Nhìn Hạo Hiên cười hì hì và cơm rau đạm bạc không chút kén chọn, Trác Thụy đột nhiên thấy xót xa trong lòng.
Dù sao hắn từ nhỏ đã thiếu tình thương nên mới bám y như vậy.
Bản thân y cũng hiểu được sự cô độc khi chỉ còn trên thế gian một mình.
Tuy rằng Trác Thụy may mắn hơn vì còn có sư phụ cùng các sư huynh đệ cùng cảnh ngộ đùm bọc từ nhỏ.
Sẽ không phải lo những đấu đá hại người mà Hạo Hiên phải trải qua.
Cũng nhớ đến quẻ bói năm xưa của sư phụ khiến y mãi canh cánh trong lòng.
Lần này gặp lại y đã quyết định bản thân sẽ ở cạnh âm thầm bảo vệ tiểu đệ đệ.
Nghĩ vậy Trác Thụy liền đột ngột buông đũa đứng dậy, một mạch đi vào trong buồng ngủ.
Y cẩn thận mở lu gạo ở góc buồng thọc tay vào trong sâu, thì ra ở dưới đáy thùng gạo giấu toàn là vàng thỏi.
Tất cả chỗ vàng đều do y bán dược liệu quý vất vả tìm trên núi cao rừng sâu mà có.
Đừng nghĩ Trác Thụy từ nhỏ ở ngoài đảo xa thì không cần biết đến tiền bạc.
Hạnh Hoa Đảo có thể tồn tại đến bây giờ còn nuôi dưỡng nhiều trẻ mồ côi như vậy tất nhiên là cần rất nhiều tiền để duy trì.
Bọn họ đâu phải thần tiên chỉ cần hít gió biển uống nước mặn mà sống qua.
Bởi vậy các đệ tử Dược Cốc lớn lên không ai là không biết kiếm tiền, thậm chí còn yêu tiền như mạng.
Tự nhủ trong lòng làm người không thể quá keo kiệt.
Trác Thụy lấy ra một thoi vàng cất vào ngực áo rồi bước ra ngoài.
Trước đôi mắt tròn xoe của cún con, vươn tay vỗ đầu nhỏ.
- Bỏ bát xuống, ca ca dẫn đệ đi Túy Hương Lâu ăn đồ ngon.
- Ca ca, hôm nay có dịp gì thế...?
Hạo Hiên có chút ngạc nhiên níu tay Trác Thụy.
Giọng nói không giấu nổi bất an lo lắng.
Đồ ăn ở Túy Hương Lâu nổi tiếng đắt đỏ nhất kinh thành, với Hạo Hiên thì không thành vấn đề nhưng ca ca nghèo như vậy tự dưng sao lại đãi hắn ăn sang, nghĩ cũng không ra lý do vì sao Trác Thụy thường ngày tiết kiệm hôm nay lại phóng khoáng như thế.
- Hay là...!Ca ca sắp rời đi...?
- Đi đâu chứ? Dẫn đệ đi ăn đồ ngon cũng cần phải có dịp sao?
Trác Thụy nheo mắt búng lên trán cún con rồi kéo hắn dậy.
Dáng vẻ gia đây có tiền kéo người đi mặc kệ bữa cơm lỡ dở trên bàn còn chưa kịp dọn.
Hạo Hiên là người luyện võ lại còn là quân nhân.
Trác Thụy từ chỗ quản gia biết được bình thường hắn rất thích ăn thịt.
Sức ăn của thanh niên cũng nhiều lại chịu ở chỗ mình ăn rau quả qua ngày.
Đứa nhỏ năm nào tuy đã hai mươi tuổi.
Ở trước mặt ngươi lại vẫn ngoan ngoãn bám dính như vậy, ai có thể không thương.
- Thật sự không có chuyện gì sao? Hôm nay ca ca lạ lắm…
- Lạ thế nào? Ý đệ là bình thường ta rất keo kiệt phải không?
- Không phải vậy...!Ý đệ không phải như thế...!A...!Trời ơi.
Ý đệ là đệ không có ý nói ca ca keo kiệt…
Nhìn cậu thanh niên đỏ mặt tía tai vội vã giải thích sợ chọc giận mình làm Trác Thụy bật cười thành tiếng.
Y vươn tay vỗ vỗ lên vai Hạo Hiên, nói một câu tha cho hắn.
- Đùa đấy, hôm nay ca ca khen thưởng cho đệ vì giúp cửa tiệm của ta bán được rất nhiều đậu phụ.
- Ra là như vậy sao...?
Hạo Hiên gãi gãi đầu nửa tin nửa ngờ.
Thật ra Trác Thụy cũng không nói quá.
Đức Vương đến ăn nhờ ở đậu tại tiệm của hắn, phàm là quý nhân trong kinh thành đều biết ý đến mua đậu phụ để xây dựng quan hệ.
Còn có những người dân chưa từng thấy mặt mũi Đức Vương ngang dọc như thế nào thì đến bởi vì chàng trai này dẻo miệng lại anh tuấn.
Lôi kéo được rất nhiều cô nương cùng thẩm thẩm tới mua hàng.
Tuy là Trác Thụy cũng rất đẹp nhưng vì đậu phụ bán quá đắt hàng, hại y cả ngày lúi húi trong bếp làm việc không kịp ra ngoài xem.
Việc buôn bán hầu như để Hạo Hiên đứng quầy phụ giúp.
Nói gì thì nói, Hạo Hiên ở bên ngoài rõ ràng rất ưu tú dễ gần, được lòng các cô nương.
Nếu như không phải đệ ấy bị bề trên ghen ghét, sợ bản thân liên lụy đến người bên cạnh, sẽ không sống khổ sở cô độc đến như vậy.
Từ cổ chí kim, quân bắt thần chết thần không thể bất tuân.
Đã mấy lần Trác Thụy định hỏi Hạo Hiên có muốn bỏ trốn cùng y phiêu bạt thiên hạ không.
Lại sợ tổn thương đến lòng tự trọng của đối phương.
Dù sao Hạo Hiên đường đường là chiến thần xông pha trận mạc, nói đệ ấy bỏ trốn cùng mình.
Bỏ lại thể diện của Dương gia, bỏ lại trăm vạn tướng sĩ dưới trướng, há chẳng phải sỉ nhục đệ ấy là kẻ tham sống sợ chết hay sao.
- Ca ca nghĩ gì mà đăm chiêu thế?
Dương Hạo Hiên đang phồng má ngẩng mặt lên khỏi bàn thức ăn nhìn y.
Hai má còn đang nhồi đầy thực phẩm như sóc lớn, hàm ngấu nghiến nhai, miệng cũng căng bóng dầu mỡ.
Bên cạnh còn có Chu Cẩm Dụ lâu nay theo bồi chủ tử cùng mỹ nhân chỉ được ăn cẩu lương trá hình.
Trác Thụy cũng không đành lòng nhìn thiếu niên đứng canh cho bọn họ liền bảo Hạo Hiên cho y cùng ngồi.
Hai chủ tớ vừa vào bàn đã chẳng ngại ngùng càn quét một trận, tay không ngừng gắp, hẳn là hôm nay được ăn bữa thịt no đến thoả mãn.
- Nghĩ chút chuyện thôi, đệ ăn ngon không?
- Ngon lắm, ca ca cũng ăn nhiều một chút!
Hạo Hiên nói rồi liền gắp vào bát của Trác Thụy một cái đùi vịt nướng.
Y cũng không từ chối, tiếp tục cùng đệ ấy ăn cơm.
Đang dùng bữa thì Quan Sơn Quân tìm tới.
Hạo Hiên ra hiệu cho anh ta cứ thông báo như thường ngày, không cần kiêng kỵ Trác Thụy ở cạnh..