Hôm Nay Cũng Không Thể Ly Hôn Thành Công

Chương 36

Editor: Đại Hoàng - Beta: Min

Chương 36: Sau này (1)

Giả sử ví hôn nhân như dòng nước, nếu không gần nhau sẽ mau chóng khô cạn, nhưng nếu tiếp cận quá gần sẽ dễ sinh ra xoáy nước. Tất cả mọi cuộc hôn nhân trên đời không phải lúc nào cũng luôn êm ả bình lặng, khi hai người nảy sinh bất đồng, "xoáy nước" sẽ sinh ra, ban đầu là lẫn trong mặt nước bình lặng, có thể sẽ dần dần biến mất, cũng có thể sẽ chậm rãi trồi lên, ngày càng dữ dội. Cái gọi là "kiên nhẫn", không đi giải quyết tận gốc vấn đề, chính là một khối đá ngầm, sừng sững bất động đứng nguyên tại chỗ, sớm hay muộn cũng sẽ khiến cả hai người thịt nát xương tan. Cái gọi là hôn nhân sau khi trải qua khắc khẩu cuối cùng vẫn sẽ thống nhất về một hướng, sau khi trải qua sóng gió, khôi phục lại bình lặng, vẫn sẽ muốn ở bên cạnh đối phương, cùng nhau xuôi theo dòng nước, lái tới tận cuối nhân sinh.

Nếu thật sự không thể tìm được phương hướng thống nhất, vậy chỉ có ly hôn mới có thể giúp đôi bên cùng lắng lại.

Sau khi xuất viện, Trần Khác Thanh và Hà Lạp Dương hẹn nhau một cái thời gian, cùng bình tĩnh ngồi xuống, mời luật sư tới.

Lần này Trần Khác Thanh không có bất kỳ ý kiến gì, ngoan ngoãn kí tên mình vào đơn, đồng ý chấp nhận ly hôn.

Kéo dài bao lâu, cuối cùng cũng thành công ly hôn, thế nhưng Hà Lạp Dương lại không hề vui vẻ, trái lại trong lòng lại có chút mờ mịt mất mát, có điều so với trước kia từ tận đáy lòng không muốn gặp lại Trần Khác Thanh một lần nào nữa thì hiện tại, tâm trạng cậu đã bình lặng lại rất nhiều. Cậu cười nói: "Hoan nghênh anh tới thăm Tiểu Vũ, nó rất nhớ anh, anh biết đấy."

Trần Khác Thanh nói: "Ừ, có thời gian anh sẽ tới. Một tháng anh không ở công ty, giờ trở về cũng phải chỉnh đốn lại."

Hai người ngồi đối diện nhau, ai cũng đợi người kia đứng lên trước, bầu không khí lúng túng một hồi. Cuối cùng, Hà Lạp Dương nghĩ nghĩ, quyết định chủ động phá vỡ cục diện bế tắc, cậu đứng dậy: "Em còn có việc, xin phép đi trước."

Trần Khác Thanh cũng đứng lên, nhưng không đi, chỉ nhìn theo cậu, nói: "Đi đường cẩn thận."

Hiện tại Trần Khác Thanh dường như đã thay đổi, giống như một con chó Golden bị chủ nhân vứt bỏ xong còn bất hạnh gặp trời mưa lớn, đáng thương tội nghiệp, Hà Lạp Dương không nỡ nhìn.

Cậu cúi đầu nói: "Anh cũng cẩn thận."

Hà Lạp Dương bán công ty, chuyện này trước kia cậu đã nói tới, bây giờ cậu chỉ nhàn rỗi ở nhà, nghỉ ngơi, chăm con.

Tâm hồn trẻ nhỏ rất yếu ớt, một mình cậu chăm sóc Tiểu Vũ, nếu còn bận rộn công tác nhất định sẽ lơ là con trai, dù sao tiền vẫn đủ dùng, cậu nên quan tâm tới gia đình nhiều hơn. Nói thật, suy cho cùng vẫn phải cảm ơn Trần Khác Thanh, nếu không nhờ hắn, cậu cũng không có cuộc sống đủ đầy như hiện tại.

Hà Lạp Dương biết Tiểu Vũ không mong hai người ly hôn, sau khi cậu và Trần Khác Thanh chính thức ly hôn, Tiểu Vũ mới là người buồn bã nhất, ở thời điểm này nhất định không thể lơ đãng nó. Nhưng bất luận thế nào cậu cũng không thể vì đứa con mà miễn cưỡng không ly hôn được, cuộc sống này là của bản thân cậu.

Mới ly hôn chưa được ba ngày, Trần Khác Thanh đã gọi điện tới: "Cuối tuần này anh tới thăm Tiểu Vũ được không? Mặc dù mới ly hôn chưa được bao lâu, nhưng Tiểu Vũ đã gần hai tháng không được gặp anh rồi... nó cũng không biết Tiểu Minh là anh."

Hà Lạp Dương suy nghĩ, đúng thật là đã gần hai tháng, hai người vốn thống nhất với nhau mỗi tháng hắn được gặp con ít nhất hai lần, vì vậy bèn nói: "Vậy được, anh tới đưa Tiểu Vũ đi chơi? Đến công viên trò chơi?"

Trần Khác Thanh tranh thủ hỏi: "Nghe nói bây giờ em không đi làm, ở nhà nghỉ ngơi?"

Hà Lạp Dương đáp: "Ừ, mệt, em muốn nghỉ ngơi một thời gian."

Trần Khác Thanh tưởng do hắn, vội nói: "Xin lỗi, đều tại anh."

Hà Lạp Dương đáp: "Không sao, không liên quan tới việc giúp anh một tháng kia, em đã sớm muốn nghỉ rồi. Anh thứ bảy hay chủ nhật qua? Mấy giờ?"

Tám giờ sáng chủ nhật, Trần Khác Thanh đúng giờ tới.

Hà Lạp Dương mở cửa cho hắn: "Anh tới sớm thế? Tiểu Vũ vừa mới ngủ dậy."

Trần Khác Thanh vào nhà, Tiểu Vũ đang đánh răng cũng để nguyên một mồm đầy bọt lao ra: "Ba ba! Ba ba!"

Trần Khác Thanh ngồi xuống, ôm nó, vui vẻ ra mặt: "Đang đánh răng không nói chuyện, đi nào, chúng ta vào đánh răng nốt."

Hà Lạp Dương cạn lời nhìn hai cha con, cậu hỏi Trần Khác Thanh: "Anh ăn sáng chưa?"

Trần Khác Thanh: "..."

Hà Lạp Dương thở dài: "Anh đánh răng với mặc quần áo cho con đi, em xuống bếp làm thêm một phần ăn sáng."

Tay nghề nấu nướng của cậu ở mức tầm tầm, nấu một nồi mỳ, ba người ngồi cùng nhau ăn, Hà Lạp Dương cảm thấy hơi ngại ngùng.

Tiểu Vũ mừng rỡ hỏi: "Ba ơi, ba định đưa con đi chơi đâu?"

Trần Khác Thanh đáp: "Con muốn đi đâu? Ba nghe con, đi công viên trò chơi hay vườn bách thú, hay là đến cung thiên văn? Con muốn đi đâu ba dẫn con đi đó, chúng ta chơi một ngày."

Hà Lạp Dương căn dặn: "Trước 8 giờ tối anh phải đưa con về đó, ngày mai con còn phải đi học."

Tiểu Vũ ngạc nhiên hỏi: "Ba không đi cùng ạ?"

Hà Lạp Dương: "Ba không đi, ba còn vài việc..."

Tiểu Vũ như bị sét đánh, lập tức mặt ủ mày ê, khó khăn nuốt từng đũa mỳ. Hà Lạp Dương đã ăn xong mà nó vẫn cố tình rề rà ăn chậm, vì thế cậu bèn lên tiếng giục: "Con còn rề rà là mỳ ăn không ngon nữa đâu."

Tiểu Vũ hôm nay không biết làm sao, đầu óc đột nhiên thông minh lên, nó nói: "Nếu ba không đi, vậy con cũng không đi, ba ở nhà chơi với con là được."

Hà Lạp Dương: "..."

Trần Khác Thanh: "..."

Hai người cũng không thể ép thằng bé phải ra ngoài chơi, Tiểu Vũ không muốn đi thì không đi nữa vậy.

Trần Khác Thanh ngại ngùng, len lén bàn với Hà Lạp Dương: "Hay là... anh về nhé."

Hà Lạp Dương bất đắc dĩ: "Không sao, anh không cần về, anh hôm nay tới thăm Tiểu Vũ, anh mà về nó sẽ không vui đâu. Vốn dĩ chúng ta là muốn cho nó biết, mặc dù chúng ta ly hôn nhưng vẫn yêu thương nó mà."

Trần Khác Thanh nói: "Vậy anh sẽ cố không quấy rầy em."

Hà Lạp Dương đáp: "Anh cũng không cần phải khách sáo như vậy."

Trần Khác Thanh chợt nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi, con mèo đen cổ quái kia đâu? Sao anh không thấy nó?"

Nhắc tới nó Hà Lạp Dương cũng cảm thấy có chút tà môn: "Lúc trước chúng ta nhập viện không ai chăm nó, hình như chạy mất rồi, không biết đi đâu."

Trần Khác Thanh ngồi trong phòng sách cùng Tiểu Vũ đọc hai cuốn truyện, sau đó lại dùng một tiếng dạy nó viết thư pháp bút lông. Hắn trộm nhìn về phía phòng khách, Hà Lạp Dương tay cầm sổ ghi chép, không biết đang làm gì, trông có vẻ lo âu. Trước kia luôn là Hà Lạp Dương chạy theo phía sau hắn, đời này hắn chưa từng theo đuổi ai, hiện tại đã ba mươi mấy tuổi, hắn cũng không biết phải làm thế nào, tay chân lóng ngóng vụng về.

Hà Lạp Dương nấu thêm một bữa trưa, ăn cơm xong, Trần Khác Thanh lại chơi đồ thủ công với Tiểu Vũ.

Trần Khác Thanh mấy lần muốn nói chuyện với Hà Lạp Dương nhưng vẫn không tìm được cơ hội.

Một ngày cứ vậy bình đạm trôi qua, sau khi dỗ Tiểu Vũ ngủ rồi, Trần Khác Thanh mới đi về.

Hà Lạp Dương xuống nhà tiễn hắn, ấy vậy mà Trần Khác Thanh lại cảm thấy vừa mừng vừa lo.

Cách bãi đỗ xe không xa, hai người thả chậm bước chân, lúc này đã hơn chín giờ tối, tiểu khu yên tĩnh.

Đã tới tháng Tư, vừa đúng mùa hoa nở, trong vườn hoa nhỏ muôn hoa khoe sắc, nước trong hồ nước nhân tạo hình bán nguyệt dịu dàng mà lặng lẽ lăn tăn gợn, soi chiếu ảnh ngược của hoa và trăng đan xen.

Hà Lạp Dương hỏi: "Em muốn hỏi anh một chuyện, bác sĩ thôi miên mà anh tìm tới chữa bệnh cho em... vì sao lại xóa hết đi cả những kí ức về chuyện anh yêu em?"

Trần Khác Thanh lựa lời nói: "Bởi vì không còn cách nào khác... Nếu muốn em quên đi những chuyện đáng sợ kia, vậy những chuyện khác cũng phải khóa lại, nếu anh xuất hiện trong những kí ức khiến em đau khổ, vậy em quên đi anh cũng không sao hết."

Hà Lạp Dương bỗng cảm thấy không sao thở nổi, cậu dừng bước, Trần Khác Thanh thấy cậu dừng thì cũng dừng theo, lúng ta lúng túng: "... Anh lại nói sai gì sao?"

"Sao anh có thể nhẹ nhàng bâng quơ nói ra những lời tàn nhẫn như vậy?" Sống mũi Hà Lạp Dương cay cay, "Anh làm em quên mất rằng anh thích em, sao em có thể vui vẻ được? Đồ ngốc!"

Trần Khác Thanh kéo lấy tay cậu, bị hất ra, hắn lại kéo, lại bị hất ra, hắn giang tay ôm lấy Hà Lập Dương, ôm chặt không buông.

Hai người giằng co hồi lâu, cuối cùng Hà Lạp Dương không phản kháng nữa, bị hắn ôm trong lòng.

Trần Khác Thanh nhẹ giọng hỏi: "Dương Dương, anh có thể theo đuổi em lần nữa không?"

Hà Lạp Dương buồn bực: "Trần Khác Thanh, anh đừng nghĩ lần này chỉ cần ngoắc tay mấy cái em sẽ lại vẫy đuôi chạy theo, giá trị làm thẻ tín dụng của anh đối với em đã phá sản rồi, em cũng không còn thích anh như hồi còn trẻ nữa đâu."

Hết chương 36.
Bình Luận (0)
Comment