Hôm Nay Sư Tôn Lại Tự Vả Chăng?

Chương 33

Nam Cung Thiếu Uyên đỡ trán, nhìn thức ăn trên bàn gần như không chạm vào, thở dài.

Đứng dậy đi ra phía sau Lãnh Ly Tuyên. Đưa tay làm vài cử chỉ trên không trung, lựa chọn một tư thế tương đối thoải mái, bế Lãnh Ly Tuyên lên. 

"Hử? Nhẹ hơn ta tưởng tượng một chút." Nam Cung Thiếu Uyên khóe miệng cong cong, vẫn nói.

Ôm Lãnh Ly Tuyên, Nam Cung Thiếu Uyên chậm rãi vòng qua bàn đi vào nội thất, nhẹ nhàng đặt Lãnh Ly Tuyên lên giường.

Tay nắm lấy gót chân, nhẹ nhàng cởi giày ra, đặt chỉnh tề ở mép giường. Mở chăn ra đắp lên, dịch dịch góc chăn. Thấy tóc Lãnh Ly Tuyên dính lòa xòa trên má y, liền giơ đầu ngón tay vén qua bên mặt y, ở chỉnh tề hai bên má.

Nam Cung Thiếu Uyên làm tư thế cúi người, lẳng lặng nhìn chốc lát.

Kỳ thật hắn có chút lo lắng cho Lãnh Ly Tuyên. Lãnh Ly Tuyên bình tĩnh như thế cũng có lúc đầu óc không rõ ràng, thật sự là hiếm thấy.


Nam Cung Thiếu Uyên cúi đầu, nhìn chăm chú vào Lãnh Ly Tuyên, đáy mắt dường như có một dòng suối có thể hòa tan trái tim người.

Hắn dần dần tới gần, một đôi mắt không ngừng lưu luyến trên mặt Lãnh Ly Tuyên, tâm đã tìm được chốn về yên ổn, cuối cùng, môi Nam Cung Thiếu Uyên rơi lên môi Lãnh Ly Tuyên, hôn xuống. Lúc rời đi, đầu lưỡi liếm nhẹ lên môi Lãnh Ly Tuyên một chút. 

Bước chân hắn từng chút di chuyển, sau đó khựng lại. Thở ra một hơi, "Quả nhiên vẫn không yên tâm." 

Sải bước trở về, tiện tay cầm lấy một cái ghế, ngồi ở bên giường Lãnh Ly Tuyên. Dùng khuỷu tay chống giường, tay nâng cằm, định sẽ tạm chấp nhận một đêm. 

Đêm về khuya, Nam Cung Thiếu Uyên ngủ gật, lâm vào mộng cảnh.

Trước mắt là cảnh tượng mờ mịt, mây đen bao trùm, thi thể khắp nơi, một hồi đại kiếp lặng yên mà đến.


Ánh mắt thiếu niên tàn nhẫn, tràn đầy sát ý. Đột nhiên nhìn thấy chuyện gì buồn cười, khóe miệng nhếch lên, nói: "Ngươi cứ như vậy muốn bảo vệ bọn họ?" Tiến lên một bước, từng chữ từng chữ nói, "Ngươi có mình ta, không phải là đủ rồi sao." 

Người nọ rõ ràng giật giật lông mày, "Ngươi nói bậy cái gì đó!" 

"Nói bậy?" Thiếu niên cười lạnh một tiếng, đáy mắt tỏa sáng, "...Ngươi mặc kệ bọn họ, đi với ta." 

"Nam Cung Thiếu Uyên, đừng có ăn nói lung tung!" Lãnh Ly Tuyên bỗng chốc cầm Huyễn Thương Kiếm giơ lên trước mặt, nhắm ngay Nam Cung Thiếu Uyên.

"Ồ? Đây chính là một thanh kiếm tốt, chậc, ngươi nói xem, ta có làm ô uế nó hay không?" Tựa như bất đắc dĩ thở dài, "Ly Tuyên… Ngươi muốn dùng nó tiễn ta đoạn đường cuối cùng sao? Vậy thì hời cho ta rồi."

Vừa dứt lời, Nam Cung Thiếu Uyên xoay người bắn mấy mũi tên lạnh lẽo thẳng về phía Lãnh Ly Tuyên, bị y tránh được. 


"Ha, thân thủ không tệ. Đối chiến lâu như vậy vẫn còn có thể kiên trì, không hổ là Lãnh tông sư!" Nam Cung Thiếu Uyên khen ngợi.

"Ngươi đến tột cùng muốn thế nào, chẳng lẽ nhất định phải diệt môn phái Hoa Linh mới cam tâm sao?!" Lãnh Ly Tuyên cau mày, đáy mắt dấy lên một sự tàn nhẫn.

Nam Cung Thiếu Uyên nhướng mày, hứng thú nói: "Ta nói rồi, ngươi đi theo ta, ta sẽ buông tha bọn họ." Ngón tay chỉ vào mọi người rõ ràng thể lực không chống đỡ nổi.

"Ly Tuyên, đừng nói nhảm với hắn. Ai biết được hắn có dã tâm gì!" Du Đồng Phương đứng ở bên kia oán hận nói.

Nam Cung Thiếu Uyên híp mắt nhìn hắn, vung tay áo, phát động một vòng tấn công mãnh liệt hơn.

Rồi sau đó không chút để ý dùng mũi tên ngắm bắn Lãnh Ly Tuyên, mục tiêu là cánh tay.

Mũi tên bắn ra. 

Lãnh Ly Tuyên nhìn chằm chằm mũi tên này, như suy tư gì đó. 
Đột nhiên, y xoay người hướng về phía mũi tên, dứt khoát đón nhận. Mũi tên đâm thẳng vào trái tim y, trên y bào loang lổ nhuộm ra từng tầng máu tươi đỏ đen.

Tất cả đều bất ngờ.

Nam Cung Thiếu Uyên dừng lại, trợn tròn mắt nhìn cảnh này. Hắn dường như phát điên lướt qua đám người, đỡ lấy Lãnh Ly Tuyên ngã ra phía sau. 

Vô luận hắn như thế nào cũng không ngờ tới, sự tình sẽ biến thành như vậy, hắn không thể tin dùng bàn tay run rẩy sờ mặt Lãnh Ly Tuyên, "Ngươi không phải là nhân vật tông sư bật cao sao? Không phải ngươi còn rất nhiều vũ khí chưa được lấy ra dùng sao? Ngươi không phải chán ghét ta sao? Ta còn chưa chết, ngươi… ngươi không thể… không thể chết được... Phải không?" Âm thanh đều đang run rẩy.

Lãnh Ly Tuyên muốn nói chuyện, lại ho ra một ngụm máu tươi, vết máu loang lổ in trên khuôn mặt tái nhợt của Lãnh Ly Tuyên.
Nam Cung Thiếu Uyên run rẩy lau đi máu trên khóe miệng y, thấy môi y nhấp nháy có chuyện muốn nói, liền cẩn thận kề lỗ tai đến bên môi y. 

"Buông tha bọn họ… Cũng buông tha chính ngươi." 

Nam Cung Thiếu Uyên sửng sốt, hắn không ngờ, vào thời khắc này, y lại nói một câu như vậy.

"Tuy rằng… Ta không biết, ngươi vì sao phải làm như thế, nhưng ta vẫn muốn ngươi quay đầu lại, đừng tiếp tục lún sâu thêm." 

"Ngươi đối với ta... Hình như vô cùng oán hận." 

Thấy Nam Cung Thiếu Uyên không ngừng lắc đầu, Lãnh Ly Tuyên nói: "Ta có thể cảm giác được. Mỗi lần… ánh mắt ngươi nhìn ta đều rất có hận ý sâu đậm, sợ là… hận không thể lập tức gϊếŧ ta... Có lẽ ta đã làm chuyện gì có lỗi với ngươi, mới có thể gây ra tai họa hôm nay." 

"Không phải như vậy, không phải… ta... ta..." Bởi vì chính mình, Lãnh Ly Tuyên mới biến thành như bây giờ, nếu hắn lúc này lại nói: Ta chưa bao giờ hận ngươi, ta yêu ngươi. Không phải là quá nực cười sao! 
Lãnh Ly Tuyên nhất định sẽ cảm thấy đây là một trò đùa. 

Hắn chung quy vẫn không thể nói ra khỏi miệng.

"Nếu ta rời đi, có thể đổi lấy an toàn của phái Hoa Linh, ta cũng chết mà không hối hận. Chỉ mong như ngươi nguyện, kiếp sau chúng ta vĩnh viễn không gặp nhau…"

Trái tim Nam Cung Thiếu Uyên còn đau hơn dao cắt, thấp giọng khóc nức nở: "Vĩnh viễn không gặp nhau... Kết quả, chỉ đổi lấy một câu này của ngươi! Tất cả những thứ ta làm đến tột cùng là vì cái gì!" 

Nam Cung Thiếu Uyên ôm chặt lấy Lãnh Ly Tuyên, giống như dùng sức giam cầm y vậy, có thể giữ y lại, y sẽ không rời khỏi mình.

Ôm thân thể Lãnh Ly Tuyên càng thêm cứng đờ, cầu khẩn nghẹn ngào nói: "Ngươi nhìn ta một cái... Được không? Nhìn ta đi…"

Nhưng con người chung quy không thể lừa dối chính mình. Càng tự lừa mình dối người, đầu óc càng tỉnh táo.
Nam Cung Thiếu Uyên rốt cục ý thức được, Lãnh Ly Tuyên đã chết, là bị mình gϊếŧ chết, y vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại!

Trong miệng Nam Cung Thiếu Uyên không ngừng phát ra tiếng gào thét đến tê tâm liệt phế. Giống như một con dã thú làm càn phát tiết bi thương vang động núi sông.

"Sư tôn… Sư tôn… Sư tôn!!!"

Nam Cung Thiếu Uyên bỗng dưng giãy dụa thoát khỏi cơn ác mộng, dùng sức hít thở không khí, giơ tay cố sức đè lên ngực đau dữ dội bên trái.

Cái loại tuyệt vọng hít thở không thông kéo dài thật lâu không vứt đi được này. 

Nam Cung Thiếu Uyên nhìn người đang ngủ say trước mắt, trong đầu không ngừng xuất hiện cảnh Lãnh Ly Tuyên chết trong ngực mình.

Nam Cung Thiếu Uyên thật sự sợ hãi, hắn há miệng, nhỏ giọng kêu lên: "Sư tôn?" Âm thanh cũng hơi run rẩy.

Thấy đối phương không có phản ứng, Nam Cung Thiếu Uyên lại tăng giọng điệu: "Sư tôn!" 
Mí mắt Lãnh Ly Tuyên run run chậm rãi mở ra, lộ ra một đôi mắt mông lung đang ngủ. Ngẩng đầu nhìn thấy Nam Cung Thiếu Uyên, giống như gặp quỷ, buồn ngủ trong nháy mắt hoàn toàn không còn. 

Lãnh Ly Tuyên chỉ vào Nam Cung Thiếu Uyên, nghi hoặc: "Ngươi… Sao ngươi lại khóc?" 

Chỉ thấy hốc mắt Nam Cung Thiếu Uyên ửng đỏ, tròng mắt trắng đục đầy tơ máu, nước mắt không ngừng chảy xuống.

Nam Cung Thiếu Uyên sờ sờ hai má, quả nhiên là một khoảng ướt sũng, cuống quít lau nước mắt, cúi đầu lau mặt: "…Gặp phải ác mộng." 

"Ngươi đã lớn như vậy rồi, còn có thể bị ác mộng dọa khóc." Lãnh Ly Tuyên cười nói.

Giương mắt thấy Nam Cung Thiếu Uyên vẫn còn sợ hãi lập tức an ủi: "Mộng đều là ngược lại, không cần để ý. Mọi chuyện sẽ ổn thôi." 

"Ừm, sẽ ổn thôi." Nam Cung Thiếu Uyên nhìn chăm chú vào Lãnh Ly Tuyên đang ngồi trước mặt mình, gằn từng chữ đáp.
Nam Cung Thiếu Uyên nghĩ đến bộ dạng chật vật của mình, gãi đầu nói: "Sư tôn, ta đi rửa mặt một chút nhé." 

Nam Cung Thiếu Uyên vội vàng lấy nước, ngâm mặt vào bên trong, không ngừng tự nhủ: Đây chỉ là giấc mộng, không thật, không phải thật! Mau nhanh chóng quên nó đi... quên nó đi thôi.

Dòng nước mát mẻ không ngừng vỗ vào mặt Nam Cung Thiếu Uyên, dần dần làm ướt tóc hai bên mặt, ngưng tụ thành từng nhúm từng nhúm dán lên hai gò má.

Dần dần tỉnh táo lại, Nam Cung Thiếu Uyên rời khỏi mặt nước, thở sâu một hơi, tâm lúc này mới hoà hoãn hơn một chút.

Vốn định ngồi thiền ở sau núi nửa khắc, bình ổn tâm tình một chút, nhưng vừa nhắm mắt lại, những hình ảnh kia lại giống như sóng thần không thể kháng cự ập tới, không bỏ được, trốn không thoát.

Một lát sau.

"Cốc cốc cốc" Nam Cung Thiếu Uyên một tay xách hộp thức ăn, một tay gõ cửa, "Sư tôn? Ta vào nhé." 
Nam Cung Thiếu Uyên vừa vào cửa đã thấy Lãnh Ly Tuyên ăn mặc chỉnh tề ngồi đó.

Nhìn thấy Lãnh Ly Tuyên trong nháy mắt kia, lòng Nam Cung Thiếu Uyên đang nôn nóng bất an chợt bình tĩnh lại. 

Đây mới là chân thật, là Lãnh Ly Tuyên chân chính. Đó chỉ là một giấc mộng mà thôi. 

"Vừa rồi ta mới vào phòng bếp làm một ít bánh bao, còn nấu cháo hạt sen ngân nhĩ người thích ăn nhất. Người vừa lúc lại chưa ăn gì, ăn một ít đi." Nam Cung Thiếu Uyên múc cháo hạt sen ngân nhĩ đặt trước mặt Lãnh Ly Tuyên, lại lấy bánh bao ra bày xong, lúc này mới ngồi xuống.

Đúng là vừa mới làm xong, còn mơ hồ bốc khói trắng. Lãnh Ly Tuyên ngửi ngửi, cười nói: "Ừ, còn rất thơm, chỉ ngửi mùi vị thôi mà bụng đã thấy đói." 

Lãnh Ly Tuyên cắn một miếng bánh bao, cẩn thận nhai xong, giống như lơ đãng hỏi: "Vì sao ngươi lại ở trong phòng ta? Ngươi sẽ không… Ngươi đã ở đó cả đêm à?" 
Tâm tình Nam Cung Thiếu Uyên vừa mới bình phục, bị một câu nói của Lãnh Ly Tuyên lập tức nhấc lên, cuống quít trả lời: "A, tối hôm qua ta…"

Trong nháy mắt nhớ tới chuyện mình làm tối hôm qua, không hiểu sao chột dạ, sửa lời nói: "Tối hôm qua ta… đương nhiên là trở về phòng mình ngủ." 

Lãnh Ly Tuyên chậm rãi tới gần, nhướng mày nói: "Thật sao?" 

Nam Cung Thiếu Uyên hơi nghiêng người: "A, thật mà!" 

Lãnh Ly Tuyên nghi hoặc nói: "Ta nhớ rõ, tối hôm qua chúng ta đang uống rượu, sau đó... Có vẻ như ta đã uống say, vậy làm thế nào ta lại ngủ trên giường?" 

Nam Cung Thiếu Uyên nghiêm mặt nói: "Sư tôn lúc ấy uống say, nói muốn nghỉ ngơi, ta liền tự mình rời đi. Nói vậy sư tôn nhất định là tự mình mò mẫm lên giường chăng." 

"Phải không? Sao lại có cảm giác như... bị người ta bế lên nhỉ?" Lãnh Ly Tuyên thản nhiên nói.
"Đây nhất định là ảo giác của sư tôn, ở Thanh Tâm phong, không ai dám vô lễ với sư tôn như vậy." 

Lãnh Ly Tuyên lấy mắt nhìn lướt qua Nam Cung Thiếu Uyên một chút: "Cũng phải." 

"Thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta đến Vân Thủy đài thôi." Lãnh Ly Tuyên đứng lên nói.

"Ừm." Nam Cung Thiếu Uyên yên lặng thở ra một hơi, đi theo phía sau Lãnh Ly Tuyên.

_____

Lan: tác giả vừa đấm vừa xoa(Ω Д Ω)

Bình Luận (0)
Comment