Hôm Nay Thừa Tướng Cũng Muốn Đập Đầu Vào Cột

Chương 17



Nghe tiếng động lạ không ngừng vang lên trong rừng, hai cung nhân thu hết can đảm cầm đèn lồng đi đến đó.

Cự vật còn đang ra vào huyệt đạo, Hoàng đế làm ngơ lời can ngăn của Thừa tướng, không chịu dừng lại mà vẫn hưởng thụ khoái cảm dưới thân.

Thừa tướng nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, móng tay cào ra một vết đỏ trên cổ Hoàng đế, y thấp giọng nài nỉ, "Hoàng thượng...!Hoàng thượng các nàng sắp tới rồi...!sẽ bị phát hiện..."
Y sợ bị phát hiện ra bộ dạng như đãng phụ bị nam nhân thao túng, khoái cảm dưới thân vẫn không ngừng lan tràn lên trên, nỗi sợ hãi trong lòng cũng đang lớn dần.

Y liên tục xin tha bên tai Hoàng đế, đáp ứng không biết bao nhiêu lời hứa hẹn.


Hứa sẽ làm trong bể tắm cung Lâm Giang, bên cửa sổ thư phòng nhìn ra vườn hoa, trên thuyền nhỏ trong hồ Lâm Giang.

Lần trước Hoàng đế muốn làm một lần trên thuyền nhưng thuyền kia tròng trành lắc lư, lại chỉ là một chiếc thuyền nhỏ, Thừa tướng sợ ngã xuống nước nên không chịu đáp ứng.

Hơn nữa tuy đám lá sen rậm rạp có thể che kín hai người nhưng nghỉ ngơi mấy canh giờ, ai mà không biết hai người làm gì trên đó.

Vì vậy Hoàng đế cứ nhớ mãi.

Cung nhân đi vào rừng càng lúc càng nghe rõ tiếng động, cung nữ sợ hãi siết chặt hai tay, cầm đèn lồng chiếu vào gốc cây long não dường như phát ra âm thanh ban nãy.

Nhưng không có ai mà chỉ có một con chuột chạy vụt qua.

Lúc này mới yên tâm, chắc là tiếng chuột chạy thôi.

Hai cung nhân liền cầm đèn lồng rời đi, không hề chú ý tới chất lỏng màu trắng trên mặt đất bị lá khô che kín.


Hoàng đế ôm Thừa tướng nấp sau thân cây to.

Trong khi chạy vật cứng vẫn nằm bên trong, Thừa tướng bị đâm muốn rên rỉ nhưng lại cắn chặt môi không dám lên tiếng.

Trốn sau thân cây chờ cung nhân rời đi, Thừa tướng dựa vào Hoàng đế bắt đầu khóc nức nở, thở không ra hơi, cả người run rẩy.

Hoàng đế tự biết đuối lý nên vội vàng xin lỗi, "Lần sau trẫm không dám nữa."
Thừa tướng véo cánh tay Hoàng đế, nức nở nói, "Không được có lần sau."
Hoàng đế không ngừng kêu khổ, vì Thừa tướng khóc đến run rẩy nên hậu huyệt cũng run lên một cái, vách trong siết chặt vật cứng của Hoàng đế, thậm chí Hoàng đế còn mong Thừa tướng khóc thêm một hồi.

Nhưng người kia khóc đến độ không thở nổi khiến Hoàng đế cũng đau lòng, đành phải buông tay ra, muốn đặt Thừa tướng xuống để an ủi mỹ nhân.

Thừa tướng vốn chỉ bám hờ vào vai Hoàng đế nên không dùng nhiều lực.

Hoàng đế buông lỏng tay khiến y suýt ngã ngửa ra sau, không biết tay Hoàng đế đang ôm hờ sau lưng nên trong lòng hoảng hốt, lúc thân thể tuột xuống thì cự vật đâm tới chỗ sâu trong huyệt, Thừa tướng gần như xụi lơ.


Y vội vàng đu lên trên, trong miệng nghẹn ngào nài nỉ, "Hoàng thượng ôm thần một cái đi!"
Hai tay không dám buông ra, hai chân thon dài cũng kẹp chặt eo Hoàng đế, hạ thân của Thừa tướng và Hoàng đế dính sát vào nhau không dám rời ra.

Hoàng đế trấn an, "Trẫm chỉ muốn thả ngươi xuống thôi." Lại siết chặt vòng tay ôm Thừa tướng lần nữa.

Thừa tướng không hiểu ý Hoàng đế, chỉ tiếp tục khóc, "Ta không xuống!"
Hoàng đế đành phải an ủi, "Được được được, không xuống không xuống." Dưới thân không tiếp tục đâm chọc nữa, hắn kìm nén dục vọng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve sau ót Thừa tướng, từ từ hôn đi nước mắt đầm đìa trên mặt y.

Bên tai vang lên lời tỏ tình, trong tiếng lá cây xào xạc giữa rừng, Hoàng đế liên tục lặp lại câu "yêu ngươi" với Thừa tướng.

Thừa tướng nín khóc, tò mò hỏi, "Yêu nhiều chừng nào?"
Hoàng đế áp trán lên mặt Thừa tướng, "Ngươi muốn trăng ta cũng hái xuống cho ngươi.".


Bình Luận (0)
Comment