Hồn Anh Nơi Đâu

Chương 37

Bại lộ cuồng nằm trên đất không biết sống chết, tôi cũng không quan tâm tới cô ta, Tiểu Hắc chết tiệt, anh đừng chạy. Tôi còn muốn nói rõ ràng mọi chuyện với anh.

Chạy khắp nơi cũng không tìm được Miêu ca nhưng lại tìm được Giang Phong Dật. Một vật giống như một cái sân đang hướng về phía ánh sáng cuốn sao Thiên Khôi và sao Tử Vi vào trong. Giang Phong Dật và Miêu ca đều có mặt ở đây, Miêu ca không phải là bộ dạng con mèo đen mà là bộ dạng con người, chả lẽ Miêu ca có bảy hai phép biến hóa của Tôn Ngộ Không? Giang Phong Dật ôm vai, qua khe hở của bàn tay là một màu đỏ sẫm.

“Dật điên!” Tôi vội chạy đến xem vết thương của Giang Phong Dật.

Giang Phong Dật che kín không cho tôi xem: “Sao cậu lại tới đây, đứng xa một chút.”

“Giang gia và Cao gia cấu kết với nhau làm việc xấu, hôm nay cho hai người chết ở đây cũng coi như là các người tiện nghi.” Ánh mắt xinh đẹp của Miêu ca hung dữ nhìn tôi, tôi không hiểu, không phải vừa nãy anh còn bảo vệ cho tôi sao, không đúng, Giang Phong Dật ở đây, thì anh ta không thể đi cứu tôi được, chẳng lẽ lại có hai Miêu ca?

Trong không khí tràn ngập lệ khí của những cô gái chết oan, ngay cả tôi cũng cảm nhận được áp lực đó. Giang Phong Dật bị lệ khí ép tới mức khó thở, cậu ấy còn bị như vậy mà tôi lại không có chút cảm giác khó chịu nào. Tôi đỡ Giang Phong Dật, đề phòng cậu ấy không kiên trì được. Chỗ này giống như hiện trường của một vụ nổ lò phản ứng hạt, ngay cả bùa thanh thân cũng không thể ngăn cản lệ khí xâm nhập vào.

“Tiểu Hạnh, cậu đi trước đi, cậu căn cơ kém, không ngăn được lệ khí mạnh như vậy đâu.” Giang Phong Dật đây tôi bảo tôi đi mau, xem ra lệ khí này khiến cậu ấy rất khó chịu, sao tôi lại không có chút cảm giác nào cả, chắc không phải là do tôi thiên tư ngu dốt nên không bị sao chứ.

“Cậu còn được không?” Tôi lo lắng hỏi Giang Phong Dật.

“Bổn đại gia khi nào thì không được.” Giang Phong Dật đẩy tôi ra, dùng tay dính đầy máu vẽ bùa trên không trung, vai cậu ấy có một mảng máu lớn. Tôi nhìn người đứng bên cạnh giếng đang vô cùng đắc ý kia, mặc niệm trong lòng: đây không phải là Miêu ca. Tuyệt đối không phải!

“Hai đứa nhóc các người cũng đòi cản tôi à, các người cho rằng tam đại gia tộc thanh cao không ai bằng sao?.” Vũ nhục chúng tôi khiến anh ta vô cùng vui vẻ.

Hừ, tôi cười lạnh trong lòng, vận khí của bạn quá kém, chọn người thứ tư lại trùng hợp rơi vào người trong phòng tôi, Lâm Tư Giai đã bị trói lại, trận tứ hướng nữ thể thiếu một người, còn đòi lấy lực lượng hai ngôi sao sao? Nằm mơ đi.

Sao Thiên Khôi và sao Tử Vi sắp chạm nhau, anh ta ngẩng đầu nhìn trời sao, nhất định là anh ta đang bực bội vì quân cờ thứ tư không chịu sự khống chế của mình đi.

Giang Phong Dật lấy máu vẽ bùa để quấy rầy anh ta, chỉ cần chờ đến lúc hai ngôi sao tách ra, là chúng tôi có thể chạy được rồi. Tôi nhìn vết thương của Giang Phong Dật, hi vọng không có việc gì.

“Cô cho là động tay động chân với quân cờ của tôi thì có thể gây trở ngại cho tôi sao?” Anh ta nhìn thấy vẻ mặt thoải mái của tôi, nở nụ cười quỷ dị.

Vừa dứt lời, Lâm Tư Giai đi đến, sao cô ấy lại ra được đây? Tôi đã dặn Lý Nghi phải trông chừng cô ấy mà. Hai mắt Lâm Tư Giai vô thần, xem ra không phải chỉ là thiếu một phách nữa.

“Chết tiệt, anh làm gì Lâm Tư Giai rồi?” Đây nhất định không pahir là Miêu ca, Miêu ca sẽ không khiến Lâm Tư Giai thành thế này.

“Không ngờ quân cờ tôi ngàn chọn vạn chọn lại là bạn của cô, suýt nữa thì cô đã phá hỏng việc của tôi, cô cho rằng trói lại thì sẽ không có chuyện gì nữa à? Cô quá coi thường thuật mị hoặc rồi.” Khóe miệng anh ta nhếch lên, Lâm Tư Giai đi đến bên cạnh anh ta, anh ta giơ một bàn tay lên vuốt vai Lâm Tư Giai.

“Ra tay với những cô gái không có năng lực phản kháng, không đáng mặt đàn ông.” Giang Phong Dật nói xong thì triệu hồi thần thức, cả người lại ngã trên đất.

“Chờ tôi hàng phục hai ngôi sao xong sẽ biến hai người thành quỷ làm việc cho tôi.” Anh ta cười khinh miệt, chỉ huy Lâm Tư Giai đi tới chỗ mắt trận thứ tư.

“Chạy đi, chúng ta quá coi thường bọn họ.” Giang Phong Dật quỳ trên mặt đất thở hổn hển nói với tôi.

“Cậu nằm đó đi, tớ muốn làm chồng tớ uống nhầm thuốc tỉnh lại.” Tôi đá vào đầu gối Giang Phong Dật, để cậu ấy nằm trên mặt đất, như vậy thì vết thương sẽ không chảy nhiều máu, chỉ mong cậu ấy có thể đợi đến lúc kết thúc trò chơi.

Tôi biết từ nhỏ tôi đã bị chê vì không có chút tài năng nào đáng giá, nhưng tôi cũng không phải là người vô dụng, tôi còn có một số mệnh, máu Cao gia trong cơ thể tôi bao nhiêu năm cũng không phải đồ bỏ đi, bốn mắt trận tụ lại, tôi nhỏ ra một ít máu, khiến ánh sáng trắng biến thành màu hồng.

“Miêu ca, em cảm ơn anh đã cứu em, cũng cảm ơn anh đã đi theo em lâu như vậy, em biết là em không tốt nên anh mới bỏ đi theo cô gái kia, nếu không phải do uất ức thì anh nhất định sẽ không bỏ em đi, em biết anh nghe được cũng không vui nhưng em vẫn muốn nói, sau khi anh đi em mới phát hiện em có chút thích anh rồi.” Tôi nói với anh ta, để mặt mình cười ngu ngốc, tôi sắp làm một chuyện sẽ khiến anh ấy hận tôi, có câu nói rất đúng, nếu anh không yêu tôi thì thà anh hận tôi, ít nhất anh còn nhớ đến tôi. Câu nói này thật lưu manh mà, tôi muốn trong lòng Miêu ca có hình bong của tôi.

Thành tích thể dục của tôi đều khiến các nam sinh trong ban chùn bước, bùa chú chung quy vẫn không bằng người, trước khi anh ta có phản ứng, thì một đấm đã dừng trên mặt anh ta.

“Một đấm này là cho tội trùng hôn.” Tôi nói với anh ta. Một tay giữ chặt Lâm Tư Giai muốn kéo cô ấy ra khỏi mắt trận, Lâm Tư Giai giống như cây cột không nhúc nhích, không kịp nghic nhiều, tôi cắn một phát lên ngón giữa, bôi máu lên trán Lâm Tư Giai.

Anh ta nhanh chóng động vài ngón tay, hai cột nước cao hai thước theo đó lao ra vây quanh tôi, tôi lùi lại mấy bước thì mặt bị một cột nước đập vào. Đột nhiên Lâm Tư Giai giữ lấy tay tôi, cắn lên. Tôi giữ đầu cô ấy lại, móng tay cô ấy cào vào tay tôi khiến máu chảy đầm đìa.

Vừa hay tôi cũng cần cắt động mạch chủ, mặc kệ cho Lâm Tư Giai cắn, tôi muốn dùng máu ở động mạch chủ bỏ vào sân. Anh ta ngăn cản tôi, bảo hộ trước sân, ánh sáng tụ thành một thanh kiếm để trước người.

“Mĩ nhân à mĩ nhân, cô quả nhiên là mĩ nhân.” Tôi giơ hai tay, thanh kiếm đâm vào người tôi, hai cánh tay đi qua bên hông anh ta vươn tới trong sân, máu chảy từ tay xuống sân.

“Cô điên rồi!” Anh ta đá tôi một phát, tôi quỳ rạp xuống đất, trong lòng không chút để ý, trận tứ hướng nữ thể cần dùng oán khí làm lọ đựng lực lượng hai ngôi sao, máu ở động mạch của người sống tràn ngập dương khí, dùng dương khí nhiễu loạn lệ khí, tôi cá là máu của hậu nhân Cao gia đủ dương khí để đối phó với bốn nữ thể.

Ánh sáng trắng xen lẫn màu hồng trong sân, anh ta kích động vây quanh ánh sáng trắng xem xét, lại không thể tới gần trung tâm. Tôi ngửa đầu nhìn trời, sao Thiên Khôi và sao Tử Vi đã kết hợp cùng một chỗ, anh ta không kịp nữa rồi, trò chơi này ai cũng không thắng.

Ngay tại lúc song tinh kết hợp, máu tôi hòa với ánh sáng trắng trong sân, bên tai đều là âm thanh gào thét, như có hàng trăm con quỷ cùng nhau gào khóc, oán khí tận trời, vốn quân cờ thứ tư chưa trở lại chỗ cũ, oán khí của ba quân cờ không đủ nên trận tứ hướng nữ thể không hoàn chỉnh, bây giờ oán khí làm thành rào chắn ở bên cạnh, sao Thiên Khôi và sao Tử Vi kết hợp cùng một chỗ, bị hấp dẫn bởi lực lượng của trận tứ hướng nữ thể, từ ánh sáng trắng trên sân ngưng kết thành một kết tinh hình cầu.

“Ha ha ha ha ha ha ha!” Anh ta cười điên cuồng, từng bước một đi vào trong sân.

“Tiểu Hạnh! Đừng để anh ta lấy được kết tinh.”

Tôi nghe thấy Giang Phong Dật nói, từ trên đất đứng dậy, chạy tới trong sân. Người tôi vì mất máu quá nhiều nên toàn thân vô lực, khi thấy kết tinh sắp rơi vào tay anh ta thì một con mèo đen nhảy vào trong sân, cái chuông vàng bị lệ khí chấn động kêu lanh canh, ánh mắt màu hổ phách nhìn tôi một cái rồi ngậm kết tinh chạy mất.

Đây là chuyện gì? Tôi nhìn người có khuôn mặt giống Miêu ca, lại nhìn con mèo đen ngậm kết tinh chạy trốn, thật sự có hai Miêu ca? Người đàn ông đang mừng như điên sững lại, mắt thấy kết tinh sắp tới tay bị một con mèo điên cướp mất, gọi một đống cầu lửa ném tới chỗ con mèo đen, Tiểu Hắc chạy rất nhanh, xuyên qua trận cầu lửa mà không hề bị thương.

Tôi cũng đuổi theo, trên người Tiểu Hắc không chỉ có kết tinh mà còn có bí mật tôi muốn biết. Người đàn ông kia vừa ném Tiểu Hắc, còn không quên ngáng chân tôi, đây là một cuộc chạy thi kỳ quái, một nam một nữ đuổi theo một con mèo, còn ngáng chân nhau.

“Hạc… Hạc…” Một giọng nữ mỏng manh truyền đến, Bại lộ cuồng thế mà vẫn còn sống, còn đi được đến đây.

Tôi không nghĩ anh ta nghe thấy Bại lộ cuồng gọi lại dừng chân, chạy tới chỗ Bại lộ cuồng, anh ta hao tổn tâm cơ để lấy được lực lượng song tinh, đối với anh ta Bại lộ cuồng còn quan trọng hơn sao? Đột nhiên có chút hâm mộ, khẽ cắn môi không quan tâm bọn họ nữa, tôi phải đuổi theo con mèo kia.

Hai cái chân không thể bằng bốn cái chân, tôi liều mạng chạy cũng không đuổi kịp điểm đen phía trước, Tiểu Hắc luôn khống chế tốc độ, không quá chậm để tôi bắt được, cũng không quá nhanh để bỏ rơi tôi, tôi cảm thấy nó đang cố ý dẫn đường cho tôi đi theo.

Đi được một đoạn rất xa, Tiểu Hắc mới dừng lại, tôi dừng lại cách nó mấy thước không dám tiến lên. Tiểu Hắc thả viên kết tinh xuống chân, ngồi dưới đất phe phẩy đuôi, gọi:”Bà xã.”
Bình Luận (0)
Comment