Hôm Qua Như Chết Rồi

Chương 67

Edit: OhHarry

***

Lần đầu tiên gặp Cố Đường, Tang Thanh đang là quản lý của Tịch Tông Hạc. Bình thường Tịch Tông Hạc không thích giao tiếp, trông có vẻ hơi trịch thượng, tính tình  trái ngược hoàn toàn với Cố Đường. Phải làm việc với Tịch Tông Hạc một thời gian dài, Tang Thanh mới hiểu ra rằng, thực chất Tịch Tông Hạc không phải là một người hoàn toàn lạnh lùng, chẳng qua do môi trường sống ngay từ khi còn bé đã tạo cho hắn thói quen chỉ nói chuyện khi cần thiết, vậy nên mới xa cách với những người mới quen.

Khi làm quản lý cho hắn, Tang Thanh đã đưa ra được kết luận — Phải đối xử với cậu Tịch cẩn thận như đối xử với ông hoàng, đã vậy còn phải cố phỏng đoán Thánh Tâm. Chỉ những người được quốc vương sủng ái (chẳng hạn như Giang Mộ) mới được tùy tiện bộc lộ tính cách, tự ý hành động theo ý mình. Còn những kẻ khác chỉ được phép bò dưới chân hắn, hầu hạ hắn, chờ đợi sự thương xót của hắn.

Đó là vào mùa đông của một năm nọ, trời đổ tuyết, Tang Thanh theo Tịch Tông Hạc vào phim trường. Rất nhiều đoàn làm phim đã có mặt tại phim trường, họ làm việc rải rác ở nhiều khu danh lam thắng cảnh khác nhau, Tang Thanh nhớ lúc ấy Tịch Tông Hạc đang quay một bộ phim cổ trang, dùng chung cảnh cùng một ekip khác, hôm nay A quay ở phía nam thì B quay ở phía bắc, bên nào làm việc bên nấy, không xớ rớ vào nhau.

Thời tiết ở phim trường vào mùa đông rất lạnh, lúc không có lịch làm việc, Tang Thanh hoàn toàn không muốn ra ngoài, chỉ muốn bật điều hòa, nằm rịt trong phòng căn phòng ấm áp của khách sạn.

Nhưng sếp Tịch lại không cho cậu được như ý muốn, rõ ràng hiếm lắm mới có được một ngày nghỉ để xả hơi, vậy mà hắn lại bảo muốn ra ngoài đi dạo, hóng gió. Chẳng thể làm gì hơn, Tang Thanh đành chạy theo phục vụ, bưng trà dâng nước rồi đảm nhận vai trò ví tiền cho đối phương.

Hai người bắt gặp một ekip quay phim đang làm việc khi đi ngang qua khu phố cổ, Tang Thanh đoán kia là đoàn phim đang quay chung với họ. Hai người không phải khách du lịch nên cũng không tò mò với việc quay phim, vốn dĩ họ chỉ đi ngang qua nhưng Tịch Tông Hạc đang bước phía trước bỗng dưng đứng chững lại, khiến Tang Thanh đi đằng suýt tông trúng.

“… Cậu Tịch?” Tang Thanh nhìn đối phương với vẻ nghi ngờ.

Hồi đó Tịch Tông Hạc mới ngoài hai mươi tuổi nên hắn luôn tỏ ra tò mò với những thứ mình chưa từng thấy, có lẽ đã nhịn lâu lắm rồi. Lúc đi ngang qua quầy bán đồ ăn vặt, hắn chỉ vào đĩa khoai tây bỏ lò Hasselback, bảo với Tang Thanh rằng mình chưa thấy món này bao giờ nên muốn ăn thử, đến khi mua một đĩa, ăn thử một miếng xong thì chẳng đả động gì nữa.

Khi ấy, hắn cầm trên tay đĩa khoai tây nguội ngắt băng qua đám đông, dõi mắt nhìn về một chỗ nào đó trên phố cổ, Tang Thanh đưa mắt nhìn theo, phát hiện ra đó là một cậu thanh niên đang mặc phục trang. Cậu ta quỳ giữa con đường dài, xung quanh là máy quay và bảng sáng, như thể cậu ta là nhân vật chính của cảnh phim này.

Vì đứng cách một khoảng xa nên Tang Thanh phải nheo mắt lại mới thấy rõ tướng mạo của đối phương, cậu ta khá đẹp trai, nhưng khí chất hơi “yếu đuối”, không có tướng làm nam chính, không thuận lợi cho sự phát triển sau này. Tang Thanh vô tình mắc phải thói xấu mà các quản lý hay gặp phải, chưa quen biết gì người ta mà đã nghĩ tới chuyện nếu đối phương là người dưới quyền mình thì nên xây hình tượng thế nào rồi.

Như thể chỉ đơn giản là có gì đó đập vào mắt, Tịch Tông Hạc nhìn xong cũng thôi, hắn thu hồi tầm nhìn, cứ thế đi thẳng về trước mà chẳng vướng bận gì, cũng chẳng gọi Tang Thanh theo. Mất một lúc, Tang Thanh mới nhận ra bên cạnh mình không còn ai cả, tới khi định thần lại thì Tịch Tông Hạc đã đi được chừng mười mét.

“Cậu Tịch! Chờ tôi với!” Tang Thanh vừa đuổi theo sếp, vừa than thở trong lòng, rốt cuộc mình là quản lý hay trợ lý sinh hoạt thế? Sao lại thấy bản thân giống ô sin thế này, mình tồn tại chỉ để trả tiền cho sếp thôi ư?

Đến khi đi dạo với Tịch Tông Hạc xong đã là hơn bốn giờ chiều, mặt trời sắp lặn, đường chân trời nhòe đi, ánh lên sắc cam vàng. Có thứ gì đó lành lạnh rơi trên chóp mũi của Tang Thanh, cậu cau mũi, đưa tay lên lau rồi đưa tay ra trước mắt để nhìn kỹ hơn, hóa ra đó là một bông tuyết đã tan.

Cậu ngửa mặt nhìn lên trời, thấy mây đen đã tụ lại, những bông hoa tuyết trắng xóa như lông vũ đang rơi lững lờ.

“Tuyết rơi rồi…” Cậu lẩm bẩm, hỏi ý kiến của Tịch Tông Hạc, “Cậu Tịch, chúng ta về chưa? Tuyết rơi rồi.”

Tịch Tông Hạc cũng đang ngẩng đầu ngắm tuyết, hắn mặc một chiếc áo khoác dạ sẫm màu và choàng một chiếc khăn len cashmere màu camel quanh cổ, hắn đút hai tay trong túi áo, vẻ “ngạc nhiên mừng rỡ” rạng lên trên gương mặt.

Một bông tuyết liều lĩnh rơi trên lông mi hắn, hắn nhắm mắt lại, chơm chớp cho chấm tuyết nghịch ngợm kia rớt xuống, nụ cười trên khóe miệng càng tươi tắn hơn.

“Tôi muốn lên chỗ cao để ngắm tuyết.” Hắn chỉ về phía sau lưng Tang Thanh, nói.

Tang Thanh hoang mang quay người lại thì thấy đằng sau mình có một bánh xe đu quay khổng lồ. Để kiếm tiền từ khách du lịch bình thường, phim trường đã bổ sung thêm rất nhiều thiết bị phục vụ cho mục đích vui chơi, hôm nay cậu đã đi xem phim 4D, chơi tàu cướp biển và tàu lượn siêu tốc cùng Tịch Tông Hạc, chắc chắn cũng không bỏ qua trò chơi cuối cùng này.

Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.

Hai người mua vé rồi cùng lên đu quay, vừa ngồi vào chỗ, Tịch Tông Hạc đã đưa điện thoại cho Tang Thanh, bảo cậu chụp ảnh cho mình để gửi cho Giang Mộ.

Cuối cùng, tâm nguyện được yêu đương, thân mật với Giang Mộ mà hắn ấp ủ suốt bao năm nay cũng trở thành hiện thực. Có lẽ vì Tang Thanh khá “nữ tính hóa”, cũng tương đối eo lả, tâm hồn tinh tế, nhạy cảm nên đánh giá người khác theo tiêu chuẩn riêng và thường rất chính xác. Vào thời điểm ấy, mặc dù trông Tịch Tông Hạc có vẻ rất hạnh phúc và mối quan hệ giữa hai người cũng rất tốt đẹp, nhưng cậu lại cảm thấy Giang Mộ là một gã đàn ông bạc bẽo, không đáng tin. Những chuyện xảy ra sau này đã chứng minh rằng giác quan thứ sáu của cậu rất chính xác, quả nhiên thằng cha Giang Mộ đó chẳng phải loại tốt lành gì.

“Xong, hoàn hảo như mọi khi!”

Tịch Tông Hạc nhìn ra ngoài cửa sổ, Tang Thanh chụp một tấm thật đẹp theo góc nghiêng cho hắn. Khi cậu trả điện thoại cho Tịch Tông Hạc, hắn không cầm máy mà vẫn chăm chú dõi mắt ra ngoài cửa sổ như thể bị thu hút bởi một thứ gì đó.

“Người kia vẫn đang quỳ.”

Tang Thanh sửng sốt nhìn theo, khi lên cao, người ngồi trên đu quay có thể quan sát rõ toàn cảnh phim trường qua cửa sổ treo đỉnh. Vì khu phố cổ nằm gần vòng đu quay nên họ có thể dễ dàng trông thấy quang cảnh trên đường phố.

Ekip phim mà hai người bắt gặp lúc ban nãy vẫn đang làm việc, nhân sự cũng không thay đổi, tuy mọi người đã chuyển sang quay ở chỗ khác nhưng cậu diễn viên kia vẫn giữ nguyên tư thế quỳ như trước.

Tang Thanh nhìn đồng hồ theo phản xạ rồi ngạc nhiên thốt lên: “Hai tiếng rồi còn gì? Chẳng lẽ cậu ta quỳ suốt như thế sao?”

Dưới tiết trời rét buốt thịt cắt da, nếu không có trang bị bảo vệ, e rằng đầu gối sẽ chẳng thể lành lặn trong một tuần.

“Có lẽ do diễn không tốt.” Tịch Tông Hạc cụp mắt xuống, hàng mi dày che đi cảm xúc biểu lộ trong mắt khiến Tang Thanh không thể phân biệt được hắn đang châm chọc hay đang thương cảm.

Tuy là tân binh nhưng kỹ năng diễn xuất của Tịch Tông Hạc lại được nhiều đạo diễn và tiền bối công nhận, chỉ khi bản thân không hài lòng hắn mới yêu cầu retake, chưa có cảnh quay nào bị NG quá ba lần liên tiếp do lỗi của hắn, bởi vậy mà các cảnh solo của Tịch Tông Hạc luôn được hoàn thành một cách nhanh chóng.

Người có tài năng thiên phú hời hợt nói người khác là “có lẽ do diễn không tốt”, tuy Tang Thanh không biết nam diễn viên trẻ tuổi đang quỳ gối dưới kia là ai, nhưng thật tình, cậu vẫn cảm thấy không đành lòng thay đối phương.

Người ta mà nghe được thì thể nào cũng ghi thù cho xem…

Tang Thanh thầm ngán ngẩm, suốt gần mười phút tiếp theo chỉ ngồi yên tại chỗ, không lên tiếng. Còn Tịch Tông Hạc thì nhoài mình trên tay vịn, lẳng lặng ngắm nhìn cảnh tuyết bên ngoài trời, không khiến cậu mở miệng lên tiếng.

Khi sắp kết thúc vòng quay, âm báo ở điện thoại di động của Tịch Tông Hạc bỗng vang lên. Hắn nhanh chóng cầm lên xem rồi nở một nụ cười thật dịu dàng. Không cần nhìn Tang Thanh cũng biết là Giang Mộ vừa trả lời tin nhắn của hắn.

Xuất thân ưu tú, sự nghiệp phát triển vững chắc, thiên phú hơn người, tình yêu viên mãn… Một số người, cho dù có xuất phát điểm giống Tịch Tông Hạc, nhưng số phận đã định rõ rằng không thể bắt kịp theo hắn.

“Về thôi.” Có lẽ do trời hơi lạnh nên Tịch Tông Hạc rụt cổ lại, hắn vùi sâu mặt vào trong chiếc khăn lông mềm mại.

Tang Thanh đáp lời rồi nhanh chóng bước theo, khi đi qua khu phố cổ, bấc giác, cậu dừng lại, đưa mắt nhìn. Có lẽ, ánh sáng không còn đủ điều kiện để đáp ứng chất lượng của cảnh quay nên cuối cùng ekip cũng tạm dừng công việc, nam diễn viên trẻ chật vật đứng dậy từ dưới đất, cậu ta loạng choạng suýt ngã nhưng may mắn được một cô gái nhỏ nhắn bên cạnh đỡ kịp.

Viền mắt cô gái đỏ hoe, không biết đang nói gì với nam diễn viên, cậu ta mỉm cười nhìn đối phương, dịu dàng như nước băng tan vào đầu mùa xuân. Đó là lần đầu tiên Tang Thanh ý thức được rằng, hóa ra khuôn mặt “yếu đuối” kia cũng có thể phát ra ánh sáng rực rỡ như vậy.

Thu lại tầm mắt, cậu đi tiếp về phía trước, rồi vừa nhìn chằm chằm vào bóng lưng rộng lớn của Tịch Tông Hạc, vừa nghĩ, tuy không thể so sánh với ánh mặt trời chói chang kia, nhưng đom đóm cũng có vẻ đẹp riêng của đom đóm.

Khi ấy, cậu không ngờ rằng trong tương lai, nam diễn viên ít tên tuổi này lại trở thành sếp mới của mình.

*Tác giả có điều muốn nói

Tóm tắt nội dung: Cảnh này xảy ra khi Cố Đường vừa bước chân vào làng giải trí, cậu ấy ra mặt giúp các cô gái bị đạo diễn quấy rối, khiến đạo diễn nổi giận và trở thành mục tiêu bị lão nhắm tới, phải quỳ dưới tuyết cả tiếng đồng hồ. Một trong số các cô gái đó là Khương Yên, người được Cố Đường cứu trên máy bay, đồng thời là phó đạo diễn của 《Trang trại ngôi sao》, mọi người có thể đọc lại chương 40 của phần chính văn nhé!
Bình Luận (0)
Comment