Hôm Nay Tôi Lại Bị Ép Sống Lại

Chương 104

Lương Đô tọa lạc ngay cạnh thành phố Đàm, đi một chuyến tàu cao tốc hết khoảng bốn mươi phút là có thể đến, thật ra đi máy bay nhanh hơn, nhưng mà Cố Nhung không dám đi.

Với thể chất này của cậu, nếu gặp phải chuyện tà ma trên tàu cao tốc thì dù có chạy thoát hay không, ít nhất chuyện ma quái vẫn xảy ra trên đất bằng, nhưng nếu gặp quỷ trên máy bay, Cố Nhung cảm thấy cậu chỉ có thể chờ máy bay rơi xuống thành đống sắt vụn.

Hơn nữa quá trình kiểm tra an ninh qua máy bay vừa nghiêm vừa phức tạp, tính thời gian thì thấy đi tàu cao tốc đến Lương Đô còn nhanh hơn, cho nên sau khi thương lượng với nhau rồi trình bày hành trình cho mẹ Cố nghe, Cố Nhung và Thẩm Thu Kích chọn đi bằng đường sắt.

Đúng tám giờ tối, hai người đến đứng chờ chuyến tàu chạy tới Lương Đô.

Cố Nhung đi sau Thẩm Thu Kích, nhìn hắn sau khi ra khỏi trạm xe lửa liền tới gần một chiếc xe van hỏi tài xế: “Bác tài, cho hỏi bác có chạy xe đến núi Minh Nguyệt không?”

“Xe chạy đến núi Minh Nguyệt đều đã khởi hành cả rồi, ở đó rất xa nên bác cũng không muốn lái cho lắm.” Trông tài xế hơi khó xử, nhưng khi ông nhìn thấy Thẩm Thu Kích và Cố Nhung đều là thanh niên, trên tay còn xách theo túi lớn túi nhỏ là biết ngay bọn họ đều là sinh viên đi học xa về, điều này khiến ông nhớ tới con gái đang đi học ở xa, vì vậy không đành lòng nói, “Bác lấy hai mươi đồng một người, bằng không các cháu xem thử có mời được thêm hai người nữa ngồi hay không, nếu mời được thì bác chở các cháu đi, bằng không bác vừa đi vừa về lỗ mất tiền xăng.”

Xe van này là loại bảy chỗ, mặc dù bình thường Cố Nhung hay đi bằng xe cá nhân hoặc máy bay, nhưng cậu cũng thường xem phim nên biết tài xế lái loại xe này hay chứa nhiều khách trên xe, thậm chí là quá tải.

Bây giờ tài xế bảo bọn họ gọi thêm hai người, chỉ cần đủ bốn người là bằng lòng xuất phát là đã dễ tính lắm rồi, vì vậy Cố Nhung móc ra tờ hai trăm đồng đưa cho ông, nói: “Không cần chờ, phiền bác tài đưa bọn cháu đi ngay, bọn cháu có việc gấp.”

Sau khi lên xe, Thẩm Thu Kích lấy tay chọt Cố Nhung: “Thật ra em không cần trả đâu, chú Bảy nhà anh giàu lắm, cứ để tài xế lái xe qua đó rồi bảo chú Bảy trả cho là được.”

“Trả cũng trả rồi.” Cố Nhung cười nói, “Chỉ hai trăm đồng thôi mà.”

“… Gần bằng tiền sinh hoạt cả tuần của anh.” Thẩm Thu Kích như bị Du Kim Hải lây bệnh, xoa cằm thở dài, “Lâu lắm rồi anh không về, không biết điều hòa trong phòng còn đó không.”

Cố Nhung nghe hắn nói kỳ quặc như thế bèn hỏi hắn: “Chẳng lẽ điều hòa còn có thể không cánh mà bay ư?”

Thẩm Thu Kích đang định giải thích cho Cố Nhung, đột nhiên lúc này lại có chuyện xảy ra. Một con chim mập nhỏ lông ngắn màu vàng nhạt bay từ cửa sổ xe không đóng kín vào, sau khi lơ lửng mấy giây trên không trung thì thu cánh, rơi xuống chân Cố Nhung như đã chết, hai chân chổng lên trời, mắt chim nhắm chặt.

Cố Nhung thấy thế thì định sờ vào con chim, xem thử sao đột nhiên nó lại lăn đùng ra ngất. Kết quả Cố Nhung vừa đưa tay xuống, cậu lại thấy trên đầu con chim này mọc một nhúm lông nhỏ màu cam —— Đây không phải con tước mào vàng bọn họ nhìn thấy trong công viên Lâm Lang sao?

Cố Nhung sửng sốt, Thẩm Thu Kích nhanh tay lẹ mắt, ngay khi Cố Nhung chưa kịp phản ứng đã túm lấy con chim, thẳng tay ném nó ra khỏi cửa sổ.

“Thẩm Thu Kích!” Cố Nhung bị hành động của Thẩm Thu Kích làm cho giật nảy mình.

Thẩm Thu Kích nói: “Con chim này giả chết thôi.”

Hắn vừa dứt lời, con tước kia lại bay vào, giở trò cũ giả vờ ngất xỉu bên chân Cố Nhung.

“Thấy chưa.” Thẩm Thu Kích cười lạnh, “Anh đã bảo nó giả chết mà.”

Lúc này Thẩm Thu Kích không chỉ ném chim ra ngoài mà còn đóng luôn cửa sổ xe, khiến chim tước mào vàng không bay vào được.

Quả nhiên chỉ hai giây sau con chim kia đã bay về, đầu đập vào cửa sổ xe phát ra tiếng “Cốp”, Cố Nhung nghe thôi đã thấy đau thay nó. Tước mào vàng phát hiện mình không bay vào xe được, quanh quẩn bên ngoài thêm vài phút mới rời đi.

Cố Nhung tưởng nó đã bỏ cuộc, lại không ngờ chưa được bao lâu nó lại quay về. Lần này trên móng chim còn cặp một cục than đen, lưu loát để lại ba con chữ trên cửa sổ xe:

[Đmm!]

Cuối câu còn thêm một dấu chấm than, Cố Nhung chỉ cần nhìn vào nó là có thể cảm nhận được cơn giận dữ của tước mào vàng.

“Con chim này biết viết chữ!” Cố Nhung ngạc nhiên hô lên, kéo Thẩm Thu Kích qua nhìn mấy con chữ thân thương trên cửa sổ xe, “Nó đang chửi anh đấy.”

Thẩm Thu Kích: “…”

“Đây là chim thành tinh à?” Cố Nhung không khỏi lấy làm lạ, “Có phải nó ăn được minh cốt là vì lý do này không?”

“Nó ăn mất minh cốt trong công viên Lâm Lang, không chừng cũng thèm muốn minh cốt trong người em, muốn nhai em luôn đấy.” Thẩm Thu Kích nhéo tai Cố Nhung, “Em còn dám nhớ nhung chim khác à?”

Cố Nhung vội nhận lỗi với hắn, nhưng sau đó không nhịn được thầm nói: “Nhớ chim khác cái gì? Sao anh ăn nói dâm tục thế?”

Thẩm Thu Kích hừ lạnh: “Em mới dâm ấy, lúc nào cũng chỉ biết ngắm chim.”

Cố Nhung quả như tú tài gặp phường nhà binh hung hãn, có lý không nói được, muốn cãi Thẩm Thu Kích thì lại phát hiện tài xế đang dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn bọn họ nên không nói nữa, im lặng ngắm nhìn phong cảnh bên đường.

Ngắm đến tận một tiếng sau… Bọn họ vẫn chưa tới núi Minh Nguyệt.

Đến tận lúc này, cuối cùng Cố Nhung cũng đã hiểu vì sao tài xế không muốn chở bọn họ tới đây, bởi vì đường thật sự rất xa, thậm chí Cố Nhung còn cảm thấy tiền xe mình đưa cho tài xế hơi ít, ông chạy được một chuyến như vậy cũng vất vả.

Cố Nhung hỏi Thẩm Thu Kích: “Núi Minh Nguyệt xa vậy à?”

“Đi thêm khoảng mười phút nữa là tới rồi.” Thẩm Thu Kích nhìn đồng hồ, “Nhưng mà đêm nay có lẽ chúng ta chưa gặp được chú Bảy đâu, sau chín giờ chú ấy sẽ không xuất hiện, chúng ta thuê một phòng ở khách sạn dưới núi Minh Nguyệt ở tạm một đêm, sáng mai nhờ anh trai anh lái xe đón chúng ta lên núi.”

Cố Nhung tò mò: “Anh trai?”

“Ừ, con nuôi của chú Bảy, họ Liễu, lớn tuổi hơn anh.” Thẩm Thu Kích trả lời Cố Nhung, “Cho nên anh hay gọi anh ấy là anh.”

“Ừm.”

Cố Nhung đáp lời, nhưng trong lòng lại nghĩ: Thẩm Thu Kích muốn thuê phòng chỉ để ở tạm một đêm thôi ư?

Năm ngoái vào dịp lễ Giáng Sinh, nếu không phải cậu đột nhiên bị Cố Hương Nương và Nhan Phinh ám quẻ thì chỉ e là mối quan hệ giữa cậu và Thẩm Thu Kích đã sớm tiến thêm một bước, bây giờ đang là nghỉ đông, lại là thế giới chỉ có hai người, cơ hội tốt như vậy khiến Cố Nhung khó lòng không nghĩ nhiều.

Nhưng Cố Nhung tính đủ đường cũng không ngờ được một tiếng trước mình đi không say xe, vậy mà mười phút sau lại choáng váng như uống rượu, chóng mặt rối tinh rối mù, vừa xuống xe đã chạy sang bên đường nôn mửa, có lẽ là do về sau đóng cửa sổ xe không có gió tự nhiên nên mới thế.

Thẩm Thu Kích đứng một bên cầm nước khoáng và giấy hầu hạ cậu súc miệng, buồn bực nói: “Sớm biết thế thì anh đã gọi Kim Đồng Ngọc Nữ lái xe đưa chúng ta đến, như vậy cũng có thể xem như chúng ta đã được ngồi Maserati.”

“Đúng vậy.” Cố Nhung lau miệng, cậu không chịu nổi cơn say xe, tuyệt vọng nói, “Bọn nó biết lái máy bay không? Em không say máy bay, lần sau bảo bọn nó lái máy bay đến chở chúng ta đi, không cần phải qua cổng an ninh.”

Thẩm Thu Kích: “?”

“Tỉnh tỉnh.” Thẩm Thu Kích lắc vai Cố Nhung, muốn đầu óc cậu tỉnh táo lại chút, “Đường hàng không của nước chúng ta quản lý rất chặt chẽ, Kim Đồng Ngọc Nữ muốn lái xe cũng phải chọn vào lúc nửa đêm ít cảnh sát giao thông, em muốn lái máy bay cũng không được đâu.”

“Tiếc quá.” Cố Nhung hơi hụt hẫng.

“Đi thôi, dù sao một năm tới đây không được mấy lần, lần này tới thăm chú Bảy nhà anh, lần sau không biết phải tới lúc nào.” Thẩm Thu Kích đỡ cậu đi lên, “Vả lại dù chúng ta có đến, thím Bảy cũng chưa chắc đã hoan nghênh chúng ta.”

Có lẽ đầu óc Cố Nhung bị say tới hồ đồ, nghe Thẩm Thu Kích nói xong, không nhịn được lẩm bẩm trong miệng: “Sao em có cảm giác phải đối diện với mấy bà già tai quái thế nhỉ?”

Thẩm Thu Kích nói mặc dù bố mẹ hắn vẫn còn khỏe, nhưng mười mấy năm không liên lạc cũng bằng không, mà theo ý nghĩa nào đó, chú Bảy nuôi hắn lớn cũng như người cha của hắn, Cố Nhung đi gặp chú Bảy và vợ của chú Bảy có khác nào đi gặp bố mẹ chồng không?

“Em bị choáng hỏng đầu rồi.” Thẩm Thu Kích nghe cậu nói thế lại buồn cười, nhấn đầu Cố Nhung lên vai mình, dẫn cậu vào một trấn nhỏ ven đường.

Nghe Thẩm Thu Kích nói thôn này có tên là trấn núi Minh Nguyệt, mà chú Bảy, thím Bảy lẫn con nuôi của chú Bảy sống trên núi Minh Nguyệt phía sau trấn, bình thường đều là con nuôi đi xuống mua sắm đồ đạc.

Cố Nhung nhìn thị trấn một vòng, phát hiện trấn dù xa xôi nhưng không lạc hậu, bởi vì ở đây có suối nước nóng tự nhiên, là điểm du lịch của Lương Đô, mùa đông hàng năm có rất nhiều người ra sau núi ngâm nước suối ấm áp dưỡng sinh, cho nên khách sạn hay phòng trọ đều không khó đặt. Cố Nhung ra ngoài xem trọng nhất là sạch sẽ, cho nên cậu đặt luôn khách sạn mắc tiền nhất không cần suy nghĩ —— Có đôi lúc tiền nào của nấy.

Tên của khách sạn này cũng rất nho nhã, cái gì mà “Ấm áp hữu tình”, bên trong có một khu vườn nhỏ, trong khu vườn còn có một hồ nước nóng ngoài trời, sau khi Cố Nhung và Thẩm Thu Kích quét thẻ đi vào, vốn định chạy ra hồ nước nóng lộ thiên kia xem thử, kết quả vừa bật đèn bước vào phòng vài bước, Thẩm Thu Kích bỗng biến sắc, nắm tay Cố Nhung định xông ra ngoài.

Nhưng không kịp nữa rồi.

Lúc Thẩm Thu Kích cách cửa phòng chỉ còn một bước chân, cánh cửa đã khép chặt lại, dù Thẩm Thu Kích có vặn tay cầm thế nào đi chăng nữa cũng không mở ra được.

Tình huống lần này xảy ra quá nhanh khiến Cố Nhung không kịp phản ứng, chờ Thẩm Thu Kích mở cửa trong vô vọng, bọn họ lại nghe thấy tiếng đàn ông âm u trầm thấp vọng tới từ trong khu vườn: “Mùi vị bị chặn cửa có ngon không?”

Giọng nói của người đàn ông như ngọc trai rơi trên mâm ngọc, trong veo linh động, không biết vì sao khi Cố Nhung nghe hắn nói chuyện lại nhớ ngay đến con tước mào vàng hoạt bát kia, nhưng câu “Đmm!” mà nó để lại trên cửa sổ xe không giống những lời chủ âm thanh có thể nói ra.

Hai người bị nhốt trong phòng không thể rời đi, chỉ đành quay người nhìn về phía vườn hoa, tìm người đàn ông phát ra giọng nói.

Khu vườn của khách sạn này cực kỳ tinh xảo, bậc thang đều được lát đá cuội đen, có hòn non bộ, có sắc hoa rực rỡ, mà bắt mắt nhất là hồ suối nước nóng tỏa hơi mịt mù trước giàn hoa.

Mà bây giờ trong hồ có ba “thứ” đang ngồi, còn bắt mắt hơn cả cảnh đẹp trong vườn hoa.

Về phần vì sao phải dùng từ “thứ” để miêu tả, thì đó là vì chúng đều không phải người, hai “thứ” trong đó còn là người quen đối với Thẩm Thu Kích và Cố Nhung: Cơ thể bằng giấy, đôi mắt đậu đen to tròn, cái miệng ấm ức mím thành hình sóng —— Không phải Kim Đồng Ngọc Nữ thì là ai đây?
Bình Luận (0)
Comment