Edit: OhHarry
***
Tịch Tông Hạc liên tục tránh mặt tôi, anh ấy dự định không qua lại với tôi cả đời, nhưng giới showbiz vốn nhỏ, đôi khi càng muốn tránh thì càng phản tác dụng.
Lạp Hạ vốn là thương hiệu thời trang nữ nổi tiếng trong nước, năm nay, họ đã tích cóp đủ nguồn lực và đã sáng lập thêm thương hiệu thời trang nam của riêng mình. Vì vô cùng coi trọng show diễn thời trang đầu tiên của thương hiệu mới, Lạp Hạ đã quyết định sắp xếp, tổ chức sự kiện tại Trung tâm Hội nghị quốc tế tráng lệ, đồng thời mời rất nhiều ngôi sao đến tham dự để giúp quảng bá danh tiếng, trong đó bao gồm cả tôi và Tịch Tông Hạc.
Công tác chuẩn bị được khởi động từ nửa năm trước. Ban đầu họ chỉ muốn mời Tịch Tông Hạc tới, còn tôi là tiện thể mời cùng, ngờ đâu mới kí hợp đồng chưa được một tháng, Tịch Tông Hạc đã mất trí nhớ. Bây giờ show diễn đã bắt đầu, còn quan hệ giữa chúng tôi thì chẳng khác nào kẻ thù không đội trời chung, đúng là tạo hóa trêu người.
Vì đã hoàn tất hợp đồng nên cả tôi và Tịch Tông Hạc đều không thể tự tiện phá vỡ các điều khoản chỉ vì mâu thuẫn cá nhân. Ngay cả khi đã đoán trước được rằng tình cảnh sẽ rất xấu hổ thì vẫn phải cắn răng chịu đựng.
Trong buổi tiệc rượu diễn ra trước show diễn, vừa bước vào phòng, tôi đã bắt gặp cảnh Tịch Tông Hạc cười đùa nói chuyện cùng những người khác. Đi tới đâu anh cũng được người ta chú ý, như thể là một vật tự phát sáng.
“Anh Cố, anh có thể chụp hình với tôi không?”
Tôi vừa định bước tới chỗ Tịch Tông Hạc thì có người đến xin chụp ảnh cùng, bởi vậy, tôi đành thu chân về, nở một nụ cười thân thiện: “Tất nhiên là được rồi.”
Những người khác thấy tôi dễ tính nên cũng đến xin chữ ký và xin chụp ảnh cùng. Có thể họ chỉ muốn tham gia góp vui cùng chứ không nhất thiết là fan hâm mộ của tôi.
Cách đó không xa, Tịch Tông Hạc đang trò chuyện với giám đốc điều hành của hãng thời trang. Hễ chúng tôi chạm mắt với nhau, anh ấy sẽ nhanh chóng quay ngoắt đi, hay chỉ cần thấy tôi đến gần thôi, anh ấy cũng bỏ sang nơi khác đứng ngay. Tuy ở cùng một địa điểm, nhưng chúng tôi lại giống như hai cục nam châm cùng dấu bài trừ lẫn nhau, không bao giờ rút ngắn được khoảng cách.
Khó khăn lắm mới canh được lúc anh vào nhà vệ sinh, tôi vội vã bước theo sau.
Nghe thấy tiếng khóa cửa, Tịch Tông Hạc kinh ngạc ngoái đầu lại, vừa thấy là tôi, sắc mặt anh đã nhanh chóng trở nên u ám.
Tịch Tông Hạc nhìn tôi bằng một vẻ bình tĩnh đến lạ lùng, tuy nhiên, anh vẫn duy trì cảnh giác cao độ, như thể chỉ cần tôi dám manh động tiến lên một bước, anh sẽ dúi thẳng đầu tôi vào trong bồn cầu.
“Em đến để trả lại đồ.” Tôi cẩn thận lấy chiếc đồng hồ nạm kim cương từ trong túi ra.
Dù rất thích sưu tầm kính râm và theo đuổi thời trang nhưng tôi chưa bao giờ sắm sửa những món trang sức có giá trị lên tới hàng triệu thế này. Vào các dịp trọng đại hay cần sải bước trên thảm đỏ, tôi toàn mượn đồ của Tịch Tông Hạc. Từ cái lớn như đồng hồ đến cái nhỏ như nút cài khuy áo vest, mượn một lần thì lên giường trả công một lần.
Tôi xòe tay ra nhưng anh vẫn lừng khừng không cầm về, bầu không khí dần ngừng trệ.
“Anh không cần à?” Nếu chiếc đồng hồ có giá mấy vạn thì tôi còn hiểu được, nhưng đây là mấy triệu đấy, nửa năm tiền lương của tôi đấy.
Tịch Tông Hạc liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay tôi, ánh mắt lóe lên vẻ chán ghét.
“Không cần, tôi sợ bẩn lắm.” Nói xong, anh đi tới chỗ bồn tiểu, kéo khóa quần xuống và bắt đầu “xả nước”, thái độ kiêu căng, không coi ai ra gì.
Tôi nghiến răng, hít một hơi, vẫn xòe lòng bàn tay ra, thuyết phục anh ấy: “Thế anh mang về khử trùng đi.”
Nói ra được câu này chứng tỏ quá trình rèn giũa tính tình suốt hai năm qua của tôi đã gặt hái được thành công.
“Tôi nói đến thế rồi mà anh còn không chịu hiểu ư?” Anh thong dong đay nghiến, thậm chí còn chẳng buồn lia mắt nhìn tôi, “Miễn là thứ từng anh chạm vào thì tôi đều thấy buồn nôn. Cứ nghĩ đến chuyện từng sống chung dưới một mái nhà, và phải hít thở trong cùng một bầu không khí với anh thôi là các lỗ chân lông của tôi đã kêu than thống thiết rồi. Anh chính là căn nguyên dị ứng mà tôi thấy tởm lợm nhất đấy, Cố Đường ạ, xin anh hãy giữ lại cho mình chút thể diện đi, đừng bao giờ làm phiền tôi nữa.”
Trước đây tôi từng hứng chịu bao lời lẽ độc địa của anh, nhưng tôi không ngờ là lúc ấy anh đã “nể nang” lắm rồi…
Tôi thu tay về, riết chặt chiếc đồng hồ bị chủ nhân ruồng rẫy trong lòng bàn tay, chặt tới nỗi có thể cảm nhận rõ từng đường chạm khảm của mỗi viên kim cương.
Chắc hẳn anh cho rằng, việc trả đồ chẳng qua chỉ là cái cớ mà một tên mưu mô xảo quyệt như tôi dùng để tiếp cận anh với động cơ bất thiện. Có lẽ, trong suy nghĩ của anh, tôi chính là kẻ vô liêm sỉ nhất trên thế giới này.
“Em đặt đồng hồ ở đây nhé. Anh muốn cầm về thì cầm, còn không thì cứ vứt đi.” Tôi nhẹ nhàng đặt chiếc đồng hồ xuống bồn rửa tay, sau đó mở cửa bước ra ngoài.
Cứ ngỡ cuộc gặp gỡ với Tịch Tông Hạc đã là cực hình lắm rồi, ngờ đâu tôi còn phải ngồi cạnh Lương Văn Hào trong show diễn thời trang, đúng thật là oan gia.
Năm năm trước, hắn ta là nhân viên của Toa Tuấn, đảm nhận trách nhiệm quản lý một vài nghệ sĩ trẻ, sau khi được chị Mỹ Phương giới thiệu, tôi đã ký hợp đồng với hắn ta. Hắn ta và chị Mai Phương là chỗ quen biết cũ, nhưng có lẽ vì “cửa sau” của tôi không đủ vững chắc nên hắn ta không chú trọng vào tôi lắm, cũng nhờ vậy mà tôi được làm việc với tâm trạng thoải mái, tự do. Sau hai năm vật lộn, tôi đã tiến từ diễn viên tuyến mười tám lên diễn viên tuyến mười sáu.
Sau đó, chị nuôi qua đời vì bạo bệnh, Tịch Tông Hạc ra mặt giải quyết chuyện hợp đồng thay tôi, kể từ chập ấy, cứ hễ gặp ai, Lương Văn Hào lại đem tôi ra bới móc, rồi rỉa rói tôi là tên vô ơn bạc nghĩa.
Tôi từng nghe người khác nói chuyện về hắn ta, nghe đâu suốt hai năm nay, hắn có biểu hiện rất xuất sắc khi làm việc ở Toa Tuấn và đã từng bước trở thành một người quản lý tài ba, đến thông cáo lộ trình của Dung Như Ngọc cũng do hắn nắm giữ.
Tôi và hắn vốn không ưa gì nhau, gần đây còn vướng thêm chuyện xích mích với Dung Như Ngọc nữa nên chúng tôi cũng chẳng ra vẻ khách khí khi giáp mặt làm gì, ổn định chỗ ngồi xong thì coi nhau như không tồn tại, thậm chí còn không thèm chào hỏi.
Có thể người ngoài không biết rõ chuyện tôi từng làm “tay vịn” trong quá khứ, nhưng Lương Văn Hào lại khác, bảo vụ Dung Như Ngọc bôi đen tôi không do hắn “vạch đường chỉ lối” thì cho dù có đánh chết tôi đi chăng nữa, tôi cũng không tin.
Theo dõi show diễn trong chốc lát, mỗi người chúng tôi đã lập tức ngoảnh mặt nhìn theo những phía khác nhau ngay, một người quay sang trái, một người quay sang phải, không ai động chạm ai.
Buổi trình diễn kết thúc, nhà thiết kế và tổng giám đốc của Lạp Hạ bước ra chào cảm ơn các khách mời và các nhà báo, tất cả mọi người cùng đứng dậy vỗ tay, tôi và Lương Văn Hào không phải ngoại lệ.
“Nghe nói cậu và Tịch Tông Hạc chia tay nhau rồi?”
Khóe miệng giần giật, tôi liếc mắt nhìn sang Lương Văn Hào đang giả tảng chăm chú quan sát sàn catwalk bên cạnh. Trong showbiz, những tin đồn mang tính giải trí cao luôn được truyền đi bằng tốc độ nhanh nhất.
Tôi phớt lờ hắn ta và tiếp tục vỗ tay, nhưng hắn lại cứ đeo bám theo tôi để quấy rầy hệt như một con ruồi.
“Muốn về Toa Tuấn không? Nể tình Mỹ Phương, tôi sẽ giúp đỡ cậu một lần nữa.”
Tuy chèo chống một mình rất khó nhưng hoàn cảnh hiện giờ của tôi chưa tệ đến nỗi phải quay đầu ăn máng cũ. Với lại, chưa chắc hắn đã thực tâm muốn mời tôi quay về, giờ hắn nhắc đến việc này chẳng qua vì muốn chọc tức tôi, cũng giống như lúc lôi chuyện quá khứ của tôi ra để khiến cho Tịch Tông Hạc thấy buồn nôn vậy.
Tôi cong môi, thì thầm vào tai hắn ta bằng thứ giọng nanh nọc: “*** cả lò nhà ông, Cố Đường tôi có rơi vào cảnh tréo ngoe thế nào đi chăng nữa thì cũng đéo cần ông ra vẻ ngọt xớt rồi ngoe nguẩy đuôi ở đây như một con chó.”
Không thèm đếm xỉa tới phản ứng của hắn, nói xong, tôi quay người, chen qua đám đông và rời khỏi show biểu diễn.
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.Hai ngày sau khi sự kiện thời trang kết thúc, hợp đồng bán thân giữa tôi và Tịch Tông Hạc chính thức chấm dứt hiệu lực.
Bữa cơm chia tay trong hoa bình giờ đây chỉ bõ vỗ béo cho Cố Nghê.
Vì Tịch Tông Hạc đã bao trọn gói cả nhà hàng, chỉ cho giữ lại một vài nhân viên cần thiết để phục vụ nên khung cảnh vốn vắng vẻ nay càng trở nên tĩnh lặng hơn. Mấy lần Cố Nghê làm va ly nước vào đĩa ăn, dường như tôi còn nghe thấy tiếng vọng từ bốn phía truyền đến.
Nhà hàng này sở hữu vị trí vô cùng đắc địa, chỉ cần ngóng chừng ra phía ngoài cửa sổ thôi là có thể ngắm được ngay cảnh sông tuyệt đẹp cùng những ánh đèn màu đa sắc. Tịch Tông Hạc chu đáo biết mấy khi chọn một nơi thế này để thưởng thức bữa ăn cuối cùng với tôi.
“Thưa anh, anh có muốn chúng tôi thực hiện luôn phần cuối cùng không?”
Tôi đặt ly rượu vang đỏ xuống, ngạc nhiên nhìn người phục vụ: “Vẫn còn ư?”
Chúng tôi đã dùng món tráng miệng rồi, đáng ra đã không còn gì để phục vụ nữa rồi chứ.
Người phục vụ cũng hơi bất ngờ, cậu ta nhìn về phía Cố Nghê rồi nhỏ giọng nhắc nhở tôi: “Là món quà bất ngờ… anh chuẩn bị.”
Chắc cậu ta hiểu lầm tôi thành Tịch Tông Hạc nên mới nghĩ những thứ được chuẩn bị hôm nay là dành cho Cố Nghê. Tịch Tông Hạc chuẩn bị bất ngờ gì cho tôi nhỉ?
Tiền bo cho việc chia tay à?
“Làm luôn đi.” Tôi cũng hơi tò mò về thứ anh đã chuẩn bị cách đây vài tháng.
Nhân viên phục vụ thở phào nhẹ nhõm rồi vỗ nhẹ tay một cái, ngay lập tức, một chiếc xe đẩy thức ăn từ bếp được đưa vào và dừng lại bên bàn.
Người đẩy xe đặt hai chiếc đĩa được đậy nắp đến trước mặt tôi và Cố Nghê, kèm theo là hai cây bút.
“Chúc hai vị hạnh phúc.” Nói rồi, anh ta nhấc hai chiếc nắp đậy ra cùng một lúc.
Thứ bày ra trước mắt tôi bây giờ chẳng phải sơn hào hải vị, cũng chẳng phải phong bì đựng dày cộp tiền như đã phỏng đoán mà chỉ là một tờ giấy không. Một tờ giấy mỏng theo khổ A4.
Toàn bộ nội dung chỉ có một câu.
“Mình làm lại từ đầu em nhé.” Cố Nghê đọc lên thành tiếng, “Ý gì đây? Sao anh phải làm lại từ đầu với em?”
Tôi há hốc miệng, đầu óc còn mù tịt hơn con bé.
Ừ, làm lại từ đầu gì chứ? Cái tờ giấy gì mà vừa giống như một bản hợp đồng, vừa giống như một lời cam đoan thế kia?
Tôi cầm tờ giấy lên, nó nhẹ như lông hồng và gần như chẳng có chút trọng lượng nào cả, nhưng không hiểu sao, đầu ngón tay tôi lại run lẩy bẩy không ngừng.
Gì đây? Sao lại có mỗi một câu lấp lửng thế này?
Trong bản hợp đồng có hai mục kí tên, chuyện Tịch Tông Hạc muốn nói với tôi vào ngày hôm nay là…
Anh ấy muốn nói gì đây?
Ký tên, rồi chúng tôi có thể làm lại từ đầu…
Anh ấy muốn bắt đầu lại với tôi……
Kết thúc bản hợp đồng cũ, và bắt đầu một bản hợp đồng mới…
“Cố Đường?”
Chẳng lẽ anh ấy… nhưng làm sao có thể đây? Tôi thấp bé như một hạt bụi, còn anh thì lộng lẫy tựa vì sao sa. Anh ấy muốn bắt đầu lại với tôi ư, anh ấy bị điên chắc?
“Cố Đường!”
Tôi choàng tỉnh khỏi những dòng suy nghĩ hỗn độn, vừa ngước lên đã thấy ánh mắt lo lắng của Cố Nghê.
Con bé khẽ nhíu mày: “Sao trông sắc mặt anh tệ quá, sao thế? Thấy khó chịu ở đâu à?”
Đúng là thấy khó chịu thật, tôi có cảm tưởng như mình đang lạc trong một giấc mơ vậy, bồng bềnh trôi nổi giữa bầu không khí loãng toanh.
“Không sao.” Tôi mở hai chiếc cúc áo sơ mi trên cùng ra, cố gắng giải thoát mình khỏi cảm giác ngột ngạt khủng khiếp này.
Ông trời quý tôi đến thế cơ à? Nhưng tôi chỉ muốn sống an nhàn, ổn định mà thôi, sao lại cứ phải trêu đùa với tôi như vậy?
Nếu tôi chịu thua, liệu ông trời có đánh thức tôi khỏi cơn ác mộng này không.
Tôi xòe tay ra trước mặt Cố Nghê: “Đưa đây.”
Con bé sững người trong đôi giây rồi đưa tờ giấy cho tôi.
Tôi quay sang nhìn người phục vụ, hỏi cậu ta: “Còn gì nữa không?”
Cậu ta quan sát tôi bằng ánh mắt kỳ quái như thể đang thắc mắc tại sao tôi lại không nắm rõ kế hoạch của chính mình. Nhưng cuối cùng, cậu ta vẫn quyết định tôn trọng khách hàng và từ tốn trả lời: “Hai bên ký tên, sau đó sẽ còn điều khác.”
Tôi chỉ định hỏi thử thôi nhưng không ngờ vẫn còn thật. Tôi ký nguệch ngoạc tên mình xuống hai bản hợp đồng, ký tổng cộng bốn lần, sau đó giơ hai tờ giấy lên, hỏi: “Thế này được không?”
Cậu ta đáp lại tôi bằng một điệu cười khô khốc rồi gật đầu, kế tiếp theo là thì thầm điều gì đó vào bộ đàm. Vài giây sau, từng bông pháo hoa lớn màu trắng bạc bắt đầu nổ rộ trên bầu trời.
“Đẹp quá.” Cố Nghê bị khung cảnh bên ngoài cửa sổ hấp dẫn, con bé thẩn thơ khen ngợi.
Với tôi, chúng thật đẹp, và cũng rất đỗi quen thuộc.
Giống như hàng vạn ánh sao sa đang rơi xuống. Xin hãy cho tôi được đoán quàng đoán xiên nốt lần này, rằng anh đã đặt chuẩn bị riêng chỗ pháo hoa này theo sở thích của chính tôi.
Chà, ông trời khốn kiếp, tôi bị ông xoay như đèn cù rồi đây.
Tôi chỉ biết ôm trán, cơ thể run rẩy một cách mất tự chủ rồi đột nhiên phá lên cười. Pháo hoa càng rực rỡ, tôi càng cười to hơn, và nước mắt tôi bắt đầu trào ra.
Cảnh đẹp thế này thì phải vui vẻ tận hưởng chứ, nhưng tôi cười quá trớn rồi, mọi người ở đây ai cũng hoang mang nhìn tôi.
“Anh, anh sao thế? Anh đừng làm em sợ, anh cười chuyện gì vậy?” Cố Nghê rà soát tôi bằng ánh mắt đong đượm sự lo lắng, con bé luống cuống vì hành vi khó hiểu của tôi.
Tôi vừa cười, vừa xé phăng hai bản hợp đồng trong tay thành từng mảnh, sau đó tung lên không trung. Đống vụn giấy lả tả rơi xuống như những bông hoa tuyết lung liêng.
Nụ cười trên môi dần tắt ngúm, tôi trở về với vẻ bình lặng như nước đọng.
“Không đến lượt tôi, không bao giờ là của tôi.” Tôi nâng ly rượu vang đỏ lên, tợp một hụm hết sạch, “Trời sinh mệnh rẻ mạt, cũng chẳng được ông trời phù hộ.”