Hôm Nay Long Ngạo Thiên Không Vui

Chương 11

Hàng Tiểu Thời cho rằng trong những cuốn tiểu thuyết Long Ngạo Thiên phổ thông, vai ác có thể hại nam chính gồm ba nhóm.

Nhóm đầu tiên là các em gái.

Hơn nữa phải là cỡ quyền quý cao sang lá ngọc cành vàng, đẹp nghiêng nước nghiêng thành, được nhiều người yêu mến.

Những đau thương các cô tạo ra dễ được cảm thông nhất, thù oán với nam chính thường kết thúc kiểu "khi nao tình tự bắt đầu, vì đâu mà đã đậm sâu". (*) Không chỉ lách luật cấm ngược con đẻ, mà mối tình yêu hận hiểu nhầm đầy sóng gió còn trở thành cao trào cho truyện.

(*) Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm: Tình không biết bắt đầu từ khi nào mà cứ thế đậm sâu. Xuất xứ từ vở Mẫu Đơn Đình của Thang Hiển Tổ. Kết kiểu này là kiểu yêu nhau xí xóa cho nhau.

Ví dụ Thôi Ngọc Dao...

Nhóm thứ hai là vai ác.

Nhóm này có tư chất ưu việt, ăn hành càng nhiều thì càng hăng tiết vịt.

Song song với quá trình nam chính tu luyện mạnh lên, tu vi của vai ác được nâng cao không ngừng, nhằm đảm bảo mỗi lần nam chính thồn hành đều khiến độc giả khoái trá.

Nhóm thứ ba cũng là nhóm cuối cùng, đó chính là Boss - trùm cuối.

Trùm cuối thường được miêu tả qua phục bút ở những chương đầu. Thỉnh thoảng ngụp lặn, hiện hồn trong cuộc đời nam chính kẻo sợ mọi người quên béng mình. Rốt cuộc đến kết truyện, trùm cuối sẽ được tác giả vạch trần thân phận thật, đa số là vai ác cực kỳ khó dung tha, thậm chí có khả năng trở thành mối nguy đối với toàn thế giới.

Bằng cách đập trùm cuối te tua, nam chính khép lại màn kịch cao trào nhất và ngồi lên ngai vàng dành cho đấng cứu thế. Rất nhiều vai ác khi xưa cũng nhân cơ hội để tẩy trắng.

Còn Ninh Hồng...

Thuộc tận hai nhóm.

Hàng Tiểu Thời siết chặt bàn tay giấu trong áo gấm, nở nụ cười sượng trân, gượng gạo nói: "Ninh... Ninh đại ca."

Giọng điệu ngắc ngứ chột dạ vô cùng.

Hơ hơ... Mình lăng xăng chơi xa có tí thôi mà gặp được Ninh Hồng luôn là sao?

Đứng đối diện với Hàng Tiểu Thời, nam tử áo đen cúi đầu, nửa người dần dần khuất vào bóng đêm. Tán cây lay động in ra cái bóng loang lổ trên người y, thanh niên im thin thít, đứng bất động bên hồ tạo ra cảm giác áp lực.

Cảm xúc phức tạp thoắt cái thay đổi, y mím chặt môi, ngạc nhiên hỏi hệ thống: "Sao nam chính lại ở đây, đáng lẽ phải ở thành Hoa Ổ chứ?"

"Sao ta biết." Hệ thống 081 tức tối đáp: "Đã bảo anh đừng chõ mũi vào rồi."

"Đâu có. Ta thấy hắn bị đuổi giết..."

"Sau đó leo lẻo nói anh là gay?"

Ninh Hồng: "..."

Nhớ lại lời tự thú mấy giây trước, thanh niên lúng túng cười trừ đến độ sắp sái quai hàm luôn.

Nhưng có gì đó sai sai.

Khi mình thả thính nắm tay nam chính, mắt hắn đong đưa như biển hồ thu, lấp lánh ý cười và ngại ngùng e thẹn. Rõ ràng đang ngấm ngầm quyến rũ lại mình!

081 giận dữ gào: "Đồ óc chó, đó là thân thiện hòa đồng. Anh đọc lại truyện xem, lần đầu nam chính gặp vai ác, hắn cũng thân thiết gọi Ninh đại ca đấy thôi."

Nghĩ tới nghĩ lui, Ninh Hồng cắn chặt răng từ lúc nào.

Y biết xu hướng tính dục của mình từ lâu. Dẫu chưa có người yêu nhưng thường xuyên kết bạn với gay, mắt thấy tai nghe nhiều nên ắt nắm rõ các mánh thả thính. Vừa rồi chắc chắn Hàng Tiểu Thời đấy cũng...

"Hắn đỏ mặt."

Ngẫm nghĩ một hồi, Ninh Hồng nói chắc như đinh đóng cột: "Cả tai cũng đỏ chót, đảm bảo không nhìn lộn!"

081 khinh khỉnh: "Hắn chạy đến toát mồ hôi hột, tất nhiên phải đỏ mặt."

"Tay hắn nóng lắm, kích động lắm, hồ hởi lắm..."

"Huyết mạch người ta là cực nóng, thân nhiệt cao chút đã sao?"

"Hắn..."

Y mới thở ra được một từ đã bị 081 mất kiên nhẫn chặn họng.

081 lãnh đạm nói bằng chất giọng điện tử lạnh như băng: "Đừng huyên thiên nữa. Đây là nam chính Long Ngạo Thiên, truyện viết hắn vợ con đầy đàn, ai rảnh đi chơi gay với anh."

Ninh Hồng: "..."

Đệt.

Nói hợp lý thế sao cãi.

Mây đen ùn ùn kéo đến nơi chân trời xa xăm, lẳng lặng nuốt chửng vầng trăng.

Vùng núi non trập trùng chìm vào màn đêm đen kịt, chỉ còn cơn gió lạnh thấu xương vù vù, thổi xào xạc đám lá trên cành cây đại thụ bị Thôi Ngọc Dao đánh đổ.

Ninh Hồng hơi ngẩng đầu, lặng thinh vận linh lực gọi sương đen ra giăng quanh thân, con ngươi đen nhánh nhuốm màu đỏ tươi như máu.

Nương theo tia sáng mờ mờ, y tạm thấy được gương mặt Hàng Tiểu Thời.

Hắn đang gượng gạo nhếch môi giả vờ cười, khóe mi sụp xuống phải nhìn kỹ mới thấy, hoàn toàn không phải mừng rỡ hay thẹn thùng. Mà phải là... hoảng hốt, luống cuống và bàng hoàng mới đúng.

Ninh Hồng nắm chặt tay, cảm thấy cả người lạnh buốt.

Chẳng lẽ vừa rồi chỉ có mình tự nguyện?

Giọt nước trượt dài theo tay áo nện xuống tảng đá ven hồ.

Tí tách, tí tách. Âm thanh chói tay ấy như đang âm thầm giục giã y.

"Rút thôi." Giọng điện tử thờ ơ của 081 vang lên, trào phúng hỏi: "Còn ngẩn ngơ làm gì, anh thật sự muốn xáo trộn cốt truyện à?"

Ninh Hồng hung hăng nghiến răng.

Y dang hai tay, tay áo dài rộng cuốn theo chiều gió như vén rèm, biến ra đôi cánh trong bóng đêm. Hình xăm rồng hiển hiện trên da, tụ thành làn sương đen có thể thấy được bằng mắt thường, cuộn trào thành lốc xoáy dữ dội.

Thanh niên hơi giậm chân, làn sương đen tức tốc nâng y bay thẳng về phía vách núi chênh vênh.

Tuy lòng còn ngổn ngang trăm mối, nhưng khả năng tự chủ cao vẫn giúp thanh niên tức thì làm việc chuyên nghiệp.

Y vừa điều khiển làn sương di chuyển, vừa quay đầu cao giọng nói với Hàng Tiểu Thời: "Hàng tiểu huynh đệ, hẹn gặp ở vòng thi sau."

Tất tần tật diễn ra nhanh như chớp. Thậm chí Hàng Tiểu Thời chưa kịp phản ứng lại, chỉ biết mù mờ vươn tay theo bản năng, vẫy vẫy với Ninh Hồng ở phương xa.

Mãi đến khi sương xám lảng vảng xung quanh mất hút ở vách núi kia, hắn vẫn ngơ ngác giơ tay, vô tội nói với hệ thống: "Não tui còn chưa kịp load xong, sao người ta đã chạy mất tiêu rồi?"

"Cũng tốt." 025 an ủi: "Chúng mình từ từ load tiếp, còn chỗ nào chưa thông?"

Hàng Tiểu Thời thầm nghĩ: Đương nhiên là không hiểu sao Ninh Hồng gay rồi.

Theo nguyên tác, nam chính và Ninh Hồng gặp nhau ở vòng thi thứ hai, làm quen kết bạn rồi chăm sóc nhau suốt hành trình.

Tuy nhiên Ninh Hồng không thật lòng coi nam chính là bạn, y tiếp cận chỉ hòng trộm thiên phú của hắn. Bởi vì sau khi bình bịch với Thôi Ngọc Dao, thánh thể thuần dương biến chất thành thánh thể âm dương.

Nom hắn cau mày, 025 bèn lanh lẹ tìm đoạn văn Ninh Hồng xuất hiện, chiếu cho Hàng Tiểu Thời coi.

***

Trên thềm đá xanh, thanh niên khôi ngô mê man ngủ, gương mặt ửng đỏ hệt như đang say men rượu.

Thôi Ngọc Dao thắt đai lưng rồi thư thả tới cạnh thềm đá, ngón tay trắng muốt vuốt ve gò má Hàng Tiểu Thời. Khi mân mê bên thái dương người thương, cặp mắt xinh đẹp ngân ngấn lệ, nước mắt tràn bờ mi tuôn rơi.

"Thật xin lỗi chàng, Tiểu Thời." Cô gái thì thầm: "Là cha ép buộc thiếp, nếu không làm thế, cha sẽ giết chàng mất. Dù cướp mất nguyên dương, nhưng thiếp... thiếp cũng để lại thứ mình trân trọng nhất cho chàng. Thế nên thánh thể sẽ không bị hủy mà còn mạnh hơn xưa..."

"Thiếp không ngóng trông được chàng thứ tha, chỉ mong chàng đừng quên thiếp. Chờ chàng tỉnh rồi, chờ chàng mạnh lên, nhất định sẽ có ngày chàng dẫn đầu đại lục. Khi ấy, chàng hãy nhớ người con gái đầu tiên trong đời là Thôi Ngọc Dao thiếp."

Giọt lệ như trân châu rơi xuống vỡ thành muôn mảnh trên thềm đá.

Tâm sự xong xuôi, cô gái quả quyết quay đầu, rảo bước ra khỏi hang động.

Cô cúi đầu thật thấp, gió nổi đưa chân cô, hình như sợ chần chừ chút thôi sẽ hối hận cả đời.

Bóng dáng Thôi Ngọc Dao vừa khuất dạng ở cửa hang động, trong hang thình lình tối sầm như màn đêm bao trùm, chắn toàn bộ ánh nắng ở ngoài, không gian đen mịt đến nỗi giơ tay không thấy đâu.

Sương đen dấy lên từ khe đá, chất lỏng đặc sệt, dính dớp men theo thạch nhũ trên đỉnh hang mà nhỏ xuống, đọng trên vầng trán của Hàng Tiểu Thời đang li bì.

Một thân hình cao ráo rẽ sương thong dong bước ra.

Giày da giẫm lên thềm đá xanh, mỗi bước nện ra âm thanh bức bách, khó chịu. Kèm theo đó là tiếng cười khe khẽ khó nén được, thanh niên đến bên cạnh thềm đá, từ trên cao ngắm nhìn Hàng Tiểu Thời, đôi mắt hẹp dài ánh lên sắc đỏ tươi.

"Rốt cuộc ta cũng chờ được ngày này."

Ninh Hồng nở nụ cười tàn độc, thèm thuồng liếm môi rồi duỗi cánh tay nhợt nhạt, gầy guộc về phía tảng đá.

"Thánh thể âm dương ư." Y tự nhủ: "Quả là hàng ngon. Để thứ này cho lũ con người đê hèn, chẳng thà... nhường Thiên Ma chúng ta hưởng nhé."

***

Truyện chỉ miêu tả đến đây, mở đầu chương sau, nam chính tỉnh dậy một mình trong hang động và nhận ra tu vi bị phế sạch sành sanh, thể chất bị cướp mất.

025 gấp sách lại, hỏi: "Tiểu Thời cậu nghĩ sao?"

Nó hỏi hai lần nhưng chẳng ai đáp.

025 ngờ ngợ, biến thành dạng thực ngó nghiêng nhìn, ngạc nhiên thấy Hàng Tiểu Thời vẫn chôn chân tại chỗ. Mặt mũi đỏ bừng bừng, hai tay bưng má. Ánh mắt ngây dại ngơ ngác như con nai vàng, không biết đang nghĩ gì.

"...Tiểu Thời?

025 gọi to hơn, bấy giờ Hàng Tiểu Thời mới giật mình sực tỉnh.

Trong gió đêm se lạnh, hắn giơ tay vỗ má, song khó lòng nén được nụ cười bên khóe môi, ánh mắt lấp la lấp lánh.

025 dở khóc dở cười nhắc: "Tiểu Thời à, đây không phải lần đầu chúng ta đọc nguyên tác đâu."

Hàng Tiểu Thời phấn khởi đáp: "Nhưng đấy là lúc trước, khi đó ta chưa biết Ninh Hồng là gay nhá!"

"...Chuyện này liên quan gì đến việc y cướp thể chất của cậu?"

"Đương nhiên là có!"

Máu nóng sục sôi ngỡ như phá vỡ mạch máu, tay Hàng Tiểu Thời run run, sống lưng tê dại như bị điện giật.

Hắn mở cờ trong bụng, hớn hở nói: "Ngài 025 đọc mấy từ khóa này đi, thẩm thấu cho kỹ vào. Lúc cướp thể chất, y sẽ lên giường với ta luôn phải hông?"
Bình Luận (0)
Comment