Hôm Qua Như Chết Rồi

Chương 62

Edit: OhHarry

***

Bảo là chọn ngày để chuyển về nhưng ngay ngày hôm sau, Tịch Tông Hạc đã bảo Phương Hiểu Mẫn liên hệ với công ty chuyển nhà. Vẫn là công ty đợt trước, làm việc nhanh chóng, chuyên nghiệp, đóng gói đồ đạc cũng rất cẩn thận, và gần như không phát ra tiếng ồn.

Tôi không cho họ động vào bất cứ thứ gì trong phòng vẽ, vì gấp gáp quá nên tôi chưa kịp che chắn gì cả, tôi không thể để họ thấy được.

Thu dọn ổn thỏa, tôi chuyển về biệt thự trên núi Hành Nhạc. Khi Phương Hiểu Mẫn đang chỉ huy đội vận chuyển khuân hành lý, tôi ngước lên mái hiên rồi chợt nảy ra một liên tưởng ngớ ngẩn về cảnh phi tần bị biếm vào lãnh cung, và sau khi chịu đựng bao nỗi đắng cay tủi nhục, cuối cùng cũng lấy lại được sủng ái. Cảm xúc kích động thôi thúc tôi bật ra một câu nghiền ngẫm: “Tôi, Cố Đường, cuối cùng đã trở lại rồi đây.”

Mấy hôm sau, người trông trẻ cũng đến, đó là một người phụ nữ trung niên tuổi ngoài năm mươi, dì họ Lý, cả tôi và Tịch Tông Hạc đều thống nhất gọi dì là “dì Lý”. Dì Lý từng nhận trông con cho rất nhiều ngôi sao nữ, dì có kinh nghiệm dày dặn trong việc chăm sóc trẻ con và nấu ăn cũng rất ngon.

Dì Lý vừa đến, Tịch Tông Hạc đã thẳng thừng vạch ra ranh giới, nói rõ rằng tầng trên thuộc phạm vi riêng tư của anh, khi anh ở nhà, dì Lý chỉ được làm việc dưới tầng một, bao giờ anh đi vắng, dì Lý mới được lên tầng dọn dẹp, tuy nhiên không được phép vào phòng làm việc và phòng ngủ.

“Tôi hiểu rồi, cậu Tịch.” Dì Lý điềm đạm đáp lại, dẫu sao dì ấy cũng là người có nhiều kinh nghiệm.

Hài lòng rồi, Tịch Tông Hạc mới kéo tôi lên tầng, đánh một giấc trọn vẹn đầu tiên trong suốt hơn một tháng, ngủ đẫy đến tận trưa ngày hôm sau mới dậy.

Tỉnh ngủ, Tịch Tông Hạc bắt đầu hì hụi tìm đồ, chốc lại vào, chốc lại ra, anh ấy bới loạn mọi thứ lên, từ tủ, phòng để quần áo đến vali của tôi.

Ngước mắt khỏi đoạn video đang phát trên điện thoại, tôi hỏi: “Anh đang tìm gì đấy?”

“Em giấu đâu rồi?”

Câu hỏi của anh khiến tôi cảm thấy khó hiểu.

Tôi cau mày: “Giấu gì?”

Anh đóng đống vali rỗng nằm ngổn ngang của tôi lại, trả lời bằng giọng điệu hết sức chính đáng: “Bức tranh em tặng anh ấy! Em tìm móc bình an về thì chắc chắn không vứt bức tranh kia đi đâu.” Anh ấy phân tích khá logic.

Tôi cúi đầu, xem tiếp đoạn video đang phát: “Em không vứt, em vẫn để ở chỗ Cố Nghê, anh muốn thì chiều em qua lấy cho.”

“Sao lại để chiều? Giờ lấy luôn.”

Nghe vậy, tôi lại ngẩng đầu nhìn anh, dở khóc dở cười: “Có nhất thiết phải gấp thế không?”

Anh lờ tôi rồi bước vào phòng thay quần áo, dùng hành động để chứng minh cho sự sốt ruột của mình.

Tôi thở dài, buồn cười tắt video đi, bật dậy khỏi giường rồi đi theo anh vào phòng thay đồ.

Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.

Một tiếng rưỡi sau, hai chúng tôi có mặt tại căn nhà bên vịnh Mai Hà.

“Em vào lấy cho, anh chờ ngoài này đi.” Tôi đẩy cửa xe ra, nói với Tịch Tông Hạc đang ngồi ở ghế lái.

Vừa đặt một chân xuống đất, giọng anh đã từ tốn vang lên: “Em không mời anh vào nhà chơi một lúc à?”

Tuy mang ý nghi vấn nhưng tôi đã tự động dịch lại câu này trong đầu: “Mời anh vào ngay!”

Tôi vội đáp: “Anh muốn vào thì vào thôi, tại em sợ anh thấy nhà sơ sài.”

Có vị trí và nội thất khá tốt nhưng nhà tôi cũng chỉ thuộc dạng biệt thự tầm trung, không dám so sánh với chỗ báu đắc địa nằm trên đỉnh núi của Tịch Tông Hạc. Nếu anh ra giá một trăm triệu để bán căn biệt thự trên núi Hành Nhạc kia đi, khả năng vẫn có người đổ xô vào mua.

(*) 100 triệu NDT: hơn 356 tỉ VNĐ.

Tôi bảo Tịch Tông Hạc ngồi xuống ghế sô pha ngoài phòng khách và đọc tạm tạp chí học thuật mà Cố Nghê đặt trên bàn trà một lúc, còn mình thì lên tầng hai. Tôi nhập dấu vân tay để vào phòng vẽ, đối diện với căn phòng đầy những bức tranh đáng xấu hổ, dù không định cho ai vào xem nhưng tôi vẫn lấy vải trùm lên bức tranh đang vẽ dở nằm ở giữa phòng vì thấy chột dạ.

Tôi gỡ bức “Hoa hướng dương” khỏi tường rồi chuẩn bị ra ngoài, nhưng vừa định nắm lấy tay cầm cửa, ổ khóa đã tự mở ra.

Tôi giật mình, sững người tại chỗ, cửa phòng từ từ hé ra trước mặt tôi, Tịch Tông Hạc xuất hiện đằng sau cánh cửa với vẻ mặt ngỡ ngàng.

Anh nhìn tôi bằng ánh mắt hơi phức tạp: “Anh chỉ thử…”

Ngoài dấu vân tay của tôi, ổ khóa này còn mở được bằng mật khẩu số, password là sinh nhật của Tịch Tông Hạc.

Sững sờ suốt một hồi, tôi mới phản ứng lại, rảo chân ra đóng cửa mà không do dự, nhưng Tịch Tông Hạc đã nhanh hơn, anh đặt tay lên cửa, vì có thể lực áp đảo nên dễ dàng đẩy cửa trở vào.

Do lực quán tính mà tôi bị xô sang một bên, tôi lùi lại mấy bước, đứng dựa vào tường.

Trông Tịch Tông Hạc giống hệt như một con sư tử đang tuần tra lãnh thổ, anh từ tốn, thả từng bước chậm rãi và rà soát mọi ngóc ngách thấy bất thường.

Anh đứng trước một bức họa, quan sát thân hình nam tính trong tranh một lúc rồi đưa ra kết luận: “Đây là anh.”

Tôi ôm bức hoa hướng dương, cúi đầu nhìn mặt sàn, nín bặt.

Anh di chuyển theo chiều kim đồng hồ, tới chỗ của một bức tranh khác: “Đây cũng là anh.”

Anh dạo một vòng như vậy, dừng chân trước từng bức tranh, ngắm nghía một lúc, sau đó để lại những lời bình luận giống nhau: “Vẫn là anh.”

Cuối cùng, anh đứng đối diện với bức tranh đang đặt giữa phòng được phủ vải trắng.

Thấy anh nắm lấy tấm vải, tôi vội vàng ngăn lại: “Em chưa vẽ xong bức đấy!”

Đợt trước chưa vẽ xong, chẳng hiểu tôi bị động kinh hay sao mà lại dùng màu sơn dầu trắng, viết ba chữ “Hạc của tôi” vào góc tranh như thể đây là tên tác phẩm, bây giờ, nếu có cây búa trong tay, nhất định tôi sẽ đập chết bản thân mình khi đó.

Tịch Tông Hạc thoáng khựng lại, anh đưa mắt nhìn tôi rồi dùng sức, giật ngay tấm vải xuống.

Hệt như con mèo đang nghịch cốc nước trên bàn thì bị chủ phát hiện. Chủ con mèo cứ tưởng mình chỉ cần quát lên, bắt nó dừng lại là dọa được nó, ngờ đâu nó chỉ nhìn lại chủ, “meo” một tiếng thờ ơ rồi hất thẳng cốc nước tội nghiệp xuống.

Nó đáng ghét thật đấy, nhưng chủ nó thì vẫn cứ yêu nó như thường.

Anh săm soi bức vẽ rồi đưa tay lên như muốn chạm vào, nhưng có vẻ sợ làm hỏng bức tranh nên chỉ dừng tay trước bề mặt tranh tầm một xen-ti, phác thử nét vẽ giữa không trung.

“Hạc của tôi?” Bắt gặp dòng chữ được viết trong góc, anh phát ra một tiếng cười khà khiến tai tôi nóng ran.

Anh quay ra, găm đôi mắt sâu thẳm vào tôi, cười hỏi: “Hạc của em ư?”

Tôi bấu chặt khung tranh, muốn đục ngay một lỗ để chui vào cho đỡ xấu hổ.

Chúng tôi nhìn nhau chằm chặp như đang đối đầu trong thầm lặng, không ai chịu nhượng bộ ai.

Cứ lẳng lặng nhìn như thế suốt vài giây, cuối cùng tôi chịu trận, chùng vai xuống, nản lòng thừa nhận: “Muốn cười thì cười đi, đúng là em tơ tưởng đằng ấy từ lâu lắm rồi đấy.”

Nước chảy hết năm này qua tháng khác còn làm mòn nổi đá, tôi và anh nảy nở tình yêu theo thời gian là chuyện bình thường.

“Sao mà bảo là tơ tưởng được?” Anh bước đến bên tôi, kẹp tôi vào giữa bức tường và ngực anh ấy, “Không thực hiện được mới nói là tơ tưởng, chẳng phải em làm được rồi à? Em đã… có được anh rồi.”

Anh cúi đầu, nói xong thì hôn tôi.

Đúng là bây giờ tôi đã có được anh ấy, nhưng khi vẽ những bức tranh này, anh ấy chỉ là một giấc mơ, một ước vọng phi lí, một tình yêu mà tôi thậm chí còn không dám thừa nhận với chính bản thân mình.

Đã bao giờ tôi nghĩ tới chuyện mình sẽ có được anh.

Tịch Tông Hạc đè tôi xuống rồi cạy hàm tôi ra một cách thô lỗ, anh bủa vây lấy tôi, khỏa lấp khoang miệng tôi bằng hơi thở của chính mình.

Hương nước hoa nam tính của anh vương vất nơi đầu mũi tôi, và cả chiếc lưỡi trong miệng nữa, tất cả đều mang mùi hormone hung hãn của anh ấy.

Anh chiếm trọn lấy tôi từ trong ra ngoài.

Tôi nhắm nghiền hai mắt, từ từ buông lỏng khung tranh.

Cuối cùng, Tịch Tông Hạc quấn lấy tôi, hoặc có thể nói là cả hai chúng tôi đều hứng tình quá đà nên đã quan hệ luôn trong phòng vẽ.

Anh đứng phía sau tôi, bảo tôi giữ lấy giá vẽ, phà hơi nóng vào tai tôi: “Cố Đường, em yêu anh lắm đúng không?”

Phát hiện ra bí mật của tôi, anh tỏ ra phấn khích như thể mình vừa trúng năm mươi tỷ, trong khi bí mật ấy chẳng hề ghê gớm gì.

Tôi không muốn trả lời, vì đang dồn hết tâm sức để chống đỡ đầu gối cho khỏi bị khuỵu xuống nên chẳng còn thời gian mà đáp lại anh.

Bất mãn, anh cắn lấy tai tôi rồi trừng phạt bằng cách giáng đòn thật mạnh vào một bộ phận nào đó.

“Trả lời nhanh.”

Tôi rên lên vì đau đớn, chịu thua: “Yêu anh lắm, em… Em không thể sống nếu thiếu anh được, em yêu anh nhất trên đời.”

Tịch Tông Hạc rất thích được âu yếm thế này, bất cứ lúc nào bực dọc hay gặp chuyện không vui, chỉ cần ôm lấy anh rồi lặp đi lặp lại những lời yêu thương ngọt ngào này, anh sẽ nhanh chóng nguôi ngoai, hoặc không thể tức giận được nữa.

Hài lòng rồi, anh mới chuyển từ cắn sang liếm, anh liếm láp vết cắn thật nhẹ nhàng và cẩn thận, cảm giác ngưa ngứa khiến tôi không khỏi rùng mình.

Anh khẽ cười, hôn lên vành tai tôi rồi thủ thỉ bằng âm sắc trầm và dịu: “Cố Đường, anh là Hạc của em.”

Giống như tôi đã nắm được phương pháp để thuần hóa anh, anh cũng rất giỏi trong việc nắm bắt điểm yếu của tôi. Anh ấy biết tôi không chịu đựng được điều gì, biết tôi thích gì nhất, biết tôi sợ gì nhất…

Suy cho cùng, có thằng đàn ông nào mà không thích nghe lời ngon tiếng ngọt?

Tịch Tông Hạc thích, tôi còn thích hơn anh.

Câu nói của anh kích thích tôi quá mức, không chống đỡ nổi nữa, người tôi căng lên, đầu gối nhũn ra và suýt quỵ xuống, may mà Tịch Tông Hạc đã ôm lấy tôi từ đằng sau.

Làm tình xong, chúng tôi đi tắm rồi lại làm thêm một hiệp nữa trong phòng tắm. Tới khi trở ra thì đã gần ba giờ chiều, cả hai chúng tôi đều chưa ăn trưa.

“Anh ăn gì nhé? Hình như trong tủ lạnh vẫn còn trứng với mỳ.” Tôi hỏi Tịch Tông Hạc.

“Hay em cứ nấu ít mì lên vậy, ăn xong mình sẽ gói hết chỗ tranh này lại.”

“Tất cả ư? Hơn chục bức đấy, không cho hết lên xe được đâu.”

“Anh sẽ nhờ Phương Hiểu Mẫn đánh xe qua.” Anh đứng trước giá vẽ, lẩm bẩm, “Nhà mình đủ rộng để chứa chỗ tranh này. Sau này em cứ vẽ ở nhà đi, với cả, ai lại đi đặt tranh của anh ở nhà người khác chứ.”

Thực ra đây là nhà em…

Thấy anh đã hạ quyết tâm nên tôi không bình luận gì thêm nữa. Sau bữa trưa đơn giản, tôi và anh ngồi bệt dưới sàn, bọc lần lượt tất cả mười lăm bức tranh sơn dầu bằng giấy dầu.

Một tiếng sau, Phương Hiểu Mẫn tới, đồng thời dẫn theo cả một đội ngũ chuyên nghiệp, nói rằng họ thường giúp bảo tàng di dời đồ cổ.

Nhóm nhân viên đưa tranh lên xe rồi chở về biệt thự trên núi Hành Nhạc, làm cẩn thận từng li từng tí như đang đối xử với bảo vật.

Tịch Tông Hạc tự tay tháo từng lớp bọc giấy rồi chọn ra vị trí thích hợp nhất cho các bức tranh — đa số được treo trong phòng làm việc của anh, một phần nhỏ được treo trong phòng ngủ của chúng tôi.

Dưới sự thúc giục của Tịch Tông Hạc, bức tranh《Hạc của tôi》đã được hoàn thành vào một tháng sau đó và được anh treo ngay trên đầu giường.

Tịch Tông Hạc không cho tôi phủ màu che đi dòng chữ được viết bên góc tranh nên nó vẫn tồn tại đến giờ.

Bằng một cách quái lạ nào đó, nó đã trở thành tên của bức tranh.
Bình Luận (0)
Comment