Hôm Nay Tra Công Ngu Ngốc Lại Chơi Tui

Chương 19

Editor: Cô Rùa

***

Bầu không khí lập tức rơi vào tĩnh lặng.

Tĩnh lặng hơn cả đêm tối, sầu lắng còn hơn Khang Kiều của Từ Chí Ma[1].

[1] Khang Kiều ở đây là tập thơ “Tạm biệt Khang Kiều” của tác giả Từ Chí Ma (TQ). Đó là 1 tập thơ ngắn tiêu biểu thể hiện nỗi buồn da diết khi ly biệt… 

Mặc dù không có ai lên tiếng nhưng trong không khí lại tràn ngập một loại hỗn loạn đến cực độ. 

Đúng lúc này, chiếc đồng hồ cát liền nổ uỳnh một cái, tạo thành một đoá hoa xinh đẹp rạng rỡ giữa không trung. 

Cát đen và cát trắng rải rác khắp nơi trong không khí mang đến một vẻ đẹp quỷ dị đến lạ kỳ. 

Nếu là bình thường, Khâu Ngôn Chí nhất định sẽ trầm trồ khen ngợi vụ nổ này thật là xuất sắc, rất có tính nghệ thuật, đồng thời cảm thấy thắc mắc vì sao nó lại bị nổ?

Trong đầu cậu sẽ có muôn vàn câu hỏi, ví dụ như đồng hồ cát nổ như vậy thì chứng tỏ Hạ Châu đã muốn ly hôn với cậu chưa? Hay là vì phức tạp quá nên đồng hồ cát không kịp xử lý mà tự nổ. 

Nhưng giờ phút này.

Khâu Ngôn Chí không có thời gian để suy nghĩ đến mấy thứ đó, bây giờ trong lòng cậu chỉ có một vấn đề khẩn cấp khiến sống lưng cậu chảy đầy mồ hôi lạnh. 

—— Hiện tại ông phải làm thế nào đây?!!! 

Từ bé đến giờ Khâu Ngôn Chí cũng bị bắt quả tang vô số lần. 

Tuy không thể nói là trải qua luyện ngục sinh tử, nhưng cũng coi như là đã dầm qua mưa giông bão táp.

Có điều lần này, bầu không khí lại yên tĩnh đến mức làm người khác phải xấu hổ, cậu cảm nhận được sự sợ hãi từ lòng bàn chân mình chạy dọc lên. 

Nếu mấy lần trước cậu là lật xe. 

Vậy thì lần này chính là đoạn giữa trước khi con đường ấy sụp đổ hoàn toàn. 

Bỗng nhiên đúng lúc này, trong đầu cậu có một giọng nói điên cuồng gào lên: Mau out game, nếu còn không đi chắc chắn sẽ không kịp!!!

Kế tiếp lại có một thanh âm kiên cường bất khuất khác nói: Chạy trốn khỏi chiến trường là biểu hiện của kẻ hèn nhát!

Giọng nói điên cuồng tiếp tục gào rống: Đã là lúc nào rồi mà còn quan tâm đến mấy cái đó nữa?! Mà mày là chiến sĩ từ hồi nào?!

Âm thanh kia vẫn kiên cường như cũ: Không cần phải cuống lên vì chuyện vặt vãnh này, tất cả vẫn nằm trong kiểm soát… Mà đm Hạ Châu bước tới đây làm gì? Ảnh muốn làm gì tôi? Mặt đen như đít nồi thế kia, không lẽ anh muốn giết tôi sao? Ôi sợ vãi cứt, bây giờ chỉ số đau của tôi là bao nhiêu? Nếu Hạ Châu mà bem tôi thì tôi phải đau đến cỡ nào…

Giọng nói điên cuồng đưa ra lời cảnh báo cuối cùng: Mau out đi!! Nhanh lên!

Âm thanh kiên cường kia rốt cuộc cũng sụp đổ: Không phải là tôi không muốn, mà là hiện tại tôi éo thể nói ra ba chữ ‘đăng xuất game’, ** má trò chơi rác rưởi này tại sao lại không cho phép ông bỏ game ngay trước mặt NPC chứ? Miệng của ông bây giờ đều cạy không ra đây này…

Hạ Châu bước từng bước đến chỗ Khâu Ngôn Chí, mặt anh đỏ đến tím tái, trong con ngươi đen láy đang nung nấu sự tức giận đến khó tả, thậm chí còn có xu thế càng lúc càng nghiêm trọng hơn. 

Khâu Ngôn Chí muốn đi cũng đi không được, chạy cũng chạy không xong.

Cậu đã hết đường chối cãi, chỉ có thể đứng sững sờ run lẩy bẩy nhìn Hạ Châu. 

Hạ Châu nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ, giọng anh lạnh lẽo như sương gió vào tháng 12 âm lịch, mang lại một cảm giác vô cùng sắc bén:

“Cậu cảm thấy tôi vừa khốn nạn vừa ngu ngốc?”

… Có hơi hơi.

Khâu Ngôn Chí tái mét lắc lắc đầu.

“Cậu cho rằng tôi không có gì ngoài cái mặt này hết?”

… Cái này còn cần phải hỏi à?

“… Không, không phải…”

Hạ Châu dừng lại một chút, vì quá giận dữ mà lồng nguc anh không ngừng phập phồng lên xuống, anh cắn răng, giọng nói như đang mài một con dao dính máu:

“Từ đầu đến cuối cậu đều lừa tôi, đều giả bộ như thích tôi?”

… Thật xin lỗi, bị anh phát hiện rồi.

Khâu Ngôn Chí co rúm lại, hơi run rẩy nói: “Không phải…”

Sắc mặt của Hạ Châu không hề cải thiện một chút nào, hiện tại anh đã không còn tin vào bất cứ câu chữ gì của Khâu Ngôn Chí nữa, thậm chí anh còn cho rằng bản thân Khâu Ngôn Chí chính là đại diện cho sự lừa dối khiến người ta ghê tởm nhất trên thế giới này. 

Anh chỉ cảm thấy đầu óc mình vang ong ong, lý trí biến mất không còn thấy tăm hơi, cảm xúc phẫn nộ sôi trào, anh kéo cà vạt mình xuống, trên cánh tay nổi lên gân xanh, sắc mặt còn đáng sợ hơn cả Diêm Vương dưới địa ngục. 

Anh cúi người, hốc mắt đỏ lên, hung tợn mà nhìn chằm chằm Khâu Ngôn Chí: “Một khi đã như vậy, cậu có muốn thử lại kỹ thuật của tôi để xem nó có nát thật như lời cậu nói không?”

Không cần thử, cảm ơn.

Khâu Ngôn Chí run rẩy mà gọi tên Hạ Châu, cố gắng làm anh tỉnh táo lại. 

Nhưng còn chưa kịp nói chữ nào, Hạ Châu đã nhướng người tới, anh trói chặt hai tay Khâu Ngôn Chí, hôn lên môi cậu một cách thật mãnh liệt. 

Đây không còn là một nụ hôn nữa.

Mà là oán hận đẫm máu và trả thù cho mối nhục khi xưa. 

Đôi môi cậu hệt như bị cắn nát, Khâu Ngôn Chí đau đến nước mắt s1nh lý cũng trào ra, chân tay cậu đều bị giam cầm, nhưng vẫn cố gắng chống cự lại, vậy mà người nọ vẫn cứ thờ ơ, quyết liệt như một con sói đói muốn ăn tươi nuốt sống cậu. 

Theo sau một tiếng xé rách, cúc áo sơ mi của Khâu Ngôn Chí liền văng xuống đầy đất.

Cả người Khâu Ngôn Chí cứng ngắc, không còn giãy dụa nữa, cậu nhắm mắt lại, trong lòng nghĩ hôm nay mình hẹo rồi. 

Bỗng nhiên Hạ Châu dừng lại.

Hai tay anh siết chặt lấy tay của Khâu Ngôn Chí, như thể muốn bóp nát xương cốt của cậu. 

Anh ngẩng đầu nhìn Khâu Ngôn Chí, khóe miệng mang theo chút máu, đôi mắt cũng đỏ đến dọa người, anh cứ như vậy mà nhìn chằm chằm Khâu Ngôn Chí, từng câu từng chữ nói.

“—— Khâu Ngôn Chí, tôi thật sự hận không thể gi3t ch3t cậu.”

Sau đó anh buông tay ra, đứng dậy xoay người rời đi.

Không biết có phải là do quần áo có chút xốc xếch hay không mà nhìn bóng dáng ấy của anh lại có vẻ hơi chật vật.

Khâu Ngôn Chí ngồi trên giường, duỗi tay ra kéo áo mình lại, ngẩng đầu nhìn bóng lưng rời đi của Hạ Châu.

Bóng lưng ấy tựa như người mất hồn, bước chân lúc nặng lúc nhẹ. 

Khâu Ngôn Chí yên lặng dõi theo anh, thậm chí trong một vài giây cậu còn cảm thấy mình chẳng ra cái thá gì. 

Nhưng đến khi cậu nhận ra bản thân mình đang nghĩ cái gì thì Khâu Ngôn Chí lập tức lắc đầu quầy quậy, sút bay suy nghĩ ấy ra ngoài. 

Đừng cmn yếu đuối như vậy, mày xem mày kìa, mới chơi con game này có mấy tháng mà đã bắt đầu suy nghĩ cho NPC rồi?

Khâu Ngôn Chí sờ sờ môi mình.

Á~ đau đến nổi cậu hít hà một hơi.

Đau vãi lều.

Đ!t.

Mé, Hạ Châu đúng là chó, cắn bậy khắp nơi nơi. 

Khâu Ngôn Chí bước xuống giường, còn cảm thấy chân có chút nhũn.

Phải ra ngoài, hôm nay đã là thứ năm rồi, sau khi out game nên ngủ một giấc. 

Ngày mai còn phải đối phó với hai tên khốn kiếp Phí Tư Hạo và Khâu Hi Thành kia nữa, cuối tuần nhất định phải đến dự sinh nhật của ba đúng giờ, không phải vì tài sản mà là để trả thù Khâu Hi Thành, cậu chắc chắn phải đẹp ngời ngợi và tràn đầy sức sống.

Lần sau…

Không biết lần sau đăng nhập vào game là khi nào.

Hạ Châu quả thực rất đáng sợ, hơn nữa cục diện cũng đã nát thành cái dạng này rồi, về cơ bản cậu đã bị vạch trần toàn bộ, hơn nữa cũng không có cách nào giải thích cho hành động của mình. 

Không chỉ riêng Hạ Châu, mà cậu cũng không biết nên nói với cha mẹ, Trương Dục Hiên, hay là mọi người như thế nào. 

Trừ khi cậu thừa nhận cậu đang chơi Hạ Châu, chơi trò chơi.

Mà giải thích kiểu này chẳng khác gì với tự tìm đường ch3t hết. 

Nói ngắn gọn là. 

… Trò chơi này đã bị cậu quậy banh rồi.

Cho nên lần sau…

Mặc dù rất miễn cưỡng nhưng cậu không nên tiếp tục đăng nhập vào game nữa. 

Tâm tình của Khâu Ngôn Chí có chút phức tạp, thở dài một hơi: “Đăng xuất khỏi game đi.”

Một phút, hai phút.

Hửm? Sao không thấy hó hé gì hết vậy?

Tuy nhiên Khâu Ngôn Chí rất nhanh đã phát hiện ra vấn đề, thì ra là vì áo sơ mi của cậu bị xé rách.

Có lẽ vì vậy mà game cũng tự động chuyển sang chế độ riêng tư theo. 

Khâu Ngôn Chí lại thay một bộ quần áo khác.

Nhưng đến khi cậu mặc áo vào xong xuôi rồi mà vẫn không nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên là “Chế độ riêng tư đã tắt”.

Khâu Ngôn Chí ngờ ngợ nhận ra có gì đó không ổn.

“Rời khỏi trò chơi.” Khâu Ngôn Chí lại hô một tiếng.

Không có bất kỳ phản hồi nào. 

Khâu Ngôn Chí li3m môi, kiềm chế nỗi bất an đang kích động trong lòng mình, lại gọi Đại Hoàng thêm vài tiếng.

Nhưng Đại Hoàng không có xuất hiện. 

Lòng bàn tay của Khâu Ngôn Chí mướt đầy mồ hôi, sự sợ hãi lại càng thêm mãnh liệt. 

Giọng cậu khô khốc: “… Hiện màn hình điều khiển trò chơi.”

Một phút, hai phút.

Đối diện Khâu Ngôn Chí vẫn không có gì thay đổi, sau đó có một giao diện màu xanh lam thực tế ảo dần dần hiện lên trước mắt cậu. 

Cuối cùng Khâu Ngôn Chí cũng thấy nhẹ nhõm trong người, đồng thời sỉ vả con game rác rưởi này một câu. 

Bình thường Khâu Ngôn Chí không dùng đến màn hình điều khiển, cho nên phải lần mò một hồi mới tìm thấy được chỗ rời khỏi trò chơi ở góc trái dưới cùng. 

Cậu không hề do dự mà nhấn xuống.

Giây tiếp theo.

Trên màn hình ảo màu xanh lam thật lớn kia chợt nhảy ra một cái cửa sổ màu đen. 

Trên cửa sổ là một dòng chữ màu đỏ.

“Cảnh cáo: không có tính năng này!”

Khâu Ngôn Chí sửng sốt một chút, di chuyển ngón tay nhấn vào nút báo nguy khẩn cấp.

Vẫn là —— không có tính năng này.

Khâu Ngôn Chí bắt đầu hoảng lên, cậu lại thử lung tung một hồi, điều chỉnh đau đớn, điều chỉnh âm lượng, điều chỉnh vị giác, điều chỉnh khứu giác…

Nhưng cho dù Khâu Ngôn Chí có nhấp vào bất cứ chỗ nào thì trên màn hình vẫn là dòng chữ thật lớn ấy —— Không có tính năng này. 

Khâu Ngôn Chí chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh ụp đến, mỗi một sợi lông tơ trên người đều dựng đứng hết lên.

Cậu cố gắng an ủi bản thân mình: Không sao hết, có lẽ là hệ thống chỉ bị lỗi tạm thời thôi, sẽ sớm được bình thường trở lại. 

Khâu Ngôn Chí nôn nóng và bất an ngồi yên trong phòng 3 tiếng đồng hồ, 6 tiếng đồng hồ, 12 tiếng đồng hồ, 24 tiếng đồng hồ.

Nhưng đến khi cậu nhấp vào nút thoát, cửa sổ vẫn hiển thị không có chức năng này.  

Rốt cuộc Khâu Ngôn Chí không thể không thừa nhận.

—— Cậu bị mắc kẹt trong trò chơi. 

… Nếu.

Không bao giờ ra được thì sao?

Bỗng nhiên trong đầu Khâu Ngôn Chí lóe lên một suy nghĩ như vậy. 

Cậu lắc lắc đầu, tự an ủi bản thân mình.

Sẽ không, công ty game nhất định sẽ phát hiện ra cái lỗi này, bọn họ chắc chắn sẽ cứu cậu ra.

Rõ ràng cậu đã an ủi mình như thế nhưng lại không có tác dụng gì cả. 

… Đã qua 24 tiếng đồng hồ.

Cậu không có cách nào liên hệ với bên ngoài, rất có thể công ty game không phát hiện ra bug ở chỗ cậu. 

Vậy cậu nên làm gì bây giờ?

Khâu Ngôn Chí ôm đầu ngả người lên giường, nhắm mắt lại, ấn huyệt thái dương của mình. 

Đột nhiên cậu chợt nhớ đến một chuyện. 

Vào cái ngày cậu đỡ đèn chùm thay cho Hạ Châu, Đại Hoàng đã từng nói với cậu. 

“Thật ra ngài làm vậy rất nguy hiểm, nhưng may mắn là ngài đã điều chỉnh chỉ số đau đớn xuống 60% chứ nếu ngài vẫn giữ nguyên 100% thì khi gặp kiểu tình huống như thế, hệ thống sẽ tự động phán đoán đây là một tai nạn ngoài ý muốn và buộc ngài phải rời khỏi trò chơi ngay lập tức.”

Tai nạn ngoài ý muốn? Buộc phải rời khỏi trò chơi?

Khâu Ngôn Chí bước xuống giường, đi đến bên cửa sổ.

Hiện tại không có cách nào điều chỉnh chỉ số đau đớn được, nhưng bây giờ lại đúng lúc là 100%. 

Từ trên lầu nhảy xuống, có lẽ cũng được xem như là sự cố ngoài ý muốn nhỉ?

Nhưng đến khi ngón tay cậu chạm vào tấm rèm, cậu lại do dự. 

Tất cả những thứ này đều là suy đoán của cậu, lỡ như sai thì sẽ như thế nào?

Lỡ như… Sau khi cậu nhảy xuống ch3t luôn thì sao?

Hiện giờ cậu không thể rời khỏi game, thậm chí còn có khả năng phải sống tạm ở trong game. 

Nếu cậu nhảy xuống bị thương, bị tàn tật hoặc bị ch3t, thì sẽ không còn gì cả. 

Huống hồ.

Trong đầu Khâu Ngôn Chí bỗng dưng hiện lên gương mặt của vài người.

Ba cậu, Khâu Hi Thành, Phí Tư Hạo…

Cuộc sống tồi tệ ở trong hiện thực ấy… Có đáng để cậu đánh cược mạng sống không?

Khâu Ngôn Chí đã từng suy nghĩ về điều đó vào một đêm khuya tĩnh lặng. 

Sẽ thật tuyệt nếu trò chơi này chính là hiện thực.

Người mẹ từ ái, người cha nghiêm khắc, bạn bè tốt bụng, cuộc sống tươi đẹp này hoàn toàn khác hẳn với cuộc đời của cậu. 

Khâu Ngôn Chí luôn cảm thấy cuộc đời cậu giống hệt như một sợi dây xích khóa chặt cậu lại, xuất thân u ám, ký ức đau thương, những lời nhục mạ gay gắt, từ đầu đến cuối cậu sống chả khác gì một con chuột trong rãnh cống. 

Khâu Hi Thành gọi cậu là Chi Chi.

Lúc cậu mới bước chân vào cái nhà ấy, còn tưởng cuộc sống tăm tối kia cuối cùng cũng chấm dứt, ít nhất trong ngôi nhà giàu có này, còn có một người anh trai rất thích cậu, thích đến mức còn đặt cho cậu một cái biệt danh riêng. 

Mãi đến khi cậu vô tình nghe thấy hắn nói chuyện với bạn bè mới biết được. 

Thì ra, Chi Chi có nghĩa là một con chuột. 

Ngày đó Khâu Hi Thành cười với bạn của hắn, nói một cách ôn tồn: “Cậu không thấy Khâu Ngôn Chí giống như một con chuột chạy đến nhà của tôi sao?”

Bỗng nhiên Khâu Ngôn Chí nhớ lại 10 năm về trước? Có một tin đồn nói rằng có một hành tinh trôi lệch khỏi quỹ đạo, 10 năm sau sẽ va chạm với địa cầu, thế giới sẽ bị hủy diệt.

Trong mùa hè nóng bức ấy, cậu và Tiểu Rác Rưởi cùng nằm trên nóc nhà của khu ổ chuột. 

Tiểu Rác Rưởi hỏi cậu: “Nếu 10 năm sau là ngày tàn của thế giới, thì cậu có nguyện vọng gì trong 10 năm sắp tới không?”

Cậu nhìn màn đêm rực rỡ và ánh trăng sáng trên bầu trời, nói. 

“Nguyện vọng của tôi chính là, cái ngày ấy hãy đến nhanh hơn một chút nữa.”

*

Ở bên kia.

Hôm nay Khổng Tú Khiết cảm thấy Khâu Ngôn Chí rất kỳ lạ, hình như Khâu Ngôn Chí chưa từng rời bước ra khỏi phòng cả một ngày rồi.

Bởi vì Khâu Ngôn Chí có nói thời gian ăn cơm của mình không ổn định, cho nên mỗi lần Khổng Tú Khiết làm cơm xong đều sẽ dọn ra bàn rồi mới rời đi.

Giữa trưa hôm qua bà đến làm cơm, rồi tầm buổi chiều quay lại thì phát hiện cơm vẫn còn nguyên xi.  

Bà cứ tưởng Khâu Ngôn Chí không thích ăn, nên mang chúng đi xử lý, rồi lại làm bữa cơm khác cho cậu. 

Kết quả đến sáng trở lại, phát hiện cơm tối cũng không thấy động qua. 

Chẳng lẽ cậu Khâu không có ở nhà?

Khổng Tú Khiết gọi một tiếng cậu Khâu ơi, lại không nghe thấy bất kỳ hồi đáp nào.

Khổng Tú Khiết đẩy cửa phòng ngủ của cậu ra, phát hiện cậu vẫn còn đang nằm ngủ trong chiếc hộp sắt kia. 

Khổng Tú Khiết thấy sắc mặt Khâu Ngôn Chí tái nhợt, trong lòng bà cảm thấy không ổn, gõ một cái lên tấm kính pha lê của hộp sắt.

Nhưng Khâu Ngôn Chí vẫn nằm im như cũ, không có bất kỳ phản ứng gì.

Mặt kính pha lê ôm trọn hộp sắt kín mít, Khổng Tú Khiết phát hiện dù bà có làm thế nào thì cũng không cạy nó ra được, bỗng nhiên bà thấy bên cạnh hộp sắt có một cái nút màu xanh lam, bà thử bấm vào đó thì thấy ánh đèn trên hộp sắt chớp chớp mấy cái rồi nắp kính từ từ mở ra. 

Khổng Tú Khiết lay người Khâu Ngôn Chí, nhưng Khâu Ngôn Chí vẫn bất động như cũ. 

Cũng may là sức lực của Khổng Tú Khiết lớn, vội vàng kéo cậu từ trong khoang trò chơi ra, thả cậu lên giường, vừa dùng sức lay cậu vừa gọi, nhưng Khâu Ngôn Chí vẫn không tỉnh. 

Cuối cùng Khổng Tú Khiết cũng ý thức được cậu bị ngất. 

Vội vã gọi cho 120.

Vào lúc mà Khổng Tú Khiết đang nôn nóng chờ đợi, bên ngoài bỗng dưng truyền đến tiếng gõ cửa.

Người gõ cửa là chàng trai sống ở đối diện, Khổng Tú Khiết biết người này, bởi vì cậu Khâu đã từng nói qua với bà đây chính là bạn trai của cậu ấy.

Nhưng cậu Khâu cũng từng nói, người bạn trai này không tốt, cậu ấy không thích hắn. 

Phí Tư Hạo hỏi: “Khâu Ngôn Chí có đang ở nhà không ạ? Hôm nay cháu và em ấy có hẹn với nhau, nhưng cháu ngồi ở nhà hàng đợi hai tiếng rồi mà vẫn không thấy em ấy tới, gọi điện thoại cũng không thấy ai nghe.”

Khổng Tú Khiết do dự một chút nói: “Cậu Khâu bị ngất.”

Phí Tư Hạo sửng sốt một chút, nhấc chân bước vào phòng: “Sao em ấy lại bị ngất vậy?”

Khổng Tú Khiết nhớ Khâu Ngôn Chí đã từng nói, đừng đề cập đến chuyện cậu lúc nào cũng ngủ ở trong hộp sắt với người khác.

Với lại bà cũng thấy ngủ trong hộp sắt và trên giường không khác gì nhau nên mở miệng nói: “… Tôi cũng không rõ, cậu ấy cứ nằm trên giường suốt không chịu tỉnh nên tôi cảm thấy có vấn đề, vì vậy tôi liền vào phòng cậu ấy xem thử thì phát hiện cậu ấy đã ngất đi từ hồi nào không hay.”

Phí Tư Hạo bế Khâu Ngôn Chí lên, chuẩn bị đi ra ngoài.

Khổng Tú Khiết nhớ Khâu Ngôn Chí từng nói xấu Phí Tư Hạo, nên không tin tưởng hắn lắm, vội vã ngăn hắn lại nói: “Tôi đã gọi xe cứu thương rồi.”

Phí Tư Hạo nhíu mày: “Xe cứu thương còn chưa tới, cháu lái xe đưa em ấy đi bệnh viện cho nhanh hơn.”

Đúng lúc này, nhân viên y tế nâng cáng chạy đến: “Là hai người gọi 120 đúng không? Tình trạng của bệnh nhân thế nào rồi? Nguyên nhân hôn mê là vì gì? Mau đưa bệnh nhân lên đây trước đi…”

Lúc này Phí Tư Hạo mới đặt Khâu Ngôn Chí lên cáng. 

Trước khi đi bệnh viện Khổng Tú Khiết suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn cầm theo điện thoại mà Khâu Ngôn Chí để ở ngay cạnh giường, ngồi trong xe cứu thương dùng vân tay của Khâu Ngôn Chí để mở khoá, sau đó gọi cho ba Khâu Ngôn Chí.

Bà nhớ có một ngày khi bà đang dọn dẹp nhà cửa, Khâu Ngôn Chí vừa ăn cơm vừa nói, ở trong nhà ba cậu là người duy nhất đối xử tốt với cậu. 

Không đúng, nguyên văn lời cậu Khâu là: Trong nhà cháu, chỉ có ba cháu là vẫn được, ít nhất ông ấy còn coi cháu là con.

Vào lúc mà Khâu Hi Thành chạy đến bệnh viện thì đã thấy ba hắn đến trước rồi. 

Khâu Ngôn Chí nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái mét, mang theo ống thở oxy và được truyền dinh dưỡng.

Bác sĩ và ba hắn đang nói chuyện, Khâu Hi Thành đứng cạnh đó nghe được hai câu.

Rõ ràng nhìn bên ngoài Khâu Ngôn Chí chẳng có vấn đề gì hết, nhưng chẳng biết lý do tại sao hệ thần kinh của cậu lại bị tổn thương. 

Biểu hiện bên ngoài của tổn thương thần kinh chính là chức năng vỏ đại não của Khâu Ngôn Chí bị hư tổn, khiến cậu mất đi ý thức chủ quan.

Nói ngắn gọn.

Khâu Ngôn Chí biến thành người thực vật.

Với tình trạng hiện tại này của cậu, nếu cứ kéo dài mãi thì càng khó bình phục lại. 

Khâu Hoằng Thịnh cau mày lại trao đổi với bác sĩ thêm một lát, nửa chừng có điện thoại gọi đến, hình như là chuyện trong công ty, sau đó ông quay đầu phân phó với thư ký vài câu rồi rời đi. 

Thư ký thanh toán viện phí xong rồi dò hỏi lại mới biết Khổng Tú Khiết đang đứng bên cạnh là người giúp việc của Khâu Ngôn Chí, sau đó lại thương lượng với bà thêm chốc lát, Khổng Tú Khiết liền trở thành người chăm sóc Khâu Ngôn Chí, làm xong tất cả những chuyện này, thư ký cũng rời khỏi bệnh viện.

Lúc Khâu Hi Thành chuẩn bị rời đi có nhìn thoáng vào phòng bệnh một cái. 

Trong phòng bệnh đơn trống trải, trừ Khâu Ngôn Chí đang nằm trên giường bệnh thì chỉ còn lại Khổng Tú Khiết đang chăm sóc cho cậu.

Ánh chiều tà từ bên ngoài cửa sổ hắt vào, khiến cho toàn bộ căn phòng đều trở nên hiu quanh đượm buồn. 

Khâu Hi Thành nhìn khung cảnh này, bỗng nhiên cảm thấy kế hoạch đối phó Khâu Ngôn Chí trước đó của mình thật sự không cần thiết.

Dù sao cũng chỉ là một con chuột. 

Bình thường ba đối xử tốt với cậu ta cũng là vì mối quan hệ huyết thống kia mà thôi. 

Có chỗ nào đáng để hắn phải mất công giải quyết chứ. 

*

Trong suốt 24 tiếng, Khâu Ngôn Chí đều vì chuyện game sập mà phiền não vô cùng, cậu không ăn không uống cái gì cả, bởi vậy hiện tại đã đói meo đến mức tay chân đều bủn rủn. 

Cho nên cậu tính ra ngoài tìm chút gì đó để ăn.

Cậu dự định sẽ sống trong game như thế này cho đến khi nào cậu thoát ra hoặc ch3t đi. 

Kể từ đây về sau, cậu không chỉ sinh tồn ở nơi này với tư cách là một người chơi.

Mà là một người bình thường, muốn sinh sống.

Cậu nắm then chốt cửa, bỗng nhiên trong lòng dâng lên một loại cảm giác cảnh còn người mất, trong giây lát cậu còn cho là mình sắp trở thành một triết học gia.  

Trước giờ Khâu Ngôn Chí vẫn luôn là một người dễ sống, cậu có thể thích nghi với bất cứ hoàn cảnh sinh hoạt nào.

Mười năm trước cậu dọn từ khu ổ chuột đến biệt thự cao cấp.

Mười năm sau cậu lại chuyển cuộc sống từ hiện thực vào trong game.

Thật ra cũng không có khác biệt gì cả. 

Có điều từ hôm nay trở đi cậu sẽ không còn là Khâu Ngôn Chí của trước kia nữa. 

Cậu sẽ trở thành Nữu Hỗ Lộc · người chiến thắng cuộc sống · Khâu Ngôn Chí[2].

[2] Nữu Hỗ Lộc thị là một dòng họ hoàng tộc có tiếng với xuất phát điểm từ nhà Kim. Gia tộc này rất có quyền. Trước có câu ai mà đầu thai vào dòng họ này là phúc tu từ kiếp trước ấy. 

Cậu sút Hạ Châu đi, kết hôn với một anh chàng nhà giàu đập troai khác, bước l3n đỉnh cao của nhân sinh.

Khâu Ngôn Chí tràn đầy tự tin, vô cùng hứng khởi mong chờ, bước đi cũng mang theo gió mà mở cửa phòng ra, chuẩn bị nghênh đón cuộc sống mới. 

Sau đó tươi cười rạng rỡ trên mặt cậu chợt cứng ngắc.

… Lịt pẹ. 

Cậu chửi thề một câu. 

“Có lẽ mình mù rồi.” Khâu Ngôn Chí ngơ ngác mà nghĩ.

Bởi vì cậu thấy trước mắt mình là một khoảng hư vô trắng xoá, trống rỗng và vô tận.

Khâu Ngôn Chí ngập ngừng bước ra ngoài, nhưng lại không sờ thấy lan hay vách tường đâu cả. 

Như thể đi vào một không gian hư ảo mờ mịt vậy. 

Khâu Ngôn Chí cảm thấy có chút sợ hãi, cậu xoay người, muốn trở về phòng một lần nữa. 

Nhưng khoảnh khắc khi cậu quay đầu lại. 

Cậu trông thấy căn nhà của mình dần biến thành những hạt cát nhỏ, sau đó bay vút lên trời rồi biến mất không còn thấy dấu vết. 

Trong giây phút này Khâu Ngôn Chí cảm thấy sống lưng mình lạnh toát và cái lạnh ấy gần như muốn bao phủ lấy cả cơ thể cậu. 

Toàn bộ thế giới, đều không tồn tại.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment