Nhận được tin chính xác, người ở đầu dây bên kia kích động vô cùng: “Anh, bây giờ em đi chuẩn bị ngay đây, anh
đợi em nhá, sáng sớm mai là 3em có mặt ở thành phố Hộ liền.”
“Doãn n, cậu không cần phải vội.” Phó Quân Thâm điềm đạm: “Tôi còn có một việc quan trọng, ngày 121 cậu đến
là được rồi.” “Vội vội vội, tất nhiên là vội rồi.” Đầu dây bên kia truyền đến tiếng kéo tủ lật đồ: “Cuối cùng cũng đợi
được đến n9gày này, có thể không vội được sao?”
Không mấy người biết, ý định ban đầu khi thành lập Tập đoàn Venus là gì.
Ý định ban đầu, thực3 ra chỉ là vì muốn
lấy lại Ngự Hương Phường.
Kết quả là trong một phút “sơ sểnh”, lại trở thành tập đoàn hàng đầu thế giới.
Ai mà 8biết được sao mọi chuyện lại thành ra như vậy.
“Anh, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Doãn Ân sau một hồi hưng phấn, cũng đã bình tĩnh trở lại: “Sao đột nhiên anh lại nghĩ thông suốt thế?” Cậu ta biết rõ chuyện về
nhà họ Phó, càng hiểu cả nhà Phó Minh Thành kinh tởm đến mức độ nào.
Nếu như không có Ông cụ Phó, nếu như
không phải Phó Quân Thâm thông minh, thì chỉ e anh còn không có cơ hội để trưởng thành, mà có khi đã bỏ mạng
từ lâu rồi.
Doãn Ân cũng biết lý do Phó Quân Thâm vẫn luôn chần chừ không ra tay, đều là vì Ông cụ Phó.
Huyết thống là một thứ rất kỳ diệu, ít nhiều gì cũng sẽ có vấn vương.
Phó Quân Thâm có thể nhẫn nhịn bất kỳ điều
gì, miễn là có thể đổi lại cho Ông cụ Phó những năm cuối đời yên ổn.
“Không có chuyện gì.” Đôi mắt đào hoa của Phó Quân Thâm co lại, anh mỉm cười nói qua loa: “Chỉ là, tôi lại chẳng
còn gì nữa rồi.”
Đã nói đến thế rồi, sao Doãn Ân có thể không hiểu đã xảy ra chuyện gì, cậu ta lập tức thấy lòng mình lạnh toát.
Cậu ta nên nghĩ tới rồi mới phải.
Nếu như ngày nào đó, Phó Quân Thâm quyết định ra tay với nhà họ Phó, vậy thì nhất định là Ông cụ Phó đã không
còn nữa rồi.
nhà họ Phó không trói buộc nổi anh nữa.
Trên đời này chẳng có mấy thứ có thể trói buộc được Phó Quân Thâm.
“Anh… anh vẫn còn chúng em.” Doãn Ân rất
bức bối, cậu ta cũng không biết nên an ủi anh thể nào: “Anh, anh đừng buồn.”
“Ừ.” Phó Quân Thâm không nói gì thêm: “Cúp máy đây.”
Lúc anh chuẩn bị cất điện thoại đi thì WeChat chợt kêu “ting” một tiếng.
Là người bạn duy nhất anh để trong mục “bạn bè đặc biệt” hiện giờ.
[Trưởng quan, đừng sợ, em vẫn còn tiền, vẫn nuôi được anh, anh đến chỗ này ăn cơm đi, em đặt chỗ rồi.] [Mấy
ngày này, em sẽ không làm phiền anh, anh nghỉ ngơi cho khỏe.] Ngón tay Phó Quân Thâm ngập ngừng, mí mắt
khẽ động.
Giống như có thứ gì đó vừa đập mạnh vào tim anh.
Tóm lấy thật chặt.
Im lặng suốt năm phút, Phó Quân
Thẩm mới gõ chữ trả lời.
[Cảm ơn Yểu Yểu, anh trai biết rồi.]
Anh bước ra khỏi nghĩa trang, lái xe đi vào trung tâm thành phố.
***
Một tiếng sau, chiếc xe Maserati dừng lại trước một nhà hàng ba sao Michelin.
Phó Quân Thâm bước vào bên trong.
Khuôn mặt của người đàn ông quá mức tuấn tú, khiến lòng người xao xuyến, cực kỳ xuất chúng.
Lập tức có người ở bên trong nhận ra anh.
Lúc này đã là 8 giờ, đã quá giờ ăn tối, nhà hàng không đông lắm, chỉ còn một bên có khách ngồi.
Là mấy cậu ấm
đang tụ tập.
Một cậu ẩm trong số đó cầm chai rượu lên, xiêu xiêu vẹo vẹo đứng dậy.
“Ấy kìa, đây không phải là cậu ấm phong
lưu đệ nhất thành phố Hộ, Phó Thất thiếu – Phó Quân Thâm của chúng ta hay sao?” Gã cười cười, sau đó lại bỗng
dưng làm ra vẻ bừng tỉnh ngộ: “Ồ, không đúng không
đúng, giờ anh có còn là người nhà họ Phó nữa đâu.”
“Mạnh Dương, đừng có xát muối vào vết thương của người ta như thế.” Một cậu ấm khác tỏ vẻ giễu cợt: “Người ta
vẫn còn là cậu ấm phong lưu đấy, chỉ là không còn tiền nữa mà thôi.” “Đúng thế, Phó Quân Thâm.” Mạnh Dương
nở nụ cười xấu xa: “Nhà hàng này không rẻ đâu, anh đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Phó, thẻ ngân hàng chắc cũng bị
đóng băng rồi nhỉ?”
Gã rất khinh thường: “Có cần tôi cho mượn ít tiền không, mời anh bữa cơm này nhé?”
Nói rồi, Mạnh Dương lại lắc lắc chai rượu trong tay: “Đã nhìn thấy chưa? Chai Rémy Martin này một chai cũng
phải hai mươi nghìn đấy, chậc chậc, tiếc ghế, sau này anh làm gì còn cơ hội được uống nữa.”
Thực ra nhà họ Mạnh không có tên tuổi gì ở thành phố Hồ, chỉ là một hộ trọc phú mới lên.
Giờ đây Mạnh Dương có cơ hội đạp lên Phó Quân Thâm thì chẳng tội gì mà gã không nắm bắt lấy thời cơ cá.
Mạnh Dương móc ví định lấy thẻ ra, bố thí cho Phó Quân Thâm, thì bị một tràng tiếng bước chân cắt ngang.
Là quản lý của nhà hàng, sau lưng ông ta còn có mười mấy nhân viên phục vụ.
Trên tay nhân viên phục vụ bưng
khay thức ăn và rượu vang, thịnh soạn xa hoa, khiến đám con nhà giàu như Mạnh Dương phải loa cả mắt.
“Thất thiếu gia.” Quản lý lại không thèm để ý đến bọn họ, ông ta rảo bước về phía trước, thái độ rất cung kính:
“Đây là Doanh tiểu thư đặc biệt chuẩn bị cho ngài, cô ấy biết tâm trạng của ngài không vui, nên đã cố ý đặt những
thứ này cho ngài.”
Vẻ mặt Phó Quân Thâm hơi chững lại, anh ngẩng đầu.
Nổi bật nhất hắn là mười chai rượu vang kia.
Sản xuất ở trang trại rượu Bordeaux, một chai một trăm nghìn.
Càng không cần phải nhắc đến những món ăn khác, đều sử dụng những loại nguyên liệu thượng hạng nhất.
Mạnh Dương và mấy cậu ấm kia đều ngẩn cả ra.
Bọn họ học hành chẳng đến nơi đến chốn, cũng chẳng có bản lĩnh gì, nhưng trên người có chút tiền, muốn ăn uống
ở nhà hàng ba sao Michelin thì không phải là vấn đề.
Nhưng tuyệt đối không thể rộng rãi đến mức tùy tiện phất tay gọi vài chai rượu vang có giá trị cả triệu thế này
được.
Trong tay Mạnh Dương vẫn còn đang giữ khư khư cải thẻ ngân hàng có số dư năm trăm nghìn, trên mặt chỉ thấy
bỏng rát.
“Hôm nay Doanh tiểu thư đã bao trọn nơi này.” Lúc này quản lý mới quay sang nhìn nhóm người Mạnh Dương:
“Chỉ đợi Thất thiếu gia đến, thứ cho chúng tôi không thể tiếp đãi các vị được.”
Ông ta giơ tay ra dấu mời, lịch sự mà xa cách.
Mạnh Dương mặt mày tái xanh, tức tối rời đi.
Mấy cậu ấm con nhà giàu khác cũng chẳng còn mặt mũi nào ở lại, lũ lượt kéo nhau đi.
Nhân viên phục vụ bày biện thức ăn xong xuôi đều lui cả xuống.
Ảnh nền sáng rõ, toát lên sự ấm áp.
Phó Quân Thâm ngồi xuống.
Anh rũ mắt nhìn một bàn đầy thức ăn, chợt bật cười.
Lúc này anh mới biết, cô thật sự nghiêm túc khi nói sẽ nuôi anh.
Không phải chỉ thuận miệng đãi bôi, cũng không phải là để an ủi anh.
Anh bắt đầu có chút tham lam rồi.
Muốn biến cô thành bạn nhỏ của riêng mình anh thôi.
Nhưng anh cảm thấy, anh không xứng.
Anh không xứng có được thứ tốt đẹp như vậy, anh cũng không xứng kéo cô xuống.
Cả đời này anh đều sống trong ngọn lửa thù hận, anh còn sống cũng chỉ là để tìm ra nhóm người của hai mươi năm
về trước.
Thân anh đã ở địa ngục rồi, nào còn dám tơ tưởng về quang minh,
***
Tuy Phó Quân Thâm bảo cậu ta cứ từ từ, nhưng Doãn Ân vẫn chạy đến đây bằng tốc độ nhanh nhất.
Tối ngày mùng 10 tháng 11, cậu ta dẫn theo mấy người thân tín của Tập đoàn Venus đến thành phố Hộ, ở lại trong
khách sạn Queen.
Khách sạn Queen tuy không phải là sản nghiệp của Tập đoàn Venus, nhưng cũng có cổ phần.
Vân Sơn và Vân Vụ cũng đang có mặt ở đây.
“Anh tôi đâu?” Doãn Ân bước vào trong phòng, nhìn quanh một lượt:
“Anh ấy không có ở đây à?”
Nói rồi, cậu ta đặt hai chai rượu xuống: “Tôi còn cố tình quay về trước ngày sinh nhật của anh ấy, muốn cùng anh
ấy chúc mừng.” “Cậu quên là, ngày mai…” Vân Sơn mím mím môi: “Ngày mai là ngày giỗ của tiểu thư Lưu Huỳnh
và bà ngoại, thiếu gia đi tế bài rồi.”
Doãn Ân đột nhiên trở nên trầm mặc, biểu cảm phức tạp.
Bọn họ đi theo Phó Quân Thâm mấy năm nay, chưa từng
nhìn thấy anh tổ chức sinh nhật.
Bởi vì ngày sinh nhật của anh, là ngày mất của Phó Lưu Huỳnh và Nhan Nguyệt Hoa.
Anh không thể buông bỏ mối huyết hải thâm thù này.
Vân Sơn cất súng đi, cầm đao bổ và một cuộn dây thừng lên: “Bọn tôi đi đây.”
“Ấy ấy ấy, các cậu làm gì thế?” Doãn Ân không hiểu đầu của tai nheo ra sao: “Định đi đánh nhau đấy à?” “Không
phải đi đánh nhau.” Lần này người lên tiếng là Vân Vụ: “Không phải thiếu gia muốn bắt đầu xử lý nhà họ Phó à?
Cho nên bọn tôi định đi bắt thẳng ranh Phó Nhất Trần trước.”
“Đợi thiếu gia tế bài tiểu thư Lưu Huỳnh và lão phu nhân xong, có thể xử lý ngay.”
“Bắt người?” Doãn Ân hào hứng xắn tay áo lên: “Tôi cũng đi, đánh cho nó trở tay không kịp.” Vân Sơn nhìn cậu ta
bằng ánh mắt ghét bỏ, nhưng cũng không nói gì.
Ba người cùng nhau đi ra ngoài.
Phó Lưu Huỳnh không được chôn ở nghĩa trang, mà đặt ở một ngọn núi ở phía đông.
Phó Quân Thâm đến nghĩa trang tế bái bà cụ Phó – Nhan Nguyệt Hoa xong, mới đến nơi chôn cất Phó Lưu Huỳnh.
Lúc anh lên được đến đỉnh núi thì đã là 11 rưỡi đêm.
Màn đêm nặng nề, trên trời không có đến một vì sao, cả mặt trăng cũng bị mây mù che phủ, xung quanh tối đen
không ánh sáng.
Mộ của Phở Lưu Huỳnh rất đơn sơ.
Chỉ có một tấm bia không chữ, bên trên không viết gì hết.
Hoàn toàn không phải vì Ông cụ Phó không coi trọng Phở Lưu Huỳnh, mà là vì sợ nhóm người hai mươi năm
trước lại đến.
Không ai biết liệu bọn họ có đào cả mộ của người đã khuất lên hay không.
Phó Quân Thâm quỳ một chân xuống.
Anh giơ tay, vuốt ve tấm bia lạnh lẽo, bỗng bật cười, khẽ thầm thì: “Mẹ, thực ra… con vẫn rất nhớ mẹ.” Ấn tượng của anh về Phó Lưu Huỳnh không sâu sắc lắm, dù sao thì hai người cũng chỉ có thời gian hai năm bên
nhau.
Điều mà anh nhớ rõ nhất, là câu nói Phó Lưu Huỳnh thường nói lúc bế anh, dỗ anh ngủ.
“Tiểu Thất, mẹ đặt cho con
cái tên Quân Thâm, là hy vọng cho dù con có rơi vào vực sâu đen tối, thì cũng có ánh mặt trời chiếu rọi đến con.”
“Tiểu Thất của mẹ, sau này phải vui vẻ, bình an mà lớn lên, mẹ cũng hy vọng có thể luôn ở bên con.”
Hai nguyện vọng này của Phở Lưu Huỳnh, cuối cùng không có cái nào thực hiện được.
“Thực ra cũng không có gì.” Phó Quân Thâm cười khẽ, dựa lưng vào một cái cây, ngẩng đầu nhìn trời, thản nhiên
nói: “Bao nhiêu năm như vậy, một mình con cũng quen rồi.”T
Quen với việc chỉ có một mình.
Quen với việc lúc nào cũng nở nụ cười thường trực.
Bởi vì chỉ có cười mới có thể chứng minh là anh đang vui vẻ, cho dù nó chỉ là một cái vỏ ngụy trang vụng về.
Đỉnh núi tĩnh mịch, không một tiếng động.
Bầu trời đột nhiên lại đổ mưa.
Giọt này nối tiếp giọt khác, cơn mưa dần dần to lên.
Mưa to xối xả, đất trời u ám.
Phó Quân Thâm vẫn dựa vào tấm bia, rất yên lặng, cũng không có ý tránh đi, cứ để mặc cho mưa quất xuống người
mình.
Nước mưa men theo tóc, khuôn mặt và cằm anh chảy xuống, thấm ướt quần áo trên người, gần như nhấn chìm anh.
Nhưng đúng vào lúc này, có tiếng bước chân vang lên, rất khẽ, gần như không thể nghe thấy được.
Nhưng Phó
Quân Thâm luyện cổ võ đã nhiều năm, tại tất nhiên thỉnh hơn người thường gấp nhiều lần.
Chỉ cần anh cảnh giác, thì cho dù động tĩnh nhỏ đến mấy cũng có thể nghe được.
Phó Quân Thâm ngẩng đầu lên,
đôi mắt đào hoa hơi nheo lại, nhìn về phía phát ra tiếng.
Trong bóng tối, có người đang chầm chậm tiến về phía anh.
Mấy giây sau, cơn mưa xối xả trên đầu anh bất chợt ngừng lại.
Cô gái đứng trong mưa, hơi cúi người xuống, chê ô cho anh.
Như thể ánh sáng duy nhất trên thế gian này.