Hôm Nay Vương Gia Lại Đi Bán Đậu Phụ

Chương 23


Thành Lâu Lan...
Từ ngày nhận được thủ cấp của Bối Cát Mi Nhĩ tử trận, thương thế của Bối Cát Lặc Nhi vì quá mức bi thống mà tự mình làm vỡ ra.

Bệnh tình trở nặng tiếp tục nằm liệt một chỗ.
Bối Cát Lặc Nhi có rất nhiều con trai, nhưng khiến hắn tự hào nhất trước giờ ngoài Bối Cát Hoan Liệt thì còn có Bối Cát Mi Nhĩ.
Tuy đứa con trai này của hắn không được khôn ngoan như Hoan Liệt nhưng bù lại nó rất dũng mãnh.

Bụng dạ thô lỗ có gì nói nấy, từ nhỏ đến lớn còn rất sùng bái Bối Cát Hoan Liệt.

Bởi vậy Bối Cát Lặc Nhi rất yên tâm về sau các con trai của hắn sẽ không tranh giành chức thủ lĩnh này của Hoan Liệt.
Hắn không sợ Hoan Liệt bị làm sao, hắn chỉ không muốn nhìn bọn chúng tranh giành đổ máu một cách vô ích.
Hiện tại Bối Cát Mi Nhĩ đã chết rồi, tiếp theo Bối Cát Hoan Liệt có mệnh hệ gì nhất định Ô Mông Tộc sẽ loạn không thể kiểm soát nổi.
Nghĩ vậy Bối Cát Lặc Nhi lại nhìn sang Bối Cát A Lộc vẫn đang chầu chực bên giường mình, thở dài.
Bối Cát A Lộc vốn là con đầu lòng của hắn, nhưng bởi nương hắn chỉ là thiếp nên không được làm con trưởng.

Tuy chỉ sinh trước Hoan Liệt mấy ngày, vừa sinh ra nương y đã mất máu quá nhiều mà qua đời.

Mấy ngày sau Bối Cát Lặc Nhi lại mải qua chỗ của nương Hoan Liệt nên cũng quên phắt đứa nhỏ này.

Thật ra lúc đầu Bối Cát Lặc Nhi cũng định mang A Lộc qua bú ké sữa của chính thê.

Chẳng ngờ thằng nhóc Hoan Liệt kia vừa ra đời tính tình đã lớn vô cùng.

Ngoài việc bú rất khoẻ thì còn biết dỗi dằn nếu có đứa trẻ khác động vào hai bầu sữa của hắn.

Vậy nên lo lắng Hoan Liệt không chịu bú, Bối Cát Lặc Nhi đành phải bế A Lộc về sai tì nữ ôm y đi bú sữa dê mẹ.
Có lẽ do thiếu nương chăm bẵm, Bối Cát A Lộc lớn lên yếu ớt lắm bệnh.

Bẵng đi một thời gian, đến tuổi trưởng thành y cũng ít đổ bệnh như lúc nhỏ.

Bối Cát Lặc Nhi từ đó cũng không còn quan tâm đến.

Mỗi năm tỳ thiếp lại sinh cho hắn vài đứa con trai, cho dù có gặp được cảnh A Lộc bị bắt nạt Bối Cát Lặc Nhi cũng nhắm mắt cho qua.

Bởi hắn nghĩ làm vậy sẽ rèn luyện cho y mạnh mẽ hơn không dựa dẫm vào người khác.
Đã là con trai của hắn thì không được phép yếu ớt hèn kém như vậy.
Sở dĩ hắn giao A Lộc cho Hoan Liệt cũng là mong A Lộc có thể theo đó học được chút ít bản lĩnh.

Dù gì y cũng mang họ Bối Cát, không thể suốt ngày sống thui thủi lặng lẽ trong tộc như một bóng ma.
- Ngươi ra ngoài gọi Hoan Liệt đến đây.
Bối Cát Lặc Nhi thanh tỉnh một chút, hắn cất giọng khàn khàn lệnh cho A Lộc kế bên đi gọi con trưởng.
Từ hôm bệnh tình của Bối Cát Lặc Nhi trở nặng, Bối Cát Hoan Liệt cũng vội vàng đến đây chăm cha.

Không còn dám lơ là như lúc trước.

Bởi vậy Bối Cát A Lộc vừa ra ngoài một lúc đã dẫn theo Hoan Liệt trở vào.
- A cha, thân thể người đã tốt hơn chút nào chưa?
- Ta không sao, việc trong tộc thế nào rồi?
- Thưa cha, hiện tại đã chuyển lương thực về Ô Mông, trong tộc cũng bổ sung thêm quân tiếp viện tới.

Bối Cát Lặc Nhi âm trầm gật đầu, quân lính Trường Lạc lần này cũng không vô dụng như lúc trước.


Bọn chúng nhất định sẽ tấn công từ từ đoạt lại từng thành trì một.

Mà nguyên do khiến quân Trường Lạc phấn chấn lên như vậy cũng là do kẻ kia.
Kẻ thù gi.ết c.hết con trai của hắn.
- Chuẩn bị một đội quân cảm tử, lần sau giao chiến nhất định phải nhắm vào kẻ cầm đầu của bọn chúng.
- A cha, người muốn lấy đầu của tên Đức Vương đó?
- Đánh rắn thì phải đập đầu trước, sở dĩ quân Trường Lạc không còn sợ hãi chúng ta không phải vì hắn sao? Chỉ cần tiêu diệt được thằng nhãi ranh đó, Trường Lạc sẽ như rắn mất đầu.

Mối thù của đệ đệ ngươi và thương thế của ta cũng sẽ được rửa!
Ánh mắt của Bối Cát Lặc Nhi ánh lên một tia ngoan độc.

Kẻ nguy hiểm như vậy ở Trường Lạc nhất định không thể để hắn sống.
Bối Cát A Lộc nãy giờ ở bên cạnh vẫn im lặng không nói gì.

Trong lòng y âm thầm tính toán.
Bạng duật tương trì, ngư ông đắc lợi.*
Nếu lần này có thể lấy được đầu của Đức Vương cũng là chuyện tốt.

Việc hạ thủ cha con Bối Cát Lặc Nhi y có thể từ từ mà làm.

Còn nếu không thể thắng được, y còn có một ý tưởng lớn hơn.
Theo y âm thầm điều tra, kẻ kia cũng không được đế vương Trường Lạc coi trọng.


Đến bây giờ mới để hắn ra trận thì hẳn là còn có e dè.

Hơn nữa có chiến thắng trở về chắc chắn cũng không thể sống tốt.
Ô Mông Tộc cũng không thể mãi dựa vào việc đánh cướp chăn thả mà tồn tại trên đất thảo nguyên khắc nghiệt này.

Bởi vậy Bối Cát A Lộc muốn đánh cược.
Y muốn làm một cái giao dịch với Đức Vương, dựa vào việc đế vương Trường Lạc có tâm tư muốn diệt hắn mà dụ dỗ.

Nếu như hắn chịu giúp Bối Cát A Lộc nắm được quyền lực bên này thì y cũng sẽ giúp hắn lật đổ đế vương đương nhiệm, ngồi lên cái bậc cửu ngũ chí tôn.
Nếu như vậy Ô Mông và Trường Lạc không cần phải thù hằn tranh chấp nữa.

Mà Ô Mông Tộc sẽ không phải lo mất mùa chết đói rồi lại tiếp tục đi đánh cướp nữa.
Bối Cát A Lộc nghĩ rằng không có lý do gì để Dương Hạo Hiên từ chối cái bánh thơm ngon thế này.
Dù sao hoàng thất Trường Lạc sớm thuộc về ngoại thất của đế vương, lại dã tâm muốn diệt trừ hắn.

Làm sao một tên nam nhân tài giỏi như thế lại cam nguyện khom lưng quỳ gối tùy ý người khác định đoạt như thế mãi được đây?
Đem ảo tưởng như vậy, lúc đi sau tiễn Bối Cát Hoan Liệt ra ngoài, Bối Cát A Lộc không nhịn được khẽ cong lên khoé miệng cười tự mãn....

Bình Luận (0)
Comment