Hôm Nay Tôi Lại Bị Ép Sống Lại

Chương 87

Theo khía cạnh vật lý mà nói, lửa xung khắc với nước.

Cho dù trong hiện thực vẫn có một số ví dụ lửa có thể cháy trên nước, thế nhưng sau khi gặp phải nhiều chuyện quái quỷ không thể dùng khoa học giải thích, Cố Nhung đã không thể dùng lý giải bình thường để biện hộ cho những hiện tượng khó gặp này được nữa.

“Nhiệt độ cháy của phosphor rất thấp, thậm chí có thể cháy trong môi trường nước.” Nhưng Thẩm Thu Kích đã nhanh chóng giải thích, ngồi xuống xem xét ngọn lửa màu lam mấy giây rồi nói với Cố Nhung, “Đây cũng là lửa phosphor.”

Lời giải thích này vô cùng khoa học.

Mà sự thật đúng là như thế, ma trơi đáng sợ mà người xưa thường thấy khi đi tảo mộ đã được người hiện đại chứng minh đó là lửa phosphor, sở dĩ nó xuất hiện nhiều ở nghĩa địa là vì trong xương người có chứa phosphor, màu ma trơi có liên quan đến thành phần đó, màu đỏ, xanh lá cây hay xanh lam đều có, rất đa dạng.

Vấn đề là bây giờ bọn họ đang đứng trước cửa bệnh viện, làm gì có bãi tha ma nào?

Mà nơi lửa bùng lên lại vừa vặn là nơi Cố Nhung đã đứng.

Rất khó để Cố Nhung không nghĩ nhiều vì sự trùng hợp như thế.

“Có thật đây là lửa phosphor không? Nhưng chẳng phải mấy thứ như thế này đều chỉ xuất hiện vào mùa hè thôi sao?” Cậu không nhịn được hỏi Thẩm Thu Kích, “Bây giờ là mùa đông, trời lạnh như vậy, ma trơi xuất hiện có được tính là bình thường không?”

Thẩm Thu Kích im lặng.

Hắn dùng khoa học để trả lời Cố Nhung, nhưng góc độ mà Cố Nhung phản bác cũng rất có lý, lửa ma trơi muốn xuất hiện chắc chắn phải có phosphor.

Mà phosphor chỉ có thể tới từ xương người.

Cố Nhung chỉ biết tạng xương và tướng mệnh của cậu không hợp chứ không biết mình đã từng bị người khác tráo xương. Hiện tại Thẩm Thu Kích không biết đám ma trơi này chỉ tình cờ xuất hiện, hay có liên quan gì đó đến Cố Nhung hay không.

Mà trong lúc bọn họ im lặng, ngọn lửa lam u ám bập bùng dữ dội hai lần, rung động mãnh liệt như vậy lại không phát ra tiếng, sau đó biến mất không thấy tăm hơi.

Mặt đất vẫn còn ướt, mang theo mùi ẩm thấp đặc trưng sau cơn mưa, không để lại chút dấu tích nào của lửa cháy.

“Thôi bỏ đi, kệ nó, em không thích bệnh viện, chúng ta mau về thôi.” Cố Nhung bị đám ma trơi kia dọa sợ, cậu không muốn đứng đây nghi thần nghi quỷ nên đổ hết lý do cho bệnh viện này gánh quá nhiều cái chết và đau khổ, muốn nhanh chóng rời khỏi đây.

Sau khi ngồi lên taxi, Thẩm Thu Kích đưa ly trà sữa mới mua cho Cố Nhung.

Cố Nhung chọc vòi hút một ngụm thật to, cảm thấy trà sữa này khá ngon, vừa định khen với Thẩm Thu Kích thì lại thấy hai tay hắn trống trơn: “Anh chỉ mua một ly thôi à?”

“Ừ.” Thẩm Thu Kích đáp lời, “Em uống là được.”

“Sao anh không uống?” Cố Nhung thuận miệng hỏi, tới khi cầm tờ hóa đơn mới biết ly trà sữa này có giá mười tám đồng. Mà trong tay Thẩm Thu Kích chỉ có ba mươi đồng, có lẽ là hắn không mua nổi ly thứ hai.

Cố Nhung bỗng cảm thấy buồn cười, hơn nữa còn xót cho Thẩm Thu Kích, vội cầm ly trà sữa đưa tới bên miệng hắn: “Trà sữa này ngon lắm, anh nếm thử xem.”

“Dù sao cũng đều là ngọt, còn ngon được đến đâu?” Dù ngoài miệng chê bai đủ thứ nhưng cơ thể lại hắn lại rất thành thật, cúi đầu ngậm ống hút Cố Nhung đã từng dùng uống một ngụm.

Cố Nhung nhìn Thẩm Thu Kích uống trà sữa, chỉ thấy thật ra hắn đang muốn hôn cậu gián tiếp, lại nhớ tới lúc mua quýt đường ở siêu thị trường học, Thẩm Thu Kích hỏi hắn có ngọt bằng quýt đường hay không, cho nên Cố Nhung đặc biệt “khen” hắn: “Ừ, không ngọt bằng anh.”

Thẩm Thu Kích: “…”

Buồn nôn quá, quả nhiên chỉ có thể dùng trò mèo để trị trò mèo mà thôi.

Thẩm Thu Kích quyết định sau này sẽ không nói mấy lời tự hủy như thế này nữa.

Vì lý do đi quật mộ Cố Hương Nương nên bọn họ không đi vào từ cổng chính của trường mà đi vòng cửa sau, tiến thẳng đến bãi tha ma sau trường, toàn bộ đồ dùng cần để đào mộ như cuốc xẻng đều do Thẩm Thu Kích vẽ tranh cung cấp.

Mọi chuyện đã xong, chỉ thiếu lên núi.

Thẩm Thu Kích nhét cho Cố Nhung đủ loại bùa phòng thân, thế nhưng hắn không thể ngừng lo được, thậm chí còn bảo Cố Nhung về ký túc xá trước, để mình hắn lên núi quật mồ là được rồi.

Nhưng Cố Nhung lại lo cho Thẩm Thu Kích hơn, cậu cau mày dò hỏi: “Một mình anh lên núi nổi không?”

Đừng để như hôm qua, đến chân núi từ sáng mà mãi tới tối còn chưa vào được.

Đương nhiên Cố Nhung ngại không nói hai câu cuối, sợ đâm trúng vết thương lòng của Thẩm Thu Kích.

“…”

Thẩm Thu Kích hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Nhất định bây giờ có thể vào được.”

Cố Nhung không tin Thẩm Thu Kích cho lắm, nhưng Thẩm Thu Kích rất tự tin, hắn đã thăm dò được cách thuận lợi lên núi từ nhóm Ban Thi Ức, tin rằng hiện tại mình có thể thành công tìm được mộ Cố Hương Nương.

Hắn vác cái xẻng muốn lên núi một mình, bảo Cố Nhung chờ ở chân núi: “Anh đi một mình càng nhanh, em đừng lo, hơn nữa Cố Hương Nương cùng họ với em.”

Cố Nhung không hiểu gì: “Cùng họ thì sao?”

Thẩm Thu Kích nói: “Cùng họ không kết hôn được.”

Cố Nhung: “…”

“Đã lúc nào rồi mà anh còn nghĩ tới chuyện này.” Cố Nhung sợ Thẩm Thu Kích vào không được bao lâu lại hùng hổ quay ra, cậu do dự mãi, cuối cùng không nhịn được hỏi hắn, “Thẩm Thu Kích, một mình anh đi được không?”

Kết quả Thẩm Thu Kích nghe không lọt tai, vừa quay lại định dạy dỗ Cố Nhung không thể nói một tên đàn ông khác không được, chỉ thấy Cố Nhung trừng mắt, nhìn chằm chằm sau lưng hắn: “… Mình hoa mắt ư?”

Thẩm Thu Kích nghe vậy cũng lập tức quay đầu, vừa mới đảo mắt, hắn đã thấy khung cảnh rung động như những gì Cố Nhung thấy.

Trên bãi tha ma có rất nhiều lửa ma trơi tụ lại thành từng nhóm lớn, ngọn lửa lam âm u tự trôi theo gió, trông chẳng khác nào hồn ma bóng quế không có chỗ cư ngụ, chỉ có thể nhẹ nhàng di chuyển trong núi.

“Em không hoa mắt.” Thẩm Thu Kích nói với Cố Nhung, “Anh cũng thấy.”

“Sao ở đây có nhiều lửa phosphor thế này?” Cố Nhung cau mày, “Chẳng lẽ là vì có nhiều hài cốt?”

Chỗ nào có xương người, chỗ đó có ma trơi.

Thẩm Thu Kích đang đau khổ vì không tìm thấy mộ Cố Hương Nương ở đâu, bây giờ nếu lần theo đám ma trơi này thì hẳn có thể tìm thấy mộ phần của cô ta.

“Không, đây không phải là lửa phosphor.” Thẩm Thu Kích cau mày, khuôn mặt cũng trở nên nghiêm túc, “Đây đều là… ma trơi thực thụ.”

“Ma trơi?!” Cố Nhung hét lên thất thanh.

“Suỵt —— Mau trốn đi.” Thẩm Thu Kích không thèm quan tâm đến chuyện lên núi quật mồ nữa, kéo tay Cố Nhung chạy đến một gốc cây ngân hạnh dưới chân núi, sau đó nhanh chóng nhặt vài cục đá, bày một trận pháp Cố Nhung nhìn không hiểu xung quanh cả hai, lại đặt ngón tay lên môi Cố Nhung, ra hiệu cho cậu đừng lên tiếng.

Hắn vừa dứt lời, Cố Nhung đã thấy trong bãi tha ma nổi lên một làn sương trắng bất thường, trong sương mù lấp ló có tiếng người nhốn nháo, còn có tiếng xích sắt kéo đất dần tới gần.

Trong lúc Cố Nhung còn đang ngẩn ra, cậu lại nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Thẩm Thu Kích trên đầu mình vang lên: “Âm sai tới thật ư?”

Vào khoảnh khắc tiếp theo, làn sương trắng đó lan đến tận rìa bãi tha ma, phía trước có hai người đàn ông mặt trắng bệch mặc đồ quan, người mặc đồ trắng vóc người hơi gầy, chiếc lưỡi dài thè ra khỏi miệng, người mặc đồ đen có cơ thể to béo, khuôn mặt hung dữ, không ai khác ngoài hai vị âm sai Hắc Bạch Vô Thường trong truyền thuyết, còn người bị xích sắt trói chặt tay chân kéo ra khỏi sương trắng chính là nữ quỷ sườn xám đỏ.

Trên mặt nữ quỷ kia không có mắt mũi, Cố Nhung lại nhận ra cô ta là Cố Hương Nương.

Trước đây khi bọn họ còn ở bệnh viện, Thẩm Thu Kích đã nói với Cố Nhung rằng mình viết thư cho quỷ sai, bảo ở bãi tha ma đại học thành phố Đàm có ác quỷ tên Cố Hương Nương phá phách, nhờ âm sai đến bắt cô ta về địa phủ, chỉ là không biết rốt cuộc âm sai có nhận được thư của Thẩm Thu Kích hay không mà thôi.

Chẳng qua theo tình hình trước mắt, âm sai quả thật đã nhận được thư của hắn, lúc này đang đến truy nã Cố Hương Nương chăng?

“Không phải chứ…” Nhưng Thẩm Thu Kích thấy âm sai tới thật lại không vui, ngược lại còn khá ngạc nhiên.

Hắc Bạch Vô Thường đều là những âm sai giữ chức quan cao trong địa phủ, tuy rằng bọn họ chuyên đi tróc lệ quỷ, nhưng với khả năng làm ác của Cố Hương Nương, chắc chắn không thể chọc đến hai vị âm sai này tự tới được, loại mị quỷ vớ vẩn như Cố Hương Nương thì chỉ có thể nhờ quỷ sai bình thường bắt mà thôi.

Rốt cuộc Cố Hương Nương có bản lĩnh gì mà Hắc Bạch Vô Thường phải đến tận nơi bắt cô ta?

Bây giờ cẩn thận nhớ lại, trước đây Cố Hương Nương dẫn được sinh hồn của Cố Nhung đi, hơn nữa còn có thể đông cứng chuông cảm ác là một chuyện rất đáng để truy đến cùng, Thẩm Thu Kích càng cảm thấy chuyện này giống như tầng sương trắng bao phủ trước mắt, mờ ảo khiến người khác không thấy rõ chân tướng.

“Nhanh cái chân lên! Minh Vương đang chờ gặp ngươi đấy, không có thời gian lề mề với ngươi đâu!” Hắc Vô Thường nắm lấy một đầu dây xích, thấy Cố Hương Nương di chuyển chậm chạp như không cam lòng bị bắt đi như vậy, lập tức vung tay quất cô ta một roi.

Cố Hương Nương kêu đau, tiếng hét thảm thiết vang vọng, sau đó là tiếng khóc thút thít khiến người khác xiêu lòng. Nhưng từ trước tới nay Hắc Bạch Vô Thường chưa bao giờ nương tay với ác quỷ làm loạn chốn dương gian, Bạch Vô Thường không đánh Cố Hương Nương như Hắc Vô Thường đã là từ bi lắm rồi. Ngài còn phụ họa cho Hắc Vô Thường, âm hiểm cười nói: “Đi nhanh lên, ngươi dám giấu minh cốt, đến giờ mới tóm được ngươi!”

Hai chữ minh cốt vừa thốt ra, thái dương Thẩm Thu Kích lập tức đập một cái thật mạnh, cúi đầu nhìn Cố Nhung. Thế nhưng Cố Nhung vô tư không biết gì, còn đang say sưa xem âm sai bắt quỷ, nhất là khi con quỷ này còn là Cố Hương Nương có thù với cậu.

Cố Hương Nương nghe Bạch Vô Thường nói xong thì khóc to hơn: “Oan quá… Hai vị quỷ sai, tôi ở nghĩa địa phía tây, minh cốt ở nghĩa địa phía đông, sao tôi giấu thứ này được?”

Bạch Vô Thường cười lạnh: “Nhưng trên người ngươi dày đặc âm khí của minh cốt, tang chứng vật chứng đầy đủ, người còn dám lẻo mép!”

Hắc Vô Thường là người nóng tính, nghe vậy lại quất Cố Hương Nương một roi: “Muốn giải thích gì thì xuống dưới kia nói sau.”

Ngài nói như vậy, Thẩm Thu Kích mới phát hiện trên tay Bạch Vô Thường ôm theo một hộp thủy tinh trong suốt, bên trong có một mẩu xương trắng nhỏ như xương ngón tay, lúc này đang tỏa hơi trắng xóa, thoạt trông lạnh tới cùng cực.

“… Âm khí?” Cố Hương Nương giật nảy mình.

Cố Hương Nương biết mẩu xương này. Mười mấy năm về trước, mẩu xương ấy bỗng xuất hiện trong bãi nghĩa địa, âm khí cực nặng, nếu ở gần ma quỷ sẽ phóng đại âm khí của chúng. Nhưng dù cô ta biết nó có thể làm tăng âm khí cho mình cũng không dám tới gần. Trước kia bãi tha ma này trừ cô ta ra vẫn còn có các du hồn khác, nhưng đến giờ thì chỉ còn lại mình cô ta, bởi vì tất cả những linh hồn bị mẩu xương thu hút đều không còn xuất hiện nữa.

Cô ta sợ một khi mình bị cuốn vào sẽ không bao giờ trở lại.

Đối với lũ ma quỷ như chúng mà nói, mẩu xương này chính là một viên đạn bọc đường, không thể dính tới.

Bây giờ Bạch Vô Thường lại nói đây là minh cốt, cô ta không hiểu minh cốt là gì, huống chi cô ta chưa từng chạm vào mẩu xương này, sao biết mình nhiễm phải âm khí của minh cốt từ bao giờ?

Người mang âm khí nặng nhất cô ta tiếp xúc gần đây chính là thanh niên mà Nhan Phinh thích.

Cho nên Cố Hương Nương đột nhiên giãy dụa: “Đó là một người sống, tôi lấy được âm khí đó từ một người sống! Người kia tên là Cố Nhung! Cậu ta học đại học ở ngay ngôi trường phía trước, chắc chắn là cậu ta giấu minh cốt, các ngài đi tìm cậu ta là biết!”

Bạch Vô Thường hơi ngừng bước: “Cố Nhung?”

Cố Hương Nương gật đầu như giã tỏi: “Đúng đúng đúng! Là cậu ta!”

Vào khoảnh khắc Cố Hương Nương khai ra tên Cố Nhung, trái tim Thẩm Thu Kích như ngừng đập, đầu ngón tay bị dọa sợ đến mức lạnh buốt, nhất là khi Bạch Vô Thường thầm nhẩm tên Cố Nhung, cảm giác sợ hãi đã đạt tới cùng cực.

Trận pháp giấu hơi thở hắn bày ra không biết kéo dài được bao lâu, Thẩm Thu Kích căng chặt cơ thể, trong đầu đang nghĩ cách xoay chuyển tình thế, thử xem nếu Hắc Bạch Vô Thường tin lời Cố Hương Nương thật, muốn đến đại học thành phố Đàm tìm Cố Nhung thì hắn phải làm sao.

Còn chưa nghĩ ra cách, Thẩm Thu Kích đã thấy Hắc Bạch Vô Thường nhìn nhau, sau đó cười phá lên: “Nực cười!”

Bạch Vô Thường mất kiên nhẫn, nâng gậy đánh Cố Hương Nương một nhát, phần cơ thể trúng gậy của cô ta gần như lõm vào, mắng: “Người sống sao có thể giấu minh cốt được, thứ này người sống không thể chạm vào, ngươi đang giỡn mặt chúng ta hay đang bày trò đây? Đi nhanh lên!”

Bạch Vô Thường vừa mắng vừa giữ chặt xiềng xích, tăng tốc kéo Cố Hương Nương đi về phía trước. Bóng dáng của họ nhanh chóng bị làn sương trắng phủ lấy, biến mất nơi phía xa, không còn chút tung tích nào nữa.

“Đệt! Đi, em phải đi quật mồ Cố Hương Nương với anh!” Sau khi bọn họ đi rồi, Cố Nhung mắng to một tiếng, xắn tay áo nói, “Cái thứ gì không biết, cô ta hại người bị bắt thì thôi đi, còn muốn lôi em xuống nước theo! Em đã gặp mẩu xương kia bao giờ đâu.”

Thẩm Thu Kích không ôm chặt Cố Nhung, để cậu chạy ra khỏi ngực mình, hơn nữa còn bước ra khỏi trận pháp giấu hơi thở.

Thẩm Thu Kích sợ hãi không thôi, hắn nắm chặt tay Cố Nhung, chờ một lát vẫn không thấy Hắc Bạch Vô Thường quay về mới từ từ thở phào một hơi.

Cố Nhung thoáng nhìn qua bãi tha ma, tò mò hỏi Thẩm Thu Kích: “Thẩm Thu Kích, ma trơi trên núi biến mất rồi.”

“Không phải ma trơi nào cũng đều do phosphor sinh ra.” Trong lòng Thẩm Thu Kích rối như tơ vò, nhưng hắn vẫn phải giữ bình tĩnh, giải thích lai lịch của số ma trơi kia cho Cố Nhung nghe, “Có những lúc âm sai đi bắt quỷ sợ dọa phải người xung quanh, cho nên sẽ thả ma trơi ra để cho người phàm biết sợ mà lui. Loại ma trơi này không đốt cháy vật dương gian, cũng sẽ không khiến con người bị thương, sau khi âm sai rời đi sẽ biến mất.”

Chẳng trách trên bãi tha ma có nhiều cỏ lau héo đến vậy, nhưng khi ma trơi trôi nổi vẫn không gây ra cháy rừng.

“Thì ra là vậy.” Cố Nhung nghe cái hiểu cái không, “Vậy ngọn ma trơi em gặp ở ngoài bệnh viện thì sao?”

Thẩm Thu Kích cũng không rõ, chỉ nói một câu không chắc chắn: “Chắc là ma trơi bình thường.”

“Thật ư?” Cố Nhung nhìn Thẩm Thu Kích, sau đó tìm cho mình một lý do, “Bệnh viện ngày nào cũng có người qua đời, hẳn là khi ấy có quỷ sai đang dẫn hồn đi.”

Bây giờ Cố Nhung không có hứng thú với ma trơi cho lắm, cậu chỉ muốn đi quật mồ Cố Hương Nương.

Nhưng Thẩm Thu Kích đã ngăn cậu lại: “Không cần đi nữa, Cố Hương Nương bị âm sai bắt đi rồi, cô ta hại người bình thường, hẳn sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, bây giờ chúng ta đi quật mồ cô ta cũng vô ích.”

“Em còn chưa báo thù mà.” Cố Nhung không cam lòng.

Thẩm Thu Kích dùng đến chiêu cuối: “Trên núi có bùn, bẩn lắm, mẹ em bảo em không được nghịch bùn nữa.”

“Thế không đi nữa.” Cố Nhung từ bỏ ngay, sau đó cậu còn hâm mộ nhìn Thẩm Thu Kích, trong mắt đều là khâm phục, “Thẩm Thu Kích, anh đỉnh quá, vậy mà mời được cả Hắc Bạch Vô Thường, đời này em gặp nhiều quỷ vậy nhưng mới chỉ được gặp âm sai một lần, em thấy anh có thiên phú cao đấy, sao chú Bảy lại bảo anh thiên phú không cao?”

“Anh chỉ đang khiêm tốn thôi.” Thẩm Thu Kích miễn cưỡng nở nụ cười, vờ như không có gì nói chuyện với Cố Nhung.

Cố Nhung không biết chuyện mình đã từng chết hồi năm tuổi, còn hắn thì biết, cho nên không thể không nghĩ nhiều.

Thẩm Thu Kích cảm thấy Hắc Bạch Vô Thường vốn không phải nhận được thư của hắn mới tới, mà là vì mẩu xương ngón tay trắng kia, sau khi bọn họ đến bãi tha ma lại gặp được Cố Hương Nương làm việc ác, hơn nữa còn nhiễm âm khí của minh cốt, cho nên thuận tay bắt luôn.

Về phần minh cốt là gì thì Thẩm Thu Kích không biết, cũng chưa từng nghe nhắc tới. Thậm chí hắn còn không biết trên đời này còn có cách đổi xương thay mệnh để sống tiếp.

Thể chất tụ tà liên tục gặp quỷ của Cố Nhung, năng lực chết đi sống lại nhiều lần, có thể phóng đại âm khí cho quỷ đến độ giúp người chết hiện ra trước mặt người sống, hiện tại tất cả đã có đáp án.

Mệnh cách đế vương không thuộc về Cố Nhung chính là nhờ minh cốt mà Hắc Bạch Vô Thường đã nhắc đến.

Nhưng rốt cuộc ai mới có bản lĩnh thay xương cho Cố Nhung đây?

Hắc Bạch Vô Thường cũng nói người sống không thể chạm vào minh cốt, bọn họ khẳng định chắc đến mức Cố Hương Nương đang nói thật, nhưng họ chỉ cảm thấy đang nghe một trò đùa bất khả thi, cười to cho qua mà chưa từng nghi ngờ gì, đến cả việc tới đại học thành phố Đàm gần đó thăm dò Cố Nhung cũng không thèm đếm xỉa.

Vậy mà thật sự đã có “người” đổi minh cốt cho Cố Nhung.

Trên đường về ký túc xá, trong lòng Thẩm Thu Kích vô cùng nặng nề, đến mức Cố Nhung nói gì hắn cũng không nghe.

Cố Nhung phát hiện Thẩm Thu Kích hơi bất thường, lại tưởng Thẩm Thu Kích đang giận vì không quật được mồ Cố Hương Nương như mình, cho nên không dám nhắc đến.

Thẩm Thu Kích đi một đoạn đường, đột nhiên hỏi một câu vô cùng kỳ lạ, hơn nữa còn gọi tên đầy đủ của cậu: “Cố Nhung, em bảo tên của em là do một thầy bói đặt cho mình đúng không?”

“Ừm, đúng vậy.” Cố Nhung ngẩng lên nhìn Thẩm Thu Kích, gật đầu nói: “Sao thế?”

Thẩm Thu Kích vội nói: “Vậy em từng thấy người kia chưa? Có thể vẽ hình dạng của người đó không?”

Nếu là người khác thì không thể, nhưng Cố Nhung học chuyên ngành mỹ thuật, có lẽ có thể vẽ thử xem sao.

“Thấy thì thấy rồi, nhưng khi đó em còn rất nhỏ…” Cố Nhung hơi khó xử, rũ mắt xoa lên hai bên trán, “Em không nhớ rõ ông ta trông thế nào, chỉ nhớ ông ta có bộ râu rất rậm, có lẽ nếu được gặp lại lần nữa, em sẽ nhận ra ông ta.”

Thẩm Thu Kích khẽ thở dài, cảm thấy cơ hội để Cố Nhung có thể gặp lại người này quá thấp.

Cố Nhung nghe hắn thở dài, dùng bả vai chạm vào hắn: “Sao đột nhiên anh lại hỏi vậy?”

“Anh…”

Thẩm Thu Kích cau mày, còn đang suy nghĩ xem nên lấy cớ gì, lại nghe thấy Lý Minh Học và Lương Thiếu gọi bọn họ: “Thẩm đại ca, Nhị Nhung, cuối cùng hai cậu đã về rồi. Hai ngày nay không thấy các cậu đâu, chắc đi chơi vui quên trời quên đất rồi nhỉ?”

Cố Nhung và Thẩm Thu Kích ngẩng đầu nhìn hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy Lý Minh Học và Lương Thiếu toàn thân ướt sũng, còn đang run rẩy đứng trước ban công nói chuyện với bọn họ.

Trong trời đông khắc nghiệt, chỉ cần người đi đường mặc ít đồ đã cảm thấy lạnh run, thế mà Lý Minh Học và Lương Thiếu còn bị cóng đến mức môi phát tím, sắc mặt xanh trắng, trên tóc vẫn còn nước nhỏ xuống tụ thành một bãi nước lớn dưới chân, trông chẳng khác nào quỷ nước ngoi lên từ vũng lầy.

Cố Nhung rùng mình liên tục mấy cái, buồn bực nói: “Hai cậu bị sao thế?”

Lý Minh Học lắc đầu, im lặng thở dài.

“Đừng nói nữa, bọn tớ bị rớt xuống nước, may mà cả tớ lẫn Lý Minh Học đều học bơi.” Lương Thiếu khóc không ra nước mắt, “Bọn tớ lên được bờ rồi, nhưng cả điện thoại, chìa khóa lẫn cặp sách đều bị nước cuốn mất, trên đường về tớ và Lý Minh Học còn nghĩ nếu cậu và Thẩm Thu Kích chưa về, có khi bọn tớ phải tìm dì quản lý lấy chìa khóa mới vào phòng được.”

Nghe thật là thê thảm, Cố Nhung cũng sợ bọn họ bị lạnh nguy hiểm đến tính mạng, vội tăng tốc kéo Thẩm Thu Kích chạy về phòng: “Đi mau đi mau, vậy bọn tớ về phòng ngay, các cậu tắm nước nóng trước, lát nữa thay quần áo xong rồi nói tình huống cụ thể với bọn tớ sau.”

Lý Minh Học và Lương Thiếu đều bị lạnh chảy nước mũi, một cái phòng tắm không đủ cho bọn họ dùng, Lương Thiếu bèn tắm ở phòng 419, còn Lý Minh Học sang phòng 418 mượn chỗ tắm.

Cố Nhung bật điều hòa làm ấm phòng giúp bọn họ, còn rót hai cốc nước nóng đặt trên bàn, Thẩm Thu Kích tốt bụng đưa thuốc hạ sốt, chẳng qua là chỉ thả trên bàn, không mớm cho như khi chăm Cố Nhung mà thôi.

Một tiếng sau, Lý Minh Học và Lương Thiếu ngồi trong phòng điều hòa ấm áp, bọc chăn mềm uống nước nóng, cơ thể lúc này mới dần ấm lên.

Có lẽ là do vừa hậm hực vừa cáu giận, cho nên không đợi Cố Nhung và Thẩm Thu Kích hỏi, Lương Thiếu đã mắng to: “Đều do trận mưa hôm nay hết!”

Thì ra sáng nay Lương Thiếu và Lý Minh Học đến trạm tàu cao tốc mua vé sớm, vì ba ngày sau bắt đầu thi cuối kỳ hết một tuần, thi xong là có thể về nhà.

Chẳng qua vì sắp tới năm mới nên Lý Minh Học và Lương Thiếu phải tranh thủ mua vé sớm, còn đến trạm tàu cao tốc lấy vé trước, chỉ sợ đến ngày hành lý nhiều luống cuống tay chân không kịp lên tàu.

Sau khi lấy vé xong, Lương Thiếu và Lý Minh Học lại cảm thấy hôm nay đẹp trời, bọn họ đã làm ổ trong ký túc xá vài hôm không ra ngoài vận động, cho nên quyết định đi bộ về trường, kết quả khi đi ngang qua chiếc cầu gỗ, bầu trời đang trong xanh đột nhiên đổ trận mưa lớn.

Cơn mưa kia chóng đến chóng đi, Lương Thiếu và Lý Minh Học không kịp đi trú nên bị xối ướt hết người, mà ván lát cầu vì ở gần hồ lâu sinh ẩm mốc, trên gỗ mọc không ít rêu xanh, lúc khô thì không sao, chẳng qua chỉ cần dính chút nước sẽ trơn trượt, hai người bọn họ vội tìm chỗ mà chạy thật nhanh, hụt chân ngã ầm vào hồ.

Cũng may hồ kia không sâu lắm, hơn nữa cả Lương Thiếu và Lý Minh Học đều biết bơi, sau khi rơi xuống nước thì nhanh chóng bình tĩnh bơi lên bờ, ở bên đường có người giúp cả hai leo lên, chỉ là đồ mang theo chìm hết xuống đáy, bọn họ không thể mò chúng lên, chỉ có thể chấp nhận mình xui, thêm nữa trời mùa đông rất lạnh, bọn họ chịu không nổi nên đành vội vàng chạy về trường.

Cố Nhung và Thẩm Thu Kích đều biết đến trận mưa rào này, chẳng qua khi đó hai người còn ở trong bệnh viện nên không bị mưa xối ướt, không ngờ Lý Minh Học và Lương Thiếu lại trúng tai bay vạ gió tới vậy.

“Được rồi, người không sao là tốt rồi.” Cố Nhung an ủi bọn họ, “Tớ không biết bơi đây, nếu gặp phải chuyện này chắc không biết làm sao mất.”

Lương Thiếu nghe vậy liền khuyên Cố Nhung: “Thế cậu lo đi học bơi đi Nhị Nhung, bằng không sau này lỡ cậu rớt xuống nước thì phải làm sao đây?”

“Đúng vậy.” Lý Minh Học cũng gật đầu, “Mùa đông chúng ta mặc nhiều quần áo, tay chân đều bị vướng không cử động nổi, tớ và Lương Thiếu rớt xuống nước rồi đều có cảm giác cơ thể cứ chìm xuống, coi như biết bơi cũng bị sặc mấy ngụm nước.”

“Ừ, tớ cũng không hiểu vì sao nữa, chỉ biết mình chìm rất nhanh, hơn nữa nước còn lạnh muốn chết, tớ sắp bị đông thành tảng đá rồi.” Lương Thiếu rút giấy chùi nước mũi, tiếp tục lên án, “Nếu không phải ven đường có người tốt bụng cầm gậy tới cứu tớ và Lý Minh Học thì không biết cả hai có lên nổi bờ không nữa.”

Cố Nhung nghe bọn họ kể chuyện rơi xuống nước cũng thấy sợ, chẳng qua khi Lý Minh Học và Lương Thiếu khuyên đi học bơi, Cố Nhung lại nói: “Nhưng tớ biết mình không biết bơi, cho nên sẽ không tới gần những nơi có nước.”

Thẩm Thu Kích cũng gật đầu: “Người ta thường nói những người chết chìm đều là người bơi giỏi, về sau mọi người bớt tới gần hồ đi.”

“Có lý đấy, người khôn không đứng dưới bức tường sắp đổ.” Lương Thiếu đấm Lý Minh Học một đấm, “Cậu nói xem, sao hai chúng ta không đi đường chính mà lại đi sát hồ làm gì?”

“Ai mà biết hôm nay trời lại mưa?” Lý Minh Học cũng chịu.

Nhìn bạn cùng phòng thảm như vậy, Cố Nhung rót tiếp cho bọn họ hai cốc nước, sau đó phát hiện hết sạch nước nóng nên bảo Thẩm Thu Kích ra ngoài lấy cùng mình.

Thẩm Thu Kích đứng dậy đi theo Cố Nhung.

Kết quả tầng bốn không có nước, Cố Nhung và Thẩm Thu Kích đành phải xuống tầng ba lấy.

Chờ lấy xong nước nóng, trên đường lên tầng, Cố Nhung đi dép bông nên khá dễ trượt, cậu còn đạp phải vệt nước mà Lý Minh Học cùng Lương Thiếu để lại, cầm phích nước lảo đảo sắp ngã, cũng may có Thẩm Thu Kích phía sau giúp Cố Nhung đứng vững mới không bị ngã lăn xuống lầu.

“Bậc thang có nước trơn lắm, em cẩn thận chút.” Thẩm Thu Kích cảm giác như mình đang trông con, tạm thời không thể rời mắt khỏi cậu dù chỉ một giây.

“Lạ thật, trước kia ở đây có nước cũng không trơn đến vậy.” Cố Nhung đứng vững lại, thoáng nhìn qua vệt nước trên đất. Chẳng qua sau khi xem xong, Cố Nhung lại phát hiện dường như trong nước có thứ gì đó màu xanh lục.

Cậu ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát, cuối cùng nhận ra mấy thứ màu xanh kia là rêu, hẳn là được Lý Minh Học và Lương Thiếu mang ra khỏi hồ, vừa rồi Cố Nhung đạp phải nó nên suýt nữa mới bị ngã.

Ban đầu Cố Nhung ngồi xuống là vì để quan sát mấy thứ trôi nổi màu lục này, nhưng về sau cậu lại phát hiện ra một thứ khiến cậu quan tâm hơn cả rêu nước: Đó là một dấu chân.

Người từng đạp vào nước đi tới đâu sẽ để lại dấu chân nước ở đó, không có gì kỳ lạ. Nhưng dấu chân mà Cố Nhung quan sát có thể thấy dường như không đi giày mà đi chân trần đạp nước, rõ ràng vẫn còn để lại dấu chân in hình năm ngón.

Có ai đi chân trần ra ngoài vào mùa đông không?

Cố Nhung giật mình chớp mắt, sau khi bình tĩnh lại thì lập tức đứng dậy tìm kiếm thêm dấu chân trên cầu thang, nhưng cậu tìm từ tầng một đến tầng bốn mà chỉ thấy duy nhất một dấu chân đó, những nơi khác hoặc là không có vết nước, hoặc là bị vết bùn của người khác đạp lên, không có bất cứ giá trị tham khảo nào.

“Sao ở đây lại có dấu chân kiểu này nhỉ?” Cố Nhung chỉ dấu chân mình thấy cho Thẩm Thu Kích, “Lạ quá.”

“Hơi lạ thật.” Thẩm Thu Kích cau mày, dấu chân này nằm theo hướng lên tầng.

Dù Cố Nhung không muốn nghi thần nghi quỷ, nhưng khi thấy cảnh tượng trước mắt, hình ảnh đáng sợ không chịu khống chế mà hiện lên trong đầu cậu, Cố Nhung không khỏi phỏng đoán… Có phải có quỷ nước bám theo Lý Minh Học và Lương Thiếu về phòng cậu không?

Bây giờ Cố Nhung và Thẩm Thu Kích gần như đã có sự ăn ý với nhau, chỉ cần nhìn vào ánh mắt của Cố Nhung là Thẩm Thu Kích có thể đoán ra ngay cậu đang nghĩ gì.

Vì vậy hắn nói với Cố Nhung: “Lát nữa về phòng anh sẽ mở mắt âm dương ra xem thử.”

Cố Nhung mím môi: “Được.”

Bọn họ mang nước nóng quay về, lập tức đối diện với ánh mắt gào khóc đòi ăn của Lý Minh Học và Lương Thiếu. Cố Nhung lấy phích rót nước nóng cho bọn họ, Thẩm Thu Kích tranh thủ lấy lá xoa mắt, sau đó nhìn một vòng ký túc xá, thậm chí hắn còn ra ban công vào phòng tắm một lần, thế nhưng không phát hiện có tà ma nào bén mảng.

Vì vậy khi nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Cố Nhung, Thẩm Thu Kích bèn lắc đầu.

Không có quỷ?

Cố Nhung thầm thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình hẳn là nghĩ nhiều rồi.

Người bình thường đâu dễ gặp quỷ như vậy?

Cố Nhung không đặt chuyện này trong lòng nữa, dù Thẩm Thu Kích vẫn còn bận suy nghĩ vấn đề minh cốt, thế nhưng vì chiều lòng Cố Nhung nên lặng lẽ dán một tấm bùa trừ tà lên cửa phòng, dưới giường Lý Minh Học, Lương Thiếu và Cố Nhung.

Buổi đêm trước khi ngủ, Cố Nhung không quên thay ga giường.

Bọn họ rời phòng mấy hôm mới quay về ngủ, cái giường này trong mắt Cố Nhung đã bẩn không chịu được, nhất định phải đổi.

Lúc đổi ga giường Cố Nhung còn lật gối lên, phát hiện bùa cầu duyên Thẩm Thu Kích đặt dưới gối bèn cầm lấy để sang một bên, chờ thay ga giường xong thì trả về chỗ cũ, bằng không nếu bùa biến mất, Thẩm Thu Kích sẽ lại ồn ào tình yêu của bọn họ thế này thế kia.

Nhưng khác với suy đoán của Cố Nhung, Thẩm Thu Kích vậy mà lại cản cậu, vứt bùa cầu duyên đi: “Thôi, đừng bỏ đó nữa.”

“Vì sao?” Cố Nhung rất ngạc nhiên, dò xét nhìn Thẩm Thu Kích, “Anh không muốn bảo vệ cho tình yêu của chúng ta ư?”

Giọng điệu nghi ngờ kiểu này như bắt quả tang chồng thay lòng đổi dạ vậy.

“Không phải, trước đó anh đã muốn vứt rồi, đây là bùa cầu duyên giúp tăng vận đào hoa.” Thẩm Thu Kích cắn răng, buồn bực nói, “Nó sẽ mang thêm vận đào hoa cho em.”

Thậm chí Thẩm Thu Kích đã từng nghi nghiệt duyên của Nhan Phinh và Cố Hương Nương đều là do bùa cầu duyên của hắn mang tới, hắn biết bùa của hắn có tác dụng với người bình thường, nhưng đối với Cố Nhung thì hiệu quả hơi thái quá.

Cố Nhung không ngốc, suy nghĩ một lát là biết ngay ý của Thẩm Thu Kích, nhìn hắn như nhìn đứa hề: “Xem ra trời lạnh thật rồi.”

Lạnh đến mức Thẩm Thu Kích tự đi dệt nón xanh cho mình.

Thẩm Thu Kích cũng rất phiền lòng, cảm thấy mình phải nhanh chóng lấy lại danh dự, cho nên bò lên giường ôm lấy Cố Nhung nói: “Có rất nhiều cách để làm tăng tình cảm, chúng ta có thể đổi thành cách tốt hơn.”

Đương nhiên Cố Nhung biết cách mà Thẩm Thu Kích nhắc đến là gì.

Cậu bị Thẩm Thu Kích hôn mềm cả người, lúc môi Thẩm Thu Kích chạm vào cổ cậu, cơ thể Cố Nhung tê dại khẽ run lên, vì không chịu nổi cơn kích động mà chạy trốn theo bản năng.

Cậu vừa cử động, khí lạnh bên ngoài lập tức ùa vào trong chăn khiến Cố Nhung lạnh đến đông cứng: “Anh hai ơi đừng nghịch em nữa, gió lạnh lùa vào cóng quá.”

Thẩm Thu Kích ghìm chặt eo cậu: “Sợ lạnh thì đừng động đậy, nằm im tự hết lạnh.”

Cố Nhung xin tha: “Baby à, đêm nay buồn ngủ rồi, để em ngủ đi.”

Thẩm Thu Kích nghe vậy khẽ nhếch mày, chẳng qua vì ngại trong phòng còn có hai cái bóng đèn u oán nhìn chằm chằm bọn họ, cho nên cuối cùng không làm gì thêm, ôm lấy Cố Nhung từ sau lưng đi ngủ, còn nói: “Đêm nay lạnh, ôm ngủ một lát là ấm.”

“Thật à?” Cố Nhung dùng mũi chân chạm lên mu bàn chân Thẩm Thu Kích, phát hiện cơ thể luôn ấm nóng của hắn nay còn lạnh hơn cả cậu, “Nhưng chân anh vẫn lạnh đó thôi.”

Không chỉ có chân Thẩm Thu Kích lạnh mà tim hắn cũng lạnh, dù sao hắn vừa biết được một sự thật đáng sợ từ Hắc Bạch Vô Thường, nhưng bây giờ còn chưa thể nói với Cố Nhung, hắn vùi mặt vào cổ Cố Nhung, trầm giọng nói: “Mau ngủ đi.”

Cố Nhung ngoan ngoãn nghe lời.

Nhưng chưa ngủ được bao lâu, Cố Nhung lại nhịn không được quay người đẩy Thẩm Thu Kích, muốn hắn đừng ôm mình chặt như thế.

Thẩm Thu Kích “Chậc” một tiếng, hỏi cậu: “Làm gì thế?”

Cố Nhung nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nóng.”

Nhiệt độ cơ thể của Thẩm Thu Kích vốn không thấp, hơn nữa cậu đổ oan cho hắn rồi, nam sinh ở tuổi này có ai lại không dồi dào sức lực, Thẩm Thu Kích còn là một sinh viên thể dục sở hữu tố chất cơ thể cực tốt, theo góc độ sinh học mà nói, dù tay chân con người có lạnh thì cơ thể cũng sẽ ấm, trừ khi người đó là người chết.

Bây giờ trong phòng còn bật điều hòa, Cố Nhung và Thẩm Thu Kích quấn nhau như thế, cho nên không được bao lâu đã thấy nóng.

Thẩm Thu Kích nghe vậy, bắt chước Cố Nhung dùng chân thăm dò ngón chân cậu, sau đó mắng: “Nóng con khỉ, chân em vẫn lạnh.”

Cố Nhung giải thích: “… Nửa trên nóng, nửa dưới lạnh.”

“Em biết vì sao không?” Kết quả Thẩm Thu Kích nghe xong bỗng trầm giọng cười, hỏi Cố Nhung, “Bởi vì nửa người trên là thịt, nửa người dưới chỉ có hai cái cột, à không, ba cái.”

Cố Nhung ngẩn ra mấy giây mới biết cái cột thứ ba trong miệng Thẩm Thu Kích là gì.

“Anh đừng có…” Cố Nhung vừa định mắng cái tên Thẩm Thu Kích này là đồ mặt dày lưu manh, kết quả lại nghe Lý Minh Học và Lương Thiếu ho vài tiếng bèn không dám làm loạn nữa, cũng không tránh được cái ôm của Thẩm Thu Kích, chỉ đành để hắn ôm như vậy mà chìm vào giấc ngủ.

Cũng không biết có phải vì Thẩm Thu Kích ôm chặt quá hay không, hay vì dấu chân kỳ lạ ở cầu thang và đống rêu Lý Minh Học và Lương Thiếu mang ra từ trong hồ mà đêm nay Cố Nhung đã mơ thấy một giấc mộng.
Bình Luận (0)
Comment