Hôm Nay Sư Tôn Lại Tự Vả Chăng?

Chương 45

Trấn Phong Vân tọa lạc tại Giang Nam, thổ nhưỡng phì nhiêu, mọi người an cư lạc nghiệp, tùy tay chỉ một người cũng có thể là phú hào tiền như nước, nhưng nổi bật nhất trong số đó, chính là người giàu nhất vùng, của cải hơn xa các phú hào khác, Tiền viên ngoại.

Tiền viên ngoại này đã từng nói. Trong nhà hắn đứng hàng thứ hai, trên có một đại ca, dưới có một tam đệ. Ngày xưa cha của Tiền viên ngoại hắn - tức Tiền lão viên ngoại - trông trời trông đất, mong có một đứa con gái; Tiền lão viên ngoại ngóng trông ngày phu nhân sinh hạ đứa thứ hai, ngay cả tên cũng đã sớm chuẩn bị rồi, nhưng đến khi ôm con lại là một bé trai!

Tiền lão viên ngoại thở dài một hơi, tuyệt bút vung lên, lấy tên "Tiền Kim", "Tiền Kim" và "Thiên Kim", nhìn tên đoán nghĩa, là muốn có thêm một đứa con gái; giống như người khác đặt tên con "Chiêu Đệ" vậy, chẳng qua đó là muốn có con trai, còn đây là muốn con gái.


[1]Tiền Kim, Thiên Kim: hai từ nay nó khá đồng âm ở đây Tiền lão viên ngoại đặt Tiền Kim là vì nó tựa Thiên Kim ý là muốn có thêm đứa con gái ấy; còn Chiêu Đệ là muốn lần sau có con trai. Nó như muốn con gái thì đặt tên con là Thiên Kim, còn muốn con trai thì đặt tên con là Chiêu Đệ vậy đó, nên ai hiểu thì hiểu không hiểu thì hiểu. 

Dưới sự ân cần chờ đợi của Tiền lão viên ngoại, đứa con  thứ ba ra đời. Đáng tiếc, vẫn là một bé trai, tên Tiền Sinh, không cần thiết phải nói, cũng là vì mong đợi đứa tiếp theo.

Tiền lão viên ngoại cùng vợ cả tình cảm rất tốt, chỉ có một mình bà là thê tử cũng không có thϊếp thất. Tiền lão viên ngoại lại không từ bỏ, cả đời đều cố gắng, nhưng chung quy vẫn là duyên cạn, nửa đời sau cũng không có con gái. Có ba đứa con trai trong suốt quãng đời của mình. Trùng hợp thay, trưởng tử của lão cũng sinh con trai, không có một đứa con gái. 


Hơn nửa năm sau, Tiền lão viên ngoại sống hết thọ mà chết, cùng vợ cả hợp táng.

Nhưng Tiền Trạch mấy ngày gần đây rất quỷ dị, mỗi đêm hoang vắng, sẽ từ ngoài phòng truyền đến từng đợt tiếng khóc của tiểu cô nương, có khi thê thảm, có khi sắc bén. Nhưng Tiền Trạch không hề có đứa bé gái nào! 

Ngày đêm như thế, quấy nhiễu đến mọi người gặp ác mộng liên tục, mà Tiền viên ngoại sống không sợ trời không sợ đất, lại là người có tiếng sợ quỷ.

Dưới đề nghị của mọi người, Tiền viên ngoại dứt khoát viết cho phái Hoa Linh một phong thư, nói rõ nguyên nhân sự tình, cũng kèm theo một rương hoàng kim đưa tới.

Nghe nói người đến, mọi người lập tức cuống quít cùng nhau đi nghênh đón, chào mừng long trọng, làm Lãnh Ly Tuyên bỗng dưng ngẩn người.

"Là Du tông sư sao? Ngài rốt cục cũng tới, cứu khổ cứu nạn Bồ Tát sống, chúng tôi đã chờ ngài rất lâu!" Tiền Kim trực tiếp vọt tới lôi kéo tay Lãnh Ly Tuyên nói một trận.


Nam Cung Thiếu Uyên ghét bỏ dùng chuôi kiếm ngăn cách tay Tiền Kim: "Vị này là Lãnh tông sư, không phải họ Du." 

Đại khái là khuôn mặt Nam Cung Thiếu Uyên quá mức sắc bén, khiến mọi người nhất thời yên tĩnh, đường phố vừa rồi còn ồn ào chớp mắt lặng ngắt như tờ.

Lãnh Ly Tuyên thấy thế thì cười cười, giảm bớt bầu không khí một chút nói: "Là như vầy, Du tông sư mấy ngày gần đây có việc, không thể đi được, cho nên ta liền thay huynh ấy đến đây. Ta tên Lãnh Ly Tuyên." 

Mọi người vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là như thế.

Tiền Kim ân cần tiến lên giới thiệu đơn giản thân phận của bọn họ một chút, vội vàng dẫn Lãnh Ly Tuyên vào Tiền Trạch.

"Thật sự có quỷ?" Lãnh Ly Tuyên hỏi.

"Có! Thường xuyên nửa đêm ẩn núp, dọa chết người không đền mạng! Nó ở trong Tiền Trạch này!" Tiền Kim sợ hãi nói.
Nam Cung Thiếu Uyên nghe vậy nhướng mày, "Ngươi gặp rồi?" 

Lãnh Ly Tuyên cũng nhìn Tiền Kim, giống như rất tò mò chờ đợi câu trả lời của hắn. 

Tiền Kim ngẩn người, nói: "Chưa gặp."

Lãnh Ly Tuyên hơi thất vọng, "Vậy vì sao ngươi lại nói như vậy?"

"Ta đây còn không phải là sợ hãi sao! Nếu để cho ta tận mắt nhìn thấy, hồn của ta đã sớm bị dọa bay mất rồi." Tiền Kim sợ hãi nói.

Quả nhiên là có tiếng sợ quỷ, nhìn biểu hiện của Tiền Kim, Lãnh Ly Tuyên càng thêm xác định, lời này không sai.

"Vậy chư vị nói rõ chuyện quỷ dị mà các người gặp phải đi." Lãnh Ly Tuyên nhàn nhạt nói.

Tiền Lai đi ở phía trước, chậm rãi lên tiếng: "Nửa đêm ta có thói quen thức khuya đi đại tiện, ngay đêm hôm trước, ta tỉnh lại như thường lệ, vừa ngồi dậy liền nghe thấy một tiếng khóc ai oán truyền tới. Mới đầu ta cho rằng là ta mới tỉnh lại thần trí còn mơ hồ, không quá để ý. Nhưng khi ta mang giày xong, tiếng khóc này càng ngày càng lớn, càng ngày càng thê lương, ta cho rằng nha hoàn nào trong nhà bị ức hϊếp, mới thừa dịp nửa đêm lén lút khóc, liền đứng dậy đi ra ngoài nhìn một chút."
Tiền Lai dường như nhớ lại chuyện không tốt, vẻ mặt sợ hãi nói, "Ta đi ra ngoài còn gọi một tiếng, 'Ai vậy? Ai ở đó?' Tiếp theo tiếng khóc kia liền đột nhiên dừng lại, ta theo âm thanh lúc nãy tìm tới, lại đi đến linh đường nhà ta.

Cánh cửa lại vô cớ mở rộng bốn phía, bên trong ánh sến lấp lánh, nhưng thời gian đó nến không được đốt lên, ta liền muốn đi vào thổi tắt. Một chân vừa bước vào, ngọn nến chợt tắt, nhưng lúc ấy rõ ràng không có một ngọn gió nào thổi vào cả, bốn phía yên tĩnh yên tĩnh có chút quỷ dị, trực giác mách bảo ta không ổn, cuống quít chạy về.

Vừa nằm trên giường, tiếng khóc thê lương kia lại sâu kín truyền tới. Đôi khi rất xa, giống như vẫn còn khóc nức nở dưới linh đường; đôi khi rất gần, giống như nằm sấp bên cửa sổ mà khóc." 
"Đại ca, sao chưa từng nghe huynh nhắc tới?" Tiền Kim khϊếp sợ hỏi.

"Đệ từ trước đến nay sợ những chuyện kỳ quái này, ta to gan như thế cũng bị dọa đến mất hồn, nếu lại nói cho đệ biết, còn không biết đệ sẽ khủng hoảng như thế nào nữa." Tiền Lai nói.

"Đại ca…" Tiền Kim cảm kích.

"Ta không có can đảm như đại ca, có điều ban đêm ta cũng nghe được tiếng khóc nức nở kia." Tiền Sinh cất giọng.

Tiền Kim nghe vậy cũng nói: "Ta ngủ không ngon, ban đêm thường mất ngủ, mỗi lần đều có thể nghe thấy tiếng khóc của một tiểu cô nương truyền tới. Ta sợ nhất những chuyện kỳ quái này, nhiều lần bị dọa hồn suýt mất." 

"Ta cũng nghe thấy tiếng khóc của một tiểu cô nương." 

"Ta… ta cũng nghe thấy."

"Ta là nữ nhân, sẽ không nghe lầm, là tiếng khóc của một tiểu cô nương." 
Ba vị thê tử đều tự bảo mình cũng nghe thấy tiếng khóc, hơn nữa xem tình huống, tiếng khóc này là một tiểu cô nương. 

"Nhà các người có bé gái sao?" Lãnh Ly Tuyên hỏi.

Mọi người nghe vậy đều sửng sốt.

"Không biết là vì nguyên nhân gì, nhà chúng tôi đến nay vẫn chưa có một bé gái nào." Tiền Kim yên lặng nói.

Lãnh Ly Tuyên nhíu mày, vậy cái này quá kỳ quái.

"Bên ngoài đều nói… nói là cha chúng tôi quá mức khát vọng con gái, nhưng đến chết cũng không thực hiện được nguyện vọng này, cho nên ông ấy liền từ âm gian chọn một bé gái đưa lên." Ban đầu Tiền Kim khinh thường những lời đồn đãi này, thế nhưng qua mấy đêm, bây giờ lại tin tưởng tuyệt đối.

"Lời đồn đãi vớ vẩn này, các ngươi cũng tin?" Nam Cung Thiếu Uyên khinh thường nói.

"Nhưng, nhưng việc này thật sự là quá mức quỷ dị." Tiền Kim phản bác.
Nam Cung Thiếu Uyên cũng cảm thấy việc này tương đối quỷ dị, không dễ biện luận.

Lãnh Ly Tuyên nghĩ tới nghĩ lui liền nói: "Vậy chúng ta sẽ ở lại một đêm, giúp các người 'bắt quỷ'." 

"Vậy thật sự rất cảm tạ Lãnh tông sư, hy vọng có thể diệt trừ tà nữ kia, để cho chúng tôi sống một cuộc sống yên ổn. Nhất định sẽ báo đáp ngài thật tốt." Tiền Kim cảm kích nói.

Tiền Kim báo đáp không cần nói, đương nhiên chính là cả rương vàng kia.

Nhưng Lãnh Ly Tuyên cũng không biết Tiền Kim từng gửi cho phái Hoa Linh một rương hoàng kim, đối với việc hắn báo đáp cũng không có mong chờ gì, chẳng thèm để ý, cho nên chỉ khẽ gật gật đầu, để hắn yên tâm. 

Tiền Kim an bài hai gian sương phòng cho Lãnh Ly Tuyên và Nam Cung Thiếu Uyên ở. Đợi mọi người rời đi, Tiền Lai tìm tới, "Lãnh tông sư, nếu cần trợ giúp gì, cứ nói với ta, ta nhất định sẽ tích cực hiệp trợ, chỉ là, ta hy vọng ngài có thể tận khả năng không quấy rầy Tiền Kim." 
"Tình yêu thương của Tiền tiên sinh đối với lệnh đệ ta có thể lý giải, yên tâm đi, ta sẽ không để lệnh đệ lâm vào khủng hoảng đâu." Lãnh Ly Tuyên cười nói.

Tiền Lai cười cười, cảm kích nói: "Như vậy đa tạ Lãnh tông sư." 

Yên tâm rời đi.

Chân trước hắn rời đi, chân sau Nam Cung Thiếu Uyên liền bước vào.

"Hắn tới làm gì?" Nam Cung Thiếu Uyên hỏi.

"Chỉ là nhờ vả một chút chuyện của nhị đệ hắn, hiện giờ hắn là người đứng đầu Tiền Trạch này, gánh nặng trên vai tất không nhẹ, nhưng vẫn cẩn thận đến thương lượng với ta, tận khả năng bảo vệ người nhà hắn, cũng là một người trọng tình trọng nghĩa." Lãnh Ly Tuyên tán thưởng nói.

"Quả thật là một gia chủ tốt, Tiền gia có hắn là một chuyện may mắn." Nam Cung Thiếu Uyên nói.

Lãnh Ly Tuyên gật gật đầu, tỏ vẻ tán đồng, ngay sau đó dừng một chút, hỏi: "Đến có chuyện gì?" 
"Đến thỉnh giáo sư tôn nên làm thế nào 'bắt quỷ'." Nam Cung Thiếu Uyên cười nói.

"Là quỷ thật hay giả quỷ trước mắt khó mà nói được, nghe bọn họ nói, 'quỷ' kia thường xuyên lui tới vào ban đêm, mỗi lần đều sẽ kèm theo tiếng khóc, vậy chúng ta liền yên lặng chờ đến tối, ra ngoài, 'bắt quỷ'." Lãnh Ly Tuyên nói.

"Vậy còn bây giờ thì sao?" Nam Cung Thiếu Uyên hỏi.

"Ở trong phòng lẳng lặng đợi, không nên đánh rắn động cỏ." Lãnh Ly Tuyên thản nhiên nói.

Nam Cung Thiếu Uyên nói: "Vậy cũng chỉ có thể như thế." 

Đến buổi tối, Tiền Kim sợ hai vị phiền chán, liền cầm bàn cờ tới, muốn giúp bọn họ giải sầu. Có điều, Tiền Kim tới vội, đưa bàn cờ xong lại nói hai câu, liền nhanh chóng rời đi.

Mới đầu Lãnh Ly Tuyên còn nói có thể là hắn có chuyện gì quan trọng phải làm, cũng không nghĩ nhiều, sau đó phản ứng lại, mới biết được hắn đây là sợ trở về chậm sẽ đụng phải "quỷ" kia, mới vội vã như thế. Lãnh Ly Tuyên mỉm cười, xem ra vị Tiền viên ngoại này thật sự rất sợ quỷ.
Lãnh Ly Tuyên mở hộp ngọc trong suốt óng ánh, lấy ra một quân cờ, không khỏi ngẩn ngơ, thật không hổ là Tiền viên ngoại giàu nhất một vùng, ngay cả quân cờ này cũng làm bằng loại ngọc xa xỉ nhất, lại tùy tiện đem ra cho họ chơi như một khúc gỗ, đúng là vốn liếng quá lớn.

Nam Cung Thiếu Uyên thấy Lãnh Ly Tuyên ngẩn người, hỏi: "Sao thế?" 

"Không có gì, chỉ là cảm thán Tiền viên ngoại này rất chịu chi." Lãnh Ly Tuyên nói.

Nam Cung Thiếu Uyên đương nhiên cũng nhận ra vật này quý giá, tất nhiên không phải người bình thường có thể hưởng thụ, nhưng hắn thấy dáng vẻ Lãnh Ly Tuyên dường như rất thích, liền nói: "Chi bằng ta cũng mua thứ này cho sư tôn chơi?" 

Lãnh Ly Tuyên lắc đầu, "Ta chỉ là thích chơi cờ, đối với quân cờ này dùng cái gì làm thành cũng không có hứng thú, nếu thật sự mua cho ta, ta cũng chỉ là coi nó thành vật phẩm quý giá cất giữ, ngược lại sẽ không dùng, cái này không phải sẽ mất đi ý nghĩa mua nó sao." 
"Cũng đúng." Nam Cung Thiếu Uyên liền từ bỏ ý định mua nó trong đầu.

Lãnh Ly Tuyên nói: "Đã lâu không cùng Thiếu Uyên chơi cờ, không biết kỳ nghệ ngươi bây giờ thế nào?" 

"Tinh vi không ít." Dừng một chút, Nam Cung Thiếu Uyên mỉm cười, "Có điều, tất nhiên là không bằng một phần vạn sư tôn được." 

______

Lan: mị cũng sợ ma (ʘᴗʘ)

Bình Luận (0)
Comment