Hôm Nay Ông Chủ Lại Ghen

Chương 34

Sau khi điện thoại cúp máy lại vang lên lần nữa.

Cúp máy lần thứ hai, Mẫn Đăng thở hổn hển, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trên cửa sổ trong suốt bị phủ một lớp sương tuyết, chặn thế giới bên ngoài, khiến người nhìn không rõ lắm.

Tối tăm mờ mịt một mảng lớn, không phân rõ đêm hay ngày.

Nhưng đây không phải lý do cậu nằm mơ thấy loại giấc mơ này giữa ban ngày.

Quá... Điên khùng.

Nước nóng kéo hơi nóng bổ nhào lên mặt. Thoắt cái, gương mặt đỏ lên.

Mẫn Đăng nhắm mắt an ủi mình, nước nóng quá, nước nóng quá.

Trong đầu dư âm còn văng vẳng bên tai vang vọng câu nói đừng của Hoắc Sơ.

Nước nóng bắt đầu kháng nghị, không phải tôi nóng, là Hoắc Sơ lẳng lơ.

Mẫn Đăng nhíu mày tán đồng.

Ngay sau đó trang bị mũ khăng dài quàng cổ, hốt hoảng chạy đi tìm Chương Khâu.

Phía sau ban công trên tầng năm, giữa mùa đông xuất hiện cái quần lót, khiến gió lạnh và các ông lớn khó hiểu.

“Cái gì!” Thuốc lá trong miệng Chương Khâu rơi mất, vội vàng nhảy dựng lên.

Luống cuống tay chân nhặt thuốc lá dưới đất lên, lại nhét vào miệng.

Sau đó tiếp tục khiếp sợ, “Cái gì!”

Mẫn Đăng: “...”

“À mày nói mày mơ thấy hắn rồi?” Chương Khâu liếc mắt nhìn cậu, phun ra một vòng khói.

Mẫn Đăng thẹn thùng gật đầu.

“Vậy thì làm sao, hai bây suốt ngày dính vào nhau, không mơ mới là lạ.”

“Tại sao lại lạ?” Mẫn Đăng chăm học hỏi.

“Thì loại đó... oa kỳ lạ thật! Nó chính là loại kỳ lạ đó.” Chương Khâu ngay cả biểu cảm cũng kèm theo khoa tay múa chân.

“Em không chỉ nằm mơ thấy anh ta...” Mẫn Đăng nhíu mày, “Em mơ thấy em với anh ta trong nhà vệ sinh...”

“Làm gì trong nhà vệ sinh? So chim lớn nhỏ à?” Chương Khâu hỏi.

“Không phải.” Nét mặt Mẫn Đăng khó xử, “Em mơ thấy… em mơ thấy em đè anh ta trên bồn rửa tay, còn…”

“Đánh hắn?” Chương Khâu đoán.

“Không... cắn anh ta.” Mẫn Đăng nói.

“Bé cưng lực chiến đấu của mày không được, cầm lên nắm đấm đàn ông thuộc về mày hiểu không, cắn người là đám con gái làm.” Chương Khâu lời nói thấm thía.

Mẫn Đăng không nói gì, cứ nhìn chằm chằm vào y như vậy.

Chương Khâu đối mặt với cậu trong chốc lát, thuốc trong miệng lại rơi trên mặt đất. Lăn đầy tàn thuốc.

“Mày cắn hắn!” Lần này Chương Khâu không thèm nhặt thuốc lá.

Mẫn Đăng gian nan gật đầu.

Hai người đối mặt, im lặng một lúc. Biểu cảm phức tạp lại bối rối.

“Bây giờ mày... có ý gì hả? Chương Khâu lại nhặt tàn thuốc còn sót lại chút xíu trên mặt đất, hút một hơi, “Mày nghĩ rõ ràng đi.”

“Em... Cũng không biết.” Mẫn Đăng khó chịu cúi đầu.

“Cái này có gì mà biết hay không chứ, chút chuyện đơn giản như thế.” Một tay Chương Khâu xách người từ dưới đất lên, vẻ mặt không được tự nhiên nói: “...Mày muốn cái đó hắn không?”

“Cái đó hắn?” Ánh mắt Mẫn Đăng mông lung.

“Ài! Chính là cái đó hắn!” Chương Khâu giận cậu không biết cố gắng.

“??” Mẫn Đăng không có chút đầu mối nào.

Chương Khâu tức đỏ mặt, sau đó kề tai nói nhỏ miêu tả thế này thế kia một phen.

Mặt mũi Mẫn Đăng đỏ bừng lên, đang nói chuyện suýt nữa cắn phải đầu lưỡi, “Chắc là không muốn lắm...”

“Cái gì gọi là chắc là, mẹ kiếp cái này là bản năng!” Chương Khâu mắng, “Mày nói xem nhìn hắn có cứng hay không!”

“... Không cứng.” Mẫn Đăng che mặt lấp liếm.

“Vậy là được rồi. ” Chương Khâu thở phào nhẹ nhõm, chợt mắng, “Cái lão cáo già kia anh biết tỏng không đơn giản! Dáng vẻ biết thực hiện thủ đoạn mê hoặc người, trâu già gặm cỏ non, cao tuổi rồi cũng không biết răng có gặm nổi không, cắn bé cưng dẻo dai như thế sao.”

“...” Mẫn Đăng sững sờ trong chốc lát nghĩ, chẳng lẽ không phải cậu cắn Hoắc Sơ sao.

Hoắc Sơ không biết rõ tình hình đã bị cắn đang ngửa dựa vào ghế, mặt sa sầm vẫy lui một đám người đang đợi.

“Chuyện này là sao, cha ruột chèn ép dự án của con trai.” Dương Chấn Vũ thở dài lắc đầu, “Hổ dữ cũng không ăn thịt con đâu, một khi chuỗi vốn này của chúng ta gãy mất, công ty cũng sẽ phá sản.”

Hoắc Sơ vuốt mạnh ấn đường, thở dài một hơi. Ngẫm nghĩ hỏi, “Chuyện của Mẫn Đăng dì nói thế nào.”

“Căn cứ tài liệu ông đưa ra và video người bệnh, kết quả phân tích rõ ràng là rối loạn giao tiếp xã hội, rối loạn lo âu, rối loạn bài xích nhỏ và rối loạn căng thẳng sau chấn thương. Mẹ tôi nói cậu ta đã được điều trị bệnh tâm lý chuyên nghiệp và có hệ thống, nếu không thì không thể nào được như hiện tại, ông nói xem có ý gì.” Dương Chấn Vũ nói đến đây dừng một lát.

“... Có lẽ cậu ta từng vào bệnh viện tâm thần.”

Sắc mặt Hoắc Sơ vốn đã không tốt lại càng kém, “Sao có thể.”

“Vào bệnh viện tâm thần không nhất định là có bệnh tâm thần, rào cản tâm lý quá nghiêm trọng chỉ có ở đây mới có thể được điều trị một cách có hệ thống và chuyên nghiệp. Phần điều trị có tính đóng và tính mở, ông đừng nghĩ nhiều.” Dương Chấn Vũ giải thích.

Hoắc Sơ nghe xong sắc mặt vẫn không tốt như cũ.

“Chuyện này ông không thể vội, ông vội cũng vô dụng, ông cũng đã nói, cậu ta vô cùng kháng cự bác sĩ, cho nên công việc chính bây giờ là cần chính cậu  ta khát khao điều trị mới được. Tư vấn tâm lý là công việc đầu tiên, bản thân không chủ động thì không có cách nào tiến hành.” Dương Chấn Vũ nói.

“Ông muốn giúp cậu ta, thì nhất định phải đến gần cậu ta. Từ bài xích đến tiếp nhận lại đến hoàn toàn tin tưởng, đây là một quá trình thành lập.” Dương Chấn Vũ nói, “Từ ông để dẫn dắt, dẫn dắt cậu ta, thuyết phục cậu ta. Đương nhiên, mẹ tôi đề nghị tôn trọng ý kiến người bệnh, không thể ép buộc.”

Hoắc Sơ nhíu mày, Mẫn Đăng kháng cự rõ ràng với bác sĩ. Anh nên làm thế nào mới có thể làm cho Mẫn Đăng để lòng phòng bị xuống.

“Đúng rồi, điều quan trọng nhất, tình hình hiện tại của cậu ta chắc là tương đối ổn định. Nhưng một khi một vài cảnh tượng tái hiện, cậu ta sẽ bị vây trong nguy hiểm.” Dương Chấn Vũ nghiêm túc nói, “Nghiêm trọng một chút tự mình không hít thở được, dẫn đến ngạt thở. Những điều này đều có khả năng.”

“Ví dụ như?” Hoắc Sơ nhíu mày hỏi.

“Lần trước đã phân tích, đàn ông, say rượu, bạo lực.” Dương Chấn Vũ nói, “Nhất là người trong cuộc trước kia để lại cho cậu ta ám ảnh tâm lý quá nặng.”

Hoắc Sơ gật đầu, hít sâu một hơi chậm rãi thở ra.

“Vậy tôi đi trước, phía Mẫn Đăng cậu ta quyết định xong rồi, ông trực tiếp nói cho tôi, tôi liên hệ với mẹ.” Dương Chấn Vũ nói xong ra khỏi văn phòng.

Hoắc Sơ nhắm mắt dựa vào ghế chợp mắt một lát, quay đầu nhìn đồng hồ treo tường.

Kim đồng hồ đã chỉ đến bảy giờ, khoảng thời gian này là thời gian nghỉ ngơi của nhà hàng.

Hoắc Sơ nhéo nhéo ấn đường, lại gọi điện thoại cho Mẫn Đăng.

Sau khi tắt cuộc gọi thứ mười hai của Hoắc Sơ, Mẫn Đăng hắt hơi một cái.

“Mũ mày đâu?” Chương Khâu hỏi.

“Trong túi.” Mẫn Đăng lấy mũ ra đội lên.

“Cái mũ này của mày không ổn, đẹp trai thì đẹp trai, nhưng không giữ ấm.” Chương Khâu tấm tắc đánh giá, “Hôm khác anh ra quầy hàng đi mua cho mày cái mũ hành quân có bịt tai, phải nói là cực dày, còn rất đẹp.”

Mẫn Đăng liên tục gật đầu.

“Biết ngay mày thích.” Chương Khâu cười, “Vậy anh cũng phải mua một cái cho Phương Tưu.”

Thẩm mỹ quan của hai anh em này nhất trí lạ thường, xa trong nhà biệt thự Phương Tưu tay chân vụng về đan găng tay giúp Chương Khâu hắt hơi một cái.

Mẫn Đăng ngồi xổm cùng Chương Khâu trong con hẻm nhỏ hút hết điếu thuốc, hai người đang chuẩn bị đứng dậy đi vào.

Tiếng bước chân vang lên.

Hai người đều ngẩng đầu nhìn lại, nương theo đèn đường mơ hồ thấy rõ người tới.

Chương Khâu lập tức như gặp đại địch, sợ tới nỗi khẽ run rẩy, đứng thẳng bắt đầu phách lối run chân.

Tay Mẫn Đăng không tự chủ được bắt đầu run rẩy.

“Nhân cơ hội này, nói rõ với hắn.” Chương Khâu thấp giọng, ngậm miệng lại trước khi Hoắc Sơ đến.

“Tại sao không nhận điện thoại của tôi, hôm nay bận nhiều việc sao?” Hoắc Sơ cười hỏi.

“Tôi...” Mẫn Đăng vừa căng thẳng, bắt đầu cà lăm theo thói quen”Tôi, tôi muốn, muốn, muốn nói với anh, một chuyện.”

Chương Khâu lặng lẽ làm thủ thế cố lên.

“Cậu nói đi.” Hoắc Sơ nghiêng người chặn gió thổi tới đầu hẻm.

Thật ra thì Mẫn Đăng không nỡ, cậu rất thích nói chuyện với Hoắc Sơ, cùng cười, cùng xem bộ phim nhàm chán, cùng biểu diễn lộn ngược ra sau.

Nhưng đồng thời cậu cũng sợ hãi, ngộ nhỡ sau này cậu không thể rời khỏi Hoắc Sơ thì phải làm sao.

Những kinh nghiệm kia của cậu, những người cậu muốn duỗi tay nắm lấy, đã nói cho cậu biết hậu quả từ lâu.

“Sao vậy?” Hoắc Sơ lo lắng nhìn mồ hôi lạnh trên trán cậu.

“Chúng ta...” Mẫn Đăng cắn răng, nhẹ giọng hỏi, “Chúng ta có thể chỉ làm bạn bè được không.”

“... Tại sao vậy chứ.” Hoắc Sơ dùng ống tay áo lau lau mồ hôi cho cậu.

“Không tại sao cả.” Mẫn Đăng né tránh.

“Vậy à.” Hoắc Sơ ngẫm nghĩ khẽ nói, “Là cậu bảo tôi không ngừng cố gắng...”

“Đó... đó chỉ là an ủi anh.” Mẫn Đăng nói xong, không đành lòng nhìn biểu cảm của Hoắc Sơ, cúi đầu chốc lát, đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.

Tại sao cậu phải đối xử với Hoắc Sơ như vậy chứ.

Cậu không thể chỉ vì mình sợ hãi mà đối xử với Hoắc Sơ như thế.

Mẫn Đăng hối hận, cậu ngẩng đầu.

“Tôi biết rồi.” Hoắc Sơ thấp giọng trả lời.

Mẫn Đăng ngơ ngẩn, hơi ấm ức.

“Vậy tôi có thể hỏi cậu một chuyện không?”

“Ừm...” Mẫn Đăng gật đầu.

“Cậu nói...” Hoắc Sơ khom lưng cúi đầu, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, cho đến khi hô hấp quấn quanh.

Anh nhìn gương mặt dần đỏ lên của Mẫn Đăng, hài lòng cười.

“Tại sao cậu phải đỏ mặt hửm?” Hoắc Sơ hỏi.

“Đỏ... ư?” Mẫn Đăng không ngờ tới anh hỏi cái này cũng hơi ngẩn ra.

“Đúng thế.” Hoắc Sơ trịnh trọng, “Đỏ khắp mặt.”

“À... gió thổi.” Mẫn Đăng mất tự nhiên vuốt mặt một cái.

“Loại gió nào thổi đỏ rực.” Hoắc Sơ nghiêm túc phổ cập khoa học.

Mẫn Đăng: “...”

“Cái đồ dái gà ở đây giả vờ làm người tri thức với tôi cái nỗi gì, còn thật sự tưởng là mình, ” Chương Khâu không nhịn nổi nữa, “Tôi nói cho anh biết! Hai người tuyệt đối không thể được! Cho dù hai hôm nay Mẫn Đăng bị anh mê hoặc còn mơ thấy anh! Nhưng ở chỗ tôi tuyệt đối không vượt qua được!”

Hoắc Sơ: “!”

Mẫn Đăng: “...”

Bầu không khí hơi yên tĩnh, Chương Khâu còn tự nhận chưa đủ lộ vẻ hung ác lại bổ một đao.

“Đúng, cứ cho là nó nằm mơ thấy đè anh ở nhà vệ sinh thế này thế kia, đó cũng là mơ! Mơ thì không thể nào trở thành hiện thực! Nó không có khả năng cắn cổ anh trong hiện thực!”

Mắt Hoắc Sơ sáng lên.

Mẫn Đăng xấu hổ giận dữ, cúi đầu chửi người.
Bình Luận (0)
Comment