Hồn Anh Nơi Đâu

Chương 35

* song tinh là hai sao (Thiên Khôi và Tử Vi).

“Nếu tôi không nhầm, thì đây là con trai bảo bối của Giang gia lão nhỉ.” Bại lộ cuồng bĩu môi nói.

“Tình báo của mỹ nữ không sai, còn có cái gì muốn biết không, chúng ta có thể thuê một phòng từ từ nói chuyện.” Giang Phong Dật nháy mắt mấy cái với Bại lộ cuồng, đồ đàn ông đáng khinh, quả nhiên chó ăn c*t là không thay đổi được.

Lông mày Bại lộ cuồng dựng thẳng: “Tôi không có gì để nói với người sắp chết.” Bại lộ cuồng tức tối vì hành vi lưu manh của Giang Phong Dật.

“Đi thôi, đừng dây dưa nữa, cậu ta không dễ chọc đâu.” Người kia giữ bại lộ cuồng giữ lại.

“Trường người của tôi học không phải chỗ anh nói đến là đến nói đi là đi đâu.” Giang Phong Dật ném lá bùa trong tay ra, lá bùa trong không trung biến thành một con rồng nhỏ màu vàng, rồng nhỏ há miệng phun ra cát bụi.

Người kia kéo bại lộ cuồng vào trong lòng, ngăn cát bụi của con rồng nhỏ phin ra thay cô ta, anh đã từng thay tôi chặn thanh kiếm ánh sáng, càng lúc tôi càng không biết bây giờ là tình huống gì, Miêu ca, cô gái rất quan trọng với anh sao? Quan trọng đến mức không tiếc để mình bị thương cũng phải bảo vệ cho cô ấy? Phải tìm cách để họ an toàn rời khỏi đây, tôi không đành lòng nhìn Miêu ca bị thương.

“Khụ khụ khụ.” Tôi ôm ngực ngã ra đất, quả nhiên Giang Phong Dật dời sự chú ý sang tôi, cúi người kiểm tra vết thương của tôi.

Anh nhìn tôi một cái, rồi nhân cơ hội này kéo bại lộ cuồng về phía sau.

“Bọn họ chạy kìa! Đừng để cho bọn họ chạy mất!” Chu Tinh lo lắng kêu, nhưng đã không kịp nữa rồi, hai người họ đã biến mất trong không khí.

Giang Phong Dật nhìn tôi, tôi bị thương ở sau lưng, trên ngực không bị thương, chắc cậu ấy đã đoán được là tôi cố ý thả Miêu ca đi, nhưng cậu ấy không nói gì, ngón trỏ động hai cái thả Chu Tinh ra, sau đó duỗi tay định ôm tôi dậy.

“Không sao, tự tôi đi được.” Tôi lảo đảo đứng dậy, tuy hồi nhỏ cùng nhau choi đùa, nhưng bây giờ đều lớn cả rồi, như vậy sẽ rất xấu hổ.

“Soái ca, vừa rồi bọn họ nói anh là người Giang gia, là Giang gia trong tứ đại gia tộc sao?” Chu Tinh chạy tới, ánh mắt sáng lên.

“Cô quá khen rồi.” Giang Phong Dật xấu hổ nói.

Tôi nghẹn cười, tên ngụy quân tử này chỉ thích cùng người khác lá phải lá trái, gặp loại thẳng tính như Chu Tinh thì không biết làm gì.

“Cao Hạnh! Cảm ơn cô, tôi chưa nghĩ tới kiếp này có thể gặp được người của Cao gia và Giang gia!” Chu Tinh nắm chặt tay tôi.

Được rồi, tôi thừa nhận rất ghen tị, con nhóc này hưng phấn như vậy chỉ là vì gặp được đại thiếu gia Giang gia thôi, lúc biết tôi cô ấy rõ ràng không kích động như vậy.

“Ngọn gió nào đưa đại thiếu gia đến đây?” Tôi không tin là cậu ta trùng hợp đi ngang qua.

“Ba tớ nói lần này sao Thiên Khôi gặp sao Tử Vi không phải là điềm tốt, nên bảo tớ đi xem.”

“Thật sao? Có điềm xấu gì?” Chu Tinh cũng yên lặng nghe.

“Cụ thể thế nào thì tôi cũng không biết, tôi không có hứng thú với đoán mệnh và xem sao.” Giang Phong Dật thân sĩ mỉm cười.

Chu Tinh trừng mắt ngậm miệng, tôi nghĩ trong lòng cô ấy bây giờ cũng giống như lúc tôi nghe nói Giang Phong Dật không biết đoán mệnh, Giang gia đại thiếu gia mà lại không biết xem mệnh, nếu không phải là do bác gái cả tự mình giới thiệu cho chúng tôi làm quen, tôi nhất định cho rằng người này là giả.

“Đừng nói chuyện nữa, người bị thương thật sự vẫn còn ở đây đấy.” Thấy nữ sinh hôn mê nằm trên đất, tôi vội nói.

“Nha!” Chu Tinh chạy tới xem thương tích của cô ấy: “Sao gọi mà cô ấy không tỉnh?”

Giang Phong Dật nghe vậy thì đi sang xem: “Không có hồn phách, người còn sống cũng chỉ có thể là người thực vật.”

“Cái gì?” Tôi định đi đến đó, lưng lại đau khiến tôi ngã xuống đất.

Giang Phong Dật đỡ tôi đứng lên: “Đừng nhúc nhích, tớ đưa cậu đến bệnh viện, cô gái không có hồn phách kia cứ để lại đây, chờ tớ xóa bỏ mê trận thì cảnh sát sẽ tìm được cô ấy.”

Trách không được tôi không thấy cảnh sát tuần tra ở ngoài cửa nam, thì ra người biến mất không phải là cảnh sát mà là chúng tôi.

Hơn nửa đêm không có xe, Giang Phong Dật cõng tôi đến bệnh viện, vừa dỗ vừa lừa Chu Tinh về nhà trước, một mình cậu ấy ở lại bệnh viện với tôi. Lưng có một chỗ bỏng nhỏ, may mà chỉ bị bỏng da, bác sĩ kê thuốc cho tôi, bảo chỉ cần miệng vết thương không bị nhiễm trùng thì sẽ không để lại sẹo.

“Xem ra mùa hè năm nay không thể mặc đồ tắm rồi.” Tôi cảm thán.

“Vốn dĩ cậu mặc đồ tắm cũng không có gì để nhìn mà.” Giang Phong Dật nhíu mày nói.

“Hỗn đản, đồ vong ân phụ nghĩa, nếu không phải hồi nhỏ cậu bắt chim non bị ngã từ trên cây xuống đập trúng người tôi, thì ít nhất tôi cũng là người có bề ngoài tốt.” Tôi trừng cậu ta.

“Này này, ý cậu là tớ đè cậu nên nó mới phẳng? Đúng là không phân rõ phải trái!”

Chúng tôi nhìn nhau, cuối cùng đề bật cười, cho dù cậu ấy xuất ngoại, cho dù tôi chuyển vào thành phố, chúng tôi vẫn là hai đứa nhỏ chạy lung tung trên núi.

“Nói, đi nhiều năm như vậy không nói với tớ một câu, thì bị tội gì.” Tôi chất vấn cậu ấy.

“Xin lỗi, tớ sai rồi, muốn phạt tớ thế nào cũng được.” Giang Phong Dật bày ra một bộ dáng cầu xin.

Tôi vốn là nói đùa với cậu ấy, nghe xong lời cậu ấy nói thì trong lòng lại cảm thấy kì quái, tôi đã đoán là vì Giang lão gia không muốn cậu ấy chơi với tôi nên ép cậu ấy đi, cậu ấy chỉ cần giải thích với tôi, tôi nhất định sẽ tha thứ, nhưng cậu ấy không hề giải thích mà trực tiếp nhận lỗi với tôi thì càng khiến tôi để ý.

“… A Hạnh, có phải cậu quen người kia không?” Giang Phong Dật do dự hỏi tôi.

Tôi biết không thể giấu được ánh mắt hắn: “Coi như là quen đi.”

“Cậu có biết anh ta là loại người nào không, đừng liên hệ với anh ta nữa.” Biểu tình trên mặt Giang Phong Dật hiếm khi nghiêm túc.

“Tớ quả thật không biết anh ta là loại người nào, cậu biết à?” Tôi rất ngạc nhiên, Miêu ca rốt cuộc là loại người nào.

“Gần đây hay có mấy chuyện kỳ quái xảy ra, ba tớ bảo tớ điều tra việc này, không phải lần đầu tiên tớ nhìn thấy anh ta, lần này anh ta còn muốn nhúng chàm lực lượng của hai ngôi sao, tớ sẽ không để anh ta đạt được mục đích.”

“Tam ca nói lực lượng của hai ngôi sao người thường không thể khống chế mà.” Tôi không tin lắm, Tam ca tuy rằng là một tên hỗn đản, nhưng trên phương diện huyền thuật luôn được trưởng bối khích lệ.

“Cũng khó trách anh ấy không biết, trận tứ hướng nữ thể, là cấm thuật mà trong sách cổ của Cao gia không ghi lại.”

Tôi rất muốn hỏi Giang Phong Dật vì sao cấm thuật Cao gia không ghi lại mà hắn lại biết được, nhịn không hỏi ra, bộ dáng ăn chơi trác táng của Giang Phong Dật vẫn giống hồi nhỏ ăn, cũng không hiểu biết như hồi nhỏ, thời gian thật sự làm thay đổi con người rất nhiều.

Giang Phong Dật nói, trận tứ hướng nữ thể là dùng hồn phách bốn thiếu nữ bày trận ở bốn hướng, sẽ giống như một cái lọ có thể hứng được lực lượng hai ngôi sao, tôi hiểu vì sao Miêu ca lại rời khỏi tôi, so với tôi thì Bại lộ cuồng kia có thể giúp anh đạt được mục tiêu hơn, nhưng, đêm nay nhìn thấy anh tôi có cảm giác đó quả thật là người sống mà, chẳng lẽ anh đã sống lại? Nếu vậy thì anh muốn lấy lực lượng hai ngôi sao làm gì.

“A Hạnh, cậu phải luôn mang ngọc bội quả đào bà ngoại cho cậu trên người nhé, tớ nhận được tình báo là tên kia biết dùng tà thuật mị hoặc linh tinh, nữ sinh bị hại đêm nay là do bị anh ta lấy mất một phách nên mới có thể tùy lúc bị anh ta khống chế.” Giang Phong Dật dặn dò tôi.

Tôi gật gật đầu, tỏ vẻ đã nhớ. Làm người bị thương thì dễ, khống chế người thì không dễ, mấy chú thuật mê hoặc nhân tâm là tầm cao mà tôi chưa với tới, có điều với bản lĩnh của Miêu ca thì có thể là biết, Bại lộ cuồng kia sẽ không phải do anh mê hoặc nên mới giúp anh chứ, vậy tôi thì… Có cảm tình với anh là tình cảm thật sự của tôi sao?
Bình Luận (0)
Comment