Edit: Ling_, OhHarry
***
“Tịch Tông Hạc! Tiểu Hạc!” Tôi băng qua bãi cỏ giữa màn đêm, không dám bật đèn pin mà cứ khom lưng gọi tên anh.
Mới gọi được vài lần, đột nhiên, eo tôi bị một người siết chặt lấy từ phía sau. Chưa kịp thét lên, tôi chợt nhận ra hơi thở quen thuộc phả vào chóp mũi mình, giọng nói của Tịch Tông Hạc vang lên bên tai tôi.
“Tôi đây, suỵt, im lặng!” Anh ôm tôi, kéo tôi ngồi xổm bên một bụi cỏ rậm rạp: “Đừng nói gì cả.”
Tôi ngậm chặt miệng, gật đầu với anh.
Chúng tôi nấp trong bụi cỏ chừng mười phút, tiếng ồn ào đã dần lắng xuống nhưng vẫn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện của một vài người đàn ông xa lạ. Dường như họ đang tìm thứ gì, hoặc là ai đó, họ đạp tung cửa từng phòng một, lục soát từ trong ra ngoài.
Thình lình, có tiếng bước chân trên bãi cỏ, cả tôi lẫn Tịch Tông Hạc đều bất giác căng thẳng. Chúng tôi nín thở, chú ý theo hướng bước chân. Người nọ tiến tới mỗi lúc một thêm gần, đồng thời, cả tôi và Tịch Tông Hạc cũng siết chặt bàn tay đang nắm vào nhau hơn.
Trong đầu tôi lóe lên bao suy nghĩ, thậm chí cũng có cả chút hối hận.
Nếu biết trước thì tôi đã bắt chước theo Tang Thanh – viết sẵn di chúc trước khi tới một nơi như thế này, tránh trường hợp về sau không kịp nói lời trăng trối.
Nếu biết trước…… thì ban nãy đã không cãi nhau, sao tôi lại đi cãi nhau với một tên ngốc làm gì cơ chứ? Tôi nên gào lên rằng “Dung Thân là bố ruột em”, sau đó vừa thưởng thức vẻ mặt sốc nặng của Tịch Tông Hạc một cách thỏa thê vừa chụp ảnh lại để làm kỷ niệm.
Nhưng trên đời này làm gì có từ “nếu” cơ chứ.
Giữa màn đêm đen kịt, tôi chỉ thấy được lờ mờ nét bán diện của Tịch Tông Hạc, tôi thầm nghĩ, chỉ vài phút nữa thôi – nếu chúng tôi phải chết, giá như cứ được nắm tay đối phương mãi thế này thì cũng coi như được chết một cách lãng mạn.
“Cậu Tịch? Cậu có ở đó không?”
Đang nghĩ bậy nghĩ bạ thì tôi nghe thấy tiếng gọi từ đằng xa vọng lại, đó là giọng của Harun. Lòng tôi vui khôn xiết, tưởng gã đang đột phá vòng vây để giải cứu chúng tôi, tôi định đứng dậy nhưng lại bị Tịch Tông Hạc ngồi bên cạnh giữ chặt.
Anh ra hiệu “bình tĩnh, không được vội” rồi liếc nhìn Harun đang tiến gần tới, hạ giọng trả lời: “Tôi ở đây!”
Harun dừng bước ngay lập tức, chĩa súng cảnh giác: “Ai ở đằng đó?”
Tịch Tông Hạc giơ tay đứng dậy: “Là tôi.”
“Cậu Tịch?” Harun vui mừng, “May quá, tôi cứ đi tìm cậu mãi! Mau lên, chúng ta rời khỏi đây thôi.”
Gã đưa tay về phía Tịch Tông Hạc, dáng vẻ nghiêm nghị như đang tỏ ý muốn hộ tống anh rời đi.
Tịch Tông Hạc cẩn thận quan sát xung quanh rồi bước tới chỗ gã, anh dằn giọng xuống và hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?”
Harun nhún vai: “Tôi cũng không rõ tình hình, ra khỏi đây hẵng nói.”
“OK.” Có vẻ đã kiểm tra xong và thấy không còn điều nguy hiểm, Tịch Tông Hạc xoay người lại, vẫy tay với tôi – người đang lấp sau bụi cỏ: “Cố Đường……”
Sự việc xảy ra trong đêm nay quá nguy hiểm, nhanh chóng rời khỏi đây cũng giúp cho việc tìm kiếm cứu hộ xác nhận được sự an nguy của những người khác.
Tôi đang định thở phào nhẹ nhõm và bước ra ngoài thì một chuyện không tưởng bất ngờ xảy đến. Trong bóng tối, lợi dụng lúc Tịch Tông Hạc không phòng bị, người đàn ông da đen cao lớn bỗng đập mạnh báng súng vào gáy anh.
Tịch Tông Hạc kêu lên một tiếng rồi gục xuống ngay lập tức.
Tôi trợn trừng hai mắt, đầu óc trống rỗng, trong phút chốc, tôi chẳng còn quan tâm đến bất cứ điều gì khác, vừa sợ vừa giận chạy lao đến.
Tôi đã được huấn luyện một chút tán thủ trước khi quay《Sư tử》, sau đó lại được Thượng Nhan và thầy dạy võ chỉ dẫn tiếp trong suốt quá trình đóng phim. Thế nhưng, so với những tay sừng sỏ này, trò mèo của tôi chẳng đáng lọt vào mắt họ. Tôi tung nắm đấm vào mũi Harun nhưng gã đã tránh đi một cách dễ dàng, thậm chí các đốt ngón tay tôi còn chưa chạm được vào một sợi tóc nào của gã. Kế đến, gã túm lấy tay tôi, xoay người tôi lại rồi siết cổ tôi bằng khẩu súng trường.
“Tại sao?” Tôi khó nhọc lên tiếng chất vấn gã.
Gã huýt sáo, cười bên tai tôi rồi nói: “Tại sao ư? Đương nhiên là vì tiền rồi.”
Không lâu sau lại có thêm hai tên đàn ông da đen cao to được trang bị đầy đủ vũ trang đi tới. Một người dùng sũng chĩa vào chúng tôi, một người thì qua trói chúng tôi lại bằng dây thừng.
Harun buông cổ tôi ra, gã đạp một phát vào đầu gối tôi khiến tôi quỳ xuống đất.
Một người da đen đang trói tay chân Tịch Tông Hạc lại, xuyên qua ánh trăng phả lòa, tôi trông thấy nguyên một mảng tóc phía sau đầu và vùng gáy của Tịch Tông Hạc dính bê bết máu.
“Đợi đã, anh ấy bị thương!”
Tuy nhiên, ngoài Harun, có vẻ hai người còn lại không hiểu được tiếng Anh. Tôi mặc kệ những điều đó, vùng vẫy bò về phía Tịch Tông Hạc nhưng bị Harun giữ lại từ đằng sau.
“Ngoan ngoãn chút đi, đừng làm khó tao.” Tôi còn chưa kịp nói gì, gã đã quàng dây thừng vào miệng tôi, chặn lưỡi, khiến tôi không thể mở miệng được nữa.
Tiếp theo, gã trói tay tôi lại và trùm một cái túi đen lên đầu tôi.
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.Mất tầm nhìn, tôi chỉ biết có hai kẻ dong theo ở hai bên trái phải, chúng áp tống tôi về phía trước. Đi được chừng năm phút, có lẽ đã ra khỏi khách sạn, xung quanh tối sầm lại, chỉ thấy vài tia sáng rọi vật vờ qua chiếc túi đen.
Tôi nghe tiếng động cơ xe Jeep khởi động, ai đó đang nói chuyện nhưng không phải bằng tiếng Anh, bọn chúng reo hò rồi vội lùa tôi lên xe. Chiếc xe bắt đầu chồm chồm xóc nẩy lên, chạy đến một địa điểm không xác định.
Tôi không biết chung quanh mình có ai hay Tịch Tông Hạc đang ở nơi nào, tôi đã hoàn toàn mất khái niệm về thời gian. Thi thoảng trong xe vang lên tiếng trò chuyện, nhưng ngoài xe vẫn luôn yên tĩnh, có vẻ như vẫn đang chạy trong khu bảo tồn.
Tầm hai tiếng đồng hồ, hoặc lâu hơn cả thế, cuối cùng xe cũng dừng lại.
Cửa xe vừa mở, tôi đã lập tức bị lôi xuống đất, có rất nhiều tiếng nói chuyện phát ra ở xung quanh, hình như đã tới trại căn cứ của đám bắt cóc.
Bọn chúng thô bạo ném tôi vào trong một căn phòng, sau lại quẳng thêm thứ gì đó xuống ngay cạnh chân tôi. Cửa bị đóng sập lại, nguồn sáng duy nhất biến mất, tôi nghe thấy tiếng khóa chốt.
Qua hồi lâu, tôi thử kêu to hai tiếng nhưng không một ai đáp lại, cũng không có ai quát tôi.
Tôi tìm cách lột cái túi đen trên đầu xuống. Không còn bị cản trở tầm nhìn, tôi phát hiện ra bản than đang ở trong một căn nhà tranh đơn sơ nhỏ hẹp không có cửa sổ, nằm cách chỗ tôi không xa là Tịch Tông Hạc đang bất tỉnh nhân sự.
Thấy anh vẫn còn hôn mê, tôi vội vàng lê đầu gối tới, hích nhẹ vào người anh bằng phần vai và đầu, đồng thời phát ra những âm thanh “ưm ưm” trong miệng, cố sức đánh thức anh dậy. Nhưng anh vẫn nhắm nghiền mắt và không hề có một chút phản ứng nào, tôi không rõ có phải vì anh bị thương quá nặng hay không.
Dù không gian tù mù nhưng tôi vẫn nhìn ra sắc mặt tái nhợt của anh. Một nỗi khiếp sợ, hãi hùng dâng lên trong lòng tôi khi thấy anh cứ nằm bất động mãi thế này. Thậm chí còn sợ hơn so với lúc biết anh lại gặp tai nạn.
Tôi áp mặt vào mũi và miệng anh, lặng thinh, cố gắng cảm nhận hô hấp của anh một cách cẩn thận. Mãi cho đến khi cảm thấy có luồng hơi ấm áp sượt qua gò má, tôi mới thả lòng mình – như thể trút được gánh nặng ngàn cân, và vùi mặt vào hõm vai của anh.
Tôi vẫn luôn trông chừng bên cạnh Tịch Tông Hạc, chú ý đến tình trạng của anh từng giây một.
Ánh nắng lọt vào qua khe cửa dần lịm tắt, bụng tôi bắt đầu réo lên vì đói. Đúng lúc này, tiếng mở khóa vang lên từ phía ngoài căn nhà, chỉ một chốc sau, cửa được kéo ra, hai tên nhóc da đen (trông tầm mười mấy tuổi) bước vào, một người bưng khay, một người cầm súng.
Thằng bé bưng khay đặt đồ xuống đất rồi tiến tới, cởi dây thừng trói trên người tôi ra, thằng nhóc còn lại chỉ đứng quan sát một cách lạnh lùng, nó liên tục chĩa súng về phía tôi, như thể chỉ cần làm ra bất cứ hành động bất thường nào, tôi sẽ bị nó biến thành tổ ong bắp cày – ngay lập tức – dưới cái họng súng kia.
Sau khi được cởi trỏi, tôi xoa cánh tay ê ẩm sưng đau và tự gỡ sợ dây thừng ra khỏi miệng.
Trong khay là một chút thịt không rõ nguồn gốc và một bát nước. Họ để lại đồ ăn rồi không nói năng gì mà toan xoay người rời đi luôn, tôi cuống quýt gọi giật hai đứa trẻ lại, định xin một ít gạc sạch và thuốc cầm máu.
“Anh ấy bị thương… Thuốc, có không?” Tôi cố gắng dùng những câu đơn giản nhất để biểu đạt mong muốn của mình, nhưng hiển nhiên hai cậu bé này không hiểu tiếng Anh. Chúng cau mày nhìn tôi, một đứa trong đó giơ súng lên, yêu cầu tôi không được tiến về phía trước.
Tôi giơ tay lên, vẫn không sợ chết mà lặp lại lời nói: “Thuốc! Anh ấy cần được điều trị! Cho tôi một ít thuốc…”
Không một chút dao động, hai đứa trẻ chậm rãi lùi về sau, sau đó đóng cửa lại.
Tôi ảo não đập tay xuống đất, rồi lại vội vã quay lại kiểm tra tình hình của Tịch Tông Hạc.
“Tiểu Hạc, Tiểu Hạc……” Tôi vỗ nhẹ vào má anh suốt một lúc nhưng vẫn không thấy anh phản ứng lại, đành chuyển sang kiểm tra vết thương sau đầu anh.
Miệng vết thương dính chút đất cát và rơm rạ, đóng thành vảy máu, bết dính vào tóc tai. Tôi chỉ vừa khẽ động, nơi đó lại rịn ra một ít máu.
Tôi đổ mồ hôi lạnh, đầu ngón tay run bần bật. Tôi có thể giết gà, giết cá mà không thay đổi sắc mặt, nhưng khi thấy máu của Tịch Tông Hạc, tôi lại chẳng thể giữ nổi bình tĩnh.
“Không sao đâu, không sao đâu……” Tôi run rẩy xé một mảnh vải từ gấu áo của bộ đồ ngủ mình mặc trong cùng, vo viên lại rồi đè lên miệng vết thương của Tịch Tông Hạc, sau đó để anh gối lên, dùng sức nặng của bản thân để chặn miệng vết thương.
“Không sao đâu, nhất định anh sẽ không sao đâu, rồi chúng ta sẽ ổn thôi……” Tôi nằm xuống cạnh anh, lấy lau bụi bẩn trên mặt anh rồi đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ.
Tôi nhét tạm hai miếng thịt vào miệng, uống một ít nước rồi mớm từng chút, từng chút cho Tịch Tông Hạc. Vẫn chưa có dấu hiệu cho thấy anh sẽ tỉnh lại, nhiệt độ vào ban đêm giảm mạnh một cách đột ngột, tôi lo anh bị lạnh nên cởi áo khoác của mình ra, dựa sát vào anh, rồi đắp áo khoác lên người cho cả hai.
Đêm rét giá lạnh, tôi siết chặt lấy tay Tịch Tông Hạc, nhắm mắt lại.
Phải đến giờ phút này tôi mới nghĩ thông suốt. Trước khi đến, tôi nghe nói tỉ lệ trộm cướp và bắt cóc ở đây rất cao, nhưng tôi không ngờ bọn chúng lại liều lĩnh tới mức này, chúng tôi đông người thế mà chúng vẫn dám ra tay. Có lẽ Harun là nội gián, gã phối hợp chặt chẽ với đồng bọn, tìm hiểu thông tin của chúng tôi một cách tỉ mỉ, giải quyết những vệ sĩ còn lại và áp giải tôi và Tịch Tông Hạc đến đây.
Mong rằng mục đích của chúng chỉ là tiền chứ không phải mạng người, lấy được tiền chuộc xong sẽ thả con tin ngay lập tức.
Có thể do thần kinh căng thẳng quá lâu, tôi mơ màng chìm vào giấc ngủ. Đến sáng hôm sau, khi mặt trời ló dạng, những tia nắng gay gắt rọi qua khe cửa, chiếu thẳng vào mí mắt khiến tôi cau mày thức giấc.
Và cùng tỉnh dậy với tôi, là Tịch Tông Hạc đang nằm ở bên cạnh.
Anh phát ra những tiếng rên rẩm mơ hồ như thể đang bị tra tấn dữ dội bởi cơn đau đầu.
Tôi giật mình khi nghe thấy động tĩnh, luống cuống bò dậy rồi hỏi han: “Tiểu Hạc, Tiểu Hạc, anh tỉnh chưa? Anh thấy sao rồi?”
Anh mở mắt ra một cách chật vật, vẻ mặt mơ màng, tôi nhẹ nhàng vuốt ve vùng da dưới mắt anh, rồi bật cười khi thấy anh đã tỉnh.
“Cố Đường…….” Giọng anh khản đặc, chớp mắt rất chậm.
“Em đây, em ở đây rồi, anh thấy trong người thế nào?”
“Đầu tôi…… Đau quá……”
Tim tôi quặn thắt lại: “Không sao đâu, chúng mình sẽ mau chóng ổn thôi.”
Tôi tựa trán mình lên trán anh, khẽ khàng an ủi anh, và cũng tự an ủi chính mình.
Có thể anh đã dần thích ứng được với hoàn cảnh xung quanh nên hỏi tôi: “Chúng ta…… Bị bắt cóc ư?”
Tôi “ừm” khẽ một tiếng: “Sẽ có người đến cứu chúng ta sớm thôi.”
“Anh…… Có bị thương không?”
Khóe mắt tôi nóng bừng lên, không kiềm chế được mà rơm rớm nước mắt.
“Không đâu, em ổn lắm.”
Anh giơ tay lên, vuốt ve gò má tôi một cách khó khăn: “Sao anh lại khóc?”
Tôi lau đi mấy giọt nước mắt rơi trúng mặt anh, nhíu mày hôn lên môi anh.
“Em yêu anh.” Tôi nghẹn ngào, “Anh nghe thấy không? Em yêu anh.”