Hôm Nay Phu Nhân Hòa Li Chưa

Chương 10

Diệp Ngọc ngồi xuống, để Đoạn Vân Tri bắt mạch cho mình.

Vẻ mặt Đoạn Vân Tri vẫn luôn bình thản, nhưng Diệp Ngọc biết người Lâm Phong tìm đến sao lại là kẻ đầu đường xó chợ được. Hẳn đã biết bệnh tình của mình.

Rất lâu sau, Đoạn Vân Tri mới thu tay lại: “Phu nhân, ta đi kê đơn thuốc cho người, một lát nữa để Liễu mama theo ta đi lấy đi.”

“Hả?” Diệp Ngọc không biết chàng định kê đơn thuốc gì, nhưng nghĩ một lát cũng đồng ý, “Được, Diệu Tình, lát nữa ngươi đi cùng Đoạn đại phu một chuyến đi.”

Đoạn Vân Tri nhìn nàng một cái thật sâu, trong khoảnh khắc kia, Diệp Ngọc thậm chị còn cảm thấy ý nghĩ của mình bị nhìn thấu. Nhưng mà chàng đã nhanh chóng lấy giấy bút ra bắt đầu nghiêm túc kê đơn thuốc.

Chàng viết cực kỳ nghiêm túc, Diệp Ngọc nhìn góc nghiêng hoàn mỹ của chàng, cảm thấy khó có thể tưởng tượng một ngươi nhanh nhẹn xuất trần này lại là một vị y giả, bởi vì nhìn qua chàng giống như người chẳng màng đến tình người, khác xa với đại phu thương xót thiên hạ trong lòng người bình thường.

Diệp Ngọc nghĩ đến xuất thần, đợi đến khi đối diện với tầm mắt của Đoạn Vân Tri, mới phát hiện bản thân vẫn luôn nhìn chằm chằm người khác. Nàng hơi bất thình lình dịch chuyển tầm mắt.

Trên mặt Đoạn Vân Tri bình thản không gợn sóng, nhưng nếu nhìn kỹ, lại có thể thấy thùy tai từ từ đỏ nhàn nhạt lên.

Diệp Ngọc không định uống thuốc, nhắc đến thì hơi kỳ quái, nàng chịu cay đắng gần nửa cuộc đời cũng không thấy gì, nhưng không chịu được đắng trong miệng. Dù sao bản thân cũng chẳng còn sống được bao lâu, cần gì phải để bản thân ấm ức uống mấy cái thuốc đó.

Còn về Đoạn Vân Tri, nàng cũng không có ý định cãi cọ với hắn. Phía sau Đoạn Vân Tri còn có Lâm Phong, cho nên hắn sẽ không bao giờ cho phép nàng tùy hứng. Vậy nếu muốn kê thuốc gì, cứ tùy hắn, bưng đến bản thân không uống là được.

Diệp Ngọc nghĩ vậy, lại không ngờ khi Diệu Tình bưng chén thuốc về, phía sau còn có Đoạn Vân Tri đi theo.

“Phu nhân, nhân lúc thuốc còn nóng thì người uống ngay đi!” Diệu Tình đã đưa thuốc đến trước mặt.

Diệp Ngọc cũng không từ chối, nhận lấy chén thuốc, muỗng nhỏ khua rồi lại khua, thuốc vốn đen sì lại càng thêm vẩn đục.

Diệu Tình thì nàng lừa dễ, nhưng Đoạn Vân Tri này, có vẻ khó giải quyết.

Diệp Ngọc như đột nhiên nhớ tới, hỏi: “Đoạn đại phu còn có chuyện gì sao?”

Đoạn Vân Tri như nhìn thấu suy nghĩ ý định của nàng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chén thuốc chưa được uống.

“Ta là y giả, tất nhiên phải phụ trách với người bệnh. Cho nên cần phải biết cảm giác của người sau khi uống thuốc xong.”

Diệu Tình cũng ở bên cạnh hát đệm: “Phu nhân người không biết, Đoạn đại phu rất nhiệt tình, từ bốc thuốc đến sắc thuốc, đều là Đoạn đại phu tự mình làm.”

Bây giờ trong phủ này người không dùng mắt chó khinh thường, tận tâm tận lực với phu nhân cũng không nhiều lắm, Diệu Tình đối với chàng cũng có thêm chút ấn tượng tốt.

Diệp Ngọc còn định nói gì đó, thì nghe thấy Đoạn Vân Tri nói như đang thở dài: “Phu nhân, nếu người muốn sống tiếp thì ta cũng không thể cứu người. Thuốc này chỉ giảm bớt sự đau đớn của người thôi, chắc người cũng không muốn dùng dáng vẻ bệnh nặng này gặp thiếu gia khi cậu ấy trở về chứ?”

Đánh rắn đánh ba tấc, lời này của Đoạn Vân Tri đúng là nắm chặt lấy tử huyệt Quý Ninh của Diệp Ngọc.

Diệp Ngọc nhìn chàng một cái thật sâu, chỉ cảm thấy Lâm Phong tìm được một người như vậy cũng thật khó, đúng là kỳ công.

“Ta cũng chưa nói là không uống, chỉ đợi nó nguội một chút.” Vì vậy nàng cười tủm tỉm sau đó một hơi uống cạn chén thuốc. Tuy nàng sợ đắng, nhưng cũng không muốn yếu thế trước mặt người khác, toàn bộ quá trình mắt không chớp lấy một cái.

Chờ nàng vừa uống xong, Diệu Tình nhận lấy cái chén không rồi cười khẽ: “Đúng vậy! Phu nhân chúng ta cũng không phải người sợ đắng.”

Diệp Ngọc cảm nhận được vị đắng trong miệng, không nói lên lời. Diệu Tình là nha hoàn bên người mình, nếu muốn lừa gạt thị, nhất định phải tạo ra biểu hiện giả dối rằng bản thân không hề sợ đắng, nên Diệu Tình không hề phát hiện xíu nào.

“Diệu Tình cô cô, có thể để ta bắt mạch cho phu nhân một lần nữa không?” Đoạn Vân Tri ở một bên đột nhiên hỏi.

“Tất nhiên rồi,” Diệu Tình nhanh chóng tránh ra cho chàng một đường đi, còn tiện thể gạt cái chén không sang một bên bàn.

Diệp Ngọc gương mắt nhìn thoáng qua chàng, nghĩ thầm đây cũng chẳng phải thần dược gì đó, chẳng lẽ vừa uống xong lại có hiệu quả gì à? Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng tay vẫn vươn ra.

Lần này Đoạn Vân Tri bắt mạch rõ ràng không giống với vừa nãy, vừa nãy cẩn thận thăm dò tinh tế cẩn thận, lần này chàng chỉ ấn một chút lên mạch rồi thu tay, Diệp Ngọc cho rằng chàng đã thu tay, lấy lại tinh thần mới phát hiện trong tay mình có thêm chút đồ vật, là vừa rồi chàng mặt không biến sắc nhét vào trong tay mình.

“Diệu Tình cô cô, chỗ của ta có một số dược liệu có ích với phu nhân dùng để pha trà uống, mời cô cô đi lấy một chuyến cùng ta.”

Diệp Ngọc nghe thấy chàng nói vậy với Diệu Tình, đương nhiên Diệu Tình không hề nghi ngờ, đồng ý dứt khoát: “Ôi! Đoạn đại phu thật có tâm. Là vị y giả tốt nhất ta từng gặp.” Nói xong xoay người nói với Diệp Ngọc, “Phu nhân, nô tỳ ra ngoài một lát.”

Diệp Ngọc biết Đoạn Vân Tri muốn gọi Diệu Tình rời đi, nàng và Đoạn Vân Tri liếc nhau, sau đó gật nhẹ với Diệu Tình.

“Vậy thì phu nhân, tại hạ cũng cáo lui.”

“Đoạn đại phu đi thong thả.”

Nhìn bóng dáng bọn họ biến mất, Diệp Ngọc mới mở tay ra, không ngờ thứ nằm trong nhàn tay lại là một miếng mứt hoa quả bọc bằng một lớp giấy.

Diệp Ngọc bất ngờ chớp chớp mắt, hơi suy nghĩ chút rồi mở bao giấy ram mùi vị quen thuộc ập vào mặt, thật ra từ đóng gói bên ngoài nàng cũng đã nhận ra đây là mứt hoa quả ở cửa hàng nàng thích nhất. Vị đắng trong miệng còn chưa tan hết, Diệp Ngọc bỏ mứt hoa quả vào miệng với cảm xúc phức tạp.

Vị ngọt đánh sâu vào trong họng, chậm rãi rửa trôi vị đắng trong miệng. Diệp Ngọc lật đi lật lại tờ giấy trong tay, trống rỗng, nhìn sao thì cũng chỉ là một miếng mứt hoa quả bình thường.

Nói thật trong nháy mắt kia, vốn dĩ nàng cho rằng Lâm Phong sẽ thông qua hắn để đưa cho mình thứ linh tinh gì đó.

Bản thân thích ăn cái này, cũng là Lâm Phong nói cho hắn? Không biết vì sao, trong lòng Diệp Ngọc hiện lên chút khác thường. Đó là phản ứng bản năng khi đối mặt với nguy hiểm
Bình Luận (0)
Comment