Chủ tử nghi ngờ là kẻ bán đậu phụ đó?
Chu Tử Dụ nửa đêm phục mệnh vương gia đi dạo bên ngoài phố cũng đoán được đôi chút.
Y hoài nghi trực tiếp hỏi hắn.
Dương Hạo Hiên nghe xong không phủ nhận, chậm rãi nói ra hiềm nghi trong lòng
- Chuyện ở khu mộ do nội gián báo về đã nói thân thủ của hắn rất nhanh lẹ.
Từ lâu vương phủ chúng ta nổi tiếng phòng bị nghiêm ngặt, gián chuột cũng khó lọt, càng không có kẻ không mời nào dám đến.
- Hành sự gây động tĩnh lớn như vậy chứng tỏ kẻ này ở xa đến vốn không biết nội tình bên trong.
Ta muốn xem xem ý đồ của hắn rốt cuộc là muốn gì ở ta.
Bọn họ theo suy đoán của Hạo Hiên mà tìm đến cửa hàng đậu phụ cách đó không xa.
Quả nhiên bên trong vẫn còn sáng đèn.
Biển hiệu đã cất nhưng cửa ngoài còn chưa đóng, thấy vậy hai người cũng thô lỗ bước thẳng vào trong mà không đánh tiếng.
Lúc này nam tử đang đẩy cối đá xay đậu dường như cũng nhận ra điều gì, y ngơi tay nghi hoặc quay đầu lại.
Nhìn bóng dáng thì thôi, đối mặt với người thật mới có chút giật mình.
Chu Tử Dụ thầm nghĩ, trên đời còn có người đẹp xuất trần đến như vậy sao.
Như là tiên nhân ở trên trời vậy.
Dương Hạo Hiên thì đã sớm sững người lại từ bao giờ.
Dáng vẻ này, nét mặt này, dù đã qua mười năm, gương mặt đó bớt đi ít phần ngây ngô, thêm vào nhiều phần nghiêm túc cẩn trọng thì y vẫn không thể nào nhầm được.
Ca ca của y.
- Hai vị muốn mua tào phớ sao?
Mỹ nhân rốt cuộc mở miệng hỏi, thanh âm tuy lãnh đạm lại dễ nghe.
Y chầm chậm chỉ về phía nồi nước đậu đang sôi sùng sục.
- Ngại quá, bây giờ đã muộn, bổn tiệm chỉ có mẻ sữa đậu đang nấu, chư vị có muốn dùng không?
Ca ca không nhận ra hắn? Không phải, này là cố tình không nhận hắn.
Hạo Hiên suy nghĩ rất nhanh, nghĩ đến những việc mình làm mấy năm nay, có phải đã kinh động đến ca ca, làm y e ngại?
Lúc này Trác Thụy cũng thầm nghĩ, không ngờ Hạo Hiên thật nhạy bén.
Đường đi nước bước của mình có lẽ sớm lộ trong mắt của đệ ấy rồi.
Im lặng một chốc, rốt cuộc Hạo Hiên cũng lên tiếng phá tan thế cục ngại ngùng.
- Tiểu ca ca, làm phiền cho chúng ta hai phần sữa đậu nóng.
- Được.
Lúc này cũng chưa phải cơ hội tốt để nhận thân, xung quanh bản thân nguy hiểm như vậy, không nên để ca ca cùng lún vào.
Đệ ấy có nhận ra mình không? Ừm, nếu nhận ra mà đệ ấy phối hợp với mình không quen biết, chắc là cũng có lý do.
Mỗi người một ý nghĩ, kẻ trầm tư, người cắm cúi xay đậu.
Chỉ có Chu Cẩm Dụ tội nghiệp ở giữa ngồi ôm bát sữa nóng không hiểu chuyện gì.
Sữa mới nấu thật thơm, ngày mai có nên rủ họ Quan đi ăn cùng bánh quẩy…
- Tiểu ca ca từ đâu đến? Cửa tiệm này của huynh mới mở đúng không?
Hạo Hiên không phải là người giữ im lặng được quá lâu, hơn nữa còn là ca ca hắn ngày đêm mong nhớ.
Vừa thưởng thức sữa nóng vừa như bâng quơ hỏi thăm.
Trác Thụy đang tỏ ra bận rộn bên cối xay đậu nành cũng thản nhiên đáp lời.
- Tại hạ là người ở xa đến, nghề làm đậu là tổ truyền.
Đậu nành của bổn tiệm nấu, các hạ có vừa miệng không?
- Vừa miệng, vừa miệng, quả nhiên là sữa của người đẹp, uống thật ngon miệng!
Chu Cẩm Dụ ngồi ở giữa đang uống một ngụm lớn cũng súyt thì sặc ra.
Không khí rơi vào trầm lặng, bốn con mắt đều nhìn chăm chăm về phía Hạo Hiên đánh giá.
- Lời công tử nói ra làm ơn giữ liêm sỉ một chút.
Trần Trác Thụy hơi nhíu mày, hiển nhiên là không vui liếc xéo Hạo Hiên một cái.
Đứa nhỏ này lớn lên mồm miệng không ngờ láu táu như vậy.
Lại nhớ đến lời đồn, thật sự lớn lên lại mê nam sắc, gặp ai cũng trêu đùa sao?
Dương Hạo Hiên cũng biết mình thất thố, hắn vội vàng che miệng ho ra hai tiếng.
Đến tai cũng đỏ bừng vô tội nhìn sang ca ca đang trách cứ.
- Huynh đài đừng tức giận.
Ta chỉ muốn khen huynh...!Sữa của huynh nấu rất ngon.
Huynh không thích thì ta sẽ không đùa giỡn vậy nữa.
- Được rồi, cũng đã muộn, chư vị uống xong thì có thể về nhà ngủ.
Bổn tiệm cũng đến giờ đóng cửa.
Trác Thụy nhàn nhạt đáp lời, nghe rõ ý đem người đuổi cổ.
Đức Vương to xác lạnh lùng thường ngày vậy mà nhào đến tỏ vẻ đáng thương như chó cún nhào đến ôm lấy quai cối xay nịnh bợ.
- Ca ca đừng giận, ta muốn kết giao bằng hữu với huynh thôi.
- Tại hạ chỉ là kẻ bán đậu phụ quèn, có tài đức gì mà kết giao với công tử đây?
- Nghề nghiệp nào cũng là đáng quý, có phải ca ca ghét bỏ tại hạ không?
Trông cái dáng vẻ chân thành xoắn xuýt lên kia, đúng là làm người khác không nỡ từ chối.
Suy nghĩ lại nếu đáp ứng vừa hay có thể tìm hiểu được mười năm nay đệ ấy đã sống như thế nào.
Tuy gặp lại khác xa với tưởng tượng.
Trực giác của y lại cho rằng đối phương thật sự vẫn là đứa nhỏ trong sáng năm xưa.
- Được rồi, thật sự đã đến giờ nghỉ ngơi.
Bằng hữu cũng nên trở về, mai gặp lại rồi nói được không?
- Được! Vậy ngày mai ta lại đến gặp ca ca.
Nam tử lưu manh cười rạng rỡ, đoạn quyến luyến ra về cùng thủ hạ.
Trác Thụy nhìn theo một hồi mới khép ván cửa thở dài.
Súyt nữa là lộ tẩy việc mình vừa đột nhập vương phủ.
Người thì vẫn như thế, rốt cuộc lời đồn và những phần mộ trong rừng đó là vì sao đây....