Hôm Nay Tôi Lại Bị Ép Sống Lại

Chương 83

Trò chơi “Hỏi” này cần tổ chức ở một nơi không có mộ.

Nếu sau khi mở mắt nhìn xung quanh thấy có mộ, vậy thì phải nhắm mắt đi lên núi tiếp.

Hai lần trước khi chơi, Nhan Phinh và Đồng Tiểu Kỳ, Trần Hoàn đều nhắm mắt đi tầm mười phút mới mở mắt, khi đó mọi người không thấy mộ đâu mới bắt đầu trò chơi.

“Ở đây có mộ, không chơi được.”

Ban đầu Nhan Phinh chỉ mong các cô có thể lên núi xa hơn, như vậy thời gian xuống núi sẽ càng lâu, thế nhưng sau khi nói ra câu đó, cô ta lại cảm thấy không vui, trong lòng nặng trĩu như bị một thứ nặng ngàn cân đè lên.

Cô ta quay đầu nhìn ngôi mộ nhỏ phía cuối con đường bên trái, đột nhiên lại nảy sinh ham muốn được đến gần nó xem thử. Thậm chí suýt nữa Nhan Phinh đã bị lòng ham muốn đó thôi thúc tới gần, cũng giống như khi cô ta giao dịch với Cố Hương Nương, mượn cái bóng yêu mị của Cố Hương Nương và cơ thể để giữ lại những người đàn ông vốn sẽ không yêu cô ta.

Chẳng qua đúng lúc này Hoắc Hinh lại lên tiếng hỏi dò Nhan Phinh: “Vậy chúng ta có phải đi tiếp không?”

Ánh mắt tan rã của Nhan Phinh dần tụ lại, cô ta tập trung tinh thần, gật đầu nói: “Đương nhiên, còn phải lên trước một chút nữa.”

“Không được, nhiều muỗi lắm.” Ban Thi Ức nghe xong liền để lộ vẻ muốn khóc, “Tôi không chịu được nữa, các cậu muốn chơi thì chơi đi, tôi không đi.”

“Tôi cũng không đi, bị cắn chịu không nổi.” Hoắc Hinh lấy ngón tay điên cuồng cào lên cổ, tạo thành từng vệt máu nông.

Trên làn da trắng bệch vì bôi phấn nay lại xuất hiện nhiều vết đỏ như thế, Nguyễn Ninh An càng nhìn càng thấy quái dị, không nhịn được hỏi: “Có thật hai cậu bị muỗi cắn không? Hay là do phấn hết hạn, đánh lên rồi bị dị ứng?”

“Hả? Nếu là dị ứng thật thì càng phải về nhanh.” Ban Thi Ức cuống lên, nói xong cũng muốn kéo Hoắc Hinh xuống núi.

Nguyễn Ninh An muốn giữ lại các cô, chỉ tiếc là không có lý do chính đáng. Bởi vì trước đó cô đã nói mình đi chơi trò này với Nhan Phinh, những người còn lại đều đứng chờ dưới chân núi là được, Ban Thi Ức và Hoắc Hinh đi lên núi theo cô lâu như vậy là đã có lòng lắm rồi.

“… Được.” Nguyễn Ninh An không cam lòng đồng ý, “Vậy các cậu quay về nhớ cẩn thận chút.”

“Được, hai cậu cũng thế.” Ban Thi Ức kéo tay Hoắc Hinh, sau khi vẫy tay với Nguyễn Ninh An liền chạy xuống chân núi.

Mà Nguyễn Ninh An thấy hai người bọn họ rời đi cũng ngẫm nghĩ theo: Cô phải chơi trò tâm linh với Nhan Phinh thật ư?

Việc Nhan Phinh tới tìm cô đề nghị chơi trò chơi tâm linh vốn đã rất kỳ lạ rồi, nếu cô ta muốn chơi thật, sao không hẹn bạn? Lại còn đi hẹn một người đã từng cãi nhau như mình.

Nghe như Nhan Phinh đang muốn lợi dụng trò chơi này để trả thù mình vậy.

Nguyễn Ninh An bị suy đoán này dọa cho giật nảy, đồng thời lại cảm thấy mình quá ngu, ngu đến mức để Nhan Phinh giật dây mang đến bãi tha ma này.

Nguyễn Ninh An tính toán một lát, trong lòng thầm quyết định, xem như cô đã đi cùng Nhan Phinh đến đây rồi, bây giờ chỉ có hai người các cô, nếu cô chơi với Nhan Phinh mà không có nhân chứng khác, Nhan Phinh cũng không có cách nào giữ cô lại.

Đi thêm một đoạn nữa… Đi thêm một đoạn nữa thôi là cô có thể lấy cớ nhiều muỗi, rời khỏi nơi này…

“Á! Tôi sắp phát điên rồi!” Ban Thi Ức đi cùng Hoắc Hinh xuống núi cào tóc mình như điên, “Sao tôi có cảm giác càng xuống núi càng nhiều muỗi nhỉ?”

Cô muốn cào mặt mình, nhưng móng tay cô rất dài, cô sợ mình sẽ cào cái mặt nát bấy.

“Chúng ta đi được bao lâu rồi?” Mặt và cổ Hoắc Hinh cũng rất ngứa, chẳng qua bây giờ cô chú ý chuyện khác hơn, cơn sợ hãi dần nổi lên trong lòng đã vượt qua cơn ngứa dai dẳng trên cơ thể, khiến cô không thể bận tâm đến điều gì khác.

Ban Thi Ức nghe cô hỏi cũng dừng lại, lấy di động ra xem giờ: “Chắc sắp được mười phút rồi đó?”

Ban Thi Ức vừa dứt lời liền cảm nhận được cơn run rẩy nhè nhẹ từ tay Hoắc Hinh đang nắm tay cô, giọng nói cũng mang theo cơn rung động: “Chúng ta nhắm mắt lên núi chỉ mất có sáu bảy phút, bây giờ mở mắt đi mà sao mười phút rồi còn chưa xuống núi?”

Ban Thi Ức nghe vậy, khuôn mặt cũng không khỏi tỏ ra lo lắng.

Đúng vậy, vì sao nhỉ?

Không những không xuống được núi mà đến cả vùng dưới chân núi cũng không thấy đâu, dường như các cô bị vây trong bãi tha ma này, phía trước mặt chỉ có một lối mòn chật hẹp, phủ kín lá rụng cành khô, uốn lượn không thấy điểm cuối.

“Có phải chúng ta đi nhầm đường không?” Hoắc Hinh hỏi cô.

Ban Thi Ức nuốt nước miếng: “Nhưng chẳng phải đường xuống núi chỉ có lối này thôi ư?”

Hoắc Hinh sụt sịt mũi, cười khổ nói: “Chúng ta nhắm mắt lên núi, ai mà biết rốt cuộc đã đi đường nào?”

“Đừng hoảng, tôi nhớ, khi chúng ta lên núi thì mặt trời ở ngay sau lưng, bây giờ chúng ta chỉ cần theo hướng mặt trời là có thể xuống núi.” Ban Thi Ức vỗ vỗ tay Hoắc Hinh, cố gắng an ủi cô: “Chúng ta đi tiếp thôi.”

Trừ tiếp tục đi, các cô không còn sự lựa chọn nào khác.

Sau khi hai người tách ra khỏi Nguyễn Ninh An và Nhan Phinh vẫn đi theo con đường cũ xuống núi, trên đường không gặp ngã rẽ nào, hiển nhiên là các cô đi theo con đường này lên, không có những khả năng khác.

Nhưng điều khiến Ban Thi Ức và Hoắc Hinh tuyệt vọng là dù các cô đã đi thêm mười phút nữa, mắt thấy mặt trời sắp lặn được một nửa, chỉ chút nữa thôi là hoàn toàn khuất bóng, các cô vẫn cứ quanh quẩn mãi trên ngọn núi này.

Điện thoại mất sóng, không mở được bản đồ, xung quanh không có ai…

Các cô lạc đường ở bãi tha ma trên núi mất rồi.

Ban Thi Ức và Hoắc Hinh đều không dám nghĩ nếu các cô không xuống núi trước khi mặt trời lặn, ở lại nghĩa địa này thì sẽ gặp phải chuyện như thế nào, mà dù nếu không có chuyện gì xảy ra, các cô phải qua buổi đêm dài dằng dặc ở nơi này như thế nào đây?

“Không thể nào… Không thể nào…” Ban Thi Ức không còn quan tâm mặt mình nữa, cô điền cuồng rẽ bụi cỏ lau ngả sang hai bên như phát điên, bước chân dần chuyển nhanh, chỉ hi vọng có thể đi đến cuối con đường này.

Cuối cùng khi mặt trời lặn xuống chỉ còn hai phần ba, các cô đã đi đến điểm cuối con đường —— Không phải chân núi, mà là một ngôi mộ nhỏ.

Ngôi mộ nhỏ này giống hệt với ngôi mộ nằm ở ngã ba đường lúc Nguyễn Ninh An, Nhan Phinh và bọn họ tách nhau ra, trước mộ đều có cái bia nhỏ, trên bia còn có tấm ảnh chụp.

“Đây là đâu?!” Hoắc Hinh hét lên, lập tức quay người bỏ chạy.

Thế nhưng sau khi chạy được mấy bước, cô lại phát hiện Ban Thi Ức không đi theo mình mà trừng lớn mắt, nhìn về phía mộ một cách khó tin.

Kinh nghiệm xem phim kinh dị lâu năm khiến Hoắc Hinh biết lạc đàn chắc chắn sẽ chết, càng vào những lúc như thế này càng không thể la hét chạy lung tung, phải ở chung với bạn mình, cho nên cô cố nén cơn sợ hãi quay về, muốn kéo Ban Thi Ức chạy chung: “Thi Ức, cậu đang làm gì thế, chúng ta đi nhầm đường rồi, mau chạy đi.”

Hoắc Hinh muốn qua đó nắm tay Ban Thi Ức, nhưng cô còn chưa kịp chạm vào Ban Thi Ức thì người kia đã lộ rõ vẻ sợ hãi, liên tục lui về sau, hoảng sợ nhìn chằm chằm cô, hét lớn: “Cậu đừng tới đây!”

“… Sao thế?” Hoắc Hinh thoáng nhìn qua biểu cảm sợ hãi của Ban Thi Ức, đứng chôn chân tại chỗ.

“Cậu nói cho tôi nghe, vì sao trên mộ lại có hình của cậu?” Ban Thi Ức run tay chỉ vào bia, tròng mắt gần như muốn lọt ra ngoài, tuyệt vọng gào thét, “Cậu không phải Hoắc Hinh, cậu là ai?”

Ban Thi Ức khiến Hoắc Hinh như thể bị đóng đinh tại chỗ, ngây ngây ngẩn ngẩn.

Sau đó cô thuận theo ngón tay Ban Thi Ức nhìn vào bia mộ, khi thấy rõ tấm ảnh khắc trên bia, cô cảm giác có một đôi bàn tay lạnh lẽo phá lớp đất vươn lên, giữ chặt cô không thể động đậy —— Ảnh trên mộ là một người phụ nữ, khuôn mặt trẻ trung, đôi mắt đen bóng, bờ môi căng mọng, làn da trắng nõn, trang điểm xinh đẹp như lúc các cô đứng dặm phấn trước khi lên núi.

—— Không khác gì một tấm ảnh tang tiêu chuẩn.

“Thi Ức, cậu nói gì thế?” Hoắc Hinh còn không biết vì sao mình lại nói vậy, “… Rõ ràng ảnh trên bia là cậu mà.”

Hai người đều chìm là im lặng, nhưng có thể khẳng định rằng các cô không tin tưởng lẫn nhau, không ai dám tới gần đối phương.

Ban Thi Ức là người đầu tiên không khống chế được tâm trạng của mình, run chân quỳ xuống trước mặt Hoắc Hinh, khóc lóc cầu xin: “Tôi không chơi nữa, tôi phải xuống núi… Tôi muốn về nhà, cầu xin cậu hãy thả tôi đi được không? Tôi không đắc tội với cậu, tôi chưa làm gì hết…”

Hoắc Hinh thấy thế cũng khóc to, cô mới muốn xin “Ban Thi Ức” tha cho mình đây.

Không, chưa biết người kia có phải là Ban Thi Ức hay không nữa.

Trên đường lên bãi tha ma mọi người đều nhắm mắt, dù là tay nắm tay cũng không ai biết liệu bạn mình… có bị thay thế hay không.

Sớm biết sau khi tách khỏi Nguyễn Ninh An và Nhan Phinh sẽ bị lạc đường, vậy còn không bằng đi theo hai người kia tiếp tục chơi trò linh dị.

“Tôi cũng muốn xuống núi… Rốt cuộc đây là đâu?” Hoắc Hinh ôm đầu ngồi xuống, nghẹn ngào nức nở không ngừng.

Mắt thấy mặt trời sắp lặn hoàn toàn, các cô lại bị nhốt trong không gian ảo cảnh, ảnh trên mộ còn là bạn thân mình, bây giờ Hoắc Hinh còn không biết mình còn sống không.

Thậm chí cô đã nghĩ có phải mình chết rồi không? Chẳng lẽ những điều Ban Thi Ức nói là đúng?

“Đây là bãi tha ma, các cô lên đây mà không biết à?”

Khóc lóc chưa được bao lâu, giọng nói của một nam thanh niên xa lạ vang lên khiến Hoắc Hinh suýt nữa bị dọa nhảy dựng, cô ngẩng đầu nhìn người mới tới qua đôi mắt đẫm lệ, chỉ thấy một nam sinh đứng cách cô khoảng ba bước, trên lưng còn cõng một thanh niên đang nhắm mắt, cau mày nhìn hai người bọn họ: “Các cô tới đây làm gì? Đừng nói với tôi là đến nghĩa địa chơi trò tâm linh đấy.”

Trước đó vài ngày phòng 519 mới có người chết, Thẩm Thu Kích nghĩ đại học thành phố Đàm nhỏ như vậy, không thể nào có nhiều người cùng đi tìm chết thế được.

Nhưng hai nữ sinh này nghe hắn nói xong, miệng ấp úng không cãi lại câu nào.

“Tôi hiểu rồi, các cô đến đây để tìm chết.” Đôi mày Thẩm Thu Kích dãn ra, tỏ ý đã hiểu, quay người định đi: “Làm phiền rồi.”

Ban Thi Ức thấy hắn muốn đi vội lảo đảo đuổi theo, “Đại ca, người anh em, chờ đã! Cậu là người à?”

“Các cô đi chung với nữ sinh dưới chân núi à?” Thẩm Thu Kích nghe xong hiểu ngay, “Người đó tóc ngắn, mặc áo len vàng, cô ta nói với tôi bạn mình vẫn còn ở trên núi.”

“Đúng đúng, là Chu Giai Dung! Cô ấy chính là người bạn đang đứng dưới chân núi của bọn tôi, cậu biết làm sao để xuống núi không?” Hoắc Hinh vui mừng không thôi, “Bọn tôi loanh quanh ở đây lâu lắm rồi, không làm sao xuống núi được.”

Thẩm Thu Kích nghe vậy, lập tức chìm vào im lặng.

Hoắc Hinh và Ban Thi Ức thấy Thẩm Thu Kích không nói gì, còn tưởng hắn cũng bị nhốt trên núi không rời đi được như các cô, ánh mắt dần ảm đạm, lúc sắp bị tuyệt vọng hoàn toàn nuốt chửng, các cô lại nghe hắn nói: “Biết.”

Thực ra hắn không cần biết phải xuống núi như thế nào cho lắm.

Sáng nay Thẩm Thu Kích đến bãi tha ma như quỷ bà mối đã nói, hang ổ của nữ quỷ áo đỏ tên Cố Hương Nương nằm ngay trên ngọn núi này, Thẩm Thu Kích tới không chỉ vì muốn tìm hồn Cố Nhung mà còn muốn quật mồ Cố Hương Nương lên.

Thế nhưng ngay từ sáng lên núi đến tận giờ hắn vẫn không thấy mộ Cố Hương Nương đâu, càng đừng nói tới hồn Cố Nhung.

Bởi vì hắn không vào núi được.

Hắn cứ lên núi là lại tới chân núi, hắn đi sang sườn núi, không hiểu sao vẫn cứ quanh quẩn dưới núi, hắn đi thẳng xuống núi thì càng dễ ra ngoài —— Tóm lại là dù hắn đi theo hướng nào, lên xuống dọc ngang đều không thể lên núi được.

Nếu không phải đứng dưới núi thì cũng là trên đường xuống núi.

Thẩm Thu Kích cảm thấy mình bị mù rồi mới có thể loanh quanh dưới núi, hắn nghe thấy gần đó có tiếng người khóc nên theo đó mà tới, không ngờ lại gặp phải hai nữ sinh này, các cô bảo không rời núi được khiến Thẩm Thu Kích ghen tỵ muốn chết.

Chẳng qua điều này cũng cho Thẩm Thu Kích một linh cảm: Có lẽ nếu dẫn theo hai nữ sinh, hắn sẽ lên được núi, không bị lạc trong bãi tha ma nữa.

Cho nên Thẩm Thu Kích nhếch mép, cau mày nói: “Các cô muốn xuống núi à?”

“Đúng vậy.” Hoắc Hinh đang định xin Thẩm Thu Kích dẫn mình theo, bây giờ hắn chủ động nhắc tới, cô gật đầu đồng ý không ngừng, “Phiền cậu dẫn tôi xuống núi được không?”

Thẩm Thu Kích không từ chối, hất cằm chỉ vào đám mộ hoang: “Đi thôi.”

Hoắc Hinh do dự: “Nhưng ở đó không có đường.”

“Phía sau cũng không có đường.” Trừ Cố Nhung ra, Thẩm Thu Kích luôn mất kiên nhẫn đối với người khác, “Nếu không tin tôi thì cô cứ ở lại.”

Lần này Hoắc Hinh câm như hến, Ban Thi Ức đánh bạo bước lên, hỏi Thẩm Thu Kích một câu: “Người anh em, xin hỏi cậu có thể giúp tôi xem thử ảnh trên mộ là ai không?”

Ban Thi Ức chỉ mình rồi lại chỉ Hoắc Hinh: “Là tôi… Hay là cậu ấy?”

Thú vị rồi đây.

Thẩm Thu Kích đi tới nhìn thoáng qua ảnh chụp trên mộ, đột nhiên bật cười, nửa cắn răng giận giữ, nửa vui vẻ nói: “Yên tâm đi, trên ảnh không có mặt hai người đâu.”

Hoắc Hinh và Ban Thi Ức không hẹn mà sửng sốt: “Nhưng cả hai chúng tôi đều thấy…”

“Ảo giác mà thôi.” Thẩm Thu Kích nhìn hai người kia, “Các cô không để ý mình vẫn luôn loanh quanh trong bãi tha ma như gặp quỷ đánh tường à? Còn nói nhảm nữa là trời tối đấy.”

Hoắc Hinh và Ban Thi Ức không dám câu giờ nữa, dù vẫn chưa hoàn toàn tin Thẩm Thu Kích, thế nhưng các cô đều cảm thấy nhiều người còn tốt hơn là ở một mình hoặc ở cùng đối phương, bèn yên lặng giữ khoảng cách một cánh tay đi theo sau lưng Thẩm Thu Kích.

Quả nhiên phía sau núi có một đoạn đường ngắn, bọn họ thuận theo con đường này đi lên phía trước, chưa đến hai phút đã thấy cái cống nhỏ kia.

Con ngươi Hoắc Hinh và Ban Thi Ức sáng lên, sau khi chạy vượt qua cống liền thấy Chu Giai Dung đang ngồi ở ven đường, các cô vui mừng không thôi, lại nghe thấy người dẫn mình xuống núi nhỏ giọng chửi bới: “** má! Lại là chân núi.”

Hoắc Hinh và Ban Thi Ức sau khi xuống núi thì không còn quan tâm Thẩm Thu Kích nữa, Chu Giai Dung thấy hai người họ cũng không khỏi tỏ ra sợ hãi ngạc nhiên, không biết là sợ vì khuôn mặt như người chết, hay là ngạc nhiên vì mặt bị muỗi đốt đến biến dạng.

Chu Giai Dung đứng đó một lát mới dám tiến lên, nắm tay các cô hỏi: “… Mặt hai cậu sao thế?”

Hoắc Hinh và Ban Thi Ức đua nhau lấy khăn ướt ra tẩy trang, hai người nhìn nhau, ăn ý không nhắc đến những chuyện gặp phải trên núi, chỉ nói: “Trên núi nhiều muỗi quá.”

Chu Giai Dung lại hỏi: “Thế Nguyễn Ninh An với Nhan Phinh đâu?”

“Hai người kia vẫn còn ở trên núi.” Hoắc Hinh khẽ nói, “Chắc là… sắp quay xuống rồi.”

Nguyễn Ninh An muốn xuống núi.

Từ sau khi tách ra với Hoắc Hinh và Ban Thi Ức, cô và Nhan Phinh cứ mở mắt đi qua một quãng đường không dài, định khi nào không thấy ngôi mộ kia mới nhắm mắt lại, bởi vì như vậy không cần đi xa, có lẽ đi thêm bảy tám mét nữa sẽ đến bãi đất hoang rồi bắt đầu trò chơi.

Kết quả sau khi vòng qua ngã kia được bốn năm mét, đường núi vốn chỉ có một lối nay lại chia thành năm lối khác nhau trước mặt các cô. Trong đó có hai con đường chất đầy bụi gai khô không thể đi, còn lại ba lối thông thoáng, có thể tùy ý chọn lối đi vào.

Nếu không phải hoàn cảnh nơi này và bầu không khí không hợp để nói đùa, Nguyễn Ninh An sẽ hỏi một câu đầy trào phúng: Chúng ta đang lạc vào mê cung ư?

Nhưng cô không cười nổi.

Suy đoán trước đó Ban Thi Ức tùy ý nhắc đến bây giờ lại hiện lên trong đầu Nguyễn Ninh An.

Lần đầu tiên đến ngã rẽ gặp sáu ngã khác nhau, Ban Thi Ức đã nói: Nhóm các cô có năm người nên có năm lối đi, nghe như bãi tha ma đang mở lối cho chúng ta vậy.

Mà bây giờ các cô lại gặp ba đường khác nhau.

Chẳng lẽ điều này chứng tỏ trong nhóm có ba người ư?

Nếu như vậy thì Ban Thi Ức chỉ nói đúng một nửa, bãi tha ma đang chuẩn bị đường cho bọn họ, không phải năm người mà là sáu người.

Trong nhóm các cô ban đầu vốn đã có sáu người.

Cho nên lần đầu có sáu lối, nhưng Chu Giai Dung đã bỏ cuộc nên một đường bị chặn, chỉ còn lại năm lối đi, còn lần này là năm đường, nhưng Ban Thi Ức và Hoắc Hinh bỏ dở giữa chừng, vì vậy có hai đường bị chặn, chỉ còn ba đường còn lại có thể đi.

Cô và Nhan Phinh là hai người, còn thêm một người nữa.

Toàn thân Nguyễn Ninh An cứng lại, bước chân dần chậm đi, không tiếp tục tiến lên phía trước.

Nhan Phinh tưởng Nguyễn Ninh An đang do dự nên rẽ vào đường nào, hỏi cô: “Chúng ta vẫn đi đường ở giữa chứ?”

Nguyễn Ninh An không nói gì.

Nhan Phinh quay qua nhìn cô: “Nói gì đi.”

“Trời sắp tối rồi.” Giọng của Nguyễn Ninh An khản đặc, “Hay là lần sau chúng ta đến đây chơi tiếp?”

“Cậu đang đùa tôi đấy à?” Nhan Phinh cười, dùng lực nắm tay lôi cô đi, “Chúng ta đã đến đây rồi, ở đây không có mộ, nhắm mắt đi thêm mấy bước nữa là được.”

Bản năng sống còn khiến Nguyễn Ninh An muốn từ chối, chỉ là Nhan Phinh cứ nắm chặt tay cô, cô đã thử giãy vài lần nhưng lại phát hiện sức cô ta mạnh một cách bất thường khiến cô không chạy nổi, chỉ có thể gật đầu: “… Được.”

Nguyễn Ninh An định đồng ý với Nhan Phinh trước, sau đó tìm thời cơ cô ta lơi lỏng cảnh giác sẽ chạy trốn ngay.

Cho nên khi Nhan Phinh nhắm mắt kéo cô đến ngã rẽ, Nguyễn Ninh An không nhắm mắt như Nhan Phinh.

Hai người từ từ bước về phía trước, Nguyễn Ninh An vừa hít sâu một hơi muốn giằng tay ra khỏi tay Nhan Phinh, cô lại phát hiện khung cảnh xung quanh bỗng chìm vào bóng tối không thấy gì cả —— Hệt như cô đang nhắm mắt vậy.

Nguyễn Ninh An cố gắng chớp mắt, thế nhưng cô vẫn như đang bị mù, cảm giác duy nhất mà cô có được là năm ngón tay Nhan Phinh không ngừng kéo cô đi về phía trước.

Cô run giọng hỏi Nhan Phinh: “Nhan Phinh, trời tối rồi à? Sao tôi có cảm giác trời đột nhiên tối đi vậy.”

“Không phải đâu.” Nhan Phinh nói, “Cậu muốn mở mắt à?”

Nguyễn Ninh An nói: “Đúng vậy.”

“Mới đi được vài bước thôi mà?” Nhan Phinh cười cười, từ chối, “Đi thêm hai phút nữa đi.”

Cô ta vừa dứt lời, không đợi Nguyễn Ninh An đáp lại, cô lập tức cảm thấy có một bàn tay khác nắm lấy tay mình, bàn tay kia có làn da mềm mại khô ráo, còn hơi lành lạnh —— Đây là tay của người thứ ba.

Một bàn tay xuất hiện ngay trong nhóm của cô.

“Không!” Nguyễn Ninh An gào lên, “Không đi, mở mắt ở đây!”

Hiện tại Nguyễn Ninh An đã bị nỗi sợ hoàn toàn chi phối, tất nhiên cũng không phát hiện bàn tay nắm chặt tay cô đang cản không cho cô tiến lên cùng Nhan Phinh, Nguyễn Ninh An điên cuồng giãy dụa, muốn giằng tay ra khỏi sự trói buộc của đôi bên.

“Được thôi.” Nhan Phinh cũng bị Nguyễn Ninh An chọc cho bực mình, cô ta đành phải mở mắt ra trước, nói với Nguyễn Ninh An, “Vậy tôi đếm ngược đến ba.”

“Một, hai, ba…”

Sau khi đếm ngược xong, Nhan Phinh mở mắt. Bóng đêm phía trước Nguyễn Ninh An cũng tản đi, ánh sáng lần nữa lọt vào mắt, thế nhưng cô lại chỉ nhìn thấy một khung cảnh đỏ thẫm, ánh sáng đỏ kia bao phủ người Nhan Phinh như một tầng máu tươi.

Nguyễn Ninh An vội vã quay người nhìn quanh bốn phía, lại sợ hãi phát hiện ở đây chỉ có cô và Nhan Phinh chứ không có người thứ ba, bàn tay nắm chặt cổ tay cũng biến mất ngay khi cô mở mắt.

Điều khiến Nguyễn Ninh An tuyệt vọng nhất là bây giờ các cô vẫn đang đứng trước một ngã rẽ, hệt như lần đầu tiên mở mắt. Bên trái đường có một ngôi mộ nhỏ, tấm ảnh chụp mờ ảo dán trên bia trước mộ, mà bên phải đường có lối đi kéo dài lên núi lẫn vào đám cỏ lau rậm rạp, vĩnh viễn không thấy điểm cuối.

“A…”

“Ở đây vẫn có mộ, chúng ta phải đi tiếp thôi.” Cô nghe Nhan Phinh đang đưa lưng về phía mình nhẹ giọng than thở, “Hẳn là sắp đến rồi, trời sắp tối, chúng ta phải đi nhanh lên.”

Nguyễn Ninh An lắc đầu: “Không… Tôi không đi nữa…”

Nói xong Nguyễn Ninh An liền cúi đầu xuống, lấy tay kia gỡ năm ngón siết chặt cổ tay mình của Nhan Phinh.

Nhưng vào khoảnh khắc cô cúi đầu xuống, Nguyễn Ninh An nhìn thấy móng tay vốn sạch sẽ của Nhan Phinh đã được tô một lớp sơn đỏ tươi tự bao giờ, mà cái bóng phản chiếu từ ánh trời chiều cũng không còn mang hình dáng của cô ta nữa.

Đó là của một người phụ nữ mặc sườn xám, vòng eo thon gọn, dáng người nổi bật.

“Sao lại không đi nữa?” Nhan Phinh hỏi cô, nhưng tiếng phát ra lại không thuộc về cô ta, “Cậu đang gạt tôi à?”

Nguyễn Ninh An run lẩy bẩy, chầm chậm ngẩng đầu, đập vào mắt là khuôn mặt đẫm máu bị xé toạc của Nhan Phinh.

Bàn tay lành lạnh đến từ người thứ ba lại kéo cổ tay cô, giọng nam ấm áp vọng vào tai: “Chạy mau…”

Nguyễn Ninh An được cậu dẫn dắt, gào lớn một tiếng rồi quay đầu chạy xuống núi.

Nhan Phinh đuổi theo sau lưng cô, lần này đã phát ra tiếng của mình: “Nguyễn Ninh An, cậu làm gì thế, đừng chạy!”
Bình Luận (0)
Comment