Hôm Nay Tướng Quân Muốn Tạo Phản

Chương 5

Bỗng nhiên, một người hầu trẻ tuổi của phủ Tướng quân gấp gáp vọt vào: “Tướng quân, phu nhân, không ổn rồi!”

Chuyện là thế này.

Đứa con hay trèo tường leo cây kia của Đại tướng quân và Quý công tử, trốn vào tẩm cung Hoàng Thượng trộm một quả trứng chim.

Tiểu Hoàng đế yêu quý quả trứng chim kia từ rất lâu, lập tức phát giận muốn nhốt nhóc con này vào đại lao.

Nhóc con cũng không phải dân ăn chay, đứng lên vật lộn với tiểu Hoàng đế một hồi, hai bên xé loạn quần áo và cào lên mặt mũi của đối phương.

Tiểu Hoàng đế bình tĩnh lại không tiếp tục so đo chuyện này, còn đưa quả trứng chim kia cho nhóc con luôn.

Nhóc con lại không vui, hầm hừ mà rời nhà trốn đi, một hai phải tới vùng thiên tai tìm cha mẹ phân xử.

Người của phủ Tướng quân không dám chọc tiểu tổ tông nổi giận, đành phải mù mờ mịt mùng mà cùng đi vào vùng thiên tai chung. Khuyên can mãi mới khuyên được tiểu thiếu gia ở lại khách điếm trong thành, bọn họ đi tới khu dịch bệnh tìm cứu binh.

Đại tướng quân và Quý công tử đối diện không nói gì.

Hồi lâu lúc sau, Đại tướng quân nói: “Rất có phong phạm của ngươi khi còn nhỏ.”

Năm nay nhóc con bảy tuổi, đúng là tuổi đẹp của chó con mà.

Đại tướng quân và Quý công tử vội vàng vào thành, rồi lại nghe nói con trai mình chạy ra khỏi khách điếm, không biết tung tích.

Đại tướng quân tức giận đến mặt cũng tái mét rồi: “Thằng nhóc chết tiệt này!”

Một đám người lật tung từng tất đất của thành Duyên Châu hết lên trời, rốt cuộc lật ra được tiểu thiếu gia, còn thuận tiện mang về một thiếu niên mười một hai tuổi.

Thiếu niên giống cọng cải thìa xanh miết, nghiêm trang mà ưỡn ngực ngẩng đầu không kiêu ngạo không siểm nịnh, bên hông treo một thanh kiếm thiết thô lậu.

Đại tướng quân xách cổ con trai lên, âm u mà nói: “Chạy tới làm gì?”

Nhóc con hét lớn một tiếng: “Con không cần ở kinh thành, con muốn học võ, con muốn lưu lạc giang hồ!”

Quý công tử bất đắc dĩ mà nhìn nó: “Con mới bảy tuổi.”

Nhóc con chỉ vào thiếu niên nói: “Đó là sư phụ của con, con muốn đi theo sư phụ lưu lạc giang hồ!”

Đại tướng quân tức giận đến đau răng, ném con trai vào khách điếm phái thêm người trông giữ nghiêm ngặt, tỉ mỉ tra xét chi tiết của thiếu niên.

Hiển nhiên đúng là một đệ tử chính thức của danh môn chính phái.

Quý công tử nghe tiếng khóc rống non nớt của con trai, thấp giọng nói: “Bằng không, để cho nó lưu lạc giang hồ đi. Ở kinh thành mấy năm nay, nó vẫn luôn rầu rĩ không vui.”

Đại tướng quân mẫn cảm nhận thấy được cảm xúc của y chùn xuống, thật cẩn thận hỏi: “Ngươi…… Ngươi có phải cũng…… cũng không thích kinh thành hay không?”

Quý công tử tránh né mà cúi đầu, miệng lắp bắp: “Ta…… Ta không quá thích……”

Danh môn quyền quý trong kinh thành đều quen biết y từ thời niên thiếu, nhưng hiện tại trên danh nghĩa y đã là người chết. Vì thế kinh thành to như vậy, y cũng chỉ dám trộm đi dạo một lúc ở đầu đường trong đêm khuya, tránh ở trong bóng tối nếm thử hương vị thịt nướng lửa tại nhà.

Tồn tại như vậy, làm sao có thể vui vẻ chứ?

Đại tướng quân nắm tay y, giống như lúc còn niên thiếu vậy không biết làm sao mà chỉ đứng ở phía sau y.

Trầm mặc dần dần lan tỏa.

Đôi mắt Quý công tử hàm chứa nước mắt, dỗi dỗi mà nhỏ giọng nói: “Nhưng cũng không phải không thích lắm.”

Đại tướng quân nói: “Chờ thêm hai năm, qua hai năm ta liền trả quyền lực còn lại cho Hoàng Thượng. Trong mấy năm này, ta sẽ tìm một nơi non xanh nước biếc không ai nhận ra chúng ta, tạo ra một thân phận hoàn mỹ mới cho một nhà chúng ta. Về sau chúng ta liền ở nơi đó, uống trà nghe hát sinh đứa thứ hai, được không?”

Cũng một ngày này, dưới cảnh tức phụ nhi miễn cưỡng cười vui trong nước mắt, Đại tướng quân khẽ cắn môi đáp ứng yêu cầu vô cớ của đứa con trai chuyên gây rối.

“Con muốn lưu lạc giang hồ?”

Nhóc con chột dạ hơn phân nửa, vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng mà nói: “Con nhất định phải đi.”

Đại tướng quân nói: “Ta cho con đi, sau mười năm, học ra ngô ra khoai rồi mới được trở về gặp ta.”

Nhóc con mừng rỡ đến đôi mắt cũng nở hoa rồi, hoan hô nhào tới ôm ấp sư phụ.

Cứ như vậy, trên giang hồ xuất hiện một khung cảnh kỳ dị.

Một thiếu niên lạnh lùng mười một hai tuổi và một nhóc con bảy tám tuổi đi ở phía trước, đằng sau là mấy chục cao thủ đệ nhất âm thầm lén lút đi theo cảnh giác quan sát bốn phía.

Lời ước hẹn mười năm đầy kiên định với Đại tướng quân đã buông xuống, nhưng ngày hôm sau, Quý công tử liền nhớ nhi tử đến nỗi bắt đầu liên tục thất thần lầm bầm lầu bầu.

“Ngươi nói coi từ nhỏ nó đã được ăn ngon mặc đẹp, có ăn được cơm canh đạm bạc của mấy quán trên đường không đây?”

“Con trai của nhà chúng ta lại không thông minh, có thể bị người ta khi dễ hay không a?”

“Không đúng, nó chính là một tiểu Ma Vương quậy phá phách lối, không đi khi dễ người khác thì đã tốt lắm rồi.”

“Chính là…… Nếu nó gây ra họa, ai sẽ chùi đít cho nó chứ……”

Đại tướng quân cũng nhớ con trai, nhưng hắn không nói. Hắn ở một bên châm củi sắc thuốc giúp Quý công tử một bên lãnh đạm mà nói: “Nếu như ngươi lo lắng cho thằng nhãi ranh kia, chúng ta liền dọn lều ở nơi này đi Nghiệp Châu tìm nó.”

Biểu tình của Quý công tử dịu xuống mà thở dài: “Thôi, bên người nó còn có thị vệ của ngươi nhìn, nhưng ta đi sớm một ngày, khu dịch bệnh liền chết nhiều hơn mười mạng người.”

Đại tướng quân: “…………”

Hắn đang nghĩ nên làm như thế nào, mới có thể khiến tức phụ chủ động nói ra muốn gặp con trai chứ?

Quý công tử ngây người ở khu dịch bệnh ước chừng một tháng, tình hình bệnh dịch mới dần dần ổn định xuống.

Y nhẹ nhàng thở ra, sau đó ở lì trong dược đường phối ba ngày thuốc, phân mấy ngàn gói dược thảo cho dân tị nạn bị bệnh.

Đại tướng quân theo ở phía sau, yên lặng móc ra hai tấm ngân phiếu đặt ở trên bàn chưởng quầy.

Chưởng quầy vui đến nở hoa, trước khi đi tặng một bao thần dược tổ truyền cỡ lớn cho hai vị thần tài.

Đại tướng quân nghi hoặc mà nhìn hai chữ “Thần dược” trên gói thuốc: “Rốt cuộc là thuốc gì?”

Chưởng quầy cho hắn một ánh mắt ái muội “Ngươi hiểu mà”, vui lên vui xuống mà đưa thần tài lên xe.

Gió thổi qua màn tua trên xe ngựa, sườn mặt tinh xảo tuấn mỹ của Quý công tử ở trong gió đẹp đến mức tựa như ảo mộng.

Trong lòng Đại tướng quân vừa động, lại cầm thêm hai tấm ngân phiếu cho chưởng quầy: “Chiếu theo phương thuốc tiếp tục phối ba ngàn thêm phần, phân phát cho dân bị nạn ở khu dịch bệnh, có bệnh chữa bệnh, không bệnh phòng bệnh.”

Chưởng quầy lấy ngân phiếu cười đến thấy răng không thấy mắt: “Nhất định nhất định.”

Đại tướng quân và Quý công tử leo lên xe ngựa rời khỏi Duyên Châu, trên đường trở lại kinh thành tính toán thuận tiện đi Nghiệp Châu thăm nhóc con phá phách của bọn họ.

Trong khoảng thời gian này Quý công tử mệt đến đáng sợ, thân lung lay trên xe ngựa ghé vào trong lòng ngực Đại tướng quân ngủ ngon lành.

Y còn không biết, vị chưởng quầy lấy tiền kia cầm mấy xấp ngân phiếu lớn nghĩ tới nghĩ lui vẫn luôn cảm thấy phỏng tay, dứt khoát liên hợp với dân chúng ở khu dịch bệnh dựng một tòa miếu thần trên ngọn núi nằm phía sau túp lều hành nghề y của y, còn nặn một tượng thần bằng vàng.

Vì đã tìm được đường sống trong chỗ chết, đám dân bị nạn ở khu dịch bệnh ngày đêm thắp hương quỳ lạy tại đây, hương khói cực kì phồn thịnh.

Quý công tử tỉnh ngủ nằm trong lòng ngực của Đại tướng quân đánh cái hắt xì, ủy khuất mà xoa xoa cái mũi: “Ai đang mắng ta?”

Đại tướng quân nghiêm trang mà nói: “Là có người nghĩ tới ngươi.”

Quý công tử nhập nhèm thức dậy, mềm như bông mà ngáp: “Ai nghĩ tới ta a.”

Đại tướng quân nói: “Ta.”

Đại tướng quân nói thoái ẩn, chính là thật sự muốn thoái ẩn.

Hắn chọn một trấn nhỏ ở Giang Nam, mướn mấy gia nô mới ở nơi đó dọn dẹp một tòa nhà nhỏ bên hồ.

Đám gia nô chưa từng gặp chủ nhân, chỉ nghe nói là phú thương bán đồ da ở cửa khẩu biên giới phía Bắc. Mấy năm nay bị gió to tuyết lớn thổi ra bệnh thấp khớp kinh niên, liền nghĩ tới Giang Nam ở mấy năm trải qua ngày tháng dễ chịu.

Nhà bọn họ có một tiểu thiếu gia, là một đứa nhỏ, có đôi khi sẽ mang bằng hữu lại đây ở vài ngày, đi tới sân sau hái hoa quả tươi ăn.

Đại tướng quân thường thường mua chút tranh chữ và vật trang trí ở kinh thành, lặng yên không một tiếng động thuê mấy tiêu cục chuyển đến trong viện, kể cả thân tín trong tay hắn cũng không biết, hắn có một tổ ấm như vậy.

Hôm nay, Đại tướng quân lại tự mình trông coi một xe vàng thỏi đi tới một tiêu cục nhỏ ở ngoài kinh thành, lại bị mưa to xối xuống chặn ở nơi này.

Người trong tiêu cục khuyên hắn ở lại chỗ này ngủ một đêm, hắn càng không nghe, một hai phải cưỡi ngựa chạy về kinh thành.

Trời tối đường trơn, ngựa thuần thục cũng ngã chân trong bùn đất lầy lội. Một người một con ngựa lăn vào mương núi, ở trong mưa to tầm tã không lời gì để nói.

Nhưng như vậy còn chưa có xong, bỗng nhiên gió lạnh thổi phù phù trên đỉnh đầu, trong nháy mắt bóng người di chuyển tầng tầng mũi tên trút xuống như mưa.

Sắc mặt Đại tướng quân biến đổi.

Xong rồi, đêm nay về nhà trễ phải bị tức phụ nhi dùng nắm đấm yêu yêu ịn vào ngực!

Ở phủ Tướng quân, Quý công tử chờ đến giờ Tuất cũng không thấy Đại tướng quân trở về, trong lòng y sốt ruột, khoác áo tơi liền muốn ra cửa tìm.

Hạ nhân trong phủ vội vàng không ngừng ngăn y lại: “Phu nhân, lúc tướng quân ra cửa cũng không nói đi đâu. Trời đang mưa to ngài tính đi tới chỗ nào tìm? Lại nói, ngài còn đang mang thai đó.”

Quý công tử sầu khổ trong lòng, nhưng Quý công tử không nói.

Y biết Đại tướng quân đi đâu, nhưng y không thể nói.

Lúc này Quý công tử bỗng nhiên bắt đầu hối hận khi còn nhỏ không cùng đi học võ với Đại tướng quân, nếu không đã có thể một bước vượt nóc băng tường không cần phải đi ra ngoài.

Y đang gấp đến độ xoay vòng vòng. Bỗng nhiên cổng lớn sáng lên hai hàng đèn lồng, bốn thị vệ nâng một cỗ kiệu Hoàng đế dành riêng cho minh hoàng đi vào, đi đầu có thái giám gân cổ lên rống the thé ở trong mưa to: “Hoàng Thượng giá lâm ——”

Quý công tử đành phải từ bỏ ý tưởng ra cửa tìm người, tiến lên nghênh giá.

Một quỳ này của y còn chưa chấm đất, tiểu Hoàng đế đã tha thiết tiến lên đỡ lấy y: “Không cần đa lễ, thân thể ngươi quan trọng.”

Bên ngoài mưa to tầm tã, quần áo tóc tai của tiểu Hoàng đế đều dính hơi ẩm.

Hắn đã mười bốn tuổi, thân hình cũng đã phát triển thật cao lớn, giữa hai chân mày nảy nở chút anh tuấn và nhuệ khí.

Hai người ngồi đối diện nhau ở noãn các, hạ nhân bưng trà nóng và điểm tâm.

Tiểu Hoàng đế nói: “Thiều Khanh, trẫm muốn ăn kẹo sơn tra.”

Từ nhỏ tiểu Hoàng đế đã gọi thẳng tên của Quý công tử, vốn dĩ Quý công tử đã sớm nghe thành quen.

Nhưng cố tình hôm nay lòng y nóng như lửa đốt, nghe được cái gì cũng cảm thấy kinh hoàng trong lòng.

Hạ nhân lanh trí mà bưng một đĩa nhỏ lại đây: “Bệ hạ.”

Tiểu Hoàng đế cầm lấy một viên kẹo sơn tra, thở dài: “Khi trẫm còn nhỏ, Thiều Khanh và tướng quân đều thích dùng loại kẹo này dỗ trẫm vui vẻ, trong lòng trẫm liền nghĩ, đây nhất định là hương vị ngọt nhất trên đời này.”

Lòng Quý công tử loạn như tơ vò, không chút để ý mà thuận miệng đáp lời.

Tiểu Hoàng đế cười khổ: “Trẫm ở trong cung một mình ngốc đến phiền muộn mới mạo hiểm mưa to tới đây, hiện giờ cả Thiều Khanh cũng không muốn để ý tới trẫm sao?”

Quý công tử nói: “Bệ hạ trưởng thành, thảo dân không biết nên tiếp tục nói chuyện với  bệ hạ như thế nào.”

Tiểu hoàng đế vo viên kẹo sơn tra kia, qua hồi lâu cũng không có ăn.

Trong mưa to bỗng nhiên vang lên tiếng kinh hô của bọn hạ nhân, mùi máu tươi xông vào mũi.

Quý công tử kinh hoảng thất thố mà lao ra khóc lóc kêu lên: “Trương Đại Cẩu!”

Cả người Đại tướng quân toàn là máu, ướt đẫm đè ở trên người y, gương mặt tái nhợt cười khổ: “Tức phụ nhi, ta về trễ.” Nói xong liền ngất đi.

Trong phủ Tướng quân gà bay chó sủa, vội vội vàng vàng thu xếp đưa Đại tướng quân về phòng. Có người đun nước ấm có người tìm hòm thuốc, còn có người run sợ trong lòng mà đỡ Quý công tử: “Phu nhân, phu nhân cẩn thận, để ý đứa nhỏ.”

Đèn trong noãn các chiếu sáng chói lọi, tiểu Hoàng đế cười nhạo một tiếng thả lại viên kẹo sơn tra kia vào cái đĩa: “Thôi.”

Kẹo sơn tra, cũng đã sớm không còn mùi vị kia.

Lần này Đại tướng quân bị thương đặc biệt thảm. Toàn thân cắm mười mấy mũi tên, gương mặt anh tuấn kia cũng bị thương, máu chảy đầm đìa da thịt cuộn tròn nhìn thấy liền đau xót.

Quý công tử khóc đỏ cả hốc mắt, vừa rớt nước mắt vừa xử lý miệng vết thương cho Đại tướng quân.

Đại tướng quân suy yếu mà giơ tay che lại đôi mắt y: “Đừng nhìn, gọi ngự y tới.”

“Ngự cái đầu ngươi!” Quý công tử hầm hừ lau nước mắt mà nói, “Ngươi bị người hành thích ở kinh thành, còn dám tìm ngự y tới xem! Trương Đại Cẩu ngươi cái con rùa lớn!”

Đại tướng quân suy yếu mà ủy khuất hức hức: “Tức phụ nhi, có thể đừng kêu Trương Đại Cẩu hay không, kêu tướng công, ngoan.”

Quý công tử nhẹ nhàng khâu lại miệng vết thương cho hắn, miệng lại hung tợn mà nói: “Ta cứ gọi ngươi Trương Đại Cẩu đó, Trương Đại Cẩu ngươi là cái con rùa lớn!”

Đại tướng quân nhe răng nhếch miệng mà cười khổ: “Tức phụ nhi, mới còn chưa tới mức như nước sôi lửa bỏng đâu. Ngoan a, đừng nhìn, kêu ngự y tới.”

Trên bụng hắn bị người ta cắt ra cái miệng to, ruột cũng lộ ra hết. Từ nhỏ tức phụ nhi là một tiểu thiếu gia nũng nịu, làm sao có thể để y nhìn thấy hình ảnh khiếp người như vậy được?

Ngự y xách theo cái rương đứng ở cửa không biết làm sao. Quý công tử thô bạo đuổi mọi người đi ra ngoài, nhất định phải tự mình xử lý miệng vết thương cho Đại tướng quân.

Quần áo được cởi ra, Đại tướng quân cười khổ nhìn tức phụ nhi.

Sắc mặt Quý công tử trắng bệch, nước mắt rơi xuống lạch bạch lạch bạch: “Ngươi…… Ngươi đã như vậy…… Như thế nào không còn nói sớm chút cho ta……”

Đại tướng quân đưa bàn tay chảy máu đầm đìa sờ sờ mặt y: “Ta sợ ngươi sợ hãi.”

Tức phụ nhi là một người mong manh, chọc chút liền khóc chạm vào liền ngốc. Hắn ôm ở trong tay sợ ngã, ngậm ở trong miệng sợ tan, mười mấy năm qua thật cẩn thận cưng chiều che chở, kể cả chuyện giết gà chặt cá như này cũng không cho xem.

Tuy rằng Quý công tử đang khóc đến thở hổn hển, xuống tay lại rất ổn. Ổn định vững chắc mà đặt lại ruột của Đại tướng quân vào đúng chỗ, nhanh chóng xâu kim đi khâu lại miệng to trên bụng. Y vừa may vừa khóc lóc nói: “Về sau ngươi…… Ô ô…… Không được…… Không được một mình đi ra ngoài…… Hức…… Không được……”

Đại tướng quân nhe răng nhếch miệng mà nói: “Được được được, ta không đi, nơi nào ta cũng không đi…… Tê…… Chúng ta liền ẩn cư đi.”

Quý công tử may xong miệng vết thương, đã khóc đến mức đôi mắt sưng lên, nghẹn ngào nấc cục: “Ngươi nói chuyện…… Hức…… phải tính toán……”

Đại tướng quân thở dài: “Chờ ta có thể đứng lên, chúng ta liền đi.”

Quý công tử cầm khăn lông ướt chà lau vết máu trên mặt hắn, khóc lóc nói: “Ừm.”

Đại tướng quân ghé vào bên tai y nhỏ giọng nói: “Tức phụ nhi, ta đã trồng thật nhiều hoa đào ở trong sân của chúng ta.”

Quý công tử chớp chớp mắt.

Đại tướng quân hắc hắc cười, nói: “Về sau liền trừ hỏa cho vi phu ở rừng hoa đào, được không?”

Quý công tử không dám ẩu đả một tên trọng thương, đành phải đỏ mặt nhỏ giọng mắng một câu: “Con rùa lớn!”
Bình Luận (0)
Comment