Edit: Ling_, OhHarry
***
Ánh đèn chói lóa rọi tới một cách bất thình lình khiến tôi phải nhắm tịt mắt lại.
Cố Nghê đứng ở ngưỡng cửa, nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu: “Sao anh không bật đèn lên?”
Tôi ngồi trên ghế sô pha, trong tay là tấm ảnh siêu âm mà Đường Lệ nhận được từ tuần trước.
“Anh đang bận nghĩ vài chuyện.” Ngón tay tôi mân mê trên cái bóng đã dần thành hình, mới bốn tháng thôi mà đầu, chân đã rõ thế này rồi ư.
“Anh xem gì thế?” Cố Nghê rướn cổ dòm vào rồi thốt lên một tiếng “ô” đầy kinh ngạc: “Hình siêu âm của ai đây, hình như là bé gái đấy.” Nói xong câu đó, con bé im bặt vài giây rồi lập tức nhìn tôi bằng ánh mắt “không thể tin nổi” như vừa ngộ ra điều gì. Cố Nghê chỉ vào bức ảnh, chất vấn: “Cố Đường, chuyện gì thế này? Đây là con của ai?”
Thể nào con bé cũng đang nghĩ tôi sống không đúng mực, làm cô gái nào mang bầu cho xem.
Tôi lom lom nhìn con bé suốt rồi huơ huơ tập giấy trong tay: “Đây là con của anh và Tịch Tông Hạc.”
Con bé không hiểu, suy nghĩ mất một lúc lâu xong, đôi mày lá liễu nhướn lên đầy ranh mãnh.
Tôi thẳng thắn giải thích: “Tịch Tông Hạc mua t*ng trùng của anh để làm thụ tinh trong ống nghiệm, chắc em cũng biết bây giờ bên California có thể tiến hành thụ tinh trong ống nghiệm cho các cặp đôi đồng tính nhỉ…”
“Em biết!” Cố Nghê cắn môi, khoanh tay đi tới đi lui trước mặt tôi: “California luôn giữ thái độ cởi mở với vấn đề này, sinh sản đồng tính, tử cung nhân tạo, ống nghiệm ba đời… Có thể giúp những gia đình muốn có con từ khắp mọi nơi trên thế giới tạo ra phôi thai khỏe mạnh và hoàn hảo nhất. Bản thân em là người trong ngành thì sao có thể không biết cho được?! Nhưng mà anh bị dở hơi rồi đúng không? Tự dưng đi bán t*ng trùng? Cố Đường, anh thiếu tiền đến mức nào hả?”
Tôi hoàn toàn thông cảm cho nỗi bực bội, cũng như cú sốc của con bé, bởi chỉ vài tiếng trước, chính bản thân tôi cũng đã trải qua cảm giác này. Thế nhưng tôi không thể chấp nhận việc con bé trách móc mình: “Tiền nhiều như thế thì ai chê cho nổi? Mỗi ống một triệu lận đấy, nếu là em thì em có bán không?”
Lúc ấy tôi còn thấy khó hiểu, rõ ràng có nhiều người hiến trứng và t*ng trùng tốt đến thế, họ chẳng những đẹp hơn tôi, chỉ số thông minh cao hơn tôi mà gen còn tốt hơn tôi gấp bội lần, tại sao Tịch Tông Hạc lại chấp nhận chi ra một khoản tiền khổng lồ chỉ để mua t*ng trùng của tôi. Hại tôi đoán già đoán non rồi tưởng anh là thằng đầu đất lắm tiền.
Nhưng giờ thì tôi hiểu rồi, bởi vì anh thích tôi, nên mới muốn có con cùng tôi.
“Em không bán!” Cố Nghê la lối: “Bị ngu mới chấp nhận mua t*ng trùng của anh với giá một triệu! Ai mà biết được anh ta muốn làm gì?”
Tôi liếc con bé: “Có phải em bị mắc chứng hoang tưởng bị hại không thế? Lúc nào cũng chỉ nghĩ có người muốn hại anh trai mình.” Tôi phẩy phẩy tờ giấy: “Vấn đề bây giờ không phải là tại sao anh muốn bán t*ng trùng, mà là người cha khác của đứa bé không hề biết mình đã lên chức bố rồi.”
Nghe vậy, Cố Nghê sửng sốt, ngay lập tức, con bé ngồi phịch xuống ghế, mồm mép bắt đầu liến thoáng phổ cập kiến thức khoa học cho tôi.
“Tịch Tông Hạc mà không thiết tha với đứa bé nữa ấy à, anh ta gọi một cú điện thoại thôi là có thể khiến bệnh viện ngừng cung cấp máu cho cuống rốn ngay lập tức, chỉ trong vài phút ngắn ngủi là cái thai sẽ ngưng phát triển luôn.”
Mấy lời con bé nói ra khiến tôi thực sự kinh hãi, vốn lẽ tôi còn do dự, chưa quyết xem có nên nói cho Tịch Tông Hạc biết hay không, hoặc nếu nói thì phải nói như nào cho phải, bây giờ nghe con bé thuyết giảng như này thì đầu tôi càng rối như tơ vò.
Song, có một điều mà tôi chắc nịch trong lòng, tôi nghiêng đầu nhìn Cố Nghê, nghiêm nghị nói: “Anh tuyệt đối sẽ không để anh ấy làm như vậy đâu.”
Nếu một ngày anh khôi phục trí nhớ, rồi phát hiện mình đã tự tay giết chết đứa con thân thương vẫn hằng mong ngóng, chắc chắn anh ấy sẽ sụp đổ mất.
Như thế quá tàn nhẫn…
Xem đi xem lại tấm hình siêu âm, tôi không cầm nổi lòng mà mường tưởng đến viễn cảnh đứa khi nhỏ được sinh ra, không biết con sẽ trắng trẻo, đáng yêu cỡ nào đây.
Tôi hi vọng con sẽ có đôi mắt giống Tịch Tông Hạc, đôi mắt đẹp nhất tôi từng gặp trên đời.
Dáng mặt thì nên giống tôi, đường nét của tôi theo hướng nhu hòa, mặt bé gái như vậy mới đẹp.
Tôi uờn mình trên giường, giơ tấm ảnh siêu âm lên, nương nhờ chút ánh trăng phả lòa ngoài cửa sổ để nhìn, thật ra cũng không thấy gì, nhưng tôi chỉ muốn được ngắm con hoài như vậy thôi. Cho đến khi tròng mắt mỏi nhừ, tôi mới nuối tiếc bỏ tấm hình xuống, ôm chặt vào ngực.
Tôi có con rồi.
Là con của tôi và Tịch Tông Hạc.
Tôi co người lại, siết chặt tờ giấy đặt trong lòng.
Tôi yêu anh vô ngần. Tôi nhắm tịt mắt. Tôi đâu phải người vô tâm.
Tôi hứa với Đường Lệ rằng mình sẽ nghĩ cách để nói chuyện đứa bé cho Tịch Tông Hạc, nếu Tịch Tông Hạc không muốn nuôi, tôi sẽ xin anh chuyển quyền nuôi con cho tôi.
Phía bên kia đầu dây, Đường Lệ thở dài, bảo rằng may mà cô biết mật khẩu mail của Tịch Tông Hạc nên tạm thời có thể làm việc với trung tâm sinh sản, nhưng nếu gặp phải trường hợp xấu nhất, cô ấy mong tôi hãy xử lý chuyện này một cách nhanh chóng.
Tôi cũng muốn nhanh lắm chứ, nhưng bây giờ tôi đã trở thành thứ chất dị ứng gớm ghiếc nhất trong mắt Tịch Tông Hạc, anh chặn mọi phương thức liên lạc của tôi, lịch trình của anh được bảo mật vô cùng kĩ càng nên có muốn thám thính, tôi cũng không tìm được cơ hội.
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.Sang tháng hai, thời tiết ngày càng rét mướt, tôi chuẩn bị tới hải đảo ấm áp ở phương Nam để quay tập một cho 《Trang trại ngôi sao》, trước khi đi, tôi muốn nói chuyện với Tịch Tông Hạc nên đã chủ động hỏi Đường Lệ về lịch trình của anh, chọn ngày anh ở nhà để đến thăm.
Ban đầu, tôi còn lo lắng vì không biết mình được cho vào cổng hay không, may sao, vừa trông thấy tôi, bảo vệ núi Hành Nhạc đã mở cửa ngay để tôi vào. Có lẽ vì Tịch Tông Hạc chưa kịp bổ sung tên tôi vào danh sách đen dành cho khách nên họ tưởng tôi vẫn sống ở đây.
Tôi dừng xe trước cửa nhà Tịch Tông Hạc rồi nhấn chuông cửa. Tôi thấy trong nhà mở đèn, nhưng suốt một lúc lâu sau vẫn không có ai ra mở cửa.
Không cam lòng, tôi ấn chuông liên tục mười mấy lần, chuông kêu dấm dẳng rạch ngang màn đêm yên tĩnh.
Cuối cùng cửa nhà cũng hé mở, một người sở hữu vóc dáng cao lớn bước ra ngoài, ban đầu tôi còn tưởng là Tịch Tông Hạc, nhưng đến khi người nọ tới gần mới nhận ra là Quan Thiện.
Cậu ta đến trước mặt tôi, nói chuyện với tôi qua cánh cửa sắt: “Cố Đường, bọn này đang họp nhóm trong nhà, Tiểu Hạc say rượu nên đi ngủ rồi.”
Ý cậu ta rất rõ ràng, Tịch Tông Hạc không muốn gặp tôi, bảo tôi cút nhanh cho khuất mắt.
Tôi ngẩng đầu nhìn ngôi nhà im lìm chìm trong bóng tối đầy quỷ dị, lúc đảo mắt qua tầng thượng thì đột nhiên thấy một bóng người. Người ấy đứng dưới ánh trăng mịt mờ, dáng người cao gầy, tôi không biết đã đứng đó từ lúc nào, cũng chẳng rõ đã nhìn được bao lâu. Tôi chưa kịp quan sát kĩ, người ấy đã lặn mình vào bóng tối rồi biến mất.
“Tôi có chuyện rất quan trọng cần nói với anh ấy.” Tôi thu hồi ánh mắt, thương lượng với Quan Thiện: “Một câu thôi, chỉ một câu thôi cũng không được sao?”
Quan Thiện nhún vai: “Anh thừa biết tính nó mà, tôi muốn giúp cũng chẳng được, sorry nhé.”
Nói xong cậu ta xoay người rời đi, mặc tôi gọi bao lần cũng không quay đầu lại.
Tôi nắm thanh sắt cửa, mười ngón siết chặt, trán tì lên thanh kim loại lạnh lẽo, sau cùng cũng chỉ đành thở dài một hơi, mong sao có thể rũ bỏ tất thảy mỏi mệt đã ứ đọng suốt bấy lâu này.
Ngay sau những phút vô lực, tâm trạng rậm rật bực tức đã trỗi dậy ngay tức thì, tôi lay mạnh cửa sắt khiến nó kêu luỳnh ruỳnh, đã vậy còn đạp thêm một phát lên cửa.
Xong việc, tôi đứng phỗng người trong giây lát, mãi đến khi co rúm người lại vì cơn gió lạnh mới dề dà lên xe đi về.
Mấy hôm sau đó, tôi và Văn Văn cùng bay đến hải đảo phương Nam, địa điểm cụ thể là thôn “Bạch Lãng” được ekip chương trình chọn để quay.
(*) Bạch lãng: sóng bạc.Vào đêm trước hôm ghi hình chính thức, mọi người hẹn tập trung tại một khách sạn gần sân bay. Chương trình giữ thông tin rất kín, không để lộ bất cứ phong thanh nào ra bên ngoài, các khách mời cũng không biết rõ số lượng thành viên tham gia.
Tang Thanh đi nghe ngóng mãi cũng chỉ biết mỗi tin có nghệ sĩ nữ. Mà tin tức vô bổ này thì hỏi được cũng như không. Trước đây tôi tưởng cậu là tên quản lý giỏi buôn chuyện nhất, nhưng bây giờ chắc tôi phải rút lại đánh giá của mình rồi.
Theo lẽ thường, đạo diễn sẽ đến bàn giao lịch trình với khách mời trước khi bấm máy, nhưng tôi đợi mãi đến chín giờ mới thấy hai đạo diễn tới.
Tôi ra mở cửa, nhưng vừa thấy mặt của cô gái kia thì ngớ ngay người ra.
Trước đó đã có thông tin rằng cả hai nhà hai đạo diễn của chương trình đều còn rất trẻ, khoảng chừng hai mươi, ba mươi tuổi, nhưng tôi không ngờ một trong hai người họ lại chính là người mình quen.
“Cô…”
Cô nàng tôi từng cứu trên máy bay.
Vừa gặp cô ấy tôi đã hiểu ra ngay, hèn chi chương trình muốn mời tôi tham gia, hóa ra là muốn “trả ân” đây mà, có qua có lại mới toại lòng nhau.
Cô gái nọ nở cười tươi rói với tôi: “Em muốn tự mình cảm ơn anh nhưng mãi chưa tìm được dịp, vừa hay anh cũng tham gia chương trình này. Em xin tự giới thiệu, em là Khương Yên, phụ trách khâu biên kịch, còn đây là Tào Hi, đạo diễn hình ảnh.”
Tôi vẫn cảm thấy khó tin, đầu óc mông lung như lạc giữa bầu sương mù dày đặc.
Mặc dù vẫn còn trẻ nhưng Khương Yên lại là một tay sừng trong lĩnh vực của mình, cô gái nói chuyện đâu ra đấy. Tào Hi thì lớn tuổi hơn một chút, là người chín chắn lại không câu nệ, trước đây từng đảm nhiệm chế tác nhiều chương trình có tiếng, là một đạo diễn trẻ mới nổi.
Hai người họ hợp tác cùng nhau, ấp ủ tham vọng tạo nên một chương trình gây được tiếng vang lớn tới khán giả.
“Có tổng cộng mười lăm nhân viên quay phim, trong đó mười người đảm nhận việc quay ngoại cảnh cùng mọi người, năm người còn lại phụ trách lắp đặt hơn một trăm máy quay với các góc khác nhau ở sân chung, những máy quay này được điều khiển từ xa. Ekip chương trình không cho nhiều staff xuất hiện ở hiện trường vì chúng em muốn các khách mời được tự nhiên nhất có thể.”
“Chương trình lấy chủ đề kinh doanh, mỗi khách mời sẽ được phân công nhiệm vụ rõ ràng, chủ quán, bồi bàn, đầu bếp, nhân viên quét dọn, mua thực phẩm, bọn em sẽ không phân công công việc cho mọi người ngay mà sẽ thông báo trước khi cần đưa ra lựa chọn.”
“Mỗi tập ghi hình trong ba ngày hai đêm, phòng duy nhất không có máy quay là phòng vệ sinh, điều này phải chú ý đó nhé.”
Sau khi hoàn tất việc thông báo những điều cần chú ý và lịch trình quay, cả hai đứng dậy rời đi.
“Khách mời cuối cùng đến rồi, bọn em phải qua trao đổi lịch trình với anh ấy.”
Tào Hi ra ngoài trước, Khương Yên theo sau. Tôi vừa định đóng cửa thì cô ấy thì thầm nói với tôi: “Cố lên nhé!”
Tôi nhìn đôi con ngươi sáng ngời trong mắt Khương Yên, quả thật cô nàng này đã coi tôi là ân nhân cứu mạng và muốn giúp đỡ tôi.
Cô ấy biết rõ tình hình hiện tại của tôi, cũng biết rằng ngoài cô ra thì chẳng còn ai đồng ý hợp tác với tôi. Dẫu vậy, cô nàng vẫn cổ vũ nhiệt tình và hi vọng tôi thành công trong công việc.
“Ừm.” Tôi cong môi, khẽ gật đầu.
Xem ra ông trời vẫn nương tay với tôi, giữa mưa gió bão bùng cho tôi gặp được một tia nắng sưởi ấm cõi lòng.
Hôm sau, mọi người lên xe đến thôn Bạch Lãng để bắt đầu quay show.
Trợ lý đạo diễn ngồi cùng xe hỏi tôi mong khách mời của chương trình là người như thế nào.
Tôi ngẫm nghĩ mấy phút rồi đáp: “Người tốt.”
Đối phương không hài lòng với câu trả lời cụt lủn của tôi nên hỏi tiế: “Cậu muốn tham gia show này cùng ai nhất?”
Trước khi đến đây, Tang Thanh đã làm một lớp huấn luyện cho tôi, các show tạp kĩ cần biết tạo nội dung để hot, biển êm gió lặng quá sẽ không thu hút được khán giả vào xem. Dù sao cũng là chương trình hướng đến đại chúng, nếu không có yếu tố giải trí thì sẽ trở thành “bom xịt”.
Tôi hiểu rõ điều này, với lại chương trình còn đóng vai trò quan trọng quyết định sống chết của tôi nên tôi không thể biến nó thành của ôi được.
“Chắc là Tịch Tông Hạc.” Dù sao cũng không thành sự thật được nên tôi chẳng ngại ngần bịa chuyện: “Trước đây không lâu, bọn tôi từng đóng chung trong một bộ phim, tính tình hai đứa cũng khá hợp nhau, tôi đoán nếu được tham gia chương trình với cậu ấy thì hẳn là thú vị lắm.”
Xe dừng ở đầu thôn, tôi kéo va li đi trên đường mòn năm phút mới tìm thấy căn nhà bị bủa vây bởi máy quay.
Căn nhà xây theo kiến trúc hai tầng, bốn phía được bao quanh bởi cây cối xanh tươi, hoa trong vườn nở rộ, ngoài sân phơi rất nhiều hoa quả khô, còn có cả đàn gà đang rong ruổi dạo quanh. Thoạt nhìn giống hệt khu nhà vườn ở nông thôn trên ti vi.
Tôi bước vào cổng, mắt lia liến láu để tìm kiếm bóng dáng của các khách mời khác: “Xin chào? Có ai không?”
Chẳng lẽ nào tôi là người đầu tiên?
Tôi vừa bước đến giữa sân thì có một người thong dong đi ra từ trong nhà.
Áo lông đen mỏng, quần bò, chân dài lưng dài như người mẫu, thế nhưng biểu cảm trên gương mặt lại hờ hững, lạnh lùng đến mức khiến người ta cảm thấy khó gần.
“Tịch…, cậu Tịch?!”
Chiếc va li kéo của tôi đổ xuống đất đánh “bịch” một tiếng.
Khóe miệng Tịch Tông Hạc co giật liên tục, anh xuề xòa, giả tảng cười với tôi.
“Khéo thật đấy.”