Hôm Nay Tôi Lại Bị Ép Sống Lại

Chương 110

Từ khi nhận đơn hàng Didi giả, phụ trách lái xe đưa Thẩm Thu Kích và bạn cùng phòng của Cố Nhung đến bệnh viện, Kim Đồng Ngọc Nữ lại giàu lên —— Bọn nó đổi từ ná bắn chim sang súng đại bác, từ Alphard đổi thành Maserati, còn tặng kèm cái xe cẩu.

Nhưng Kim Đồng Ngọc Nữ không biết cái xe cẩu này dùng để làm gì, lần trước Thẩm Thu Kích bảo chúng nó đi quật mồ người ta, cho nên Kim Đồng Ngọc Nữ luôn nghĩ rằng không bằng đổi xe cẩu thành máy xúc đất, nếu làm như vậy thì về sau muốn đi quật mồ ai cũng không thành vấn đề.

Còn chiếc xe cẩu này thì làm sao nổi?

Chẳng qua Kim Đồng Ngọc Nữ không quan tâm Thẩm Thu Kích và Cố Nhung dùng xe cẩu làm gì, chúng nó chỉ quan tâm tới Maserati, xe vừa đến tay, chúng nó đã chờ tới trời tối vọt lên xe lái ra đường —— Bắt đầu làm kiếp xe tang dạo.

Kết quả vừa đi lên đường lớn, chúng nó đã bị một con tước mào vàng bắt lại.

Con tước mào vàng này có lai lịch không nhỏ, nó là Minh Vương dưới địa phủ, Kim Đồng Ngọc Nữ bị tiên khí uy nghi tỏa ra từ người nó trấn áp run bần bật, sau khi bị bắt xuống xe liền quỳ xuống đất ôm nhau co rúm ró, miệng méo thành hình lượn sóng, không dám khóc thành tiếng.

Con tước mào vàng kia đứng trước mui xe dùng mỏ chim chải lông, sau đó dừng động tác, dưới tán cây ven đường có người đi ra, nhưng người đó không có cơ thể, chỉ có một chiếc áo choàng đen phác họa ra hình người như nhân chứng chứng minh sự tồn tại của hắn.

“Người giấy thành linh?”

Người nọ đi đến trước mặt chúng nó nâng tay áo lên, Kim Đồng Ngọc Nữ không nhìn thấy tay hắn nhưng có thể cảm nhận được trán mình bị đè vào, sau đó người nọ dùng giọng điệu hào hứng lười biếng nói: “Ồ? Trên người còn có mùi minh cốt của ta, các ngươi trộm minh cốt của ta à?”

“Bẩm, bẩm đại nhân…” Kim Đồng run rẩy nói, “Bọn tôi không trộm gì hết.”

Ngọc Nữ cũng sụt sịt mũi: “Bọn tôi chưa bao giờ làm chuyện xấu.”

Đương nhiên Tần Hạc biết hai người giấy này chưa làm chuyện gì xấu, chẳng qua chuyện sai thì chưa chắc, hắn cười châm chọc, nâng tay áo chỉ vào chiếc Maserati bên cạnh, nói: “Không có bằng lái, các ngươi bị bắt, xe mang đi sung công.”

Kim Đồng Ngọc Nữ: “!!!”

Maserati vừa đến tay còn chưa ngồi nóng chỗ mà!

Nhưng chúng nó nào dám phản đối Minh Vương, không những không thể phản kháng mà còn phải kể lại toàn bộ những chuyện đã gặp được ở nhân gian từ sau khi thành linh. Kim Đồng Ngọc Nữ không nói hết, chỉ chọn bà lão hỉ tang và gặp được hai người tốt Thẩm Thu Kích và Cố Nhung để nói mà thôi, bọn họ thấy chúng đáng thương nên đốt tiền giấy vàng mã cho chúng nó, còn thuê khách sạn cho ở.

Minh Vương nghe xong cười như không cười nhìn chúng nó, im lặng không nói gì, chỉ bảo bọn nó quay về chờ trước.

Kim Đồng Ngọc Nữ cho rằng việc này đã qua mắt được hắn, lại không biết đây mới là bắt đầu của địa ngục.

Minh Vương Tần Hạc dẫn hai chúng nó về âm phủ, nói phải phán tù chung thân, còn dẫn bọn nó đi dạo một vòng mười tám tầng địa ngục, Kim Đồng Ngọc Nữ sau khi dạo xong suýt nữa biến thành người giấy thật.

Ai ngờ Minh Vương Tần Hạc không làm gì chúng nó, chỉ sai bảo chúng nó như người hầu, ngày nào cũng pha trà rót nước, lột trái cây hầu hạ Minh Vương mà thôi.

Đây chính là cuộc sống ngồi tù mỗi ngày của Kim Đồng Ngọc Nữ.

Thật ra khổ thì không khổ, chẳng qua âm phủ không muôn màu muôn vẻ như trần gian, cũng không thể lái Maserati mà thôi, mà điều sau khiến Kim Đồng Ngọc Nữ đau khổ nhất.

Những nha dịch khác trong địa phủ rất ngưỡng mộ chúng nó, bảo bọn họ cũng muốn làm công việc nhàn tản như vậy, tiếc là chỉ có thể làm công quanh năm, chắt chiu tiền lương mua Maserati phiên bản địa phủ.

Kim Đồng Ngọc Nữ nghe xong tức đến mức suýt nhảy vào chảo dầu, cuối cùng cũng may có Minh Vương cản chúng nó lại, đồng thời vẽ ra miếng bánh lớn, bảo chờ hắn tìm hết minh cốt về sẽ đại xá địa phủ, phát cho mỗi người làm công một chiếc Maserati.

Kim Đồng Ngọc Nữ nghe thế mới bình tĩnh lại, tiếp tục cuộc sống ngồi tù hàng ngày của mình: Sáng dậy pha trà, lột ba quả quýt đặt lên đĩa trái cây, chờ Minh Vương dậy thì hầu hạ hắn mặc da vào.

Minh Vương có da, hơn nữa còn trông rất đẹp, chẳng qua hắn không thích mặc da, dưới da cũng không có xương, nói chính xác hơn là xương cốt không đầy đủ.

Tới địa phủ đã lâu, hơn nữa trước kia khi ở khách sạn nghe Minh Vương và Cố Nhung nói chuyện, Kim Đồng Ngọc Nữ đã hiểu ra chút ít.

Điều tò mò duy nhất của bọn nó là rốt cuộc xương Minh Vương có gì hiếm lạ, vì sao có thể khiến Cố Nhung bất tử, cũng có thể khiến âm khí quỷ quái được phóng đại, chẳng qua tò mò thì tò mò, dù Minh Vương có đặt xương trước giường hắn, mỗi ngày Kim Đồng Ngọc Nữ đi qua quét tước phòng cho hắn cũng chưa từng nghĩ tới chuyện chạm vào nó.

Cứ như vậy không biết qua bao lâu, xương Minh Vương đã sắp thu hồi hoàn chỉnh, chỉ còn lại cái đầu và tay trái là trống không. Kim Đồng Ngọc Nữ biết tay trái nằm trong cơ thể Cố Nhung, phải chờ Cố Nhung chết Minh Vương mới lấy lại được, nhưng chúng nó không biết đầu hắn ở đâu.

Sau khi tới lễ Vu Lan, cửa địa phủ rộng mở, rất nhiều ma quỷ có thể lên nhân gian đi chơi một ngày, Minh Vương Tần Hạc khai ân cho phép Kim Đồng Ngọc Nữ cũng lên đó chơi một chuyến, bọn chúng nhân cơ hội quay về Vịnh Trăng Khuyết thăm hỏi Tô Hồng Dứu và Sở Đãi, sau đó lái xe cẩu bọn nó giấu làm quỹ đen đi tìm Cố Nhung và Thẩm Thu Kích.

Dù sao Minh Vương Tần Hạc không chịu trả Maserati cho bọn nó, chúng nó cũng chỉ có thể lái xe cẩu thay đi bộ.

Kim Đồng Ngọc Nữ leo lên xe cẩu rồi gửi Wechat cho Thẩm Thu Kích:

[Kim Đồng Ngọc Nữ: Hi, hôm nay bọn em được nghỉ nè!]

Cái chữ “Hi” này được học từ Minh Vương, gọi là tiếng Anh gì đó, còn mấy thứ ghép vần thì chúng nó quên rồi, Minh Vương còn biết những thứ khác, ví dụ như đmm, cmn, clmm v…v… Nhưng chúng không thể dùng lung tung, bằng không sẽ bị mắng ngược, chỉ có “Hi” là dùng được thôi.

Sau khi tin nhắn gửi qua, Thẩm Thu Kích lập tức phản hồi: [Thẩm Thu Kích: Mau qua đây!]

[Kim Đồng Ngọc Nữ: Để làm gì?]

[Thẩm Thu Kích: Giúp một tay, đúng rồi, không phải hai đứa vẫn còn cái xe cẩu à? Nếu không thì nói để anh đốt luôn cho một chiếc.]

[Kim Đồng Ngọc Nữ: Có, nhưng anh phải đốt cho bọn em một chiếc Bugatti.]

[Thẩm Thu Kích: Qua đây rồi bàn.]

Vì Bugatti, Kim Đồng Ngọc Nữ lập tức phóng qua, nơi Thẩm Thu Kích nói là bệnh viện thành phố, sau khi bọn nó qua mới biết thì ra Cố Nhung không dám đi thang máy cũng không dám leo thang bộ, nhờ chúng nó âm thầm cẩu bọn họ lên tầng trên.

Kim Đồng Ngọc Nữ không hiểu: “Các anh sợ nơi này như vậy, thế sao không đổi bệnh viện đi?”

“Hai đứa cho là bệnh viện khác tốt hơn chỗ này à?” Thẩm Thu Kích cười lạnh, “Ngây thơ.”

“Là bọn em nông cạn.” Kim Đồng Ngọc Nữ thở dài, “Cuộc sống chốn lao tù quá bế tắc, bọn em tối cổ rồi.”

Cố Nhung nhìn bọn nó, nói: “Không, hai đứa còn biết Bugatti, chưa tính là tối cổ.”

Kim Đồng Ngọc Nữ: “…”

Đm!

Thật ra là muốn nói đmm mà không dám nói, bởi vì có thể Thẩm Thu Kích thì không, nhưng từ trước tới nay Cố Nhung vẫn luôn giữ lời, đắc tội với cậu Bugatti sẽ bốc hơi, Kim Đồng Ngọc Nữ chịu khó giúp Thẩm Thu Kích đi khám bệnh —— Không sai, hôm nay người đi khám là Thẩm Thu Kích, nghe nói là vì hôm nay lễ Vu Lan, hắn ăn hơi nhiều quỷ nên khó tiêu hóa.

Sau khi biết lý do đi khám của Thẩm Thu Kích, Kim Đồng Ngọc Nữ lại lấy làm may vì chúng nó chưa nói đmm.

Chỉ tiếc lễ Vu Lan được nghỉ có một ngày, sau cuộc gặp gỡ “ngắn ngủi” thì bọn họ lại phải chia tay, trước khi đi Kim Đồng Ngọc Nữ còn bám lại hỏi Cố Nhung: “Anh Cố Nhung, cho bọn em hỏi một câu được không?”

Cố Nhung đang bận vẽ Bugatti cho bọn nó, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, hỏi: “Hai đứa hỏi đi.”

“Chừng nào thì anh chết?”

Cố Nhung: “?”

Thẩm Thu Kích: “?”

“Thích chết à?” Thẩm Thu Kích cau mày, chậc một tiếng.

“Không phải không phải.” Kim Đồng Ngọc Nữ xua tay, “Minh Vương đại nhân đã nói chờ ngài ấy tìm được hết minh cốt sẽ đại xá địa phủ, phát cho mỗi người một chiếc Maserati.”

“Có Bugatti rồi còn đòi Maserati làm gì?” Cố Nhung rung rung mảnh giấy trong tay, “Hai đứa thiển cận quá, trừ Bugatti ra còn có Lamborghini, Rolls Royce, Ferrari… Có anh ở đây, các em muốn gì mà chẳng được?”

Kim Đồng Ngọc Nữ bừng tỉnh: “Cảm ơn anh Cố Nhung, bọn em biết rồi.”

Cố Nhung vui vẻ gật đầu: “Về đi, để anh đốt Bugatti cho hai đứa.”

Cậu cho là Kim Đồng Ngọc Nữ nói vậy là vì muốn giết cậu đổi lấy Maserati, không chừng còn bị Minh Vương sai sử, cho nên cậu mới nói vậy để xóa đi “tà niệm” trong đầu bọn nó.

Cuộc sống bình đạm của nam sinh viên trôi qua từng ngày, ai ngờ tới một ngày nọ, Minh Vương Tần Hạc lại nổi giận đùng đùng tìm tới cửa, bảo Kim Đồng Ngọc Nữ nhận hối lộ của cậu, xé mất tờ giấy có tên cậu và Thẩm Thu Kích trong sổ sinh tử, bây giờ muốn ghi tên của bọn họ vào thì không biết phải tốn bao nhiêu công sức, Minh Vương đổ hết tội lỗi lên đầu Thẩm Thu Kích và Cố Nhung, giận không tả nổi.

Minh Vương cứ đứng chửi hai người ầm ĩ, còn lôi cả người nhà ra: “Này chàng trai, sống chết có số, ta khuyên cậu lo mà giải quyết cho tốt, đừng vì muốn tăng tuổi thọ mà đi đường ngang ngõ tắt. Già mà không chết thì chỉ có trộm thôi, hiểu chưa? Ví dụ như thầy của tên nào đó.”

Minh Vương mắng xong mới chịu phất tay áo rời đi, Cố Nhung và Thẩm Thu Kích bị mắng tới mức đờ đẫn, liếc mắt nhìn nhau.

Cố Nhung hỏi hắn: “Lễ Vu Lan năm sau Kim Đồng Ngọc Nữ còn được ra tù một ngày không?”

“Trước đây Minh Vương đã nói là tù chung thân rồi.” Thẩm Thu Kích nói, “Chắc chắn là không thể.”

Cố Nhung lại nói: “Chỉ sợ Minh Vương nổi giận, sửa lại thành án tử hình.”

Thẩm Thu Kích chảy nước mắt cá sấu, thổn thức nói: “Anh chỉ có thể đốt thêm vài cái siêu xe tiễn chúng nó thôi, chắc chắn bọn nó sẽ rất vui. Hơn nữa chúng ta cũng nên tìm tài xế lái xe cẩu mới, bởi vì bằng lái xe của em lại bị treo rồi.”

Cố Nhung: “…”

Vấn đề là dù cậu có đi thi bằng lái cũng không thể lái xe cẩu được, bởi vì hai thứ này không thể dùng chung một loại bằng lái.

Rốt cuộc cậu còn phải sống bao lâu nữa đây? Cậu hết chịu nổi cuộc sống này rồi.

Toàn văn hoàn
Bình Luận (0)
Comment