Hôm Nay Phu Nhân Hòa Li Chưa

Chương 57

Không lâu sau Lâm Phong đi theo phụ thân hắn ta rời khỏi kinh thành, lần này không biết có phải do thái độ của Diệp Thần đã thay đổi hay không, nơi bọn họ đến đã khác với đời trước, Diệp Ngọc cũng không biết vận mệnh Lâm Phong có khác biệt gì không, nhưng mà, những cái đó không liên quan gì đến nàng.

Sau đó Tĩnh An có đến tìm nàng một lần, cô gái nhỏ khóc đến mức đôi mắt hơi sưng đỏ.

“A Ngọc, không phải quan hệ của ngươi và Lâm Phong tốt nhất à? Diệp thúc thúc thương hắn như vậy, thế mà không thể giúp hắn ư?”

Diệp Ngọc ôn hòa cười như đang trấn an nàng ta, lời nói lại sắc bén không hề thương tiếc chút nào: “Công chúa, ngay cả ngài cũng không có cách, cha ta có thể làm gì được?”

Vẻ mặt Tĩnh An cứng đờ, đúng là nàng có đến chỗ phụ hoàng cầu tình, phụ hoàng ngày thường luôn cưng chiều mình, lần này lại mắng mình hồ nháo, không cho chút cảm tình nào, lúc này nàng mới đến cầu xin Diệp Ngọc. 

Dù có chậm chạp, nàng ta cũng dễ dàng nhận ra Diệp Ngọc bây giờ đã không giống khi trước.

Nàng ta trầm mặt: “A Ngọc, có phải ngươi đã biết ta thích Lâm Phong rồi đúng không?”

Thấy Diệp Ngọc không nói lời nào, nàng ta coi như nàng đang cam chịu, tiếp tục mở miệng: “Ta thích hắn thì như nào? Ta chưa từng cướp hắn đi, là ngươi không biết quý trọng, hắn yêu ngươi như thế, ngươi lại đối xử với hắn như vậy. Bây giờ ngươi có tư cách gì trách ta thích hắn?”

“Công chúa,” Diệp Ngọc cụp mắt, “Ta không trách ngài, chỉ là…..”

Chỉ là nàng hơi đau lòng, bản thân cho rằng là bạn tốt hai đời, từ lúc bắt đầu, lại vì cái nguyên nhân này tiếp cận mình. Thậm chí nàng còn không thể xác định đối phương có thật sự coi mình là bạn bè không.

Nghĩ lại cuộc đời của nàng, dường như luôn sống trong những lời nói dối, Diệp Ngọc hơi mệt mỏi, nghĩ ngợi, cũng không nói ra những lời phía sau, ngược lại sửa lời.

“Tất cả những gì hoàng thượng làm đều là muốn tổ cho công chúa, công chúa nên hiểu ngài ấy đã dụng tâm lương khổ.”

Phò mã đời trước của nàng ta là do trước khi hoàng thượng qua đời đã chọn lựa kỹ càng, sau đó mãi đến khi mình rời đi, đúng là cầm sắt hòa minh, cực kỳ ân ái.

“Diệp Ngọc, bây giờ người thật đáng ghét!” Tĩnh An căm giận nói một câu như vậy rồi chạy đi.

Từ nay về sau, quyết liệt không đến tìm nàng nữa.

Vài ngày sau, khi Diệp Ngọc lại đi Đông viện, phát hiện có người đến người đi đang dọn hành lý.

Diệu Tình đang chỉ huy bỗng nhìn thấy nàng đến nên chạy nhanh qua, có lẽ do lòng nàng ấy lớn, tâm tình tiếc hận Lâm Phong đã biến mất, bây giờ là vui tươi hớn hở chạy đến, vẻ mặt thần bí lại gần chút.

“Tiểu thư, Tần công tử sắp đến rồi, chúng ta đợi chút rồi gặp mặt nhé?”

Diệp Ngọc cũng không biết hôm nay Tần Mặc dọn vào, hơi suy tư rồi lắc đầu: “Thôi, không cần gặp.”

“A?” Diệu Tình vừa khó hiểu vừa thất vọng đi theo sau Diệp Ngọc trở về, “Sao lại không gặp ạ? Chúng ta tốn quá nhiều công sức mà! Dù sao cũng phải để hắn đích thân gặp mặt nói lời cảm ơn chứ.”

Diệp Ngọc bật cười: “Mọi chuyện ta làm cũng không phải để hắn nói lời cảm ơn. Với lại khoa cử sắp đến, đừng làm những người khác phân tán sự chú ý của Tần công tử, về sau bên Đông viện ngoại trừ người hầu quan trọng ra, đừng để mọi người đi qua đi lại.”

Vì thế nàng ấy bận rộn trước sau trước khi Tần Mặc dọn vào ở, sau khi chàng vào ở cũng chẳng đến một lần.

Nhưng mà, chi phí ăn mặc vẫn luôn kịp thời đưa đến.

Mãi đến sau này Diệp Thần mới phát hiện, ngày nóng nực, ông hạ triều cởi quan phục, cả người đầy mồ hôi, nóng đến mức ông không thể quan tâm hình tượng của mình nữa.

“Người đâu, đi lấy khối băng cho ta.”

Sau khi người hầu nghe xong, mặt mày do dự: “Lão gia, băng đều bị tiểu thư đưa đến Đông viện rồi.”

Diệp Thần hơi sửng sốt: “Đều đưa qua?”

“Thật ra cũng không phải, chỉ là tiểu thư đã dặn dò, thừa lại, cũng đưa qua cho Tần công tử.”

Diệp Thần giật mình, ngay cả cái nóng cũng không cảm nhận được nữa.

“Gần đây tiểu thư rất thân thiết với Tần công tử?”

“Cái này thì không có, tiểu thư chưa đến Đông viện lần nào.” Không đợi Diệp Thần thở một hơi, hắn ta lại bổ sung, “Nhưng lâu lâu lại tặng đồ đến Đông viện.”

Vẻ mặt Diệp Thần thay đổi rồi lại thay đổi, như nội tâm của ông giây phút này. Ông nghĩ đến ảo giác trước đó bản thân đã quên, có lẽ không phải ảo giác, con gái nhà mình đã chớm yêu, ông vẫn thưởng thức Tần Mặc như cũ, nhưng trong lòng vẫn cứ cảm thấy không ổn ổn.

Đã biết Quý Duệ thời thời khắc khắc chờ mình ở ngoài phủ, Diệp Ngọc tiếp tục ở trong phủ non nửa tháng, nhưng mà hình như Quý Duệ không có động tác tiếp theo, mãi đến khi Diệu Tình mang tin đến cho nàng. 

“Tiểu thư, người còn nhớ rõ Quý công tử không?” Dường như sợ Diệp Ngọc đã quên, Diệu Tình còn cố ý bổ sung, “Chính là kẻ háo sắc kia.”

“Hắn làm sao?”

“Nghe nói hắn quyết liệt với Quý gia, bị Quý gia xóa tên khỏi gia phả.”

Diệp Ngọc ngẩn ra chút, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, nếu là Quý Duệ đời trước, đúng là không gì là không thể, trong lòng người đàn ông kia dường như chẳng có cảm tình gì.

Dù thế nào đi nữa, với mình mà nói đúng là tin tốt, mất đi sự che chở của Quý gia, Quý Duệ nếu đến dây dưa, nàng có thể tìm trợ giúp từ Diệp Thần.

Bất ngờ là, Quý Duệ cứ như đã biến mất, không còn xuất hiện trước mặt Diệp Ngọc, Diệp Ngọc chỉ thấy nhẹ nhõm, hy vọng đời này hắn có thể nhìn rõ, đừng chấp nhất mình nữa. 

Khoa cử kết thúc trong sự thấp thỏm của Diệp Ngọc, nàng nhờ mong Tần Mặc trong lòng, tuy biết hắn sẽ là trạng nguyên, nhưng lại sợ có sai làm gì xảy ra đâu đó.

“Diệp tiểu thư.”

Người đang nghĩ đến đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, Diệp Ngọc hoảng sợ, đột nhiên sinh ra chút chột dạ, nhưng nhanh chóng chư giấu.

Trước mắt là Tần Mặc búi tóc đơn giản, mặc một bộ quần áo màu trắng trăng non không nhìn thấy hoa văn nào, nhưng không hề giảm bớt vẻ tuấn lãng của chàng.

“Tần công tử cũng ra đây đi dạo chút sao?” Diệp Ngọc cười tiếp đón, “Trong khoảng thời gian chuẩn bị khoa cử cũng thật vất vả.”

“Ta đến tìm Diệp tiểu thư,” Tần Mặc trực tiếp nói, “Mấy ngày nay đã phiền Diệp tiểu thư lo lắng. Ở nơi này Tần Mặc xin cảm ơn.” 

“Đều là chuyện nhỏ không tốn sức gì,” Diệp Ngọc sợ chàng để tâm, “Tần công tử không cần để trong lòng, không biết ngươi có nắm chắc lần khoa cử này không?”

Tần Mặc chỉ suy nghĩ một chút: “Nắm chắc chín phần.”

Chàng nói một cách thản nhiên và tự tin, khiến Diệp Ngọc không khỏi nở nụ cười: “Tần công tử sẽ đỗ trạng nguyên.”

Tần Mặc hơi bất ngờ, tuy chàng có tự tin nhưng nắm chắc chín phần này cũng không phải nhắm vào trạng nguyên, nhưng mà người con gái trước mắt nói cực kỳ chắc chắn, không biết vì sao lại tin tưởng đen vậy, ánh mắt tin tưởng kia khiến tim chàng chậm rãi nóng lên.

Chàng không nói gì chỉ nhìn Diệp Ngọc, Diệp Ngọc bị đôi mắt thâm thúy của chàng nhìn đến mức hơi bất an: “Tần công tử còn muốn nói gì sao?”

“Xin hỏi Diệp tiểu thư, nàng có ý với ta đúng không?”

Chàng hỏi nhẹ nhàng như mây trôi, như đang hỏi thời tiết hôm nay, nhưng không ai biết bàn tay đang siết chặt trong tay áo của chàng.

Diệp Ngọc bị hỏi đến ngơ luôn, nàng nghĩ lại mấy ngày nay đúng là có đối xử tốt với chàng, biết bị hiểu lầm, vội vã muốn giỏ thích, lại sợ phủ nhận dứt khoát quá sẽ khiến lòng tự trọng của chàng bị tổn thương. 

“Không phải……”

Nhưng mà sự hoảng loạn kia như là biểu cảm giấu đầu lòi đuôi, rơi vào mắt người khác là một chuyện khác.

Tần Mặc vẫn luôn không có biểu cảm gì đột nhiên mặt mày giãn ra, nở một nụ cười nhạt: “Ta đã biết.”

Diệp Ngọc hơi ngây người trước nụ cười hiếm hoi này, mãi đến khi người đi rồi, mới phản ứng lại, hắn đã biết? Biết cái gì cơ?

Bởi vì tâm tình hỗn độn, nàng không nhìn thấy một bóng người đứng ở ngọn núi giả cách đó không xa, sắc mặt tái nhợt, hai mắt đỏ đậm, không biết đã ở đó nhìn bao lâu.

Diệp phủ cũng không có cao thủ gì phòng thủ, đối với Quý Duệ mà nói tất nhiên có thể dễ dàng ra vào.

Hắn ở đây nghe đối thoại của hai người, khí huyết dâng trào khiến lý trí bỏng rát, sự tự chủ còn sót lại khiến hắn không lập tức xuất hiện, đều là đàn ông, hắn đã sống lại một đời, sao lại không nghe hiểu sự thật tình giấu giếm trong lời nói của Tần Mặc cơ chứ.

Ghen ghét như một con rắn độc quấn quanh lòng hắn, khiến hắn khó thở, hắn biết vì sao Diệp Ngọc lại đối xử đặc biệt với người này, cho nên biết đây chính là tồn tại đáng lo ngại hơn Lâm Phong. 

Những móng vuốt sắc bén hắn thu lại vì Diệp Ngọc, giờ phút này lại từng chút sáng lóe lên.

Quý Duệ thầm mắng bản thân bất cẩn, đá Lâm Phong đi rồi, nhưng vì thời gian đã quá lâu, quên mất còn một người lòng muông dạ thú này.

Trạng nguyên? Hắn cười lạnh, nằm mơ! Đời trước hắn có thể dễ dàng chơi chết cái người si tâm vọng tưởng này, đời này, hắn cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn ta.

Ngày yết bảng, Diệp Ngọc theo mọi người ở sảnh ngoài cùng nhau chờ tin, một lát sau đã nhìn thấy người hầu vui vui vẻ vẻ chạy vào trong: “Có rồi! Có rồi!”

Diệp Ngọc buông chén trà nhìn về phía người đến, người nọ thi lễ với Diệp Thần xong, vui mừng ôm quyền với Tần Mặc: “Chúc mừng Tần công tử, đỗ bảng nhãn.”

Bảng Nhãn? Diệp Ngọc kinh ngạc trong lòng, trên mặt lại cố gắng không để lộ mảy may.

Trong phòng vang lên tiếng chúc mừng, Diệp Ngọc cũng cười với Tần Mặc: “Chúc mừng Tần công tử.”

Tần Mặc vẫn luôn chú ý đến vẻ mặt nàng, không bỏ qua khoảnh khắc bất ngờ lúc ban đầu trong chớp mắt của nàng, điều này càng chắc chắn hơn, Diệp Ngọc thật sự cảm thấy bản thân có thể đỗ trạng nguyên. 

Bảng nhãn tất nhiên là thành tích không tồi, tâm tình Tần Mặc lại có chút nặng nề, bản thân khiến nàng thất vọng rồi.

Diệp Thần lại hỏi một câu: “Vậy trạng nguyên là ai?”

“Là đại công tử Quý gia, Quý Duệ.”

Tươi cười của Diệp Ngọc cứng lại, nàng không ngờ Quý Duệ rời khỏi Quý gia, thế mà lại tham gia khoa cử. Hắn lặn ngụp trong chốn quan trường cũng vài chục năm, Tần Mặc tất nhiên không phải đối thủ.

“Là hắn à?” Diệp Thần cũng có chút ấn tượng với hắn, gật gật đầu, “Vậy cũng không ngạc nhiên lắm. Ta đã gặp Quý công tử vài lần, là nhân tài hiếm có. Nghe nói còn đoạn tuyệt quan hệ với Quý gia, chỉ dựa vào bản thân đi đến bước này, là người có chủ kiến.”

“Cha!” Diệp Ngọc nghe thấy Diệp Thần tán tưởng thì biết ngay Quý Duệ lại dùng cách nào đó để lừa ông, muốn nói gì đó lại nhịn xuống.

Nàng hiểu Quý Duệ là người tàn nhẫn đến mức nào hơn ai hết, nếu để cha biết gương mặt thật của hắn, vậy người nọ sẽ chẳng kiêng nể gì. Giả bộ đi, cứ để hắn giả bộ. Ít nhất bây giờ hắn sẽ ném chuột sợ vỡ đồ, không dám gây bất lợi cho cha.

Vì thế, Diệp Ngọc lại trầm mặc.

Diệp Thần cũng không nghĩ nhiều, quay đầu lại dặn dò Tần Mặc, Tần Mặc cũng không nói nhiều, chỉ nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng lại phụ họa hai câu, chỉ khi Diệp Ngọc rời đi, ánh mắt chàng mới hơi thay đổi.

Diệp Ngọc chưa đi được bao xa, đã nghe thấy Tần Mặc gọi nàng, nàng quay đầu lại, hiếm khi thấy bước chân Tần Mặc hơi vội vàng, hiển nhiên đã đuổi theo cả một đường.

“Diệp tiểu thư,” mặc dù vậy, nhưng khi mở miệng, chàng vẫn là dáng vẻ bình tĩnh, “Đêm nay có chợ đêm, không biết ta có thể mời nàng đi cùng không.”

Diệp Ngọc nghĩ thầm có lẽ đây là chúc mừng đúng không? Đang định đồng ý, lại nhớ đến trước đó Tần Mặc hiểu lầm, nên cứng rắn đổi lời.

“Xin lỗi Tần công tử, hôm nay thân thể ta hơi không khỏe, không muốn ra khỏi cửa.”

Chỉ tiếc dáng vẻ của nàng, như nào cũng không giống thân thể không khỏe.

“Được.” Ánh mắt Tần Mặc hơi ảm đạm, vốn cứ định thản nhiên đáp lại một câu như vậy, nhưng ngay sau đó lại không nhịn được hỏi ra miệng: “Diệp tiểu thư, ta không thể làm trạng nguyên, nàng còn thích ta không?”

Diệp Ngọc không biết trả lời câu hỏi này từ đâu, thậm chí nàng không biết chữ “còn” này từ đâu đến, với lại, Tần Mặc bỡ lỡ trạng nguyên, không thể không nói còn có do bản thân gây ra nữa.

“Tần công tử, ta không biết ngươi tin bay không, trong lòng ta, ngươi chính là trạng nguyên. Nhưng mà, chuyện tình cảm, có lẽ ngươi đã hiểu lầm.”

Tần Mặc nghe xong cũng không lùi bước, ánh mắt chàng nóng rực, như có thể thiêu đối trái tim Diệp Ngọc: “Vậy Diệp hiểu thư có tin hay không? Ta hiểu lầm, bởi vì đã thích nàng.”

Bởi vì thích nàng, mới không nhịn được chờ mong, nàng cũng thích ta.
Bình Luận (0)
Comment