Hôm Nay Nương Nương Lại Bịa Chuyện

Chương 6

Sau khi trở về ta vẫn vì chuyện này mà áy náy một đoạn thời gian, sau đó thì dần quên đi.

Vốn tưởng rằng ba người chúng ta gặp được nhau chri là một đoạn nhạc nhỏ trog cuộc đời, sau này sẽ không còn liên hệ gì nữa.

Cho nên mấy tháng sau khi ta nhìn thấy Lục Vân Giản trong thư phòng của cha, cằm ta thiếu chút nữa rơi xuống.

Cha ta còn đang vui tươi hớn hở giới thiệu cho chúng ta: “Bảo Nhi, mau tới bái kiến các vị hoàng tử, sau này bọn họ sẽ thường xuyên tới phủ, còn đừng có làm mất lễ nghi quy củ đấy.”

Hóa ra, gần đây thân thể Thánh Thượng dần trở nên không tốt, vì kế thừa ngôi vị hoàng đế về sau, ngài ngày càng nghiêm khắc với các hoàng tử.

Cha ta là thái phó, phụ trách dạy dỗ thi thư kinh lược cho hoàng tử.

Cha Lâm Uyển là tướng quân, phụ trách dạy dỗ võ nghệ công phu cho hoàng tử.

Cho nên trong bốn vị hoàng tử bao gồm cả Thái Tử cùng Lục Vân Giản, giờ phút này đồng thời xuất hiện ở trong phủ chúng ta, hơn nữa về sau còn thường xuyên tới.

Nhìn Lục Vân Giản đứng ở phía sau mặt vô biểu tình, ta thực hối hận, lúc trước không nên đưa cho hắn miếng bánh hoa hồng kia. Hiện tại hai người đã hoàn toàn kết thù. Nhưng chuyện đã định, hối hận cũng đã chậm.

Sự tình quả nhiên như ta sở liệu.

Khi còn trẻ nhỏ, chuyện tách bạch nam nữ cũng không quá để ý.

Khi cha ta dạy dỗ các hoàng tử, ta ngẫu nhiên cũng trộm chạy qua chơi.

Các hoàng tử khác đều vô cùng khách khí với ta, chỉ có hắn là khiêu khích ta, thường xuyên qua lại, hơn phân nửa là chúng ta cạnh khóe nhau, cũng không biết vì sao lại cảm thấy đối phương không hợp mắt như vậy.

Lúc này Thái Tử sẽ ra khuyên can, hắn lớn hơn hai tuổi so với chúng ta, sẽ dùng biểu tình ôn nhu nói lời nghiêm khắc, ta không sợ hắn lắm, ngược lại lại có chút thấy hắn đáng thương. Bởi vì hắn luôn cố giữ bộ dáng ôn hòa có lễ lại khiêm tốn, giống như mang một gương mặt giả, người như vậy sống mệt biết bao.

Tóm lại ta theo chân bọn họ chơi đùa khắp nơi.

Thậm chí có đôi khi ta sẽ thay nam trang, theo chân bọn họ cùng đi đến phủ Lâm tướng quân tập võ.

Bọn họ tập võ trong sân huấn luyện, ta đi tìm Lâm Uyển xem nàng chế dược.

Tuy rằng cha Lâm Uyển là tướng quân, nhưng nàng lại một lòng muốn học y, cho nên cùng ông ngoại khổ học y thuật.

Nàng ngẫu nhiên sẽ cho ta chút thuốc viên mỹ dung dưỡng nhan, ta đều vui rạo rực nuốt vào.

Có khi buổi tối cũng không quay về, trực tiếp cùng nàng ngủ chung.

Cha ta cũng mặc kệ ta, tùy ý ta nô đùa quậy phá.

Thái Tử từng không ngừng cảm khái, so với Lâm Uyển, ta còn giống nữ nhi nhà tướng quân hơn.

Ngày đó ta lại theo các hoàng tử đi vào Lâm phủ, Lâm Uyển vừa vặn đi đến nhà ông ngoại nàng, các hoàng tử đều đang huấn luyện, ta chơi một mình thật là nhàm chán.

Bỗng nhiên nhớ tới cây ngô đồng trong góc vườn hậu viện Lâm phủ có cái tổ chim, ta đã sớm muốn đi lấy.

Vì thế ta một mình chạy đến hậu viện, phí một phen công phu bò lên.

Đang đắc ý, xuyên thấu qua cành lá rậm rạp nhìn xuống ta liền cảm thấy trời đất quay cuồng, nhất thời có chút choáng váng, có chút không dám leo xuống.

Ta dùng sức ôm thân cây, thử hô hai tiếng, cũng không có người lại đây.

Nghĩ thầm chuyện như vậy có chút phức tạp, vốn định đào tổ chim, hiện tại tổ chim không lấy được, bản thân còn không đi xuống.

Nhưng ta cũng không quá lo lắng, bởi vì ta đi theo các hoàng tử cùng nhau tới Lâm phủ, khi bọn họ rời đi không tìm thấy ta tất nhiên sẽ tìm ta.

Hơn nữa tuy nơi này vắng người nhung cũng không đến mức không có ai đi ngang qua, đến lúc đó ta thấy ai đi qua thì gọi họ lại là được. Vì thế ta ghé vào thân cây lẳng lặng chờ.

Chờ chờ ta liền ngủ mất.

Khi tỉnh lại lần nữa ta chỉ cảm thấy thân mình tê dại, cũng may giật mình một cái không ngã xuống. Có điều ta phát hiện một chuyện khác làm ta hoảng sợ, sắc trời đang chậm rãi tối sầm xuống.

Ta sợ hãi lại có chút cạn lời, chẳng lẽ ta biến mất lâu như vậy cũng không có người tìm ta sao?

Nghĩ nghĩ cũng không đúng, đầu ta lại nghĩ đến một hướng khác, có khi vào lúc họ đi tìm ta, ta lại ngủ say như chết không nghe thấy tiếng gọi.

Lá cây ở đây rậm rạp như thế, cho dù có người đi ở dưới mà ta không lên tiếng thì bọn họ cũng chưa chắc thấy được ta.

Dù sao cũng chẳng ai nghĩ đến ta đường đường là thiên kim tiểu thư nhà thái phó vậy mà lại đi ngủ trên cây.

Rơi vào đường cùng, ta đành phải kéo giọng nói hô to.

Nhưng lúc này trời tối trăng lên, bóng cây lắc lư, trước sau không có người lại đây.

Ta rốt cuộc luống cuống.

Bản thân rơi vào tình huống này, bụng lại đói, thân mình tê mỏi, chỉ sợ không kiên trì được bao lâu.

Quan trọng là, ta sợ bóng tối.

Càng nghĩ càng sợ hãi.

Cuối cùng vẫn nhịn không được khóc lên, một bên khóc một bên kêu cứu mạng.

Không biết có phải ảo giác hay không, trong mơ hồ ta nghe được có người kêu tên của ta.

Chậm rãi ngừng khóc, thanh âm kêu tên ta ngày càng rõ ràng lên.

Thanh âm này giống như đang ở dưới tàng cây.

Ta xuyên thấu qua cành lá rậm rạp nhìn xuống phía dưới, nương theo ánh trăng thấy rõ, Lục Vân Giản đang ở dưới, ngẩng đầu, nhìn ta.

“Ninh Hân, đừng sợ.” Hắn nói.
Bình Luận (0)
Comment