi tôi cũng... không thể chịu được nữa."

Trần Khác Thanh im lặng, trái tim hắn bị cha con hai người dẫm nát sắp không dán lại được nữa rồi: "... Ừ. Vậy được."

Dầu sao hiện tại cũng đã lật mặt với nhau, Hà Lạp Dương cũng lười khách sáo với hắn. Chính bản thân cậu cũng không rõ sao mình lại bị mấy từ này của hắn kích thích, Hà Lạp Dương đột nhiên nổi trận lôi đình: "Anh cmn lại như vậy! Cãi cũng cãi không xong! Lần nào cũng là tôi tự lên cơn điên, anh ở một bên nhìn có phải thấy tôi nực cười lắm hay không? Lần nào anh cũng nhận lỗi với tôi, nhưng một chút thái độ nhận sai cũng không có, chỉ có "ừ", "được", "phải", cứ như tất cả đều là lỗi của tôi không bằng, đều tại tôi gây sự vô cớ, anh khoan dung độ lượng không thèm chấp nhặt với kẻ tiểu nhân hẹp hòi, cho nên ép mình phải cúi đầu với tôi."

"Anh..." Trần Khác Thanh bị cậu mắng cho không có lực đánh trả, "Anh... anh không biết."

Hà Lạp Dương một hơi mắng xong thì không còn hơi sức mắng tiếp nữa, cậu nhìn hai tay mình, nắm chặt, lại thả ra: "Anh thì có lúc nào biết. Ha, nếu anh biết, chúng ta đã không ầm ĩ đến mức phải ly hôn."

Sau khi bình tĩnh lại, Hà Lạp Dương nói: "Anh giấu được một lúc, không giấu được cả đời, tôi cũng không phải thằng ngốc, tự điều tra sớm hay muộn tôi cũng sẽ tra ra được. Hiện tại tôi cảm thấy bản thân thật nực cười, bắt đầu từ khi còn nhỏ cuộc sống của tôi đều đã là những lời nói dối, bây giờ tôi đã không thể nhận biết cái nào là thật, cái nào là giả nữa rồi. Trừ khi nhốt tôi lại, còn không anh không cản được tôi đâu."

Khuôn mặt trẻ con của Trần Khác Thanh bị phủ lên một tầng u uất nhàn nhạt, hắn lâm vào khốn cảnh, tiến thoái lưỡng nan.

Hà Lạp Dương đứng dậy: "Anh cứ từ từ nghĩ đi. Đợi anh nghĩ xong rồi nói không chừng tôi cũng đã tra ra rồi."

Trần Khác Thanh muốn đuổi theo, lại quên mất mình vẫn đang là đứa trẻ, không cẩn thận từ trên ghế ngã xuống, Hà Lạp Dương nghe sau lưng "rầm" một tiếng, quay đầu lại thấy Trần Khác Thanh ngã dưới sàn, đầu đụng phải góc bàn sưng lên một cục, bất đắc dĩ đành quay trở lại.

Trần Khác Thanh không để ý chuyện mình bị thương, hắn bắt lấy tay cậu, nói: "Anh nói, anh nói cho em được chưa?"

Hà Lạp Dương nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, hiển nhiên không tin: "Anh đừng bịa tạm bợ cái gì ra để gạt tôi. Anh biết bao nhiêu thì nói hết bấy nhiêu cho tôi."

Trần Khác Thanh mím chặt môi: "Lần này anh thật sự không gạt em. Anh sẽ nói hết, nhưng em cố đợi thêm bốn ngày nữa, chỉ bốn ngày thôi, sau khi khôi phục trở lại, anh sẽ nói với em."

Hà Lạp Dương nhìn khuôn mặt non nớt của hắn, nhưng biểu cảm vẫn hoàn toàn cứng ngắc, thoạt đầu nhìn không ra cảm xúc gì... giống như sông băng vạn năm bất biến bất ngờ xuất hiện vết nứt, Hà Lạp Dương nhìn sâu vào đáy mắt hắn, đôi mắt kia như muốn hút cậu vào trong, bên trong là thống khổ cùng giãy dụa, dần ướt, nước mắt ầng ậng quanh vành mắt.

"Anh sẽ nói hết cho em biết, anh cũng... cũng sẽ ly hôn."

Tim Hà Lạp Dương đau như cắt, cậu ngây người, lấy lại tinh thần, dời tầm mắt: "Ngã một cái thôi cũng đâu đến mức phải như sắp khóc tới nơi thế kia. Đời này ngoại trừ lần đó trong mộng, đây xem như là lần đầu tiên tôi thấy anh khóc."

Hà Lạp Dương thậm chí có cảm giác bản thân như người xấu, khi dễ người quá đáng.

Sau khi về nhà, Hà Lạp Dương lại mơ thấy Trần Khác Thanh hồi nhỏ, hai người thất tha thất thểu đi trên con đường tối thui.

Ban đêm không có ánh sáng, con đường kia vẫn chưa được sửa chữa, Trần Khác Thanh lưng đeo cái cặp sách thật to, một tay cầm tay cậu, tay còn lại cầm đèn pin lắc lư chiếu xung quanh. Cậu vừa đói vừa khát lại vừa mệt, cứ thế bước đi, chợt vấp phải một cái hố, ngã nhoài, đầu gối tróc cả da, Trần Khác Thanh dừng lại, lấy cồn, bông băng cùng băng cá nhân từ trong cặp sách ra, giúp cậu khử trùng sau đó dán miếng băng lên.

Nhưng đi đường vẫn rất đau, Hà Lạp Dương nghe thấy chính mình thút thít nói: "Đau quá."

Trần Khác Thanh lau nước mắt cho cậu, bảo: "Tớ cõng cậu nhé?"

Hà Lạp Dương do dự: "Cậu còn phải đeo cặp sách mà."

Trần Khác Thanh quàng cặp sách ra trước, rồi cong người xuống: "Giờ thì tớ có thể cõng cậu rồi. Cậu cầm đèn pin soi đường giúp tớ."

Hà Lạp Dương trèo lên lưng Trần Khác Thanh, ôm lấy cổ hắn, tay cầm đèn pin. Trần Khác Thanh y như con rùa đen lù rù tiến về phía trước. Hà Lạp Dương nằm rạp trên lưng hắn, không muốn khóc ra tiếng, nhưng nước mắt vẫn ướt đẫm bên vai hắn: "Tớ sợ lắm, chúng ta phải đi đâu?"

Trần Khác Thanh đáp: "Không phải có tớ đi với cậu à? Đừng sợ, Dương Dương rất dũng cảm. Chúng ta đi tới nơi bọn họ không thể tìm thấy được, tớ đã đáp ứng với cậu, tớ sẽ bảo vệ cậu cả đời."

Không biết đã qua bao lâu, đèn pin hết pin, không còn ánh sáng nữa. Hà Lạp Dương nghĩ Trần Khác Thanh nhất định rất mệt, bèn nói: "Chúng ta nghỉ một lát đi? Tớ hết đau rồi, tớ tự đi tiếp được."

Hai người tạm dừng ngồi lên một hòn đá nghỉ ngơi, đường ban đêm rất ẩm ướt, trong bóng đêm Trần Khác Thanh nắm lấy bàn tay cậu, an ủi: "Dương Dương, xem kìa, hôm nay ánh trăng có đẹp không?"

Mặc dù xung quanh quá tối làm cậu không nhìn rõ mặt Trần Khác Thanh, nhưng vẫn cảm nhận được sự dịu dàng của hắn khi nói câu này, ở trong mơ, cậu cũng nhìn thấy được ánh trăng dịu dàng hơn hết thảy.

Tỉnh lại, Hà Lạp Dương thấy gối đầu đều ướt đẫm nước mắt.

Một thằng đàn ông. Đúng là rất nực cười.

Mấy ngày này tâm trạng cậu đều không tốt, nhớ đến hôm ký đơn ly hôn phải chuẩn bị một số thứ, cậu bèn đi chuẩn bị, thế mà lại phát hiện một phần văn kiện bị mất. Cậu cẩn thận ngẫm lại... chắc vào ngày đầu tiên, cậu trở lại căn nhà đợt trước ở, không cẩn thận làm rơi ở bên đó. Lúc đó cậu quá kinh ngạc, văn kiện để trên bàn lúc sau cũng quên mất.

Hà Lạp Dương bớt chút thời gian quay lại tìm đồ, Trần Khác Thanh trước giờ chưa từng đổi lại chìa khóa cùng mật mã.

Có lẽ là rơi ngoài phòng khách.

Hà Lạp Dương vừa ra phòng khách liền thấy ngay, cầm được đồ rồi định đi luôn, đột nhiên lại muốn nhìn thử xem nơi này sau khi mình đi có nhiều thêm gì không, vì thế bèn đi quanh tìm kiếm một vòng.

Thế mà thật sự tìm được.

Cậu tìm thấy mấy tấm biên lai, đơn vị ghi trên biên lai là một bệnh viện, xem tên thì là bệnh viện tâm thần. Hình như Trần Khác Thanh đã từng tới bệnh viện này, không chỉ một lần? Nhìn vết tích có vẻ đã rất lâu rồi...

Bệnh viện tâm thần? Là bệnh viện tâm thần mẹ đang ở sao? Hà Lạp Dương nghĩ tới đây, trong đầu chợt có một cơn co rút đau đớn tựa như bị kim châm, chính bản thân cậu cũng cảm thấy rất kỳ lạ, đợi đã, mẹ cậu đang ở bệnh viện tâm thần nào? Vì sao mấy năm nay cậu không đi thăm bà? Vì sao cậu không thể nhớ ra chút gì? Dù sao bà cũng là mẹ ruột của cậu, vì sao cậu không tới thăm bà?

Tiếp đó trong đầu chợi hiện lên tên một bệnh viện tâm thần. Chẳng lẽ những năm qua là Trần Khác Thanh giúp mình chăm sóc mẹ?

Cậu phải đi xem xem.

Không thể chậm trễ.

Nhân lúc trời hãy còn sáng, Hà Lạp Dương bèn trực tiếp lái xe tới đó.

Đến nơi đã là bốn giờ rưỡi, bệnh viện vẫn chưa đến giờ tan tầm, vừa lúc.

Hà Lạp Dương bước vào cửa, có một loại cảm giác kỳ lạ giống như bị điện giật khiến người cậu khẽ run, không thể nói rõ rốt cuộc là thứ gì... Cậu tìm tới trước bàn tiếp tân, nói: "Tôi tới hỏi một bệnh nhân."

Hà Lạp Dương nói: "Bệnh viện cô có bệnh nhân nữ tên Đổng Ức Liên không? Tôi là người nhà bà ấy."

Hộ sĩ đáp: "Xin anh đưa chứng minh thư ra."

Hà Lạp Dương đưa mấy thứ như chứng minh thư này nọ qua, hộ sĩ kiểm tra trên máy tính một lát, rồi đột nhiên ngừng lại, lộ ra vẻ mặt kỳ lạ, liếc mắt nhìn cậu một cái: "Anh tới một mình?"

Hà Lạp Dương hỏi: "Cần hai người tới mới được kiểm tra sao?"

Hộ sĩ khó xử: "Tư liệu của anh có chút vấn đề, anh ngồi đây đợi một lát."

Hà Lạp Dương ngoan ngoãn ngồi chờ.

Văn phòng của bác sĩ ở ngay phía trước bàn hộ sĩ, cậu nhìn hộ sĩ kia đi qua gõ cửa, gọi bác sĩ ra rồi chỉ chỉ vào cậu, mặc dù đã cố tình thấp giọng xuống nhưng cậu vẫn nghe thấy cô nói gì: "Anh ta là bệnh nhân trước kia từng điều trị ở chỗ chúng ta... anh ta tới hỏi về một bệnh nhân khác."

Hà Lạp Dương ngây người.

Đúng lúc này, tầng trên đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai khác thường, rầm rập, thình thình, có bệnh nhân tâm thần muốn bỏ trốn, các hộ sĩ đành bỏ qua cậu mà chạy đi giúp đỡ.

Hà Lạp Dương thất hồn lạc phách đi tới trước bàn hộ sĩ, máy tính vẫn đang mở, trên màn hình là bệnh án của cậu.

Chín năm trước, cậu vì hậu chấn tâm lý cùng có hành động tư duy điên loạn mà phải nhập viện điều trị một năm.

Hết chương 30.
Bình Luận (0)
Comment