Edit: OhHarry
***
Buổi ghi hình đầu tiên của 《Trang trại ngôi sao》đã kết thúc, mọi người giải tán tại chỗ và hẹn gặp lại nhau trong lần sau.
Vì không tìm được cơ hội thích hợp nên tôi chưa thể nói rõ ràng chuyện đứa trẻ cho Tịch Tông Hạc nghe, thành ra phải ngậm ngùi quay về trong thất bại.
Vào năm đầu tiên Tịch Tông Hạc gặp chấn thương ở chân, không lâu sau khi tôi ký hợp đồng với anh ấy, tôi từng bắt gặp một người đàn ông tầm chừng hơn ba mươi tuổi đến bệnh viện thăm anh, người đó có cặp lông mày và đôi mắt khá giống Tịch Tông Hạc, có thể đoán ra họ là người thân một cách dễ dàng.
Hôm đó, tôi mang một bó hoa hướng dương đến bệnh viện thăm Tịch Tông Hạc, đúng lúc đi tới cửa phòng thì nghe thấy cuộc tranh cãi giữa hai người họ.
“Em còn định gây chuyện đến bao giờ nữa? Nhún nhường một chút thì khó lắm ư? Chỉ cần em thừa nhận lỗi lầm của mình với ông nội là ông sẽ tha thứ cho em ngay. Tiểu Hạc, suốt hai năm nay, ngày nào ông nội cũng nhớ em, em về nhà đi.”
Sau một chốc, Tịch Tông Hạc mới cất tiếng: “Ông muốn em cúi đầu nhận lỗi vì xu hướng tính dục của mình ư, là anh thì anh có xin lỗi người khác vì anh thích phụ nữ không?”
“Hai chuyện này đâu giống nhau?”
“Với tôi thì giống! Tôi chẳng làm sai điều gì cả, tôi chỉ thích người đồng giới nhưng các người lại coi tôi như nỗi nhục của gia đình, đã vậy còn đe dọa sẽ cắt đứt quan hệ với tôi để ép tôi đi vào khuôn phép. Chúng ta là gia đình cơ mà, là máu mủ ruột thịt cơ mà. Nhưng lúc tôi nằm bẹp trên giường bệnh, giành giật giữa sự sống và cái chết, bị bệnh tật hành hạ, các người vẫn chỉ quan tâm xem tôi có phải người đồng tính hay không?” Nói đến đây, ngữ điệu của anh chậm lại, giọng nói mơ màng rồi lại minh bạch mọi thứ, “Xu hướng tính dục của tôi quyết định người nhà sẽ ruồng rẫy hay yêu thương tôi…”
Người đàn ông không ngờ anh lại phản ứng kích động như vậy, hơi sốt sắng: “Không phải vậy đâu Tiểu Hạc…”
Nhưng Tịch Tông Hạc không muốn nghe thêm bất cứ lời ngụy biện nào của anh ta nữa, một khi đã nhận định rõ ràng điều gì thì anh ấy sẽ không dễ dàng thay đổi quan điểm của bản thân.
“Có thể tôi sẽ không bao giờ đứng dậy được nữa, nhưng anh lại chỉ quan tâm đến việc tôi có chấp nhận xin lỗi ông nội hay không. Làm hài lòng ông nội mới là ưu tiên hàng đầu của tất cả mọi người trong nhà, còn tính mạng và cảm nhận của tôi thì chẳng đáng là gì có đúng không?” Trong phòng vang lên tiếng đổ vỡ, “Tôi không cần các người tha thứ!”
Người đàn ông bị anh đuổi ra ngoài một cách chật vật, đụng mặt với tôi ngay ở cửa.
Anh ta lấy khăn tay ra lau vết nước trên người, rồi đưa mắt nhìn tôi cùng đóa hướng dương đang cầm trên tay, vẻ sầu muộn hiện lên trên gương mặt nghiêm nghị trong một thoáng.
“Chăm sóc thằng bé cẩn thận nhé.” Nói rồi, anh ta sải bước đi dọc theo hành lang.
Tôi cầm đóa hoa bước vào phòng, thấy những mảnh thủy tinh vỡ văng la liệt khắp sàn, Tịch Tông Hạc đang ngồi bất động trên giường, ngóng vọng ra phía ngoài cửa sổ, trên tay hẵng còn dính chút nước.
Tôi giẫm qua đống mảnh thủy tinh, cắm bó hoa vào chiếc bình màu xanh lam ở bên cạnh.
Tôi không muốn tọc mạch chuyện gia đình nhà người khác, chỉ vào phòng tắm lấy chổi và quét sách tất cả các mảnh vỡ trên sàn.
Tịch Tông Hạc vẫn giữ im lặng trong suốt thời gian tôi dọn dẹp, cặp mắt đờ đẫn khiến anh trông giống như một tác phẩm điêu khắc ngán ngẩm vô hồn.
“Có phải… Tôi đòi hỏi quá rồi không?”
Tôi thoáng khựng mình, ngẩng đầu nhìn về phía Tịch Tông Hạc, tình cờ anh cũng đang nhìn tôi, tầm mắt cả hai giao nhau, và tôi đã có thể chắc chắn được rằng anh vừa nói chuyện với mình.
“Ừm… còn phải phụ thuộc vào điều cậu yêu cầu.” Thành thực mà nói, tôi không giỏi trong việc đưa ra lời khuyên cho mọi người, trước đây, khi khách hàng khóc lóc ỉ ôi với tôi, tôi chỉ khuyên mấy cô ấy hãy uống rượu cho thật say để giải tỏa nỗi buồn, nhưng với Tịch Tông Hạc, rõ ràng tôi không thể bảo anh làm vậy được.
Anh suy nghĩ một lúc rồi trả lời tôi: “Tình cảm.”
Tôi chợt thấy buồn cười, không chỉ mỗi việc yêu đương, hóa ra anh còn ngây thơ và khờ dại trong mọi phương diện tình cảm khác. Không đen thì trắng, chẳng pha thêm chút tạp chất nào, yêu là yêu, ghét là ghét.
Hết lận đận trong chuyện tình duyên, giờ anh còn nghi ngờ về cả tình thân giữa các thành viên trong gia đình. Anh dành cho người ta thứ tình yêu cuồng nhiệt, anh yêu hết mình, yêu vô điều kiện, nhưng đâu phải ai cũng có thể đáp lại anh thứ tình cảm tương xứng.
Con người thường lấy tình yêu ra để lấp liếm cho sự đòi hỏi ích kỷ của mình.
Tôi yêu anh thì anh phải yêu lại tôi. Trên đời làm gì có quy luật như thế.
Tôi cúi đầu, quét đống mảnh thủy tinh vào hót rác: “Ai cũng mong tình yêu của mình không bị phụ bạc, nhưng mà, đâu phải ai cũng được may mắn như vậy.”
Trong số những người xủi xẻo kia có mẹ tôi, và cả Tịch Tông Hạc.
Dọn dẹp xong xuôi, tôi vào nhà tắm, dấp khăn ấm mang ra rồi đặt lên bàn tay đang ướt rượt của anh. Do phải cắm kim truyền lâu nên mu bàn tay đã xanh bầm.
Tịch Tông Hạc dựa lưng vào tường, nhìn tôi và nói: “Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho họ.”
Tôi không làm phách đến mức nghĩ rằng anh đang nói câu này cho mình nghe, anh chỉ đang nhắc nhở bản thân mà thôi.
Anh ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho những người đối xử bạc bẽo với mình, bất kể là ai đi chăng nữa.
Nếu hồi đó mẹ tôi cũng quyết đoán và tàn nhẫn như anh thì bà đã không rộc rạc đến thế.
Tôi không đánh giá tính cách của anh là tốt hay xấu, suy cho cùng, mỗi người đều có những tiêu chuẩn khác nhau trong phương diện tình cảm, không phải ai cũng chấp nhận chịu đựng mọi tổn thương rồi lấy đức báo oán.
Sau đó, trong một lần trò chuyện với Đường Lệ, tôi vô tình được biết cha mẹ của Tịch Tông Hạc đã mất sớm, anh được ông nội nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ. Ông Tịch có hai đứa cháu trai nội và một đứa cháu gái ngoại, người đến bệnh viện thăm Tịch Tông Hạc lần trước là anh họ anh ấy.
Ông cụ không ngờ Tịch Tông Hạc lại là người ngang ngạnh như vậy, bảo không cúi đầu là không cúi đầu, tuyên bố không nhận sai là nhất quyết không nhận sai. Suốt năm năm qua, ông luôn muốn giảng hòa với Tịch Tông Hạc, cũng ra sức nhờ mọi người đến vận động nhưng chẳng ai thuyết phục nổi Tịch Tông Hạc.
Tổn thương người ta thì dễ, nhưng để bù đắp lại nỗi đau mà bản thân đã gây ra cho người ta thì lại là cả một hành trình gian truân.
“Nhưng không hẳn là không cải thiện được tình hình.” Đường Lệ nói, “Nếu nhà họ Tịch không ngấm ngầm giúp đỡ từ phía sau thì sự nghiệp của Tiểu Hạc đã chẳng thể phát triển một cách thuận lợi như vậy. Thằng bé nghĩ mình đã rời khỏi nhà họ Tịch và không còn bị gia đình can thiệp vào cuộc sống riêng tư nữa. Nhưng tiếng tăm của gia đình đâu phải quần áo mà bảo cởi là cởi ra được, mọi người vẫn sẽ nhìn vào gốc gác của thằng bé để hợp tác thôi.”
“Bác dâu của Tiểu Hạc là con gái nhà họ Phùng, chồng của dì ruột theo họ Quan, em nghĩ bọn Phùng An, Quan Thiện là ai? Đều là thông gia của nhà họ Tịch hết. Miễn là còn liên lạc với họ thì thằng bé vẫn chưa thể cắt đứt quan hệ với nhà họ Tịch một cách hoàn toàn.”
Bảo sao hai người này thân thiết với Tịch Tông Hạc đến vậy, khắc hẳn bạn bè bình thường.
Chậc, hóa ra là anh ấy không muốn về nhà, chứ không phải bị gia đình cấm quay trở lại.
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.Tôi mở choàng mắt vì bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại rền rĩ, lần mò điện thoại đặt trên đầu giường, tôi chưa nhìn xem ai gọi đã nhấn nghe ngay.
Giọng điệu sốt sắng của Đường Lê vang lên từ đầu máy bên kia, “Tiểu Cố, không xong rồi! Tiểu Hạc, không hiểu vì sao lúc nãy Tiểu Hạc lại lên mail, giờ thằng bé đã biết chuyện về đứa nhỏ. Thằng bé gọi điện cho chị để chất vấn, hỏi chị rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra!”
Đầu óc tỉnh táo lại một cách đột ngột, tôi ngồi bật dậy khỏi giường.
“Chị trả lời anh ấy thế nào?”
“Chị bảo chuyện này là do chính thằng bé giấu mọi người làm trước khi mất trí nhớ, đến chị còn không biết, sau đó thằng bé hỏi chị có phải em cũng biết hay không…”
Tôi vội vàng nhặt quần áo dưới sàn, mặc lên người bằng một tay, luống cuống đến nỗi chỉ muốn mọc ra mười cái tay.
“Tự dưng chị không biết trả lời thế nào, lưỡng lự mất mấy giây nên thằng bé… thằng bé đoán ra hết mọi chuyện, thằng bé bảo chị với em câu kết lại với nhau để lừa nó, sau đó tức quá dập máy luôn.” Đường Lệ vừa lo vừa sợ, “Làm sao bây giờ hả Cố Đường?”
Giờ hỏi tôi thì tôi biết trả lời thế nào chứ?
Mặc quần áo tử tế xong, tôi cầm chìa khóa xe chạy ra ngoài: “Đừng hoảng quá, giờ em đi gặp anh ấy đã, có tin gì thì em sẽ báo chị sau.”
Cúp điện thoại, tôi khởi động xe, phóng nhanh lên núi Hành Nhạc.
Cũng không biết có phải ông trời đang bới lông tìm vết không, đi được nửa đường thì trời bỗng nổi sấm chớp rồi đổ mưa to.
Cần gạt nước liên tục đẩy nước trên kính lái, phải mất nửa tiếng tôi mới lái xe đến chân núi Hành Nhạc, sau đó lại tốn thêm nửa tiếng nữa để lái lên đỉnh núi.
Mưa càng lúc càng lớn, mưa tuôn xối xả, nhạt nhòa cả thế gian.
Dừng xe bên ngoài cổng biệt thự, tôi đội mưa chạy ra ngoài, chẳng mấy mà ướt như chuột lột.
Tôi vội vã bấm chuông cửa nhưng trong nhà vẫn im bặt, không có lấy một tiếng động, thậm chí còn không có ai ra mở cổng.
Tôi sợ rằng chỉ cần chậm một bước nữa thôi, đứa trẻ sẽ chết dưới tay Tịch Tông Hạc mất. Bất chấp mình có vi phạm pháp luật hay không, tôi lùi ra sau hai bước, chạy lấy đà, bám chặt lấy rào sắt rồi dồn sức, nhảy qua để vào sân.
Vừa hay thấy một cục đá to bằng nắm tay nằm bên cạnh, tôi cầm lên, tính thử lát nữa Tịch Tông Hạc mà không mở cửa, chắc tôi sẽ phải phá khóa đột nhập vào nhà.
Những hạt mưa to bằng hạt đậu tạt vào mặt, lạnh buốt, xót đến nỗi không mở nổi mắt.
“Tịch Tông Hạc! Mở cửa ra!” Tôi đập mạnh vào cửa, một phút sau, vì chẳng thể kiên nhẫn được nữa nên tôi đành nắm lấy tay cửa, chuẩn bị đập cục đá xuống.
Một âm thanh điện tử quen thuộc vang lên, hệ thống khóa vân tay đọc dấu vân tay của tôi và mở chốt cửa.
Tôi đờ người mất vài giây, sau đó vội vàng liệng cục đá đi rồi đẩy cửa bước vào.
Căn phòng mờ tối, trầm lặng. Ngoại trừ tiếng lách nhách khó chịu xuất phát từ việc đôi giày ướt nhèo giẫm lên sàn thì chẳng còn tiếng động nào khác.
Tôi toan bước qua phòng khách để lên tầng kiểm tra thì bất chợt bị đánh lén từ phía sau, cảm giác đau tấy ở đầu gối khiến tôi khuỵu mình, quỳ rạp cả người xuống đất. Người kia còn túm tóc đè tôi xuống, tôi giãy giụa, ngoái đầu lại một cách vật vã, vội vàng nói rõ danh tính của mình: “Là em đây! Tịch Tông Hạc, là em đây!”
Tịch Tông Hạc mặc áo choàng tắm, trên người nồng nặc mùi rượu, ngay khi nghe thấy giọng tôi, anh không buông tay, thay vào đó là cúi xuống, quan sát tẩn mẩn các đặc điểm trên gương mặt tôi trong căn phòng thiếu ánh sáng.
Trò túm tóc của anh khiến tôi rít lên vì đau đớn, và buộc phải ngẩng mặt lên để cho anh soi xét.
“Hóa ra là anh à…” Rốt cuộc thì anh cũng nhận ra tôi, anh phả hơi thở nồng mùi men say vào mặt tôi, sau đó bực bội đứng dậy, “Anh tới đây làm gì?”
Tôi bò lên từ dưới sàn, chắn mình trước người anh: “Con… Anh làm gì con rồi?”
Tịch Tông Hạc hơi nhíu mày, đồng thời, khóe môi nhếch lên tạo thành một biểu cảm kỳ quái, trông giống cười mà chẳng phải cười, trông tức giận mà cũng chẳng phải tức giận.
“Biết ngay là anh tới đây vì chuyện này mà. Anh tưởng có con với tôi là thay đổi được thân phận à, định chiếm lấy trái tim tôi lần thứ hai ư? Tôi nói cho anh hay, anh đừng nằm mơ nữa!”
Anh nói hết sức chậm rãi, giọng điệu lè nhè, vô lý hệt như những kẻ say sỉn. Tôi muốn xác nhận sự an toàn của con ngay nên không có thời gian dỗ dành anh ấy, cũng không gặng hỏi xem anh đã gọi điện cho trung tâm chưa.
Anh riết chặt lấy cổ tay tôi, áp sát vào tôi, gằn ra từng tiếng một cách lạnh lùng: “Chết rồi!”
Tôi ngẫn ra, cơ thể run lẩy bẩy một cách mất kiểm soát.
“Anh nói sao?” Dường như nhiệt độ cơ thể đã giảm xuống mức có thể đóng băng, ngay việc nói năng cũng khó.
Tôi chỉ mong anh đang nói dối mình, tôi khẩn khoản nài xin rằng điều anh vừa nói không phải sự thật.
Nhưng anh đã phá vỡ giấc mộng si mê của tôi một cách tàn nhẫn.
“Tôi nói là tôi bảo họ xử lý đứa bé kia rồi!” Anh nhìn tôi chằm chặp, giỡn cợt, “Anh tưởng tôi sẽ cho nó cơ hội được chào đời à? Anh nghĩ tôi sẽ chấp nhận việc sinh ra một đứa con mang gen anh sao? Đừng nực cười thế chứ!”
Sao anh ấy có thể… máu lạnh một cách tàn tệ như vậy?
“Nhưng con bé cũng là con của anh mà.” Thứ nước nóng rực tràn ra từ đôi mắt căng trợn, nó cứa sượt qua má tôi, đốt cháy da thịt tôi trong cái lạnh tuyệt vọng, ngay lúc này đây, tôi chỉ ước rằng mình có thể giật kéo tóc tai, rít gào, than khóc, và tha hồ sỉ vả vào mặt anh ấy.
Anh ấy chẳng biết rằng mình đã làm ra điều dại dột, ngu ngốc đến mức nào đâu, tôi muốn thuyết phục bản thân rằng tất cả mọi chuyện là do anh bị mất trí nhớ, anh không nhận thức được hành động của mình, nhưng tôi chẳng thể buông tuồng cho tội lỗi anh gây ra.
Cơn phẫn khích đã dồn ép và nuốt trọn tâm trí tôi. Tôi túm chặt vạt áo của Tịch Tông Hạc rồi đấm mạnh vào mặt anh. Cả hai chúng tôi đều ngã xuống đất theo quán tính. Anh rên rẩm, không biết đã bị đánh vào bộ phận nào.
Tôi điên tiết, đau đớn đến mức chỉ muốn đẩy anh vào chỗ chết cùng mình.
Tôi cấp tốc ngồi bật dậy, giơ nắm đấm lên lần nữa, nhưng mọi thứ, từ khuôn mặt dữ tợn vì cơn lộn tiết, đến thể xác và tinh thần kiệt quệ, tất cả đều trở đông cứng lại ngay sau khi tôi nhìn vào đôi mắt anh, nắm đấu của tôi khựng đứng giữa không trung và chẳng thể hạ xuống được.
“Tất cả các người đều là lũ lừa đảo… Tôi ghét nơi này…” Máu ứa ra từ khóe môi anh, đôi mắt anh nhìn tôi chòng chọc qua phàn tóc mái rối bù rủ xuống trán, “Tôi không thuộc về nơi này…”
Anh nhắm nghiền mắt lại, nghẹn ngào một cách phẫn uất: “Tôi đau quá… Tôi ghét anh lắm… Anh giết tôi đi, tôi không muốn gặp lại anh thêm bất cứ lần nào nữa.”