Hôm Nay Tôi Lại Bị Ép Sống Lại

Chương 16

Yết hầu Cố Nhung lăn một cái, đôi môi hồng nhạt nhẹ nhàng khép mở lại không nói nên lời, cũng vì sợ hãi mà dần mất màu, cơ hồ là sắp trắng như mặt cậu vậy.

Bởi vì Cố Nhung cảm thấy cả ba loại kia mình đều có.

Kết quả không chờ Cố Nhung lên tiếng, Thẩm Thu Kích lại nở nụ cười, đuôi mày nhếch cao nói: “Nhung của anh, xem cậu sợ tái cả mặt kìa, thế mà dám nói chỉ hơi sợ.”

“Thẩm – Thu – Kích ——”

Không khí kinh khủng bị Thẩm Thu Kích đột nhiên đánh tan, Cố Nhung nghiến răng nghiến lợi gọi tên hắn, bây giờ mặt cậu không còn trắng nữa mà hơi đỏ lên —— đỏ vì bị Thẩm Thu Kích chọc giận.

“Ngủ thôi ngủ thôi.”

Thẩm Thu Kích sợ Cố Nhung tức giận quá sẽ đánh nhau với mình, nhanh chóng nhảy khỏi mép giường chạy tới sofa định nằm xuống: “Ôm cậu cả đêm buồn ngủ muốn chết, tôi với cậu đêm qua còn đồng ý tìm con cho nữ quỷ kia, tối hôm qua không tìm được, chắc chắn đêm nay cô ta sẽ còn tìm đến cậu, tranh thủ đang ban ngày mà ngủ đi, buổi tối còn phải đi đấy.”

Lúc này không chỉ có mặt của Cố Nhung đỏ lên mà hốc mắt cũng đỏ.

Vừa nghe đến buổi tối còn phải đi với nữ quỷ, trong lòng Cố Nhung lại ấm ức không thôi, hốc mắt chua xót khó đè nén nước mắt.

Thẩm Thu Kích vừa nằm xuống đã thấy Cố Nhung bị lời của mình dọa sợ tới phát khóc, dáng vẻ thảm thiết đáng thương thì cảm thấy hơi băn khoăn, vừa định xin lỗi đã thấy thanh niên quẹt nước mắt gọi hắn: “Chờ đã ——”

“Sao thế?” Thẩm Thu Kích kéo chăn ngồi dậy.

Cố Nhung nhìn chằm chằm hắn vài giây, sau đó như miễn cưỡng dịch sang bên cạnh, nhưng giọng nói lại mềm mại hẳn, bắt đầu lừa gạt Thẩm Thu Kích làm công cụ hình người cho mình, còn giả vờ tốt bụng nói: “Thẩm Thu Kích, ngủ trên sofa không thoải mái đâu, hai chúng mình ngủ chung đi.”

“Tôi thấy dễ chịu mà.” Thẩm Thu Kích từ chối, chân thành nói, “Hơn nữa tướng ngủ của tôi hơi xấu, cậu vừa phẫu thuật xong, tôi sợ đè lên miệng vết thương của cậu.”

Cố Nhung tiếp tục dùng giọng nói mềm như bông để dụ dỗ hắn, trên khuôn mặt xinh đẹp trắng tuyết mang theo nụ cười lấy lòng: “Không sao đâu, tôi không ngại.”

Thẩm Thu Kích vẫn lắc đầu: “Chúng ta là hai tên con trai, hơn nữa bác sĩ còn có thể tới kiểm phòng bất cứ lúc nào, như vậy không tốt lắm thì phải?”

Cố Nhung không chấp nhận được việc Thẩm Thu Kích từ chối, dù sao tối hôm qua rõ ràng huyết lệ nữ quỷ muốn giết Thẩm Thu Kích, cuối cùng lại thành ra giết chết mình, khi đó bùa hộ mệnh của Thẩm Thu Kích vẫn còn trên người cậu, nếu bùa hộ mệnh có tác dụng thì đầu cậu sẽ không đứt, hơn nữa điểm tuần hoàn còn liên quan tới Thẩm Thu Kích, bởi vậy có thể thấy thứ đặc biệt là Thẩm Thu Kích, chỉ có ở cùng Thẩm Thu Kích mới sống được. Bây giờ Cố Nhung còn phải dựa vào Thẩm Thu Kích đuổi ma giữ mệnh, sao có thể buông tha cây rơm cứu mạng này được.

Vì cái mạng chó này, Cố Nhung nhất thời to gan hơn hẳn, cậu thấy Thẩm Thu Kích rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, nhanh chóng biến sắc, trừng mắt giận dỗi nói: “Bảo cậu qua đây thì qua mau lên, hai tên con trai ngủ chung thì đã sao? Bác sĩ kiểm phòng thì đã sao? Mông tôi cũng đã phơi ra cho họ xem rồi còn để ý bị bọn họ phát hiện tôi ngủ với con trai hả? Cậu cũng không phải nữ, còn xấu hổ gì nữa?”

“Mau – qua – đây – ngủ – cho – ông!”

Thẩm Thu Kích: “…”

Hóa ra bé con cũng biết trở mặt cơ à?

Cuối cùng Thẩm Thu Kích vẫn bị Cố Nhung bắt lên giường ngủ chung.

Mà sau khi bắt được Thẩm Thu Kích lên giường, Cố Nhung cũng cảm thấy hình như mình hơi dữ quá, nhưng người bình thường phải trải qua nhiều lần chết đi sống lại và mấy chuyện thần quái như vậy chỉ sợ đã sớm phát điên rồi, bây giờ cậu còn có thể tỉnh táo tìm con đường sống đúng là không dễ dàng.

Nghĩ đến đây, Cố Nhung bỗng không khỏi phục tố chất tâm lý mạnh mẽ của mình.

Cố Nhung cũng tự tẩy não: Người thông minh biết co biết dãn, vì để sống sót mà cái tên ẻo lả cậu cũng dám nhận, bây giờ cậu không còn cách nào khác mới làm ra hành vi biến thái như bắt con trai kia lên ngủ cùng. Hầy, hiền quá thì không được xưng là đàn ông, muốn làm nên chuyện lớn thì phải ra tay độc ác, sống sót trước rồi nói sau.

Vì thế hai người ngủ bù chung trên giường bệnh.

Nhưng hành động như vậy bị phát hiện sẽ có y tá ngăn cản ngay, trong lúc y tá tới kiểm phòng, thấy bọn họ ngủ chung với nhau thì quả nhiên đã tống Thẩm Thu Kích xuống mắng cho một trận, nói hắn dù có mê trai cũng không thể đối xử với người bệnh như vậy được.

Thẩm Thu Kích có miệng mà khó cãi, muốn giải thích đây là do Cố Nhung ép buộc hắn, sau đó lại cảm thấy y tá sẽ không tin những lời này, có lẽ nói ra rồi lại bị khinh thường cho xem, đành phải cau có nhảy xuống giường.

Ai ngờ chờ y tá đi rồi, Cố Nhung lại cười rất vô tội, duỗi “móng vuốt” về phía hắn, trông như muốn bắt hắn lên giường ngủ tiếp.

“Cố Nhung, cậu đừng có mơ!” Thẩm Thu Kích lập tức lùi lại ngay, đi đến trước sofa, “Dù cậu nói gì tôi cũng không lên giường cậu nữa đâu.”

“Không lên thì thôi…” Cố Nhung bị vạch mặt chỉ có thể hậm hực rút tay về, nhỏ giọng nói thầm.

Hai người ngủ bù thật đẫy giấc, Cố Nhung không chịu ngồi yên, nói nhân lúc trời chưa tối ra ngoài đi dạo —— Đương nhiên nguyên nhân chính vẫn là do lời hứa với huyết lệ nữ quỷ kia, phải tìm được đứa con mất tích cho cô ta.

Dù sao theo lời của Thẩm Thu Kích mà nói, đêm nay nữ quỷ sẽ còn tới tìm cậu, tuy rằng Cố Nhung không chắc mình có thể tìm được con cô ta, nhưng cũng không thể ngồi im chờ chết, tối qua theo mặt nào đó, cậu và Thẩm Thu Kích đã được nữ quỷ kia cứu ra từ tay nữ y tá, cho nên có lẽ vẫn có thể đàm phán với cô ta, Cố Nhung định không tìm được con cô ta cũng phải đi dạo đã, tỏ vẻ mình từng “tìm” rồi, như vậy nếu buổi tối nữ quỷ tới thật, cậu cũng dễ nói chuyện hơn.

Vì thế Cố Nhung dứt khoát không đòi Thẩm Thu Kích lên giường ngủ chung với mình nữa, mà biến thành “mời” hắn ra ngoài vườn hoa gần phòng bệnh của mình đi dạo.

Bệnh viện thành phố có diện tích rất lớn, tình hình xung quanh khu nằm viện cũng không tồi, bên ngoài có một cái vườn hoa thật to để người bệnh nội trú ra ngoài chơi, sau khi Cố Nhung và Thẩm Thu Kích ra tới đó, bọn họ phát hiện trong vườn hoa trừ mình ra vẫn còn có rất nhiều bệnh nhân phơi nắng, thậm chí đến cả bệnh nhân gãy chân cũng ngồi xe lăn đi ra, khiến Cố Nhung không thể không cảm khái bản năng của loài người là luôn đi về nơi có ánh sáng —— đặc biệt là loại từng gặp quỷ như cậu.

Trước đó Cố Nhung không thích phơi nắng, bây giờ ánh mặt trời lại cho cậu cảm giác an toàn không gì sánh kịp.

Cậu vươn tay đón ánh mặt trời không dễ gì có được, nhắm mắt hưởng thụ rồi quay lại nói với Thẩm Thu Kích: “Thẩm Thu Kích, hình như bên kia nắng to hơn, phiền cậu đẩy tôi qua đó được không? Cảm ơn.”

Thẩm Thu Kích cảm giác Cố Nhung đúng là thiên tài, bình thường giận dỗi gan to lên không ít, lúc nhờ vả người ta thì mặt còn dày hơn cả hắn, nhưng trước đó Cố Nhung vốn không phải như vậy, vì sao mới bị bệnh một thời gian mà tính nết đã mềm như tên rồi?

Nhưng nhớ tới chuyện sáng nay Cố Nhung ép mình lên ngủ chung, Thẩm Thu Kích lại tỉnh ngộ —— Hừ, chẳng qua cậu có hai mặt đổi qua đổi lại mà thôi.

Thẩm Thu Kích nghe theo Cố Nhung nói, đẩy cậu đến nơi có ánh nắng mặt trời chiếu rọi. Trên đường đi, hai ông cụ tầm khoảng bảy mươi tuổi mặc đồng phục vừa thở vừa chạy, nhanh chóng vượt qua Thẩm Thu Kích và Cố Nhung.

Nhìn hai bệnh nhân đang bệnh vẫn không quên chạy bộ rèn luyện, Thẩm Thu Kích chợt phát hiện ra có chỗ không đúng.

Tuy Cố Nhung vừa phẫu thuật, nhưng cậu phẫu thuật ở phần mông, đi thì vẫn đi được, tối hôm qua là do hắn lo Cố Nhung đi chậm bị nữ quỷ nuốt sống nên mới ôm cậu đi. Bây giờ đang là ban ngày, không có ma quỷ, thanh niên như hắn và Cố Nhung ra ngoài giải sầu vẫn có thể đi chậm mà, sao lại bắt hắn đẩy xe lăn?

Thẩm Thu Kích cảm thấy Cố Nhung cứ vậy là không được, lười biếng như vậy, nếu gặp phải quỷ chắc chắn Cố Nhung sẽ nhũn chân ra chạy không nổi, chẳng phải đến lúc đó hắn sẽ phải cõng nữa sao?

Vì thế Thẩm Thu Kích quyết định thuyết phục Cố Nhung, buồn bã nói: “Cậu nói xem sao cùng là người mà lại khác nhau tới vậy? Có người hơn bảy mươi rồi, nằm viện cũng không quên rèn luyện cơ thể hàng ngày, tôi còn xem việc rèn luyện như vợ mình, còn cậu thì sao? Đi đường đòi người ta cõng, chạy trốn phải có người ôm, đi dạo còn ngồi trên xe lăn cho người ta đẩy đi, còn chưa tới hai mươi tuổi, chân vẫn lành lặn lại hận không thể dính lên xe lăn.”

Cố Nhung không nghe rõ trước đó Thẩm Thu Kích nói gì, chỉ nghe được câu “ngồi trên xe lăn cho người ta đẩy đi”, bèn thất thần đáp lại: “Đúng vậy, chạy bằng điện thì càng tốt.”

Xe lăn bình thường cần người khác đẩy, nếu có xe lăn chạy bằng điện, không chừng có thể trở thành cứu cánh cho người bệnh, nói không chừng nếu cậu còn gặp phải quỷ nữa thì có thể mở xe cho nó chạy bằng tốc độ ánh sáng, ngon nghẻ quá còn gì?

Thẩm Thu Kích: “…”

Thôi, Cố Nhung hết đường cứu rồi.

Hai người đi tới một nơi nắng đẹp nhất để phơi nắng, Cố Nhung lựa một nhánh cây vẽ tranh trên đất, mà Thẩm Thu Kích mượn di động của cậu đứng bên cạnh mân mê, Cố Nhung thò đầu tới nhìn lướt qua, phát hiện Thẩm Thu Kích đang tìm “Cách đuổi quỷ có hiệu quả nhất”.

Cố Nhung lướt sơ qua màn hình, cái gì mà niệm “A di đà phật”, “Đeo ngọc đã được Bồ Tát khai quang hoặc bùa hộ mệnh”, đúng là con người có rất nhiều cách trừ tà, cậu thuận miệng hỏi Thẩm Thu Kích: “Chẳng có gì đặc biệt, Thẩm Thu Kích, mấy cách đó có tác dụng không?”

“Có.” Thẩm Thu Kích không ngẩng đầu lên, nói: “Nhưng chưa chắc đã có tác dụng với cậu.”

“Ồ.”

Cố Nhung nghe Thẩm Thu Kích nói những cách trừ tà đó vô dụng với mình thì rũ mắt đáp, giọng nói trầm trầm nhưng không có cảm xúc mất mát.

Điều này khiến Thẩm Thu Kích không nhịn được nâng mắt lên nhìn cậu: “Cậu không hỏi vì sao à?”

Cái này còn phải hỏi à? Có người bình thường nào lại gặp phải quỷ không? Cố Nhung thầm nghĩ: Chẳng qua gặp quỷ cũng chỉ là cậu đang lặp đi lặp lại vòng tuần hoàn chết đi sống lại mà thôi. Người khác gặp quỷ thì sợ hãi cái chết, còn cậu gặp quỷ lại là sợ quỷ thật chứ không sợ chết, nếu chết rồi có thể kết thúc chuyện thần quái, chắc chắn cậu sẽ lựa chọn cái chết ngay, nhưng nếu giống tối hôm qua, đầu cậu rớt xuống sẽ sống lại vào khoảnh khắc trước khi rớt đầu…

Nghĩ đến đây, Cố Nhung lại run cầm cập, ăn ngay nói thật với Thẩm Thu Kích, nhưng cậu cũng không nói hết: “Bởi vì tôi cảm thấy tôi không gặp phải ma quỷ bình thường.”

“Ý tưởng lớn gặp nhau rồi.” Thẩm Thu Kích dựng ngón cái cho cậu, cúi đầu tiếp tục tìm tòi trên di động.

Ma quỷ mà Cố Nhung gặp đúng là rất đặc biệt.

Tối qua khi gặp quỷ, nếu không phải Cố Nhung bịt miệng hắn, hắn sẽ mắng con nữ quỷ kia vài câu —— đã thành ma rồi còn không biết điều, còn dám dữ tợn như vậy?

Phải biết rằng sau khi thành quỷ mà còn làm điều sai trái cũng sẽ bị địa phủ ghi chép lại, nếu tội nghiệt quá nặng sẽ bị đẩy vào mười tám tầng địa ngục.

Thẩm Thu Kích cảm thấy Cố Nhung mang theo lá bùa do hắn tự tay vẽ chắc chắn sẽ không thể gặp chuyện, nhưng bây giờ nhớ lại, Thẩm Thu Kích lại cảm thấy cũng may mình không chửi nữ quỷ kia, dù sao bây giờ chỉ có thể xem Cố Nhung như đang bị quỷ ám bình thường nên xui xẻo, nhưng với Thẩm Thu Kích, chuyện không đơn giản như vậy, nếu không với tình huống Cố Nhung đeo bùa do hắn tự vẽ, chắc chắn sẽ không bị quỷ ám nữa.

Thẩm Thu Kích đã sống hai mươi năm, mệnh cách của hắn cũng đặc biệt, không sợ tà ma, không ma quỷ nào hại hắn được, trước nay chỉ có thể nhìn thấy vong hồn bên cạnh người sắp chết, nhìn thấy còn chưa tính, tối qua còn đi theo Cố Nhung vào nơi ma quỷ hết cả đêm.

Mà hắn thấy vong hồn bên người Cố Nhung nhưng Cố Nhung không chết, bây giờ vẫn còn sống, đây là điều khó tin nhất.

Cố Nhung gặp tà ma, tà càng thêm tà, ảnh hưởng đến cả hắn đi theo cũng gặp quỷ, nếu nữ quỷ điên lên, rất có thể Cố Nhung sẽ chết.
Bình Luận (0)
Comment