Hôm Nay Sư Tôn Lại Tự Vả Chăng?

Chương 2

Nghe vậy, Du Đồng Phương chỉ không thèm để ý vẫy vẫy ống tay áo.

Du Đồng Phương hừ một tiếng, đôi tay ôm trước ngực, làm như nhớ tới cái gì liền thúc giục nói: "Được rồi, đồ đệ cũng đã nhận xong, chưởng môn còn chờ huynh đấy, chúng ta đi nhanh đi." 

Lãnh Ly Tuyên nhàn nhạt nói: "Ừm." 

Nam Cung Thiếu Uyên đi theo cạnh Lãnh Ly Tuyên, đoàn người tiếp tục lên đường.

Dựa theo khoảng thời gian này mà tính, hơn phân nửa là vì chuyện Ngôn Dương Băng bái sư, điều này thật sự làm Lãnh Ly Tuyên đau đầu không thôi.

Trước khi sống lại, Lãnh Ly Tuyên chỉ thu một đồ đệ là Ngôn Dương Băng, bởi vì hắn là con trai của chưởng môn. Chỉ là giữa Ngôn Dương Băng và Nam Cung Thiếu Uyên hình như có hiềm khích, nhưng y đối với hai người này đều không hiểu rõ lắm.

Trong ấn tượng của y, Nam Cung Thiếu Uyên với Cốc Hàn Yên tình đầu ý hợp, cũng đúng là bởi vì như vậy, Nam Cung Thiếu Uyên như rất phản cảm Ngôn Dương Băng, thậm chí còn chán ghét. 


Có lẽ là mượn chuyện này để phát tiết ở trên đại hội luận võ đại hội, Nam Cung Thiếu Uyên đánh Ngôn Dương Băng đến hơi thở thoi thóp.

Nhưng lại khổ Lãnh Ly Tuyên, vì cứu hắn, Lãnh Ly Tuyên vận dụng "Ngũ Sắc Liên" được mình sưu tầm được gọi là "Trăm năm mới thấy, ngàn năm mới nở một lần", còn tổn thất một nửa tu vi!

Chuyện mất mặt như thế, Lãnh Ly Tuyên ai cũng không nói, người cao ngạo như y nhìn không được người khác đồng tình với y. Rồi sau đó khi Ma giới tiến công ồ ạt, đánh giá cao chính mình, bị ma tiễn một mũi xuyên tim!

Lãnh Ly Tuyên lắc đầu, kiếp này quyết không thể như thế, đồ đệ này tuyệt đối không thể thu! Y rũ mắt xuống, hơi nghiêng mặt nhìn Nam Cung Thiếu Uyên, người này cũng không thể lưu lại!

Lãnh Ly Tuyên hơi chau mày, không tiếng động thở dài một hơi.


Còn đang phiền não liền nghe Nam Cung Thiếu Uyên nói: "Sư tôn có chuyện gì phiền lòng sao?" 

Lãnh Ly Tuyên ngẩn người, nghĩ thầm: Hắn nhìn ra như thế nào, ngay cả Du Đồng Phương cũng không chú ý tới.

Quả nhiên, Du Đồng Phương từ từ nói: "Hử? Sao vậy? Đồ đệ huynh cũng nhận rồi, còn có chuyện gì phiền lòng nữa." 

Lãnh Ly Tuyên nguýt hắn một cái, không có để ý đến hắn, mà là quét qua nhìn Nam Cung Thiếu Uyên. 

Thấy hắn hình như rất nghiêm túc đợi đáp án, liền thuận miệng nói: "Ồ, không có gì, chỉ là có chút mệt mỏi." 

Y vốn tưởng rằng qua loa lấy lệ, không nghĩ tới Nam Cung Thiếu Uyên thế mà kéo y, nói: "Vậy ta cõng người đi."  Thần sắc rất nghiêm túc, không giống như là đang nói đùa, nói xong còn nửa quỳ trước người y. 

Lãnh Ly Tuyên ngơ ngác nhìn hắn, không ngờ y thuận miệng nói, hắn lại coi là thật. Cái này thì thôi, hắn lại vẫn muốn cõng mình, nhìn Nam Cung Thiếu Uyên kia rõ ràng rõ ràng nhỏ hơn mình một chút, khó có được khuôn mặt già đỏ lên.


Du Đồng Phương thấy tình hình như vậy, phụt cười một tiếng, rồi sau đó chỉ vào Lãnh Ly Tuyên nói: "Lão nhân gia ngài thật đúng là biết sai sử người ta nha, lúc này mới vừa thu người ta làm đồ đệ đã muốn người ta làm công miễn phí?" 

Thiên địa chứng giám, là hắn tự nguyện, không không không, y đây không yêu cầu hắn làm như vậy. Bất luận Lãnh Ly Tuyên muốn cãi lại thế nào, Nam Cung Thiếu Uyên này muốn cõng y là sự thật, không chịu nổi.

Vì thế, Lãnh Ly Tuyên đành phải lúng ta lúng túng nói: "Không, không cần đâu." 

Nam Cung Thiếu Uyên lại mày nhăn, liếc nhìn Du Đồng Phương một cái, rồi sau đó khẩn thiết nói: "Khí lực của ta rất lớn, không sao." 

Lãnh Ly Tuyên nở nụ cười, sau đó đỡ hắn lên, nói: "Cũng không phải rất mệt, huống hồ chưởng môn còn đang chờ chúng ta, nếu muốn nghỉ tạm, trở về lại nghỉ cũng là giống nhau." 
Nam Cung Thiếu Uyên "Ồ" một tiếng, thần sắc hình như có chút mất mát.

Lúc này, Du Đồng Phương cười nói: "Được rồi, nào có kiều quý như vậy, đi nhanh đi." 

Ba người lại tiếp tục lên đường.

Sau một nén nhang, rừng trúc đã bị bỏ lại phía sau.

Mà lúc này ánh vào mi mắt, là ba chữ "Hoa Linh Phái" cứng cáp hữu lực. 

Hoa Linh Phái đứng trên đỉnh dãy núi, đám mây nãi chung linh dục tú nơi, đối với tu luyện có nhiều ích lợi, bởi vậy mỗi lần khi thu nhận đồ đệ đều kín người hết chỗ.

Sau khi tiến vào môn phái, Du Đồng Phương nói: "Được rồi, ta phải về Kiều Cư Phong của ta đây, không cần tiễn." 

Lãnh Ly Tuyên chỉ liếc nhìn một cái, coi hắn là không khí không để ý tới, dẫn Nam Cung Thiếu Uyên đi về phía một dãy núi khác.

Hoa Linh phái tổng cộng có bảy ngọn núi, theo thứ tự là chỗ ở của các tông sư, phương hướng Lãnh Ly Tuyên đi đến, là Xuyên Vân Phong.
Nam Cung Thiếu Uyên hỏi: "Sư tôn, chúng ta định đi đâu?" 

Lãnh Ly Tuyên nói: "Dẫn ngươi đến bái kiến chưởng môn." 

"Ô." Nam Cung Thiếu Uyên lên tiếng.

Thấy Nam Cung Thiếu Uyên vẫn luôn nhìn mình, Lãnh Ly Tuyên hỏi: "Sao thế?" 

Nam Cung Thiếu Uyên lại chỉ sửng sốt một chút, rồi sau đó lắc đầu.

Lãnh Ly Tuyên cũng không hỏi nhiều.

Không bao lâu, hai người liền đi vào một đại điện tráng lệ huy hoàng. 

Trong đại điện, ở giữa có vị trung niên đang ngồi, khí vũ bất phàm, giơ tay nhấc chân lộ ra nho nhã, người này là Ngôn Thời Mão chưởng môn Hoa Linh phái. 

Phía dưới lão có một vị thiếu niên, tuổi xấp xỉ với Nam Cung Thiếu Uyên, lại hiện lên tính trẻ con, cực kỳ đáng yêu, là ấu tử của chưởng môn, Ngôn Dương Băng.

Ngôn Thời Mão nhìn thấy bọn họ, giơ tay ý bảo Lãnh Ly Tuyên ngồi xuống, Nam Cung Thiếu Uyên thì đứng bên cạnh Lãnh Ly Tuyên. 
Lãnh Ly Tuyên hành lễ, sau đó trực tiếp hỏi: "Chưởng môn tìm ta có chuyện gì?" 

Ngôn Thời Mão mỉm cười, liền đi thẳng vào vấn đề nói: "Ly Tuyên, ấu tử của ta bây giờ cũng đã đến tuổi bái sư học nghệ, nó căn cốt coi như không tệ, nếu ở dưới tòa ngươi ngày sau nhất định có thể thành người tài." 

Nghe vậy, đôi mắt Nam Cung Thiếu Uyên bỗng dưng giống như một thanh lợi kiếm, nghiêng nghiêng nhìn liếc qua Ngôn Dương Băng, mắt lộ ra đi địch ý, dường như đang tự hỏi làm thế nào để gã biến mất mới tốt.

Nhịn vị kia một lòng chờ Lãnh Ly Tuyên trả lời, rõ ràng không chú ý đến biểu cảm của hắn.

Lãnh Ly Tuyên biết Ngôn Thời Mão mấy năm gần đây đều không thu nhận đồ đệ, nhưng việc này y cũng không thể nhận, nhưng cũng không tiện trực tiếp bác bỏ mặt mũi y. 

Nghĩ tới nghĩ lui, khóe miệng Lãnh Ly Tuyên hơi nhếch lên, ngay sau đó nghiêm mặt nói: "Chưởng môn, còn một tháng nữa ta sẽ bế quan tu luyện. Lệnh công tử ở chỗ ta sợ không học được thứ gì. Hơn nữa trước mắt ta đã có một đồ nhi, e là không thể đảm nhiệm…" 
Ngôn Thời Mão lúc này mới chú ý tới Nam Cung Thiếu Uyên đứng bên cạnh Lãnh Ly Tuyên.

"Đây là đồ đệ ngươi mới thu?" Ngôn Thời Mão có chút kinh ngạc, dù sao đây là đệ tử đầu tiên Lãnh Ly tuyên thu nhận. 

"Đúng vậy. Ta thấy hắn căn cốt kỳ giai, lại là một người có thể đánh nhau với nhện tím ngàn năm, thực sự là một hạt giống tu luyện tốt, liền thu vào môn hạ." Lãnh Ly Tuyên giải thích nói.

"Nhện tím ngàn năm? Tuổi tác hắn còn nhỏ lại có năng lực như vậy!" Ngôn Thời Mão từ trên xuống dưới đánh giá Nam Cung Thiếu Uyên, cảm khái nói, "Thật là một hạt giống tốt…" Liếc Liếc mắt nhìn Ngôn Dương Băng bên cạnh tuổi tác cũng xấp xỉ Nam Cung Thiếu Uyên, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng.

Lãnh Ly Tuyên thấy chưởng môn thần sắc mất mát, vội nói: "Có điều, ta ngược lại có một người có thể tiến cử. Người này đam mê thu nhận đối với đồ đệ cũng là tận chức tận trách, tin tưởng ở dưới tòa hắn, lệnh lang tất thành người tài." 
"Hử? Ngươi nói là, Du Đồng Phương của Kiều Cư Phong?" Ngôn Thời Mão nói.

"Đúng vậy." Lãnh Ly Tuyên nói.

Năng lực của Du Đồng Phương, Ngôn Thời Mão hiểu rõ, tuy rằng so với Lãnh Ly Tuyên vẫn kém một chút, nhưng cũng không phải đại sự gì.

Huống chi hiện giờ y không rảnh dậy đồ đệ, nếu để Ngôn Dương Băng vào môn hạ y, cũng chỉ sẽ hoang phế thời gian, không bằng giao cho Du Đồng Phương, hắn đối đồ đệ thật ra cũng tận chức tận trách.

Suy tư một lát, đành quyết định như vậy.

Vì thế Ngôn Dương Băng, liền thành đồ đệ dưới tòa Du Đồng Phương. 

Khuôn mặt u ám vừa rồi của Nam Cung Thiếu Uyên, trong nháy mắt nhiều mây chuyển nắng.

Lãnh Ly Tuyên suy nghĩ: Du huynh, vừa rồi ta cướp một đồ đệ của huynh, hiện tại ta đem Ngôn Dương Băng đưa cho huynh, coi như là huề nhau.

Quay đầu lại giải thích chuyện của Nam Cung Thiếu Uyên với Ngôn Thời Mão, rồi rời đi.
Mang theo Nam Cung Thiếu Uyên trở lại Thanh Tâm Phong, đơn giản dạy một bộ chiêu thức, liền để hắn tự mình tu luyện. Ngồi ở một bên ghế đá thưởng thức trà, thỉnh thoảng chỉ điểm một chút.

Lãnh Ly Tuyên nhìn như đang thưởng trà, kì thực ánh mắt vẫn luôn ở trên người Nam Cung Thiếu Uyên.

Trước khi sống lại, hắn kì thật là kỳ tài khó gặp, nếu ngày sau chịu dốc lòng tu luyện, nhất định có thể đạt được thành tựu cực cao. Vượt qua chính mình chỉ là vấn đề thời gian.

Đáng tiếc, thế nhưng hắn lại là con của Ma tông!

Tính toán thời gian, còn có năm năm nữa là hắn tấn công Hoa Linh phái. Năm năm, thời gian sung túc, Lãnh Ly Tuyên cảm thấy cũng đủ mượn cơ hội diệt trừ hắn.

Nghĩ đến đây, Lãnh Ly Tuyên ngược lại càng dụng tâm dạy Nam Cung Thiếu Uyên, chỉ một tháng mà thôi, cũng coi như làm hết chức trách sư tôn của mình đi. 
"Sư tôn…" Nam Cung Thiếu Uyên nhìn y, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, lại có chút đáng yêu, "Ta… ta đói bụng." 

Đúng rồi, hắn không học thuật Tích Cốc, cả ngày không ăn cơm, đương nhiên sẽ cảm thấy đói khát.

Lãnh Ly Tuyên mỉm cười, dùng truyền âm thuật bảo đạo đồng chuẩn bị một ít đồ ăn đến đây.

Vẫy tay nói với Nam Cung Thiếu Uyên: "Trước nghỉ ngơi một lát đi, uống một ngụm trà." 

"Dạ, sư tôn." Nam Cung Thiếu Uyên rót một ly trà, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Đặt cái ly xuống, giương mắt liền nhìn thấy Lãnh Ly Tuyên đang rũ mắt nhìn kiếm trong tay mình, vẻ mặt lạnh lùng.

"Sư tôn?" Nghe thấy tiếng Nam Cung Thiếu Uyên, Lãnh Ly Tuyên hoàn hồn, nói: "Kiếm này tên gì?" 

Ánh mắt Nam Cung Thiếu Uyên hơi trầm xuống, cau mày, nói: "Đây là di vật của mẹ ta, tên là 'Truy Ức', ta nghĩ hẳn là Truy Ức của cha… Chỉ là ta chưa từng gặp qua cha ta, từ nhỏ đã cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau." Nói xong, lại tinh tế vuốt ve Truy Ức.
Trước khi Lãnh Ly Tuyên sống lại, biết rất ít về chuyện của Nam Cung Thiếu Uyên, chỉ biết hắn thích tiểu sư muội Cốc Hàn Yên, là con trai của Ma tông, sau lại ồ ạt tiến công Hoa Linh phái, không còn gì khác.

Lãnh Ly Tuyên nghĩ nghĩ, hỏi: "Vậy tại sao mẹ ngươi không mang ngươi về nhà?" 

"Mẹ nói bà phạm phải một sai lầm, vì gia tộc không dung, liền mang theo ta ẩn cư trong rừng trúc trên núi…" Nam Cung Thiếu Uyên nói.

Xem ra hắn còn không biết thân phận của mình, bàn tay ấm áp của Lãnh Ly Tuyên sờ sờ đầu hắn, hơi thở thanh lãnh ngọt dịu theo tay đong đưa bám vào hơi thở Nam Cung Thiếu Uyên.

Nam Cung Thiếu Uyên mặt nhỏ nhắn ửng đỏ cúi đầu. Lúc này, đạo đồng xách theo hộp đồ ăn sải bước đi về phía này, gật đầu nói: "Lãnh Tông Sư, đồ ăn tới rồi." 

"Ừm, để đó đi." Lãnh Ly Tuyên chỉ vào bàn đá ở một bên thuận miệng nói.
Đạo đồng lấy cơm canh ra, bài biện xong liền lui xuống. 

Lãnh Ly Tuyên cảm thấy bốn chữ "Nam Cung Thiếu Uyên” này, gọi cóa chút phiền toái, liền thuận miệng nói, "Thiếu Uyên, nếm thử có hợp khẩu vị không?" 

Nam Cung Thiếu Uyên mày chợt giật giật, chớp mắt hai cái, ngơ ngác nhìn Lãnh Ly Tuyên.

"Làm sao thế?" Lãnh Ly Tuyên hỏi.

Nam Cung Thiếu Uyên lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Thiếu Uyên…" Ngoại trừ mẹ hắn thì vẫn chưa có ai xưng hô hắn như vậy, lại cũng không dám. Nhưng từ trong miệng Lãnh Ly Tuyên nói ra lại thân thiết lạ thường. 

Nam Cung Thiếu Uyên vùi đầu ăn một miếng cá, cảm thấy rất ngon, liền gắp một miếng bỏ vào trong chén của y, cười nói: "Sư tôn, cá này ngon lắm, người nếm thử đi." 

Lãnh Ly Tuyên gắp một miếng nhỏ vào miệng tinh tế nhấm nháp rồi cười cười, nói: "Quả thật không tệ, hương vị tươi ngon." 
Thấy mi mắt Lãnh Ly Tuyên cong cong, khóe miệng nhẹ nhíu, lông mi từng chút từng chút chớp động, tâm tình của hắn bỗng dưng sáng ngời hẳn. 

Từ sau khi mẹ hắn rời đi năm năm trước, hắn liền một mình sinh hoạt, tách biệt với mọi người, pháo hoa nhân gian có tư vị gì, nhân tình ấm lạnh ra sao, phảng phất đều không liên quan đến hắn.

Ở chung với Lãnh Ly Tuyên làm hắn đã lâu cảm nhận được ấm áp, làm lòng hắn như bừng lên sức sống. 

Hôm sau, Nam Cung Thiếu Uyên sớm đi ra sau núi đả tọa, đợi Lãnh Ly Tuyên tới, liền bắt đầu luyện kiếm.

Lãnh Ly Tuyên thường thường nhắc nhở hắn một vài, hắn ngộ tính tốt, sai lầm cũng càng ngày càng ít, sau khi ăn cơm trưa xong, liền để cho hắn tự luyện kiếm, còn mình trở về chỗ ở.

Xa xa nhìn thấy một vị khách không mời mặc trường bào màu xanh trắng, đạp tiên kiếm hướng bên này mà đến, nhất định là Du Đồng Phương.
Lãnh Ly Tuyên nhìn người tới một cái, mở cửa phòng, ngồi xuống rót hai ly trà, hỏi: "Kiều Cư Phong nhiều đệ tử như vậy, còn chưa đủ để huynh bận sao? Lại rảnh rỗi đến Thanh Tâm Phong ta?" 

Bình Luận (0)
Comment