Mí mắt Phó Quân Thâm khẽ run rẩy, anh định đứng dậy nhưng lực của bàn tay đó lại lớn một cách lạ thường, không cho phép anh động đậy.
Doanh Tử Khâm ngẩng đầu nhìn anh, một lần nữa nói ra bốn chữ:
“Không được động đậy.”
Cô cúi đầu, bàn tay còn lại cầm lấy kim châm, đầu kim đâm xuyên qua mấy huyệt vị như con thoi, dường như thứ cô ôm lấy không phải người mà là một tấm vải thêu.
“Cô bạn nhỏ.” Phó Quân Thâm nhướng mày, âm cuối mang theo ý cười:
“Em như thế này có được tính là ngang nhiên ăn bớt anh không nhỉ?”
Vừa nói dứt lời, một cây kim lại đâm xuống, xuyên qua một huyệt vị khác của anh, rõ ràng lực tay lớn hơn ban nãy nhiều.
Phó Quân Thâm rên khẽ một tiếng rồi im lặng.
Anh tin chắc là nếu anh còn nói thêm câu nào nữa thì rất có khả năng cô bạn nhỏ nhà anh sẽ dùng một kim tiên anh về trời luôn.
Cái kiểu không nể tình tí nào ấy, mặt đẹp cũng vô dụng.
Theo từng giây trôi qua, cơ thể Phó Quân Thâm từ căng cứng dần dần thả lỏng ra.
Một lúc sau, anh cụp mắt.
Hai người đều ngồi trên đất nhưng chênh lệch chiều cao không hề khác gì so với lúc đứng.
Đầu của cô gái chỉ đến dưới cằm anh, trong quá trình châm cứu cho anh, những sợi tóc mềm mại liên tục lướt qua gò má của anh.
Từ góc độ này nhìn
xuống, Phó Quân Thâm có thể nhìn thấy hàng lông mi dài cong vút và làn da nõn nà của cô.
Làn da trong suốt, như tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt lóng lánh khiến người ta không nỡ nhìn sang chỗ khác.
Cho dù cách hai lớp quần áo nhưng vẫn có độ ẩm rõ rệt truyền đến.
Bàn tay của cô rất lạnh, đầu ngón tay cũng mang theo hơi lạnh.
Phó Quân Thâm nhúc nhích bàn tay, cuối cùng vẫn nhấc lên, vén lọn tóc rơi xuống ra sau tai giúp cô.
Anh khẽ ho khan một tiếng, nén cảm giác vừa tanh vừa ngọt dâng lên trong cuống họng xuống.
Phát súng đó là anh cố ý đỡ.
Lúc trước, anh cũng thường xuyên làm như thế, mọi lần đều chỉ bằng bỏ qua loa cho xong, cùng lắm thì hôn mê vài tiếng đồng hồ là tỉnh thôi.
Sống một thân một mình mãi anh đã quen rồi.
Đây là lần đầu tiên có người xuất hiện vào giờ này để băng bó chữa trị cho anh.
Phó Quân Thâm đột nhiên bật cười.
Sau khi máu tươi ngừng chảy hẳn, Doanh Tử Khâm lại lấy ra một miếng băng gạc sạch, tháo miếng gạc đã thấm đẫm máu tươi xuống rồi thay băng mới cho anh.
Cô biết anh sẽ xuất hiện ở đây nhưng không biết tại sao anh chỉ có một mình.
Cô cũng có thể cảm nhận được là anh mạnh, nếu không cô đã không tiếp xúc với anh lâu như vậy rồi mà vẫn không thể bói ra được thông tin gì sâu xa hơn về anh.
Thế nên, đó mới là điểm kỳ lạ nhất.
Có điều Doanh Tử Khâm cũng chẳng hỏi dồn, cô không để tâm đến những điều ấy.
Mấy chục giây sau cô mới thả anh ra.
Giọng nói lành lạnh, ngữ điệu thong thả, không hề có chút dao động: “Ổn rồi.”
Phó Quân Thâm chống tay xuống đất, lúc đang chuẩn bị đứng lên thì bàn tay lạnh lẽo kia lại giữ chặt cánh tay anh, đỡ anh đứng dậy.
Cô cố gắng nâng anh dậy giống như đang dịu một ông cụ tuổi tác đã cao vậy.
Lúc nhận ra điều ấy, Phó Quân Thâm tựa vào tường, đứng thẳng lưng, vẫn là dáng vẻ lười nhác đó: “Cô bạn nhỏ, anh của em chưa đến mức không đi nổi đâu.”
Anh không hề nói dối, đúng là khả năng tự chữa lành của anh rất mạnh, vượt xa người bình thường nhiều.
Trên đường từ hải quan đến đây, miệng vết thương đã lành lại nhiều.
Nhẩm tính thời gian thì đến ngày mai là có thể hồi phục hoàn toàn, đến cả sẹo cũng chẳng có.
Vậy nên anh mới lựa chọn đỡ đạn.
Doanh Tử Khâm im lặng giây lát, cuối cùng vẫn thả anh ra.
Phó Quân Thâm cũng chẳng hỏi cô tại sao lại đến đây vào lúc này, anh ho hùng hằng mấy tiếng, nghiêng đầu hỏi: “Yểu Yểu, em… Không có gì muốn nói ư?”
“Ừm.” Doanh Tử Khâm nhìn anh, gật đầu: “Xúc cảm không tệ.”
Phó Quân Thâm đã quen với việc cô nói ra những lời khiến người khác kinh ngạc bằng một giọng nói bình tĩnh, anh nhướng mày: “Bạn nhỏ à, có ai nói cho em biết là không được đụng chạm lung tung vào eo của đàn ông không?”
Nghe thấy câu này, Doanh Tử Khâm ngáp dài một cái, cô buồn ngủ rồi nên chỉ trả lời qua loa cho có lệ: “Chạm vào rồi anh sẽ biến thành cầm thú hả?”
Cuộc đối thoại này không thể nào tiếp tục được nữa.
Bạn nhỏ nhà mình quả nhiên không phải cô gái bình thường.
“Đi thôi, cô bạn nhỏ.” Phó Quân Thâm vò vò mái tóc cô: “Hôm nay cám ơn em nhé.”
Bởi vì tay súng đứng thứ bảy trên bảng thiện xạ chết tại thành phố Hộ, nguyên nhân còn chưa rõ nên trong thời gian ngắn sẽ chẳng có thợ săn nào bước chân vào thành phố này.
Mọi thứ đều yên bình.
Doanh Tử Khâm không cho Phó Quân Thâm về căn hộ chung cư độc thân của anh mà kiên quyết giữ anh ở lại ngủ một lần.
Chỉ có điều hai người quay về quá muộn, tuy đã cẩn thận, rón rén hết sức, hoàn toàn không thể nghe được tiếng.
Nhưng đúng lúc đó, bọn họ tình cờ chạm mặt Ôn Thính Lan đi vệ sinh giữa đêm, Phó Quân Thâm hít thở chậm rãi, còn chưa kịp mở miệng giải thích điều gì đã thấy chàng trai xoa xoa mắt, ngừng lại mấy giây rồi đi vào phòng vệ sinh.
Ôn Thính Lan vừa đi vừa tự mình lẩm bẩm: “Lại nằm mơ nữa rồi…”
Còn nằm mơ thấy người mà cậu không muốn mơ thấy nữa chứ.
“Hôm qua Tiểu Lan vừa thực hiện thôi miên.” Doanh Tử Khâm ngồi trên ghế sô pha: “Khoảng thời gian này em ấy đã hồi phục rất tốt.”
Thực ra phương pháp chữa trị giống như thôi miên rất mạo hiểm.
Bởi vì khi thôi miên, bác sĩ tâm lý sẽ khơi gợi lại những chuyện mà người bệnh đè nén trong tiềm thức.
Đối với Ôn Thính Lan thì đó là chuyện mẹ ruột cậu dẫn theo chị gái ruột rời đi và lần bà ta quay trở về vào năm cậu năm tuổi.
Cả hai lần đều tạo thành tổn thương to lớn.
Vì vậy, chỉ cần bất
cẩn một chút, thôi miên không chỉ không giúp thuyên giảm bệnh tình, mà trái lại sẽ gây ra phản ứng ngược mạnh mẽ hơn.
Thậm chí sẽ khiến cho tinh thần của người bệnh sụp đổ.
Không đến mức chẳng còn cách nào khác thì sẽ không dùng đến biện pháp thôi miên trong việc chữa trị tâm lý.
Phó Quân Thâm ngẩn người, tựa lưng về phía sau, mỉm cười: “Yêu Yểu, em có thể yên tâm về khả năng thôi miên của Tuyết Thanh.” Sau khi nói ra câu này nhưng mãi chẳng được ai đáp lời, Phó Quân Thâm nghiêng đầu, bây giờ anh mới phát hiện cô gái đã ngủ say mất rồi.
Cô ngủ yên lặng và rất ngoan ngoãn, cả người cũng thả lỏng hơn.
Dường như đấu tranh một lúc lâu, Phó Quân Thâm mới có hành động.
Anh đứng dậy, khẽ cúi người bế cô lên, đặt cô lên chiếc giường trong phòng ngủ, rồi lại đứng yên lặng một chốc mới đi ra ngoài.
“Ngủ ngon nhé, cô bạn nhỏ.”
***
Chẳng bao lâu, chuyện Giang Nhiên bị thương đã truyền ra khắp cả trường Trung học Thanh Trí.
Không ít nam sinh thấy thế bèn cảm thấy hả hê, bảo rằng cuối cùng cậu ta cũng gặp “quả táo” rồi.
Song các nữ sinh thì sốt ruột, dò la xem Giang Nhiên đang nằm ở bệnh viện nào, vừa tan học liền lũ lượt xách theo giỏ hoa quả và bánh ngọt kéo nhau đến đó thăm hỏi.
“Ra ngoài ra ngoài, bảo bọn họ ra ngoài hết cho con.” Giang Nhiên kéo chăn lên trùm kín đầu, tính tình vô cùng gắt gỏng: “Con không muốn gặp ai hết.”
Nếu để bọn họ nhìn thấy cái chân sưng vù của cậu ta thì mặt mũi của đại ca học đường như cậu ta biết giấu vào đầu?
“Không được phép hung dữ với con gái như thế.” Giang Họa Bình gõ đầu con trai, tâm trạng khá vui vẻ: “Không ngờ con trai mẹ lại được chào đón như thế, có phong thái khi còn trẻ của mẹ đấy.”
Giang Nhiên: “… Mẹ, mẹ đừng có tự luyến như thế nữa được không?”
Giang Họa Bình không thèm để ý đến con trai mà ra ngoài trò chuyện với những cô nữ sinh kia.
Giang Nhiên vò đầu: “Bố Doanh đâu?”
“ồ.” Tu Vũ đang gọt táo: “Bổ Doanh có việc rồi, cậu có phải trẻ lên ba nữa đâu, sao thế? Vẫn cần được bổ dỗ dành à?”
“Cậu nói linh tinh cái gì vậy?” Giang Nhiên sa sầm mặt: “Tôi chỉ muốn cảm ơn cậu ấy thôi.”
“Đợi chân cậu khỏe rồi đi cảm ơn sau vậy.” Tu Vũ gọt táo xong thì ngoạm một miếng.
Giang Nhiên ngây ra như phỗng, ngập ngừng giây lát mới hỏi: “Không phải cậu gọt quả táo này cho tôi à?” “Nhưng cậu gọt được mà, tại sao tôi phải gọt cho cậu?” Tu Vũ nhìn cậu ta bằng ánh mắt kỳ lạ: “Vì mặt cậu dày hả?”
Giang Nhiên hừ một tiếng, tự mình cầm quả táo lên: “Đã tìm được người tặng giày chưa?”
Nếu để cậu ta biết được tên chết tiệt nào hãm hại cậu ta như vậy, cậu ta phải đánh bể đầu cái tên khốn ấy ra.
“Có manh mối rồi.” Tu Vũ nói: “Có lẽ mấy ngày nữa là sẽ tìm được thôi.”
Giang Nhiên ừ đáp lời, sau đó lại hỏi: “Bố Doanh đi đâu rồi?”
Tu Vũ ngẫm nghĩ một chốc: “Hình như nhà họ Chung xảy ra chuyện gì đó ”
**
Nhà cổ của nhà họ Chung.
Trước kia nhà cổ chỉ có mình ông cụ Chung sinh sống, Chung phu nhân, Chung Tri Vãn và những người khác đều đã chuyển đi từ lâu.
Có điều bởi vì bố của Chung Trị Vãn làm việc ở bên ngoài quanh năm, chẳng mấy khi về nhà nên ông cụ Chung bèn cho hai mẹ con họ vào ở nhà cổ.
Thế nhưng hôm nay lại có không ít vị khách không mời mà đến.
Trong số đó có Chung Thiên Vân – người vẫn luôn được ông cụ Chung trông nom.
Chung Thiên Vân là đứa con trai duy nhất của người em trai thứ hai của ông cụ Chung, năm nay đã năm mươi tuổi.
Có điều, em trai ông cụ Chung sức khỏe không tốt nên đã qua đời từ lâu, do đó xưa nay ông cụ Chung vô cùng chăm sóc Chung Thiên Vân.
Chung Thiên Vân ngồi trên sô pha, dáng vẻ hiên ngang như thể chủ nhà.
Ông ta chỉnh lại cà vạt: “Bác à, không biết dạo gần đây sức khỏe bác thế nào rồi?”
Ông cụ Chung nhìn Chung Thiên Vân dẫn theo cổ đông của Tập đoàn Chung thị tới, vô cùng lạnh nhạt đáp: “Có lời gì cứ nói thẳng, ông đây ghét nhất thể loại vòng vo tam quốc.”
“Được, nếu bác đã muốn cháu nói thẳng vậy thì cháu nói thẳng luôn.”
Chung Thiên Vân mỉm cười, ánh mắt càng sắc bén: “Bác, xưa nay Phỉ Thúy Trai luôn do bác phụ trách quản lý nhưng bác lại làm mất báu vật trấn trai.”
“Cổ phiếu Tập đoàn Chung thị tụt dốc, người mua cũng cắt đứt hợp tác với chúng ta, bác à bác nghĩ rằng bác vẫn còn tư cách giữ cái chức chủ tịch hội đồng quản trị này ư?”
Phỉ Thúy Trai là một trong những sản nghiệp của nhà họ Chung, chuyên bán tác phẩm điêu khắc từ ngọc, mức bán ra hàng năm thu lãi về hơn trăm triệu.
Nhưng vào mấy ngày trước, bảo vật trấn trai đột nhiên không cánh mà bay, camera giám sát trong cửa hàng không hề quay được một bóng người.
Càng tình cờ hơn là trước đó ít hôm bọn họ vừa mới nhận được đơn đặt hàng của một công ty đa quốc gia ở nước ngoài, đơn hàng chính là báu vật trấn trai.
Lần này, Tập đoàn Chung thị bị ảnh hưởng nặng nề, hôm nay, cổ phiểu tụt dốc liên tục.
Nếu như không thể đưa ra một lời giải thích hợp lý cho người mua, bọn họ sẽ ra tay với Tập đoàn Chung thị.
Song Tập đoàn Chung thị nào phải của riêng một mình ông cụ Chung?
Nói xong đâu đó, Chung Thiên Vân đá mắt ra hiệu với mấy tiên vệ sĩ sau lưng mình, lạnh lùng ra lệnh: “Bây giờ đưa ông cụ đi ngay, nói với bọn họ rằng đây là lời giải thích của chúng ta.”