Hôm Qua Như Chết Rồi

Chương 13

Edit: OhHarry

***

Giữa tháng mười một, tôi và Tịch Tông Hạc gia nhập đoàn phim.

Mã Nguy Tương đã chuẩn bị mọi thứ suốt hai năm, bối cảnh được xây dựng bằng gạch thật, lầu quỳnh điện ngọc trang hoàng lộng lẫy, các thiết bị, kỹ xảo được đầu tư mạnh tay.

Nhân viên thuộc ekip và các diễn viên sẽ ngủ nghỉ ở khách sạn gần trường quay để tránh bị rò rỉ thông tin, khách sạn được thuê bao trọn, có bảo vệ 24/24, những người không có phận sự không được phép vào.

Tôi và Tịch Tông Hạc đi chung xe đến khách sạn, khi làm xong thủ tục nhận phòng thì trời đã sẩm tối, xe của Giang Mộ cũng vừa đến nơi.

Cảnh tượng này thật giống với một thước phim điện ảnh cũ, ngay lúc Tịch Tông Hạc ngoảnh đầu, tầm mắt anh đã chạm phải Giang Mộ đang đeo kính râm đi vào.

Hai người họ là nhân vật chính trong bộ phim thần tượng đẹp đẽ, còn tôi là vai diễn phụ mờ nhạt chỉ biết thẩn thơ dõi theo từng bước chân hướng về phía “chân mệnh thiên tử” của Tịch Tông Hạc.

“Giang Mộ……” Sự lưu luyến trong đôi mắt Tịch Tông Hạc như đọng lại thành thực thể.

Phương Hiểu Mẫn hết nhìn Tịch Tông Hạc rồi lại nhìn tôi, thấy tôi chỉ đứng yên mỉm cười lại nên cậu ấy cũng không di chuyển.

Riêng Văn Văn thì rất lo lắng, con bé kéo tay áo tôi: “Anh ơi, anh mặc kệ à?”

Tôi dựa vào bàn lễ tân, trả lời: “Chứ sao nữa? Mọi người dám quản lý anh ấy không?”

Đúng như tôi dự đoán, Giang Mộ không dám biểu lộ cảm xúc gì ngoài “khách khí”.

“Lâu rồi không gặp.” Giang Mộ thản nhiên, chủ động chìa tay ra.

Tịch Tông Hạc thấy Giang Mộ lạnh nhạt với mình như vậy thì bối rối vô cùng, vẻ mặt hết oan ức lại đến ai oán.

Anh chậm rãi bắt tay với Giang Mộ, vốn chỉ giả vờ bắt hai cái cho xong chuyện nhưng anh ấy cứ lôi kéo, mãi không chịu buông ra khiến cho Giang Mộ đang gồng mình duy trì nét mặt tươi cười phải cứng đờ lại.

“Em không có gì muốn nói với anh à?” Tịch Tông Hạc vẫn chưa cam lòng từ bỏ, tính diễn phim máu chó của Quỳnh Dao trước mặt công chúng, anh lớn tiếng chất vấn Giang Mộ, rằng có đúng là anh ta đã quên mất lời thề non hẹn biển trước đây rồi hay không.

Thậm chí tôi còn tự tưởng tượng ra vở kịch của hai người đó.

Người này gặng hỏi: “Em không yêu anh nữa sao? Chẳng lẽ mối tình sâu đậm kia chỉ là một trò lừa thôi ư?”

Người kia trả lời: “Không, em yêu anh, nhưng anh đã có người khác rồi, chúng ta không thể quay về bên nhau được nữa!”

Người này lại nói: “Anh ta chỉ là bia đỡ đạn để anh chọc giận em thôi, người mà anh thương nhớ bấy lâu nay chỉ có mỗi mình em…”

Tôi tự biên tự diễn cho thỏa thích, nhưng thực chất vấn đề của Tịch Tông Hạc lại không được giải quyết suôn sẻ là bao.

Giang Mộ ráng sức rụt tay về, anh ta cười nhẹ: “Tiểu Hạc, chuyện quá khứ cứ để cho qua đi.” Nói xong, anh ta đeo kính râm lên rồi thẳng thừng đi lướt qua Tịch Tông Hạc.

Đây đúng là điều mà một người thông minh nên làm. Não Tịch Tông Hạc bị tổn thương nên chỉ số thông minh của anh ấy đã tụt mất một nửa.

Thân phận của anh ấy và Giang Mộ là gì? Có biết bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào mối quan hệ trở mặt thành thù này chứ? Anh ấy không sợ lên đầu trang báo nên mới dám ngang nhiên sấn tới như vậy, đúng là ăn gan hùm mật gấu mà.

Tôi nhìn bộ dáng hóa đá của anh, đường đường là đấng nam nhi đại trượng phu ăn to nói lớn, vậy mà lại khiến người ta liên tưởng tới hình ảnh một chú cún đáng thương bị bỏ rơi.

Anh thất vọng, đứng chôn chân tại chỗ như thể bị cả thế giới ruồng rẫy. Sở dĩ Tịch Tông Hạc phớt lờ ánh mắt của mọi người xung quanh là bởi người anh quan tâm đã không còn để ý đến anh nữa rồi.

“Nào, gọi anh ấy dậy đi.” Tôi hất cằm với Phương Hiểu Mẫn, ra hiệu cho cậu chàng qua lay tỉnh Tịch Tông Hạc.

Các diễn viên được xếp vào chung một tầng, tôi ở phòng bên cạnh Tịch Tông Hạc, còn phòng của Giang Mộ ở tít đầu bên kia hành lang, cách nhau khá xa.

Từ lúc được gặp Giang Mộ, Tịch Tông Hạc cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ như người sống trên mây. Tôi muốn nói vài lời với anh nhưng chưa kịp thốt ra tiếng nào, Tịch Tông Hạc đã quẹt thẻ rồi vào phòng, bỏ mặc tôi đứng bên ngoài.

Tôi sờ sờ mũi, trừng mắt nhìn cánh cửa đóng chặt, sau đó quay gót về phòng.

Nghỉ ngơi được một lúc thì Văn Văn gọi tôi xuống sảnh đợi xe rồi tranh thủ make up luôn.

Tôi nhìn sang phòng bên cạnh trước khi rời đi, cửa phòng vẫn khóa chặt, không biết Tịch Tông Hạc còn buồn không.

Bản edit này chỉ có ở wordpress Hải Đường Lê Hoa.

Tôi gặp Lạc Liên vừa được make up xong trên phim trường, trông cô ấy gầy hơn so với trên TV, khuôn mặt nhỏ nhắn, da dẻ cũng trắng sáng.

Lạc Liên không hề coi thường tôi vì sự chênh lệch phiên vị giữa cả hai, cô ấy rất tốt bụng và thân thiện, còn hỏi tôi có muốn nhai kẹo cao su không.

Lạc Liên hoàn thành cảnh quay đầu tiên rất suôn sẻ, cảnh quay thứ hai là lượt của tôi, và đó là cảnh tôi quyết tâm muốn giết Mục Nhạc.

Tôi phải retake tổng cộng ba lần, Mã Nguy Tương chưa hài lòng với cảm xúc của tôi trong lần quay thứ nhất và sang lần quay thứ hai, ông chỉ nhận xét rằng tôi chưa thể hiện trọn vẹn cảm xúc của nhân vật rồi dặn tôi nên suy nghĩ thêm, may mắn thay, tôi đã thuận lợi hoàn thành cảnh diễn trong lần retake thứ ba.

Tiếp theo là hai phân cảnh quay vào buổi đêm của Giang Mộ, Lạc Liên và Tịch Tông Hạc.

Nhân viên kỹ thuật ánh sáng điều chỉnh lại đèn, dù đã hoàn thành xong phần diễn của ngày hôm nay nhưng tôi chưa về ngay mà định ở lại để quan sát học hỏi thêm.

Thấy tôi xem màn hình cùng, Mã Nguy Tương không những không đuổi tôi về mà còn chu đáo chừa thêm chỗ cho tôi.

Mục Hĩ đã trưởng thành nên không thể ở lại trong cung, Mục Nhạc cầu xin Khánh Lê ban thánh ân, sắp xếp cho em mình một chức quan nhỏ.

Nàng kính cẩn thi lễ, tư thái thướt tha, dung mạo khuynh quốc khuynh thành.

“Nam nhi chí tại bốn phương. Bệ hạ, cả người và thần thiếp đều không thể che chở cho đệ ấy suốt đời được, đã đến lúc phải để cho thằng bé ra ngoài tự lập thôi.”

Khánh Lê nâng người thiếu nữ xinh đẹp trước mặt dậy, ánh mắt trìu mến, nếu bây giờ nàng nói mình muốn sao trên trời, có lẽ hắn cũng phải thử hái một lần cho nàng xem.

“Quả nhân định điều đệ ấy đến Ký Châu nhậm chức thứ sử. Mặc dù quả nhân không thể bảo vệ đệ ấy mãi nhưng vẫn có thể che chở cho nàng cả đời, nàng chỉ cần an tâm tận hưởng cuộc sống dưới đôi cánh của ta thôi, những thứ khác cứ để ta lo.”

Nữ nhân tựa vào lồng ngực kiên cố của nam nhân: “Bệ hạ, được gặp người là hạnh phúc lớn nhất đời thần thiếp.”

Khánh Lê vuốt ve mái tóc dài mềm mại của người thương, nở nụ cười ngọt ngào: “Ta cũng vậy.”

Tôi thực sự ngưỡng mộ những người có tài năng diễn xuất, đây là lần hợp tác đầu tiên giữa Tịch Tông Hạc và Lạc Liên, trước kia nếu gặp nhau họ cũng chỉ gật đầu xem như chào hỏi, vậy mà họ lại có thể nhập tâm vào vai cặp tình nhân thắm thiết ngay từ ngày đầu khai máy.

Đây chính là sự khác biệt giữa diễn viên phái thực lực và bình hoa di động, họ là những người nghệ sĩ đi nghiên cứu và lý giải nghệ thuật, còn tôi chỉ là một người bình thường lăn lộn trong nghề để chạy vạy kiếm sống.

Trong khi chờ đến cảnh cuối cùng, vì cơn thèm thuốc lá lại tái phát nên tôi đành ra ngoài tìm chỗ hút.

Để tránh bị flycam quay trộm, toàn bộ bối cảnh được dựng lên trong một nhà kho khổng lồ xây bằng gỗ, và tuyệt đối không được phép hút thuốc ở trong.

Bên ngoài kho, thời tiết tháng mười một đã rất rét. Tôi tìm một chỗ khuất gió, dựa lưng vào tường rồi châm thuốc, mới hút được vài hơi, tôi chợt nghe thấy có tiếng nói chuyện ở trong góc cách nơi này không xa.

Càng nghe tôi càng thấy quen tai, đến khi ngó sang nhìn mới nhận ra là Tịch Tông Hạc và Giang Mộ đang nói chuyện với nhau.

Đèn bên ngoài chỉ sáng tèm nhèm, tôi lại ẩn mình trong bóng tối nên tạm thời họ chưa phát hiện ra tôi.

Tôi biết Tịch Tông Hạc muốn hàn gắn lại mối quan hệ giữa anh và Giang Mộ, nhưng tôi không ngờ anh ấy lại vội vàng, sốt sắng tới mức thử lại ngay trong đêm sau “cú vấp ngã” lúc hồi chiều nay.

Tịch Tông Hạc vẫn mặc hoàng bào, chẳng qua đã không còn dáng vẻ bá quyền như khi đứng trước máy quay.

“Họ nói em không cần anh nữa, anh bị tai nạn xe, vừa tỉnh dậy đã không thấy em đâu.”

Giang Mộ cũng chưa thay đồ diễn ra, trông anh ta khôi ngô tuấn tú vô cùng, khóe mắt lẫn đuôi mày đều mang cảm giác dịu dàng, điềm đạm. Nếu không phải do ánh sáng kém, tôi còn ngỡ mình đang xem bộ phim tình cảm ăn khách nào.

“Tiểu Hạc……” Giang Mộ nhìn chằm chặp Tịch Tông Hạc như đang đánh giá tính xác thực trong lời nói của anh, “Anh không nhớ rõ chuyện trong suốt năm năm qua ư?”

Tịch Tông Hạc không giấu giếm anh ta: “Anh chỉ nhớ hôm trước anh và em cùng tổ chức sinh nhật trên biển, em đã hứa sẽ không bao giờ rời xa anh, sẽ cùng anh trai qua mỗi dịp sinh nhật trong tương lai. Nhưng khi anh vừa mở mắt ở bệnh viện, họ nói anh và em đã chia tay nhau.” Anh nhăn mày, “Tại sao lại thế chứ?”

Hàng lông mi của Tịch Tông Hạc khẽ run lên, nếu bây giờ trời đổ mưa thì trông anh ấy chẳng khác nào một quý công tử yểu số. Anh tùy hứng, anh cục cằn, anh nóng nảy, nhưng anh lại sở hữu vẻ ngoài điển trai.

Dường như Giang Mộ cũng bị dáng vẻ u sầu của anh làm cho mê hoặc, anh ta vươn tay, đặt lên gò má đối phương một cách do dự.

Tịch Tông Hạc không từ chối, anh quyến luyến, dụi má mình vào lòng bàn tay người kia.

Ánh mắt của Giang Mộ càng dịu dàng hơn: “Em xin lỗi vì đã thất hứa với anh. Em tưởng…… anh không còn yêu em nữa.”

Giang Mộ và Dung Như Ngọc đã hẹn hò được năm năm, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, khả năng họ sắp đính hôn với nhau. Không biết Dung Như Ngọc sẽ cảm thấy thế nào khi nghe được những lời “mật ngọt” này, tôi thật sự muốn ghi âm cuộc hội thoại này lại rồi gửi cho cô ta.

Đúng lúc thấy Giang Mộ không màng liêm sỉ định hôn lên môi Tịch Tông Hạc, tôi vô tình bị tàn thuốc đang cháy rơi trúng xuống tay, ngón tay bị bỏng đau nhói lên, tôi không kìm được mà xuýt xoa thành tiếng.

Giang Mộ giật nảy người, vội vã kéo giãn khoảng cách với Tịch Tông Hạc, cảnh giác nhìn về phía tôi.

“Ai?”

Tôi vứt điếu thuốc đang hút dở xuống đất rồi bước ra khỏi bóng tối.

Nét mặt Giang Mộ trở nên sa sầm khi thấy tôi, Tịch Tông Hạc coi tôi như một phương tiện để trả thù anh ta, nên đương nhiên anh ta hiểu rõ thân phận hiện tại của tôi là “chính thất”. Cho dù là một gã cặn bã thì khi bị bắt quả tang thế này, anh ta cũng chẳng làm chủ được cảm xúc trên gương mặt mình.

“Anh Giang, anh thấy việc lừa gạt một người bị tổn thương trí nhớ thú vị lắm đúng không?”

Bản thân Giang Mộ cũng không dám làm to chuyện, anh ta hung hăng trợn mắt với tôi rồi xoay người, phất tay áo rời đi. Tịch Tông Hạc muốn đuổi theo nhưng bị tôi cản đường lại.

“Tránh ra!” Tịch Tông Hạc lạnh lùng ra lệnh.

Tôi đè tay lên ngực anh để không cho anh đi, Tịch Tông Hạc hất tay tôi rồi đẩy mạnh tôi sang một bên khiến tôi hơi loạng choạng.

Bị anh đẩy như vậy nên cơn giận vốn đã đè nén bấy lâu nay trong lòng tôi cuối cùng cũng bùng lên: “Anh hỏi anh ta tại sao, vậy tại sao anh lại đối xử với em như vậy?” Tôi nhắm mắt, quay sang chất vấn anh, “Tịch Tông Hạc, anh thử hỏi lại lương tâm mình xem, từ khi anh tỉnh dậy đến bây giờ, em đã làm điều gì không phải với anh chưa? Em đã cố gắng hết sức mình để hầu hạ, chăm nom cho anh, và rồi cuối cùng em nhận lại được gì đây? Bị anh cắm sừng ư?”

Bị tôi hạch hỏi như vậy, Tịch Tông Hạc chỉ im lặng nhìn tôi chằm chằm suốt hồi lâu, có lẽ anh không ngờ rằng, cái tên rác rưởi phải sống dựa dẫm vào mình bấy lâu nay cũng có ngày dám hoạnh họe như vậy.

“Sao nào, tôi thì sai ở đâu hả?” Anh cười nhạo, “Tôi muốn trả Tịch Tông Hạc của anh lại cho anh sau khi tỉnh dậy lắm chứ, nhưng tôi chỉ nhớ được mình đang tổ chức sinh nhật với Giang Mộ trên du thuyền thôi. Các người nói em ấy bỏ rơi tôi, chửi em ấy là thằng khốn nạn, nhưng tôi chưa tự mình trải qua bi kịch đó thì sao hận em ấy cho được?”

Anh áp lòng bàn tay lên ngực mình: “Không có cách nào để lừa dối trái tim của bản thân đâu. Tôi yêu em ấy, trái tim này chỉ có hình bóng của một mình em ấy thôi, bị em ấy phớt lờ như thế, tôi cảm thấy mình đau đớn như sắp chết đi vậy.” Anh nhìn tôi, nói một cách tuyệt tình: “Tôi không thể yêu anh được đâu, tôi xin lỗi.”

Đúng lúc này Phương Hiểu Mẫn đến gọi anh vào, thấy bầu không khí kỳ quái giữa chúng, cậu ấy dè dặt nói: “Cậu Tịch, đạo diễn gọi mọi người về vị trí rồi.”

Tịch Tông Hạc thẳng thừng đi sượt qua người tôi, mang theo làn gió đêm cuối thu lạnh căm căm.

Giờ đây, chỉ còn lại mình tôi đứng dưới ánh trăng mờ ảo.

Chẳng hiểu vì sao, những lời vừa rồi của Tịch Tông Hạc cứ quẩn quanh mãi trong tâm trí tôi.

—— Bị em ấy phớt lờ như thế, tôi cảm thấy mình đau đớn như sắp chết đi vậy.

Tôi khinh thường cười khẩy một tiếng: “Vậy anh thử ch……”

Mới đầu nói thì hùng hổ khí thế lắm, nhưng đến cùng vẫn chẳng nhẫn tâm thốt ra tiếng cuối được.
Bình Luận (0)
Comment