Hôm Nay Tôi Lại Bị Ép Sống Lại

Chương 73

“Ọe…”

Thẩm Thu Kích được Cố Nhung đỡ về phòng 419 rồi nhưng vẫn nôn khan liên tục, ngồi trong phòng tắm nôn ói mười mấy phút nhưng không nôn ra được gì.

Cố Nhung bưng một ly nước nóng và gói khăn giấy, nhìn Thẩm Thu Kích ngồi trong phòng tắm nôn khan, lo lắng hỏi: “Thẩm Thu Kích, anh có ổn hơn chút nào không?”

Thẩm Thu Kích xua tay không nói gì, nhận lấy nước ấm Cố Nhung đưa tới, uống hết mấy hớp nước mới tạm thời đè được cơn buồn nôn xuống.

“Sao… sao anh lại ăn mấy thứ này?” Cố Nhung đau lòng nhìn hắn, vươn tay vỗ nhẹ lên lưng Thẩm Thu Kích, giúp hắn thuận khí, “Bọn chúng bẩn lắm, anh ăn vào sẽ bệnh mất.”

Vào giờ phút này, Cố Nhung cảm thấy mình như người cha sợ con mình ăn bậy sinh đau bụng.

Thẩm Thu Kích ngồi trên ghế thở hổn hển, hắn không ngẩng đầu, đôi mắt nhìn vào cốc nước nóng trong tay, sau một hồi im lặng mới nói: “… Anh không biết đuổi quỷ.”

Cố Nhung nghe vậy thì rất ngạc nhiên, sau đó mới đột ngột nhớ ra Thẩm Thu Kích từng nói với cậu hắn không biết trừ tà, càng không biết đuổi quỷ.

Chẳng qua mỗi lần gặp phải ma quái, Thẩm Thu Kích sẽ thể hiện thái độ bác học đáng tin, cho nên khiến người ngoài nhầm tưởng rằng hắn rất am hiểu việc này.

Nhưng trên thực tế, Thẩm Thu Kích hoàn toàn không biết gì về nó. Lúc ấy khi nhìn thấy Cố Nhung bị bút tiên lôi vào cửa, Thẩm Thu Kích không kịp nghĩ ngợi gì, vung chân đá bay cửa, theo Cố Nhung đi vào.

Mà sau khi đi vào, hắn cũng chỉ thấy một màu đen vươn tay không thấy năm ngón như Cố Nhung, chỉ là không có ai hỏi hắn muốn chơi trò chơi hay không, chỉ có “người” vươn tay đập vai hắn, đẩy hắn về phía trước, ra hiệu cho hắn đi tiếp.

Trong bóng tối ấy, Thẩm Thu Kích gọi tên Cố Nhung vài lần, nhưng hắn không nhận được bất cứ lời hồi đáp nào.

Trước đó bọn họ vội ra ngoài nên Thẩm Thu Kích chỉ mặc một cái áo ngủ, không mang theo gì trên người, không có lá liễu mở mắt âm dương, càng không có giấy bút vẽ bùa trừ tà, đây cũng là điểm yếu trong môn phái của hắn: Nếu trên người không có thứ gì để thực hiện thuật kỳ môn độn giáp, vậy sẽ khó có thể làm việc.

Chẳng qua dù có cho Thẩm Thu Kích một bộ giấy bút, hắn cũng không thể nào vẽ tượng Phật có thần tính hoặc các vị thần khác, càng không thể dùng tranh thần đuổi ma.

Dù Thẩm Thu Kích không thấy gì, nhưng hắn có thể lờ mờ nghe thấy tiếng tà ma quỷ quái lao xao trong bóng đêm, ít thì mấy trăm, nhiều thì hơn ngàn, dù có vẽ bùa cũng không biết phải vẽ bao nhiêu tấm mới đuổi đi hết được.

Thẩm Thu Kích rơi vào đường cùng, chỉ có thể sử dụng cách mà hắn không thích nhất, đó là mượn lực Chung Quỳ, cầm quỷ lớn nhai ăn, cầm quỷ nhỏ nuốt sống.

Phía sau lại có quỷ đến đập vai hắn, hắn lập tức kéo tay con quỷ kia cắn nát rồi nuốt, sau khi có một con quỷ làm món khai vị, hắn có thể mượn âm khí của nó để nhìn rõ chỗ khác.

Ban đầu những còn quỷ kia còn cảm thấy hắn hung hăng ngang ngược, bị ăn một con vẫn không chịu từ bỏ, nhe răng trợn mắt đuổi tới giết hắn, Thẩm Thu Kích gặp phải quỷ lớn còn phải nhai vài lần, gặp quỷ con thì nuốt luôn.

Đến lúc hắn nhìn thấy Cố Nhung chơi trò chơi cùng bút tiên dưới ánh nến, Thẩm Thu Kích không còn nhớ rốt cuộc mình đã ăn bao nhiêu con quỷ, hắn chỉ lo đi thẳng về phía trước, suy nghĩ duy nhất trong đầu là phải cứu được Cố Nhung.

Nhưng nói cho cùng Thẩm Thu Kích chỉ mượn lực Chung Quỳ, Chung Quỳ thích ăn quỷ, nhưng Thẩm Thu Kích lại không có sở thích ấy, mùi vị máu thịt của quỷ quái rất khó để miêu tả, cho nên sau khi thấy một Cố Nhung lành lặn không bị thương, Thẩm Thu Kích mới nhịn không nổi mà nôn toàn bộ quỷ quái ra khỏi bụng.

Cố Nhung vốn đang lo Thẩm Thu Kích nôn ra nhiều thịt quỷ quái như vậy, khiến phòng 519 như hiện trường án mạng, lát nữa bọn họ phải tìm cách quét dọn hoặc báo cảnh sát, nhưng bọn họ có thể quét dọn sạch được không? Chờ cảnh sát đến nơi thấy nhiều máu thịt tanh tưởi như vậy, còn là do Thẩm Thu Kích nôn ra sẽ nghĩ như thế nào? Còn không phải xem Thẩm Thu Kích như hung thủ ăn thịt người mà giam lại ư?

Chẳng qua Cố Nhung không ngờ rằng, số máu thịt nội tạng cũng giống như Triệu Dục, theo ánh sáng mặt trời dần trở nên trong suốt, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.

Nhưng Cố Nhung vẫn cảm thấy từng đợt dính nị, lạnh lẽo, mùi hôi tanh nồng còn quanh quẩn trên người, trên tay cậu, khiến cậu phải tê dại cả da đầu.

Cho nên Cố Nhung rất khó lòng tưởng tượng Thẩm Thu Kích đã có cảm giác gì khi ăn những thứ này vào bụng, sau đó buồn nôn ói ngược ra.

Bây giờ cậu bảo Thẩm Thu Kích ăn những thứ kia sẽ có bệnh, Thẩm Thu Kích nghe xong, sắc mặt xanh như tàu lá chuối, vỗ ngực muốn nôn tiếp.

“Thôi thôi, em không nói nữa.” Cố Nhung nhanh chóng dỗ ngọt hắn, “Em mua ít thuốc tiêu hóa cho anh nhé?”

“Anh không sao, em có bị thương ở đâu không?”

Thẩm Thu Kích nắm chặt tay Cố Nhung, kéo cậu đến trước người mình, chốc thì xoay mặt Cố Nhung sang hai bên nhìn một lát, chốc lại kéo áo cậu lên xem ngực xem bụng, còn muốn cởi luôn quần cậu, thậm chí còn rẽ từng ngọn tóc ra muốn kiểm tra thật cẩn thận.

“Em không sao.” Cố Nhung cứ cảm thấy Thẩm Thu Kích đang mượn cớ kiểm tra để sàm sỡ cậu, cho nên cậu khẽ đập tay hắn, cuối cùng nhớ tới Thẩm Thu Kích vì mình mà hoảng hốt cả đêm, khẽ giọng an ủi hắn: “Em có thể tự bảo vệ bản thân, anh đừng lo.”

Kết quả không những không an ủi được Thẩm Thu Kích, ngược lại còn khiến hắn biến sắc, lần nữa nắm lấy tay cậu chất vấn: “Em không mang theo bùa của anh, lấy gì mà bảo vệ mình?”

Cố Nhung nghe vậy chợt ngẩn ra, bị Thẩm Thu Kích hỏi đến đứng hình.

Đúng vậy, ban đầu cậu không biết bút tiên kia là ai, về sau chết hai lần mới tìm được cơ hội, lợi dụng Triệu Dục phản đòn bút tiên, nhưng cậu cũng không nắm chắc hoàn toàn chuyện lợi dụng Triệu Dục, nếu nhân tính của hắn hoàn toàn bị quỷ tính thôn phệ mà giết chết Cố Nhung, cậu cũng phải bó tay.

Chẳng qua Cố Nhung nhanh chóng tìm được cớ, cậu nói với Thẩm Thu Kích: “Là Triệu Dục, em truyền âm khí cho Triệu Dục như khi còn ở Vịnh Trăng Khuyết, Triệu Dục đã giết ngược bút tiên.”

Thẩm Thu Kích nghe xong nở nụ cười, nhưng đáy mắt hắn lại lạnh lẽo. Cố Nhung nhìn vào mắt Thẩm Thu Kích, cảm thấy hắn đang nhìn mình qua một tầng hơi nước, sau đó hỏi cậu: “Em chết mấy lần rồi?”

Cố Nhung nghe vậy, cơ thể chợt căng cứng, cậu muốn nói dối hoặc lảng sang chuyện khác, nhưng Thẩm Thu Kích đang nắm chặt tay cậu sao có thể bỏ qua sự bất thường này của Cố Nhung, hắn cao giọng nghiêm túc nói: “Em nói thật đi, anh sẽ không giận em.”

Giọng như vậy mà còn bảo không giận?

Nhưng Thẩm Thu Kích đã nói tới vậy rồi, Cố Nhung cảm thấy dù mình nói dối cũng sẽ bị hắn phát hiện, đành phải vươn hai ngón tay ra, giọng nhỏ như muỗi kêu: “… Hai, hai lần.”

Thẩm Thu Kích nghe xong, giật mình ngồi trầm ngâm không nói gì.

Hắn không nuốt lời, thật sự không giận Cố Nhung, khuôn mặt cũng không có biểu cảm gì, cứ như thời gian quanh hắn đã dừng lại, chỉ biết ngồi cứng đờ như thế trên ghế.

Nhưng Cố Nhung lại cảm thấy hắn đang giận mình, bởi vì cậu thấy tầng hơi nước trong mắt Thẩm Thu Kích tản đi hết, hệt như mây mù mờ ảo tụ thành mưa, sau đó Thẩm Thu Kích quay lại nhìn cậu, giọng nói khàn khàn trước nay chưa từng có: “Anh xin lỗi.”

“Là do anh.” Hắn đang nhận lỗi với Cố Nhung, giọng nói càng lúc càng trầm, đầu cũng rũ thấp xuống nhìn mặt bàn, “Anh không nên giận em, không vẽ bùa cho em.”

Cố Nhung chỉ nhớ vào một giây trước khi Thẩm Thu Kích đưa lưng về phía mình, cậu đã thấy đôi mắt đỏ lên của hắn, một suy đoán hoang đường lóe lên trong đầu Cố Nhung, hơn nữa còn không dứt ra được —— Không phải… Thẩm Thu Kích khóc đấy chứ?

Trước đó Cố Nhung đã từng thấy hốc mắt của Thẩm Thu Kích đỏ lên, chẳng qua khi đó hắn đang cố đè lại cơn buồn nôn, Cố Nhung chỉ nghĩ đó có thể là nước mắt sinh lý khi cơ thể khó chịu. Mà bây giờ cậu không thể dùng lý do này để lý giải cho vành mắt đỏ hoe kia nữa.

Kinh ngạc, buồn cười, thật nhiều cảm xúc hỗn loạn ngoài ý muốn bủa vây Cố Nhung, cậu ngẩn ra mấy giây, sau đó nhanh chóng chạy đến trước mặt Thẩm Thu Kích nhìn thật kỹ, muốn xem rốt cuộc có phải hắn khóc hay không.

Nhưng dù chạy sang bên nào, Thẩm Thu Kích đều sẽ xoay người đi, hoặc nghiêng đầu không cho Cố Nhung nhìn vào mặt mình.

Thẩm Thu Kích càng trốn tránh như vậy, càng chứng tỏ hắn đang khóc thật.

Nhất thời lòng Cố Nhung rối như tơ vò, không biết bản lĩnh của mình lớn tới mức có thể khiến Thẩm Thu Kích phải khóc, Thẩm Thu Kích không cho cậu nhìn mặt, Cố Nhung đành phải ôm lấy hắn từ sau lưng, ghé sát vào tai hắn, nhẹ giọng dỗ dành: “Khi ấy chúng ta đều ngủ trên giường, dù muốn vẽ bùa em cũng sẽ không để anh vẽ giữa đêm thế được. Hơn nữa lúc ấy trong phòng còn có nhiều người như vậy, nếu chuyện anh vẽ bùa bị bọn họ nhìn thấy, phát hiện lá bùa kia vốn không phải do mẹ em bỏ tiền xin mà do anh vẽ, vậy có khác nào em tự vả vào mặt mình không?”

Những lời này đều là thật, Thẩm Thu Kích vẫn luôn chuẩn bị cho cậu rất nhiều bùa phòng thân, sợ đưa cậu một tấm không đủ dùng, mỗi lần đều nhét ba, bốn tấm, chẳng qua là do cậu phát hết cho nhóm Lý Minh Học, Du Kim Hải để phòng thân mà thôi. Huống hồ lúc ấy Cố Nhung cũng không muốn bắt Thẩm Thu Kích vẽ bùa cho mình ngay, sang hôm sau hắn có thời gian rảnh thì vẽ cho cậu cũng được.

Chỉ là tối hôm qua sự cố mất điện ngoài ý muốn khiến bọn họ trở tay không kịp, hai người đều không ngờ rằng trong vòng nửa đêm ngắn ngủi mà bọn họ phải trải qua nhiều chuyện như vậy.

“Sao em lại bao biện cho anh? Là anh không bảo vệ được em.” Thẩm Thu Kích nghe xong vẫn không chịu quay lại, thậm chí còn khuyến khích Cố Nhung mắng mình, lấy tay đẩy Cố Nhung ra không cho cậu ôm, “Em đừng để ý tới anh, em cứ giận anh, chiến tranh lạnh với anh đi, không thì mắng anh vài câu cũng được.”

Cố Nhung dở khóc dở cười: “Trước kia em sợ quỷ muốn chết nên mới muốn có anh che chở, bây giờ em không sợ quỷ như trước nữa, còn muốn hẹn hò yêu đương với anh, cho nên em sẽ không chiến tranh lạnh hay cãi nhau với anh, càng không mắng anh.”

“Mà thôi, tên bút tiên kia dám bắt nạt em, em phải tận tay báo thù mới dễ chịu được, nếu anh che chở cho em, sao em có thể thoải mái bằng?” Cố Nhung ngồi dậy ôm đầu Thẩm Thu Kích, cho hắn úp mặt vào bụng mình rồi vuốt tóc, do dự hồi lâu vẫn không nói ra câu “Đừng khóc”, sợ mình nói xong, Thẩm Thu Kích càng không muốn nhìn cậu.

Cố Nhung nói xong còn cười phì một tiếng, càng cười càng thấy vui. Thẩm Thu Kích thế mà cũng coi trọng mặt mũi tới vậy.

Cố Nhung cảm giác toàn bộ mặt mũi bị rớt trước đó vì sợ quỷ mà khóc lóc trước mặt Thẩm Thu Kích nay đã quay về, còn tự tay báo thù bút tiên, lần này gặp quỷ không khiến cậu sợ chút nào.

Ai ngờ cậu còn đang thầm mở cờ trong bụng, lại nghe Thẩm Thu Kích trầm giọng buồn bực hỏi mình: “Vậy về sau em còn hôn anh nữa không?”

“…”

Nụ cười của Cố Nhung chợt cứng lại.

Thẩm Thu Kích không nhắc còn được, vừa nhắc là khiến cậu nhớ tới một Thẩm Thu Kích há to miệng nôn mửa, không ngừng phun nội tạng, móng tay, xương vụn ra khỏi dạ dày, mặc dù Cố Nhung chỉ nhìn cảnh tượng kia vài giây, thế nhưng cậu cảm thấy có lẽ cả đời này sẽ khó mà quên nổi.

“Ọe…” Cố Nhung không nhịn nổi nữa, phát ra tiếng nôn khan, nghe như đang muốn ói.

Thẩm Thu Kích nhấc đầu ra khỏi bụng Cố Nhung, lại nhìn mặt bàn, lạc lõng nói: “Thôi em cứ mắng anh đi.”

Đối với Thẩm Thu Kích mà nói, chuyện Cố Nhung có bóng ma tâm lý không chịu cho hắn hôn còn đả kích hắn hơn là hắn giận dỗi Cố Nhung, mắng hắn hay cãi nhau.

“Ọe… Chúng ta là một cặp, ọe… Chắc chắn có thể hôn, ư!”

Cố Nhung thấy thế, vội vàng tự chỉnh đốn lại suy nghĩ cho mình: Thẩm Thu Kích vì cứu cậu nên mới ăn quỷ, nếu cậu đoán không nhầm, bên ngoài không gian chơi bút tiên của ngọn nến thì còn có không gian chơi trò chơi bốn góc, nếu Thẩm Thu Kích không tới cứu cậu, cậu và Triệu Dục không thể rời đi được, Thẩm Thu Kích hi sinh vì cậu nhiều như vậy, cậu cũng phải hi sinh cho hắn.

Chỉ tiếc Cố Nhung dỗ được một câu thì lại ọe ba câu, nói xong cậu cũng im lặng, có lẽ là phát hiện mình không có chút sức thuyết phục nào.

Thẩm Thu Kích đứng dậy đi đến bồn rửa tay, bóng lưng tang thương đau khổ: “Anh đi đánh răng đây.”

“Không sao không sao, bây giờ cũng đã sáng rồi, buổi sáng thì phải đánh răng, em cũng đánh.” Cố Nhung nhắm mắt chạy theo sau lưng Thẩm Thu Kích, vắt hết óc dỗ dành Thẩm Thu Kích.

Kết quả đánh được một nửa lại bổ não lung tung, đến cả mùi kem đánh răng trong miệng cũng không chịu được, chạy đến nhà vệ sinh nôn khan.

Thẩm Thu Kích: “…”

Ăn quỷ là cách vừa tiện vừa nhanh, nhưng dù là hắn hay chú Bảy, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, chắc chắn sẽ không sử dụng cách này, nguyên nhân là vì quỷ khó ăn thì thôi, người sống như bọn họ không thể tiêu hóa quỷ được, cho nên ăn xong tất nhiên phải nôn ra.

Trong lúc đó buồn nôn không nói, vấn đề chính là người yêu hắn mắc bệnh sạch sẽ! Về sau muốn hôn nhau cũng là cả một vấn đề.

Cho nên bây giờ Thẩm Thu Kích rất tuyệt vọng.

Hắn cảm giác mình đang chao đảo giữa ranh giới của thất tình, mà dù không thất tình thật, có lẽ cả đời này Cố Nhung sẽ không hôn hắn nữa, cái này có khác gì thất tình không?

Thế là đến lúc Lý Minh Học, Lương Thiếu, Du Kim Hải và Thai Nhất Thành gõ cửa quay về, chỉ thấy Cố Nhung mặt trắng bệch đứng vịn tường trông vô cùng yếu ớt, thỉnh thoảng còn nôn khan vài lần, còn Thẩm Thu Kích lại như thất tình, trong lòng nguội ngắt, ngồi co ro trên ghế.

“Sao thế này?” Thai Nhất Thành khó hiểu hỏi, “Ăn hỏng bụng rồi à?”

Ba chữ ăn hỏng bụng lại gợi lên ký ức đau khổ của Cố Nhung và Thẩm Thu Kích, mặt cả hai xanh lét, cảm giác buồn nôn Thẩm Thu Kích vừa đè xuống nay lại rục rịch ngóc đầu, tiếp đó Cố Nhung chạy vào phòng tắm bắt đầu nôn tiếp.

Cố Nhung không trực tiếp ăn số quỷ kia, chỉ là não bị ám ảnh nên mới buồn nôn, chờ lấy lại sức mới hỏi nhóm Du Kim Hải: “Đêm qua các cậu đi đâu thế?”

Tối qua cậu thấy Du Kim Hải, Thai Nhất Thành lần lượt chạy vào phòng 316 nên lao vào định cứu bọn họ, kết quả là bị bút tiên kéo vào phòng 519. Về sau cậu và Thẩm Thu Kích ra khỏi phòng 519 cũng không thấy bọn họ, Cố Nhung còn đang nghĩ mấy người này có thể đi đâu, chẳng qua lúc đó Thẩm Thu Kích không ngừng nôn ọe, cậu chỉ có thể mang hắn về phòng 419 trước, chờ Thẩm Thu Kích khỏe lại mới đi tìm bọn họ, không ngờ bốn người kia đã tự quay về.

Lương Thiếu nghe Cố Nhung hỏi liền nói cho cậu: “Đêm qua bọn tớ vào phòng Diệp Hoa.”

“Ừ, đúng vậy.” Du Kim Hải hùa theo Lương Thiếu, miêu tả rất rõ tình huống đêm qua trong phòng 316 cho cậu nghe, “Tối qua lúc mất điện Diệp Hoa vẫn chưa ngủ, cậu ta đang chơi game trận quyết định, nếu thắng có thể leo rank vương giả. Lúc ấy cậu ta vừa bắt đầu được chín phút, kết quả bỗng nhiên mất điện, bọn tôi là những người vào phòng nghe cậu ta chửi hết một đêm.”

Lương Thiếu gật đầu lia lịa: “Không hiểu vì sao nghe cậu ta chửi lại cảm thấy rất an toàn.”

Cố Nhung: “…”

“Mà bọn tớ đang muốn hỏi đêm qua các cậu đi đâu đây.” Lý Minh Học hỏi cậu, “Tối qua bọn tớ vào phòng Diệp Hoa, quay lại thì phát hiện cả cậu lẫn Thẩm đại ca đều biến mất.”

Thai Nhất Thành còn nghi ngờ nhìn Cố Nhung và Thẩm Thu Kích, tiện mồm nói thêm một câu: “Không phải hai cậu lén rời nhóm chạy đi ăn bữa khuya, kết quả lại bị đau bụng đấy chứ?”

Ăn bữa khuya cái đầu cậu.

Mặt Cố Nhung lúc xanh lúc trắng, trong dạ dày không ngừng tuôn ra nước chua, nhịn một lúc lâu mới không nôn.

Bây giờ ký túc xá đã có điện, tất cả mọi người đều sạc pin cho di động của mình, nghĩ đến sáng nay chỉ có tiết Marx, thầy Hồ cũng ít điểm danh, bằng không cứ học theo Hứa Gia và Doãn Sâm trốn học ngủ bù là được.

Mà trừ việc buồn nôn ra, Cố Nhung vẫn rất tỉnh táo, thấy Lương Thiếu, Lý Minh Học, Thai Nhất Thành và Du Kim Hải bình yên quay về thì khẽ thở phào nhẹ nhõm, xem ra bùa phòng thân của Thẩm Thu Kích đã phát huy tác dụng, nếu không phải cả bốn đều mang bùa, chỉ sợ cũng sẽ bị kéo vào phòng 519 tham gia trò chơi bốn góc.

Về phần ba nam sinh phòng 519, dù bọn họ còn sống, nhưng phải chờ tỉnh lại mới biết rốt cuộc là chuyện gì.

Thẩm Thu Kích nói cho cậu biết, nếu đêm qua cậu không giết ngược bút tiên, hoặc Thẩm Thu Kích không nhờ ăn quỷ mà cưỡng chế trò chơi bốn góc của hàng trăm con quỷ kết thúc, chỉ sợ sáng nay người ta sẽ phát hiện ba cái xác trong phòng 519 —— Hai tay bọn họ đặt chéo dưới bụng, tư thế nằm thẳng rất giống với tư thế khi một người được đưa vào quan tài.

Thậm chí không chỉ có ba người bọn họ phải chết, nhiều quỷ như vậy, không ai dám cam đoan bọn họ sẽ không kéo những nam sinh khác liên lụy vào trò chơi kinh dị này.

Cố Nhung nhớ lại vì bị ép kéo vào trò chơi mà té lầu chết, cảm thấy Thẩm Thu Kích nói rất đúng.

Sự kiện tối qua quá kích thích, khiến cả tâm lẫn thân mọi người đều mệt, cho nên toàn bộ nam sinh phòng 419 và phòng 418 bên cạnh lựa chọn trốn tiết Marx buổi sáng, nằm trong ký túc xá ngủ bù.

Mặc dù tạm thời Cố Nhung không hôn Thẩm Thu Kích, nhưng hai người vẫn tắm rửa rồi ngủ chung giường, Cố Nhung sợ Thẩm Thu Kích bị tổn thương không gượng dậy nổi, cho nên không dám quay lưng về phía hắn mà nằm đối diện với hắn để ngủ.

Đến tầm trưa, nhóm Cố Nhung bị tiếng ồn ào ngoài ký túc xá đánh thức.

Lý Minh Học đi mở cửa ký túc xá, phát hiện trong ký túc xá nam có rất nhiều cảnh sát, bọn họ không biết chuyện gì xảy ra, nhưng Thẩm Thu Kích và Cố Nhung vừa thấy cảnh sát mặc cảnh phục liền hiểu ngày —— Hẳn là thi thể của Triệu Dục ở khách sạn đã được phát hiện, cho nên bây giờ người ta đến tìm bạn cùng phòng lấy lời khai.

“Tôi nghe nói Triệu Dục tự sát.” Có một sinh viên nhỏ giọng nói với bạn cùng phòng: “Cậu ta dùng cưa cưa mình thành hai nửa, dưới đất vung vãi toàn nội tạng…”

Bạn cùng phòng cả kinh nói: “Khó vậy mà cũng tự sát được ư?”

Nam sinh kia càng nhỏ giọng hơn: “Quỷ dị nhất là nửa người trên và nửa người dưới của cậu ta không ở gần nhau, cảnh sát phát hiện nửa người dưới ở gần cửa, nửa thân trên lại trong phòng tắm, nhưng từ cửa tới phòng tắm không có bất kỳ vết máu nào, nói tự sát cũng không hợp lý, nhưng tất cả chứng cứ đã chứng minh cậu ta tự sát.”

Bạn cùng phòng nghe xong thì rùng mình một cái, hệt như có người thổi một luồng gió lạnh tới chỗ cậu ta, khiến toàn thân cậu ta nổi da gà.

Cái chết của Triệu Dục rất ly kỳ, nghe những nam sinh tụ tập bàn tán nói trạng thái tinh thần của ba người còn lại trong phòng 519 không khá hơn là bao.

Bọn họ quả quyết thề rằng đêm qua Triệu Dục vẫn ngủ chung với bọn họ, không thể có chuyện hắn đã chết ba ngày rồi được, cảnh sát kiên nhẫn giải thích thời gian chết của Triệu Dục không hề có sai sót, ba người kia đầu tiên là trừng mắt khó tin, sau đó lại gào khóc rồi thì thầm “Bút tiên”, “Trò chơi bốn góc”, “Có quỷ, là quỷ giết Triệu Dục”, trông như bị đả kích rất lớn, trạng thái tinh thần không ổn định.

Cố Nhung đã từng gặp Triệu Dục trong khoảng thời gian ngắn ngủi, mặc dù không nói chuyện với nhau được mấy câu, thế nhưng trông Triệu Dục không phải là một kẻ xấu tính, tiếng thở dài cuối cùng khi hắn nhìn thấy đám bạn cùng phòng ngủ say đã khơi lên chút khổ sở và phiền muộn của Cố Nhung.

Thẩm Thu Kích lại không nghĩ như Cố Nhung, hắn chỉ khoanh tay lạnh lùng nói: “Giữ được cái mạng đã là tốt lắm rồi, điên thì còn cơ hội chữa khỏi, chỉ sợ chết rồi, đến đường quay đầu cũng không có.”

Cố Nhung nghe Thẩm Thu Kích nói, cảm thấy rất đúng.

Sau khi Du Kim Hải và những học sinh khác đều chết ở tòa Minh Tâm, cậu đã tự sát để thay đổi thời gian, giúp Du Kim Hải và những học sinh đã chết khác có thể sống tiếp. Lần này cậu gặp quỷ cũng chết, nhưng… cậu không thể khống chế thời gian sống lại, không thể quay về thời điểm trước khi Triệu Dục chết, đừng nói tới việc cứu Triệu Dục.

Có lẽ đối với Triệu Dục mà nói, chơi bút tiên mà chết đã là vận mệnh không thể nào thay đổi.

Trong trường có người chết, dù không quen nhưng vẫn là bạn học chung, tất cả đều sẽ nảy mầm một vài cảm xúc buồn bã.

Vài ngày sau, mọi người thấy phòng 519 có mấy chú dì khá lớn tuổi đến chuyển hành lý, nghe nói toàn bộ sinh viên phòng 519 tạm thời nghỉ học, tinh thần của bọn họ không tốt lắm, cần về nhà dưỡng bệnh một thời gian.

Phần lớn đều cho là bọn họ chịu kích thích vì cái chết của Triệu Dục, bố mẹ Triệu Dục lúc đến dọn di vật của hắn cũng khóc không thành tiếng, qua tìm hiểu của Cố Nhung, nghe nói Triệu Dục còn có một anh trai và một em gái, hai ông bà không đến mức cô độc lúc về già, trong lòng mới dễ chịu hơn một chút.

Hơn nữa cậu không khỏi nghĩ đến mình, trên cậu có một người anh ruột, phía dưới cũng có một em trai ruột, về sau Cố Nhung đã nằm trong trạng thái điếc không sợ súng, cũng không sợ cái chết nữa, cũng có vài phụ huynh còn có con gái, sau khi mất con cũng sẽ không đến mức nghĩ quẩn.

Nhưng khi thấy tận mắt dáng vẻ đau đớn như chết đi sống lại của bố mẹ Triệu Dục, Cố Nhung không dám nghĩ như vậy nữa.

Hôm nay phòng Du Kim Hải nhận được báo cáo kết quả đo lường nước đỏ, nói nước đỏ kia trông hơi sợ, nhưng trên thực tế là do nhiễm gỉ sắt, bên trong không có máu, cho dù như vậy, quản lý ký túc xá vẫn tìm thợ sửa ống nước mở vòi hoa sen trong phòng tắm ra kiểm tra một chút, xem thử đường dẫn nước nào bị gỉ, kết quả vừa mở vòi hoa sen ra thì thấy có một ổ chuột rơi xuống.

Ổ chuột kia không biết ăn gì mà bóng loáng không dính nước, cực kỳ to béo, hơn nữa còn có mấy miếng thịt rơi xuống cùng tổ chuột, công nhân sửa ống nước nói anh ta thấy hình như có một cái mũi người bị gặm lẫn vào số thịt đó.

Nhưng lũ chuột ngậm thịt chạy đi rất nhanh, thoáng cái đã mất bóng, về sau có lật hết cả ký túc xá lên cũng không tìm thấy đâu nữa.

Nếu để như vậy sẽ không ổn, trường học vì sự an toàn của sinh viên nên quyết định mở hết toàn bộ vòi hoa sen trong ký túc xá kiểm tra một lượt, nhất là phòng 418, cũng may không phát hiện tàn dư của cái xác người nào.

Về phần cái mũi mà công nhân sửa ống nước nhìn thấy, có thể là do anh ta hoa mắt nên nhìn nhầm mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment