Đây mới là lần thứ hai cấp cảnh báo ấy được phát ra kể từ khi toà trang viên này của nhà họ Phương được thành
lập ở phía bắc Ninh Xuyên.
Lần đầu tiên, là vì nhà họ Phương chọc phải một gia tộc ở Đế đô.
Gia tộc đó chỉ cử vài tay chân đến đã có thể hạ gục toàn bộ b1ảo vệ trong trang viên.
Tuy đến cuối cùng đã khởi động hệ thống phòng hộ, nhưng nhà họ Phương vẫn mất mát nghiêm trọng.
Thậm chí,
e9m trai ông ta còn vì chuyện này mà bị phế mất một cánh tay.
Nhưng sau khi hệ thống phòng hộ được kích hoạt, thì gia tộc Đế đô kia k3hông còn chiếm được ưu thế nữa.
Hệ
thống phòng hộ này là do Phương Chí Thành bỏ ra một số tiền lớn mời một công ty nghiên cứu ở nước ngoài 8đến
lắp đặt.
Bởi vì hồi còn trẻ, ông ta đã đắc tội với không ít người.
Đến độ tuổi trung niên là giai đoạn bắt đầu hưởng
phúc, nếu kẻ thù tìm tới cửa, thì đã có hệ thống phòng hộ ung dung đối phó.
Hệ thống phòng hộ này hoạt động từ
cấp một đến cấp năm, cấp năm là thấp nhất, cấp một là cao nhất.
Cảnh báo cấp một sẽ khởi động một vài loại vũ
khí.
Phương Chí Thành cũng là vì quá đỗi hoảng sợ cho nên mới ấn bừa.
Ấn xong, ông ta liền hối hận ngay lập tức.
Một cô bé con cho dù mạnh mẽ đến mấy thì có đáng để ông ta dùng đến hệ thống phòng hộ của trang viên không?
Mỗi lần dùng cảnh báo cấp một là một lần ông ta tổn thất cả triệu bạc.
Phương Chí Thành thầm giận bản thân quá mức nhát gan, ban nãy ấy thế mà lại sợ mất hồn mất vía.
Nhưng ẩn cũng đã ấn rồi, không có cách nào hủy lệnh được.
Sự sợ hãi trong lòng Phương Chí Thành đã hoàn toàn rút đi, ông ta lạnh lùng quan sát cô gái.
Nhìn kỹ thế này lại khiến ông ta phải sững người.
Cô gái mặc một bộ đồ ở nhà ngắn tay đơn giản, quần thể thao dài màu đen, không có bất kỳ món trang sức dư thừa
nào.
Mái tóc dài của cô được buộc cao lên bằng dây thun, để lộ cần cổ thon dài.
Làn da mịn như sử, trắng đến chói mắt.
Đôi mắt của cô vẫn lạnh lùng bình thản, nhưng vẻ băng lạnh này lại không thể áp chế được dung mạo động lòng
người của cô, mà ngược lại càng khiến cô thêm phần diễm lệ.
Phương Chí Thành hít ngược vào một hơi.
Ông ta đã đến Đế đô mấy lần, gặp không ít thiên kim tiểu thư ở Để đô.
Đó đều là những tiểu thư đài các chân
chính, được các thể gia hàng trăm năm tuổi đời bồi dưỡng ra.
Khác với họ nhà họ Phương chỉ có nền tảng mấy chục năm trong mắt các đại phú hào ở Để đô thì nhà họ Phương
chẳng qua chỉ là một kẻ trọc phú mới nổi.
Khí chất của những tiểu thư đài các ở Đế đô, căn bản không phải là thứ mà một cô gái xinh đẹp xuất thân bình
thường hay một ngôi sao có nhan sắc rúng động làng giải trí có thể so sánh được.
Tất nhiên, Phương Nhược Đồng
càng kém xa.
Nhưng Phương Chí Thành chưa từng gặp một tiểu thư danh giá ở Để đồ nào có thể so được với cô gái trước mặt.
Cô chỉ mới đứng đó, dùng ánh mắt lạnh nhạt quét qua mà đã như vung đao phạt kiếm khiến lòng người ngẩn ngơ.
Các tiểu thư danh gia vọng tộc ở Để đồ đều là đại gia khuê tủ, trên người đương nhiên không thể có thử sát khí
lạnh căm như thế này.
Nhưng chính khí chất ấy lại khiến Phương Chí Thành có chút động lòng.
Ông ta có mối ở chợ đen, nếu như có thể bán cô bé này cho những người có nhu cầu, thì triệu bạc về tay còn là ít!
“A lô.” Phương Chí Thành nuốt nước miếng, ngón tay run rẩy móc điện thoại từ trong túi áo ra, bấm một dãy số:
“Chỗ tôi có một món hàng ngon, tuyệt đối bảo đảm sẽ khiến ngài hài lòng!”
“Nhưng mà cô ta có hơi khó thuần phục, e là cần ngài đích thân ra tay mới có thể thu phục được.”
Phương Chí Thành đã từng làm không ít chuyện như thế này, xử lý rất nhuần nhuyễn.
Ông ta hừ lạnh một tiếng, trốn vào nơi vũ khí phòng hộ không tấn công tới được.
Sau đó lại bấm một dãy số khác.
Cuộc gọi này dành cho người ở trong phòng trị liệu.
“Đẩy nhanh tốc độ lên, có người đến cứu thằng ranh đó, tuyệt đối không được để phẫu thuật của Đồng Đồng xảy
ra bất kỳ sơ suất nào, không cần đợi nữa, bây giờ bắt đầu làm ngay đi.”
“Xong xuôi, lập tức xử lý thằng ranh đó.”
Sau khi đã sắp xếp mọi chuyện đầu vào đấy, Phương Chí Thành vẫn cảm thấy vô cùng ngờ vực.
Tuy ông ta vẫn chưa biết cô gái xông vào trang viên nhà họ Phương là ai, nhưng theo thông tin trên tài liệu, thì chắc
hẳn cô bé là chị gái của Ôn Thính Lan.
Ninh Xuyên và thành phố Hộ cách nhau đến sáu trăm cây số, sao cô ta có thể đến đây nhanh như vậy?
Hơn nữa, làm thế nào mà cô ta biết được nhỉ?
Nhưng mà, những chuyện này đều đã không còn quan trọng nữa.
Phương Chí Thanh chẳng buồn suy nghĩ thêm, ông ta sẽ đợi lát nữa người mua tới, bán phứt Doanh Tử Khâm với
giá tốt.
***
một bên khác.
Sáu đội viên của đội Nhất Tự vẫn còn đang điên cuồng lái xe hướng về phía trang viên của nhà họ
Phương.
Bọn họ không phải là người luyện cổ võ, chỉ là sau khi trải qua huấn luyện, cơ thể và tinh thần đã vượt xa
người bình thường.
Vừa xuống khỏi máy bay, bọn họ còn chưa kịp nói gì, thì đã không thấy bóng dáng Doanh Tử
Khâm đầu nữa.
Tuy thành viên của đội Nhất Tự chưa từng tiếp xúc với giới cổ võ, nhưng ở Đế đô lâu như vậy, ít nhất bọn họ cũng
từng nghe nói đến một vài tin đồn về người luyện cổ võ.
Đội trưởng chậm rãi hít vào một hơi: “Lát nữa, nhất định phải xử lý sạch sẽ tất cả camera giám sát trên đường,
chuyện này không được để lộ ra ngoài.”
Thành phố Hộ còn dễ ăn nói, bởi vì có thể căn bản không ai tin vào chuyện này.
Nhưng để truyền đến Để đô thì lại khác.
Có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
“Đội trưởng, không cần anh phải nhắc.” Một đội viên khác gật đầu: “Nhưng mà em vẫn khá tò mò, nếu cô Doanh
và lão đại đánh nhau, thì ai lợi hại hơn nhỉ.” Đội trưởng nghĩ ngợi: “Chuyện đó thì khó nói, mấy đội khác vẫn luôn
theo sát lão đại cũng không rõ toàn bộ thực lực của lão đại đến đâu.” Tuy Nhiếp Diệc là lãnh đạo của đội Nhất Tự,
nhưng mấy năm nay đều không có mặt ở trong nước.
“Còn bao nhiêu thời gian?” Đội trưởng liếc nhìn đồng hồ đeo
tay, thúc giục: “Tăng tốc lên.”
Giống với IBI, đội Nhất Tự chiêu mộ thành viên cũng đều chọn những người tinh anh, do phải quản lý những đô
thị lớn cấp quốc tế như Đế đô và thành phố Hộ, nhân lực chỉ xem như tạm đủ.
Tuy bọn họ chưa từng đến Ninh Xuyên, nhưng không có nghĩa là các gia tộc ở Ninh Xuyên không nằm dưới phạm
vi giám sát và chấp pháp của đội Nhất Tự.
Không bàn đến chuyện công tư, chỉ riêng việc nhà họ Phương tự ý bắt cóc người đã là phạm pháp rồi.
Với tay nghề thuần thục như vậy thì có lẽ nếu bắt tay vào điều tra sẽ có thể tra ra không ít vấn đề.
“Đã tăng ga lên mức cao nhất rồi, còn ba phút nữa.” Đội viên phụ trách lái xe nhìn chằm chằm vào đoạn đường
phía trước: “Cái xe của nợ này, còn chẳng bằng tốc độ cô Doanh đi bộ.” Ba phút sau, cuối cùng sáu đội viên cũng
đến được trang viên của nhà họ Phương.
Bọn họ cũng không kịp để ý đến một đồng bảo vệ nằm ngổn ngang trước cửa, vội vội vàng vàng chạy vào bên
trong.
Cho đến khi đến trước căn biệt thự.
Nhìn thấy khung cảnh lộn xộn trước mặt, đội trưởng không khỏi biến sắc: “Giỏi cho nhà họ Phương, lại còn dám
lắp đặt những thứ này!”
Đây là điều tối kỵ!
Một đội viên vội lên tiếng: “Đội trưởng, cố Doanh ở bên đó.”
Những người khác cũng đồng loạt nhìn qua.
Chỉ thấy Doanh Tử Khâm đứng dưới gốc cây, một tay ấn Phương Chí Thành trên thân cây, nhấc ông ta lên một
cách nhẹ nhàng.
Còn Phương Chí Thành thì đã sợ đến mức đờ đẫn, cả người ngây ra như phỗng.
Ông ta hoàn toàn không ngờ rằng mình đã khởi động cảnh báo cấp một rồi, mà hệ thống phòng hộ mạnh nhất của
trang viên cũng không ngăn nổi con bé.
Doanh Tử Khâm không thèm nhìn Phương Chỉ Thành.
Cô nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại, nhìn về phía sau đội viên: “Đến nhanh đấy, chỗ này giao lại cho các
anh.”
“Cô Doanh yên tâm.” Vẻ mặt đội trưởng rất nghiêm túc, nhưng trong lòng lại tự thấy hổ thẹn.
Bọn họ ít nhất đã đến muộn mười mấy phút.
Mấy đội viên bước lên trước, đón lấy Phương Chí Thành từ trong tay của cô gái, dùng dây thừng trói ông ta lại.
Phương Chí Thành còn bị đạp một cú vào chân: “Biết điều chút đi!”
“Không được!” Phương Chí Thành sợ thì sợ nhưng vẫn gắng sức gào lên: “Các người không được quấy rầy Đồng
Đồng làm phẫu thuật!” Doanh Tử Khâm điều hòa lại nhịp thở, rồi đi vào bên trong.
***
Trong phòng trị liệu.
Phương Nhược Đồng bị đánh thức đang rất bực bội: “Không phải đã bảo là ngày mai mới bắt
đầu làm phẫu thuật à?”
“Xảy ra chút chuyện, lão gia bảo tôi làm phẫu thuật cho cô trước.” Tay bác sĩ tỏ ý xin lỗi: “Tiểu thư, xin cô đợi ở đây
một lát.”
Phương Nhược Đồng cố kìm nén cơn tức giận, cô ta nhìn về phía Ôn Thính Lan, bên đó có hai tên vệ sĩ: “Các người
muốn làm gì?” “Đánh gãy chân.” Tay bác sĩ không ngẩng đầu lên mà chỉ chăm chú kiểm tra thiết bị: “Đề phòng cậu
ta bỏ chạy.”
“ô.” Phương Nhược Đồng nhận được câu trả lời, cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ mỉm cười: “Vậy thì cậu ta cũng
cứng thật, bị đánh gãy chân mà không kêu tiếng nào.”
Cô ta buồn chán ngáp một cái, mơ màng muốn ngủ tiếp.
Bác sĩ tư chuẩn bị xong bước cuối cùng, đang định bắt đầu tiến hành rút tủy ra.
Nhưng vào đúng lúc này, cánh cửa khép chặt đột nhiên bị người ta đạp văng ra nổ ầm một tiếng.
Hai tên vệ sĩ đang định đánh gãy nốt chân phải của Ôn Thính Lan ngẩng phắt đầu lên, sằng giọng quát: “Kẻ nào?!”
Nhưng bọn chúng còn chưa kịp nhìn rõ người đến là ai, thì đã bị đạp cho dính lên tường.
Sức mạnh của hai cú đạp
này quá lớn, hoàn toàn không chút tiết chế, khiến hai tên vệ sĩ lập tức ngất đi.
Ánh mắt Doanh Tử Khâm rơi xuống
chiếc chân trái đã bị đánh gãy của thiếu niên, trong khoảnh khắc đôi mắt cô như bị phủ một lớp băng dày.
Ôn Thính Lan ngẩn người trong giây lát hiển nhiên là không ngờ đến việc cô sẽ đến vào lúc này
Dường như chợt nhớ ra gì đó, cậu biển sắc, giãy giụa muốn đứng dậy: “Chị, sao chị lại tới đây, mau đi đi, chị mau
đi đi!” Thế nhưng, cậu chỉ vừa mới cử động, thì cẳng chân trái đã truyền đến một cơn đau như xé toạc.
Doanh Tử
Khâm hơi bình ổn lại tâm trạng, cô ấn chặt vai thiếu niên, không cho cậu động đậy: “Đừng sợ, chị ở đây rồi.”
Toàn thân Ôn Thính Lan cứng ngắc, vành mắt đỏ hoe.
Lúc trước cho dù cẳng chân bị người ta trắng trợn bẻ gập, cậu cũng không có cảm giác gì.
Trước giờ cậu không hay khóc, không phải vì cậu là con trai, mà bởi vì cậu biết khóc cũng không có ích gì.
Ôn Thính Lan cúi đầu, giọng nói bị đè né, nghèn nghẹn: “Chị, em không sợ, em sợ rằng chị…”
Doanh Tử Khâm mặc kệ tay bác sĩ tư còn đang ngơ ngác vì kinh ngạc ở bên cạnh.
Cô quỳ xuống, bàn tay nắm lấy chân cậu, ấn nhẹ: “Có thể sẽ hơi đau một chút, em cố nhịn nhé.”