Khoảng thời gian này đối với Dương Hạo Hiên là khoảng thời gian hắn cảm thấy tiêu diêu tự tại nhất kể từ khi bước chân vào cung cấm đến lúc xả thân nơi chiến trường trước kia.
Không có chiến tranh, không có tranh đoạt triều chính, âm mưu trừ khử, không có kẻ thù...
Chưa nói đến những kỷ niệm của hắn và ca ca, bởi vì lúc đó trên vai của Hạo Hiên còn gánh nặng trọng trách của quốc gia.
Còn phải đối phó với những nguy hiểm rình rập, tình yêu ngắn ngủi của bọn họ khiến hắn có những khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời.
Cũng là thứ quý giá xa xỉ làm hắn bất an và lo sợ vuột mất, đến cuối cùng, Hạo Hiên vẫn phải lựa chọn buông tay...
Tiếng mái chèo khua nước bên mạn thuyền rì rào, mũi thuyền rẽ sóng từ từ lướt trôi trên mặt hồ rộng lớn.
Trác Thụy vẫn đóng giả làm người hộ vệ trung thành, lặng lẽ đồng hành bên cạnh Hạo Hiên.
Mấy tháng nay bọn họ đã đi đến nhiều nơi, ngắm nhiều cảnh đẹp.
Mặc dù cả hai vẫn như cũ không nói chuyện với nhau được nhiều câu, y vẫn còn mơ hồ không rõ mục đích thật sự của ái nhân là gì.
Giống như đang hưởng thụ cuộc sống, cũng tựa như chuyện của bọn họ đối với hắn sớm thành bọt bong bóng tan vào biển rộng.
- Trần Ngọc, uống rượu không?
Thuyền đã đến giữa mặt hồ phẳng lặng, Trác Thụy chậm rãi thả neo, cất mái chèo.
Từ từ đi đến trước mặt Hạo Hiên ngồi xuống, vươn tay đón lấy bầu Thiêu Đao Tử trong tay hắn đưa ra.
Ngửa cổ uống một ngụm, hơi rượu mạnh mẽ xông thẳng xuống cổ họng, nóng như thiêu đốt thực quản.
Đây cũng là một trong rất nhiều lần Hạo Hiên mời rượu y trong thân phận Trần Ngọc này.
Bọn họ chỉ lẳng lặng uống rượu suông như vậy, nhìn ngắm mặt hồ vào mùa xuân xanh thẫm như ngọc bích.
Hai bên bờ là hoa đào hồng nở rộ, trong gió vẫn còn ẩm ướt hương vị mưa phùn buổi sáng sớm tạt vào mặt.
Hơi rượu nóng toả ra từ da thịt sớm xua tan không khí ẩm lạnh tầm thường.
Hồi mùa đông bọn họ còn từng cùng nhau trèo núi tuyết, đốt lửa uống rượu, còn tìm thấy những cây hoa hồng nở giữa trời tuyết giá.
Cùng nhau ngắm mặt trời mọc, cùng ăn lẩu...
An nhàn giống như bọn họ đã từng thề hẹn, chỉ có điều hiện tại y không phải là Trác Thụy, mà chỉ là một hộ vệ được thuê.
Chua chát làm sao, đôi lúc y cũng cảm thấy với thân phận Trần Ngọc này.
Tối hôm đó trong lúc bọn họ dạo chợ đêm, Hạo Hiên chợt ham vui muốn vào kỹ viện.
Nhưng hắn chỉ uống rượu xem múa hát.
Tuyệt nhiên không chòng ghẹo nam sắc.
Tuy biết trước kia Hạo Hiên chỉ đóng kịch với các nam sủng, nhưng lần đầu hắn bước vào đó, trong lòng Trác Thụy cũng ít nhiều ghen tị.
Y thầm nghĩ nếu hắn thực sự dám tìm người an ủi, cho dù có bại lộ thân phận thì cũng phải đích thân "dạy dỗ" lại người một trận.
Khi thấy Hạo Hiên chỉ đơn thuần là uống rượu xem náo nhiệt, tức giận trong lòng Trác Thụy cũng sớm bay biến.
Người duy nhất hắn thân mật trước giờ cũng chỉ có một mình y.
Lần này quả thực uống đến quá trớn, trên đường cõng hắn về, người này đã say khướt.
Náo động khắp dọc đường, gà bay chó sủa loạn lạc, không ít nhà dân thắp đèn dậy chửi mắng.
Lúc về quán trọ y thả hắn lên giường, Hạo Hiên còn vươn tay lột mặt nạ của Trác Thụy xuống đòi xem mặt.
Tất nhiên là y vẫn luôn chuẩn bị, nửa mặt trên của thiếu niên đầy những vết sẹo bỏng đỏ ửng xấu xí đến đau mắt.
Vốn nghĩ người kia sẽ giật mình, không ngờ hắn chỉ chằm chằm nhìn vào hồi lâu.
Đến khi y cảm thấy tê cả da đầu nghĩ rằng Hạo Hiên sẽ vươn tay giật nốt lớp giả trang trên mặt mình xuống thì hắn chỉ thở dài nói một câu:
- Ban nãy ngươi cự tuyệt với kỹ nữ là do tự ti sao? Đừng lo Trần Ngọc, ca ca sẽ giúp ngươi tìm thuốc.
Khoé miệng Trác Thụy hơi giật khẽ, im lặng nhặt lấy mặt nạ đeo lên, lạnh nhạt đáp lời:
- Không cần đâu, ta chỉ không thích thân cận người khác...!
- Nhưng Trần Ngọc đâu có từ chối ta? Không lẽ ngươi là đoạn tụ...?
Theo lẽ thường, Trác Thụy sớm đã bị Hạo Hiên chọc cho dựng lông mày.
Nhưng hiện tại y đã hiểu rõ con người này tuyệt sẽ không làm ra việc gì quá trớn.
Bởi vậy y chỉ bình tĩnh giúp hắn tháo giày, đem chân nhét vào chăn:
- Công tử nghĩ nhiều, bởi vì ngươi là chủ nhân của ta, nếu không chăm sóc tốt ta sợ bị trừ lương.
- Ha ha...!Trần Ngọc, đôi khi ta cảm thấy ngươi rất giống một người...
Trác Thụy hơi híp mi, bàn tay dém chăn cho Hạo Hiên có chút nắm chặt lại, y bình tĩnh hỏi lại:
- Ai vậy? Cố nhân của Dương công tử sao?
- Đúng vậy, cố nhân của ta...
- Người đó giống ta thế nào?
- Ha ha...!Giống ngươi ở chỗ đều ham tiền, miệng lưỡi còn cứng nhắc, rất bảo thủ nha...
- Vì sao công tử không tìm gặp y?
- ...
Đáp lại Trác Thụy chỉ có tiếng thở đều của đối phương, người say rượu thật sự đã ngủ mất.
Y lặng lẽ ngắm người trong lòng thật lâu, cũng đã lâu rồi Trác Thụy không dám nhìn thẳng mặt ái nhân.
Chỉ ở phía sau theo dõi bóng lưng quen thuộc đó, dự đoán tâm tư của người này.
Bất giác trong giây lát y chợt bừng tỉnh, phát hiện từ lúc nào đã dán lên môi của đối phương trộm hôn một ngụm.
Đem theo tâm trạng bối rối đó, Trác Thụy vội vã rời khỏi giường của Hạo Hiên.
Thật may là sáng ngày sau tỉnh dậy người kia vẫn chưa phát giác được chuyện gì.
Chỉ biết chiều hôm đó Hạo Hiên tìm mua ở đâu được cho Trần Ngọc một hũ thuốc bôi trị sẹo bỏng.
Trác Thụy trầm mặc nhận lấy sau khi nghe giá tiền trên trời người kia đã hào phóng bỏ ra để mua cho mình một lọ thuốc mỡ vô tác dụng.
Y hết hít sâu vào lại âm thầm thở hắt ra nghĩ, thôi được, dù sao hắn vẫn chưa nghi ngờ bản thân..