Hôm Nay Ông Chủ Lại Ghen

Chương 58

Mẫn Đăng không lên tiếng, trên mặt không có biểu cảm gì, trông có vẻ bình tĩnh đến bất ngờ.

Nhưng dạ dày đau lâm râm khiến cậu chậm rãi cúi người xuống, sắc mặt trở nên tái nhợt.

Cậu chưa bao ngờ nghĩ rằng mình sẽ còn nhìn thấy người đàn ông này một lần nữa.

Cậu không làm được bất kỳ phản ứng nào, thậm chí ngay cả sợ hãi cũng không kịp treo lên mặt.

“Mẫn Đăng?” Hoắc Sơ thấy bên kia điện thoại mãi không lên tiếng, lo lắng gọi một tiếng.

“Tiểu Đăng.” Đan Hoài rất hài lòng với dáng vẻ của Mẫn Đăng khi nhìn thấy mình, kéo môi cười khẽ, “Không biết bố à?”

Câu nói này của Đan Hoài đốt đốm lửa nhỏ trong không khí lên, trong dạ dày Mẫn Đăng bắt đầu đau âm ỉ, trong đầu cũng vang lên âm thanh chói tai như đang kéo chuông cảnh báo.

Cậu buồn nôn muốn ói.

Ở đầu kia điện thoại Hoắc Sơ nghe thấy người kia tự xưng bố với Mẫn Đăng, cả người sững sờ, ngay sau đó phản ứng lại rất nhanh.

Nhưng hoàn toàn không khống chế nổi bàn tay đang run lên khiến anh căn bản gõ chữ không xong, tin nhắn cũng không gửi đi được.

Hoắc Sơ càng muốn khống chế được thì càng lo cho Mẫn Đăng, tay không ngừng run rẩy.

Anh biết mình đang sợ.

Hoắc Sơ tát một cái lên mặt mình, ngón tay run rẩy cuối cùng cũng dừng lại.

“Mẫn Đăng, nghe thấy không.”

“Mẫn Đăng, không sao, cậu đừng sợ.”

“Tôi đã gửi tin nhắn cho tài xế, anh ta sẽ qua đó ngay tôi cũng tới ngay lập tức, cậu đừng sợ.” Giọng Hoắc Sơ không nghe ra có gì bất ổn, thậm chí quá bình tĩnh.

Đầu óc Mẫn Đăng mơ hồ trả lời một tiếng, vô thức quay người muốn trốn khỏi nơi này.

Cánh tay lại bị người bắt lấy.

Bàn tay thô ráp như con rắn trơn lạnh, quấn lên cánh tay cậu.

Lập tức muốn cắn xuống, là răng nanh thấm đầy nọc độc.

Toàn thân Mẫn Đăng run lên, không dám cử động.

Cậu nhìn thấy cây lau nhà, gậy gỗ, giày cao gót của phụ nữ, thùng sắt đổ đầy nước, còn có tàn thuốc bị người đàn ông hút một nửa đánh xuống người cậu.

Cậu bị nhấn vào hồ bơi, cậu bị bóp cổ, cậu bị khóa trong căn phòng đang cháy bừng bừng.

Toàn thân Mẫn Đăng đều đang đau, cậu sắp đứng không nổi nữa.

“Tiểu Đăng, cậu nhìn tôi, cậu nhìn xem tôi là ai.” Đan Hoài cười đến thoải mái, “Bố đã về.”

Mẫn Đăng cắn ra một mùi máu trong miệng, không hề dám cử động. Cậu sợ chết khiếp, toàn thân cứng ngắc ngay cả nhấc ngón tay cũng không nhấc lên được.

“Mẫn Đăng cậu ngẩng đầu nhìn ông ta, nói tôi biết ông ta trông như thế nào.”

Mẫn Đăng nhìn mặt đất, ánh mắt bắt đầu hoảng hốt.

Người đàn ông rất cao, cậu chỉ cao đến đùi người đàn ông, tay người đàn ông rất to, một bàn tay có thể tát cậu ngất xỉu, người đàn ông…

“Tôi hỏi dáng vẻ bây giờ của ông ta, cậu mở mắt ra nhìn xem.” Hoắc Sơ lặp đi lặp lại, “Bây giờ trông ông ta như thế nào.”

Mẫn Đăng run lên chốc lát, mới nhấc ánh mắt nhìn đất của mình lên.

Nhìn ông già trước mắt cao gần bằng cậu.

“Người trước mặt cậu như thế nào.” Hoắc Sơ hỏi.

“… Một ông già, còn bị què chân.” Giọng Mẫn Đăng bóp ra từ trong cổ họng.

Đan Hoài: “…”

“Còn sợ ông ta không?” Hoắc Sơ hỏi.

Mẫn Đăng sợ đến nỗi răng cũng run cầm cập, lại hất tay Đan Hoài ra.

Đan Hoài kinh ngạc, gã nhìn bàn tay bị hất ra của mình. Lập tức thẹn quá hóa giận, nghĩ rằng Mẫn Đăng là cái khỉ gì, ngay cả Mẫn Đăng cũng dám phản kháng gã.

“Bây giờ mày không nghe lời tao thế à.” Đan Hoài nhìn cậu chòng chọc, “Con trai ngoan trước kia của bố đâu, có muốn bây giờ tao dạy mày làm thế nào nghe lời bố nói không?”

Hoắc Sơ nghe vậy sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, anh không để ý Mẫn Đăng đang nghe giọng của anh, trực tiếp mắng ra.

“Tôi đệt mẹ ông cái ** chó *** lão **** ** ** ** ***”

Toàn bộ thể xác và tinh thần của Mẫn Đăng đều đặt trên giọng của Hoắc Sơ, bị một chuỗi lời thô tục này nện cho hôn mê rồi.

Cho tới bây giờ Hoắc Sơ chưa bao giờ nói tục, nhưng dựa theo trình độ nham hiểm này, phải nói chỉ chưa bao giờ nói trước mặt cậu.

“Tiểu Đăng.” Đan Hoài lại đổi vẻ mặt khác, cười đến mức lớp da giả trên mặt cũng co rúm, “Bố không muốn đánh con, con nghe lời một chút, vẫn là con trai ngoan của bố.”

Hoắc Sơ lại chửi một tràng, giọng nói hung tàn ra lệnh, “Nói theo tôi.”

Mẫn Đăng nghe lời nói của Hoắc Sơ trong điện thoại, run lẩy bẩy chọn một câu thuật lại: “Mẹ… mẹ ông là một đống phân.”

Đan Hoài: “…”

Gã gần như là khiếp sợ, gã hoàn toàn không nghĩ tới những lời này được nói ra từ miệng Mẫn Đăng.

“Mày —— ”

Đột nhiên có một người xông vào đầu hẻm, mặc dù tiếng bước chân rất nhẹ, Đan Hoài lại nhanh chóng phát hiện, cũng móc một con dao gọt hoa quả trong túi ra. Một tay ôm lấy cổ Mẫn Đăng, tay kia kề con dao trước cổ Mẫn Đăng.

Mẫn Đăng hoàn toàn chưa kịp phản ứng, chẳng qua cho dù cậu có thể kịp phản ứng, cậu cũng không dám phản kháng.

Xúc cảm lạnh lẽo trên cổ khiến cậu sợ run cả người.

Cậu nhìn thấy người lao đến đầu hẻm, là người tài xế hơi mập vẫn luôn đưa đón cậu.

“Mày đừng đến đây!” Đan Hoài liều mạng hét lên.

Có tiếng ù ù bên tai Mẫn Đăng, cậu không nghe thấy gì hết.

Chỉ có thể nghe thấy âm thanh tim ra sức đập trong sơ thể mình.

Hình như Hoắc Sơ nói gì đó qua tai nghe, nhưng toàn bộ đều là âm thanh dòng điện xoẹt xoẹt, Mẫn Đăng không nghe rõ.

“Mày qua đây tao sẽ đâm chết nó!” Đàn Hoài không ngừng rống to để che giấu sự sợ hãi của mình.

Mặt mũi tài xế tràn đầy vẻ khó xử xua tay, “Anh em anh đừng làm vậy, đây là phạm pháp.”

“Mày đứng tới đây! Nếu không thì tao sẽ giết nó! Mày đừng tới đây!” Đan Hoài liên tục lặp đi lặp lại câu nói này.

“Ông làm gì đó?” Giọng Đông Bắc của tài xế cũng bị dọa nói ra, bước chân cũng không nao núng chậm rãi bước lên phía trước, “Ông có bị ngu không, giết người phải ngồi tù.”

Đan Hoài nắm chặt cái tay trên cổ Mẫn Đăng, căng thẳng tới nỗi ánh mắt hơi hoảng hốt, “Mày đừng qua đây! Mày đừng tới đây!”

Tài xế đứng cách gã khoảng ba mét, đây là một khoảng cách an toàn.

Nếu gần nữa, khó tránh khỏi Đan Hoài sẽ làm ra chuyện kích động gì.

“Ngồi xe tốt như thế, còn có tài xế, chắc chắn mày rất giàu nhỉ.” Đan Hoài nói chuyện mập mờ, giọng khàn khàn, “Thật sự không ngờ mày có thể lăn lộn thành thế này, mày nên chết trong đám cháy kia.”

Tai Mẫn Đăng nghe được âm thanh lần nữa, cậu nghe thấy tiếng hít thở nặng nền của Hoắc Sơ trong tai nghe.

“Anh em ông đừng như thế, dọa ông chủ của tôi rồi.” Tài xế vỗ vỗ bụng lớn của mình, đột nhiên chỉ lên trời, “Nhìn kìa! SpongeBob!”

“Mẫn Đăng, nghiêng đầu.” Trong tai nghe đột nhiên truyền đến tiếng Hoắc Sơ.

Mẫn Đăng gần như thực hiện lệnh của Hoắc Sơ trong giây kế tiếp, không hề do dự.

Một ngọn gió cuốn tới, Đan Hoài kêu thảm thiết.

Mẫn Đăng ngã ngồi trên mặt đất, khóe mắt liếc qua thấy tài xế gần như bay đến, và Đan Hoài bị đá bay ra sau một giây.

Tiếng gió đầu hẻm thổi qua tai, âm thanh con dao sắt rơi trên mặt đất lanh lảnh cắt vỡ yên tĩnh.

Đan Hoài khó khăn lắm mới đứng lên được, miệng không nói rõ ràng chỉ đành a a kêu lên, cúi đầu tìm dao của mình trên đất.

Con dao không xa phía sau gã, không bao lâu, Đan Hoài lấy lại con dao của mình.

Mẫn Đăng mở miệng vừa định kêu, một thứ gì đó nóng bỏng được ném vào trong ngực cậu, cúi đầu nhìn, hai củ khoai nướng vẫn đang bốc hơi nóng.

Tài xế lao tới.

Một tay còn tranh thủ giơ chữ V với Mẫn Đăng.

Mẫn Đăng: “…”

Mẫn Đăng đứng lên khỏi mặt đất đi đến bên tường, một tay cầm khoai lang, một tay chống tường, từ từ dựa vào tường ngồi xổm xuống.

Tay đè lên dạ dày, nhắm hai mắt sắc mặt tái nhợt.

Tiếng kêu thảm thiết của Đan Hoài đang không ngừng vang lên. Cho đến cuối cùng không có âm thanh gì nữa, lúc này Mẫn Đăng mới mở mắt ra.

Cách cậu không xa, Đan Hoài bị chân của tài xế đóng lên tường, mặt mũi tràn đầy đau đớn, há mồm phun ra một ngụm máu.

Mẫn Đăng nhìn máu trên đất, đầu óc bắt đầu choáng váng.

Tài xế nới lỏng chân, Đan Hoài lăn xuống tường.

“Hoàn thành.”

Một tay tài xế xách cổ Đan Hoài một bên tìm sợi dây thừng, vẫn không quên an ủi Mẫn Đăng, “Ăn khoai lúc còn nóng, đừng ăn nguội.”

Mẫn Đăng: “…”

Mẫn Đăng nhắm mắt nghiêng đầu dán mặt lên củ khoai lang, vẫn muốn nôn.

Âm thanh trong tai nghe trở nên ồn ào, tiếng gió không ngừng thổi qua.

Đúng vào lúc này, đầu hẻm truyền đến một loạt tiếng bước chân vội vàng với tiếng hít thở ồ ồ.

Mẫn Đăng mở mắt ra, tiếng hít thở trong tai nghe và tiếng hít thở ở đầu hẻm trùng khớp với nhau.

Hoắc Sơ đến rồi.

Mẫn Đăng đứng bật dậy, nhìn Hoắc Sơ, mấp máy miệng lại không phát ra âm thanh.

Hoắc Sơ lao tới một câu cũng không nói, vươn tay ôm lấy cậu.

Đôi mắt sốt ruột đỏ lên, tay ôm người cũng đang run rẩy.

Miệng không ngừng thì thầm không sao, không sao.

Không biết đang an ủi Mẫn Đăng, hay đang may mắn vì mình.

Hai người như thể sống sót sau tai nạn, ôm chặt lấy nhau.

“Ông chủ.” Tài xế vô cùng không có mắt nhìn tiến tới, “Đã trói chặt người.”

Hoắc Sơ hít sâu một hơi, kéo Mẫn Đăng trong lòng mình ra.

Anh vươn tay ôm mặt Mẫn Đăng, vuốt mạnh trên mặt Mẫn Đăng một cái.

Mắt Mẫn Đăng đỏ lên muốn duỗi tay ôm anh, cậu không biết tại sao bây giờ Hoắc Sơ lại đẩy cậu ra.

“Cậu sợ ông ta à?” Hoắc Sơ nắm chặt bả vai cậu.

Mẫn Đăng cuống lên, trong họng không ngừng bật ra tiếng rên, để tỏ ý bất mãn của mình.

“Mẫn Đăng cậu nhìn tôi, cậu thật sự sợ ông ta sao?” Hoắc Sơ cắn răng nói ra, “Cậu sợ chẳng lẽ không phải là cậu của trước kia sao?”

Cuối cùng Mẫn Đăng dừng lại không nhúc nhích nữa, bàn tay đặt trên cánh tay Hoắc Sơ nắm chặt.

“Nỗi sợ hãi này xuất phát từ thói quen, phá vỡ thói quen.” Hoắc Sơ chăm chú nhìn chằm chằm vào cậu, “… Cũng phá vỡ cậu của ngày trước.”

Con ngươi Mẫn Đăng hoảng hốt, cậu bắt đầu nghĩ đến mình trước kia.

Nhu nhược, nhát gan, không dám chống lại cái gì hết, nghe theo hết thảy, bị động tiếp nhận hết thảy.

Bây giờ cậu vẫn như thế ư?

“Không giống nhau, cậu đã đang thay đổi, cậu đã không giống cậu của ngày trước.” Hai tay Hoắc Sơ chụp bả vai Mẫn Đăng, xoay cậu lại, đối diện với Đan Hoài bị trói.

“Cậu nhìn ông ta, bây giờ ông tay thấp hơn cậu, sức lực cũng không lớn bằng cậu, bây giờ ông ta chỉ là một ông già, cậu còn sợ ông ta không?”

“… Hoắc Sơ.” Mẫn Đăng muốn xoay người lại ôm lấy Hoắc Sơ, lại bị cố định không thể cử động.

Cậu không muốn nhìn thấy Đan Hoài, cậu chỉ muốn Hoắc Sơ.

Tủi thân đột nhiên xuất hiện khiến cậu đỏ cả vành mắt, khiến cậu không thở nổi. Mở to miệng hít thở lại không cảm giác được không khí.

Cậu nghe thấy Hoắc Sơ sau lưng thở dài một hơi, Hoắc Sơ xoay cậu lại, ôm chặt cậu.

Cuối cùng Mẫn Đăng cũng hít một hơi thật lớn vào phổi, hơi lạnh bỗng tràn vào, cậu bị sặc nước mắt giàn giụa.

“Đừng sợ, bây giờ tôi đang ở bên cạnh cậu, tôi sẽ bảo vệ cậu.” Hoắc Sơ ôm cậu rất chặt, kề sát bên tai cậu khàn giọng lên tiếng, “Nhưng tôi càng hi vọng… càng hi vọng cậu có thể tự dũng cảm một chút, chỉ cần một chút.”

Phải mất một lúc lâu Mẫn Đăng mới lấy lại được hơi thở. Cậu lau lung tung trên mặt, ngửa đầu nhìn Hoắc Sơ.

Cậu nghe hiểu ý của Hoắc Sơ.

Tay Hoắc Sơ đặt trên gáy Mẫn Đăng miết mạnh một cái.

Mẫn Đăng bị đau rụt cổ lại.

Hoắc Sơ đặt tay sau gáy cậu, buộc cậu ngẩng đầu lên, cúi đầu hôn xuống.

Mẫn Đăng chớp chớp mắt, không đợi cậu phản ứng lại, Hoắc Sơ đột nhiên vùi vào hõm vai cậu.

“Chia một ít dũng cảm của tôi cho cậu.” Hoắc Sơ khàn giọng nói.

Mẫn Đăng liếm môi một cái, xoay người qua, tay túm chặt góc áo của Hoắc Sơ ở sau lưng.

Hoắc Sơ đứng sau cậu, hai tay đặt trên vai cậu, dịu dàng từ từ đẩy cậu đi lên phía trước.

Đan Hoài bị trói quỳ trên mặt đất nhìn Mẫn Đăng và người đàn ông sau lưng cậu đi về phía mình.

Nhất là ánh mắt người đàn ông nhìn về phía gã, khiến lông tơ của gã dựng đứng, theo bản năng cố sức lùi ra sau.

Khoảng cách hai bên chưa đến một trăm mét, Mẫn Đăng dừng bước, rụt ra sau.

Ấm áp dán sau lưng và bàn tay trên bả vai khiến Mẫn Đăng miễn cưỡng bình tĩnh lại.

“Đừng sợ.” Hoắc Sơ cúi đầu hôn một cái lên đỉnh đầu cậu.

Mẫn Đăng nắm chặt góc áo Hoắc Sơ, lúc này mới chần chừ tiến lên hai bước. Vì căng thẳng, dạ dày bắt đầu đau đớn kịch liệt từng cơn giống như bị kim đâm.

“Nhìn ông ta.” Giọng Hoắc Sơ cương quyết.

Mẫn Đăng chịu đựng khó chịu trong dạ dày, nghe lời cúi đầu nhìn Đan Hoài co ro trên mặt đất.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Mẫn Đăng ngừng thở một thoáng, ánh mắt cấp tốc né tránh, lùi một bước, trực tiếp giẫm lên chân Hoắc Sơ, nhưng nửa bước cũng không lùi được.

Đan Hoài bỗng nhận ra lúc này người duy nhất có thể cứu gã chỉ có Mẫn Đăng.

“Tiểu Đăng! Tiểu Đăng! Bố không cố ý, bố chỉ —— ”

Hoắc Sơ giơ tay bịt kín tai Mẫn Đăng, trong đôi mắt híp lại tràn đầy sự chán ghét.

Tài xế đá một phát.

Đan Hoài yên tĩnh.

Hoắc Sơ hài lòng buông tay bịt tai Mẫn Đăng ra.

Mẫn Đăng chớp chớp mắt, muốn quay đầu nhìn Hoắc Sơ lại bị anh cố định bất động.

“Không ủng hộ lấy bạo lực trị bạo lực, chúng ta chơi trò chơi cha mẹ con cái.” Hoắc Sơ khom lưng cúi đầu, xích lại gần tai Mẫn Đăng, giọng anh trầm xuống.

“Hôm nay, cậu đến làm bố.”
Bình Luận (0)
Comment