Hơn Cả Tuyệt Vời (Something Wonderful)

Chương 19

Alexandra đi thẳng từ phòng làm việc của Jordan vào tiền sảnh, nàng báo cho người quản gia biết Penrose và Filbert không bị bắt làm việc ở bếp nữa, và nhờ Higgins đưa hai người đến phòng ăn điểm tâm, rồi với nụ cười mỉm trên môi, nàng đi docï theo hành lang.

Thông thường phòng ăn buổi sáng có ánh nắng ban mai và cảnh đẹp ngoài vườn làm cho tinh thần nàng hưng phấn, nhưng bây giờ thì nàng đi vào phòng đóng cửa lại, nụ cười sung sướng vì số phận các lão bộc được cải thiện bỗng biến mất trên mặt nàng. Rồi nàng đến đứng nơi cửa sổ nhìn ra vườn hoa, cảm thấy lòng buồn rười rượi. Nàng có cảm giác như nàng vừa đánh nhau với những kẻ khổng lồ. Va nàng thua.

Nàng cảm thấy xấu hổ và hoảng sợ, đưa hai tay lên che mặt, và nhìn vào sự thật khủng khiếp. Về thể xác, bây giờ dễ chung đụng với Jordan Townsende hơn trước đây một năm rất nhiều. Ôi, nàng có thể chống lại sự tức giận của chàng, nhưng không chống lại được những nụ hôn của chàng. Nụ hôn dịu dàng ác liệt làm bừng bừng cơ thể, linh hồn và trái tim của nàng. Mặc dù trong mấy tháng vừa qua, nàng đã thu gặt được những kinh nghiệm

và sành sỏi, mặc dù nàng đã biết, nhưng Jordan Townsende vẫn có thể làm nàng bủn rủn, rã rời như chàng đã làm khi nàng 17 cái xuân phơi phới.

Hồi nãy nụ cười của chàng đã làm cho nàng tan chảy, nụ hôn của chàng làm cho nàng cháy bỏng, và đầu hàng trước ý muốn của chàng. Nàng thở dài chán nản, tựa trán lên mặt kính lạnh lẽo trên khung cửa sổ. Từ lúc rời khỏi nhà thờ vào hôm qua, nàng vẫn đinh ninh rằng chàng sẽ không làm cho lòng nàng cảm thấy xao động nữa. Nhưng nụ cười và nụ hôn của chàng đã làm cho nàng thấy nàng sai lầm. Cảm giác này vẫn hiện ra trong lòng nàng mỗi khi nàng tiếp xúc với chàng.

- Lạy Chúa! - nàng thở mạnh, lòng tự hỏi chàng đã dùng phép phù thủy gì để gây hại cho phụ nữ? Gây hại cho nàng thì đúng hơn.

Cứ mỗi lẫn nàng làm cho chàng cười là nàng nghĩ rằng nàng đã làm cái gì đấy kỳ lạ đáng cười. Thế nhưng tại sao nàng vẫn cố làm cho chàng cười. Có lẽ nàng nghĩ khi cười trông chàng dịu hiền hơn, mắt chàng sẽ mất đi nét hoài nghi, gay gắt. Chắc những phụ nữ khác đều muốn làm như thế đối với chàng, và muốn làm vừa lòng chàng. Nhưng họ không gặp sự nguy hiểm như nàng, vì họ không phải là vợ của chàng. Và đêm nay Jordan chắc không chỉ nghĩ đến chuyện hôn vợ mà thôi đâu “đêm nay khi đi ngủ, chúng ta sẽ bàn đến việc làm sao cho anh vừa lòng”.

Đêm nay khi đi ngủ... đi ngủ... nàng lại nghĩ đến cái đêm trong quán trọ, nàng lắc đầu, không muốn nhớ chuyện đó. Nàng không thể, không muốn để cho chàng vào giường nàng đêm nay hay bất cứ đêm nào. Làm sao chàng dám vào giường nàng lại, khi không chịu tán tỉnh nàng như một số đàn ông quí tộc khác thường làm. Jordan không bận tâm tán tỉnh nàng, nàng nghĩ.

Nàng nghĩ, đêm nay chàng có thể đến ngủ với một trong số hàng tá giường khác ở London này, hàng tá phụ nữ ở đây - theo lời đồn - sẵn sàng mời chàng vào giường. Chắc là đêm qua cha đã ngủ tại nhà cô nào đó. Đêm nay có lẽ chàng sẽ đến với cô tình nhân nào đấy rồi mới về với nàng.

Nghĩ thế bỗng nàng thấy tức giận, đau đớn trong lòng. Cất tay khỏi mặt, nàng nhìn quanh, như thể xem có cách gì để thoát thân được không. Nàng nghĩ chỉ có cách đi khỏi đây mới tìm thấy được sự thanh bình, yên ổn. Đi xa khỏi chàng. Nàng không muốn đương đầu với cảnh tình cảm đau đớn khốc liệt nữa. Nàng chỉ muốn thanh bình, yên ổn.

Nghĩ đến chuyện rời London và số bạn bè mới thân quen, làm cho nàng đau nhói trong lòng. Nhưng nàng phải tìm chỗ để dung thân cho yên ổn. Chàng chỉ mới về một ngày mà nàng đã ghen tuông đau khổ. Ý nghĩ về Morsham nảy ra trong đầu nàng vào hôm qua khi nói chuyện với Melanie, bỗng hiện ra lại, hứa hẹn một chân trời mới tươi sáng.

Nhưng trở về quê cũ là điều rất khó, số phận sẽ không chiều nàng. Nàng biết số phận không mỉm cười với nàng. Số phận đã bắt nàng phải lấy một người không muốn nàng, mà hơn thế nữa, còn là người đểu cáng. Số phận đem chàng trở về và bây giờ nàng phải chúng sống với kẻ không muốn nàng, không những chỉ đểu cáng thôi, mà còn là người kiêu căng, thiếu tình cảm, độc đoán nữa.

Nàng đau đớn nghĩ rằng phụ nữ chỉ là thứ hàng hóa, nhất là đối với giai cấp thượng lưu, trong giai cấp này, phụ nữ được đàn ông lựa chọn như lựa ngựa giống để cho họ truyền giống kiếm con thừa tự, rồi lại bị ruồng rẫy như bầy ngựa cái bị đưa về lại đồng cỏ. Thế nhưng nàng không phải là người thuộc giai cấp wquí tộc, vô dụng, nàng nghĩ thế. Nàng đã tự lo cho mình, lo cho mẹ nàng, cho hai người giúp việc già sống qua ngày kể từ năm nàng 14 tuổi.

Bây giờ nàng lớn rồi, dĩ nhiên nàng quay về với cuộc sống cũ, có thể sống tốt hơn trước kia nhiều. Nàng có thể làm công việc mà ông ngoại nàng đã làm, nàng dạy cho trẻ em học đọc, học viết. Bây giờ nàng đã có chồng hẳn hoi, nàng tin chắc dân làng sẽ không tẩy chay nàng vì tội thiếu đứng đắn trước kia cho dù họ tẩy chay, nàng sẽ sống ngoài lề xã hội đến khi họ tha thứ, còn hơn là phải sống như thế này, như cái lông bay phất phơ trong sự rủi may của số phận, với người chồng thô lỗ, cục cằn.

Nàng quyết định phải tự lo lấy đời mình, phải chọn con đường để đi. Và con đường duy nhất là trở về quê cũ. Nhưng muốn thực hiện được diều này, nàng phải thuyết phục ông chồng không muốn lấy nàng làm vợ một cách phi lý như thế này. Và nàng cần tiền. Vấn đề thứ hai làm cho nàng lo lắng nhất: số tiền hiện nàng đang có là tiền Tony đã đưa cho nàng từ quí vừa rồi, nhưng số tiền này không đủ cho nàng thuê một ngôi nhà tranh, mua củi cho mùa đông, và mua các thứ cho nàng, cho Penrose và Filbert sống cho đến khi có được khu vườn rau. Muốn được thế nàng phải có số tiền gấp 10 lần như thế. Nàng không thể bán đồ nữ trang mà bà Công tước và Tony đã cho nàng, vì đây là đồ gia bảo chứ không phải của nàng. Vật duy nhất của nàng là chiếc đồng hồ của ông ngoại nàng cho nàng. Nàng bán cái này thì được, nàng nghĩ mà lòng đau đớn vô cùng. Nàng phải tranh thủ thời gian để bán, và hành động liền, nếu không thì thời gian sống với Jordan đã cận kề. Thế nào Jordan cũng làm cho nàng tan ra trong vòng tay chàng.

Nghĩ ra được kế họach, nàng cảm thấy đỡ hơn, bèn đến ngồi vào cái bàn nàng thường ngồi uống trà. Và khi đánh kiếm với Tony, khay trà đã có sẵn ở đây, nàng vừa rót ra tách thì hai người bạn già trung thành đến trình diện nàng.

- Lạy Chúa, cô Alexandra này, cô đang lâm vào cảnh khó khăn nhất trong đời - Filbert nói mà không dập đầu, không kiểu cách, cặp mắt cận thị nhướng lên sau cặp kính mà nàng đã mua cho lão, cố nhìn thẳng vào mặt nàng, hai bàn tay bóp vào nhau. Ở Morsham họ thường “thân mật” ngồi với nhau như thế này. Penrose ngồi trước mặt lão, cúi người tới trước cố căng tai để nghe Filbert nói tiếp - hôm qua tôi đã nghe ông Công tước nói với cô khi hai người ở một mình với nhau, và tôi đã kể cho Penrose nghe. Chắc chồng cô là người rất khó tính, và đúng như thế đấy, nếu không thì chắc ông ta đã không nói năng với cô như thế. Chúng ta sẽ làm gì? - Lão hỏi.

Alexandra nhìn hai người đàn ông đã chăm lo cho nàng, thương mến nàng suốt đời, nàng cười với họ. Nàng nghĩ không nên nói dối với họ làm gì; mặc dù thân thể họ tàn tật, nhưng tinh thần họ không tàn tật. Thật vậy, bây giờ đầu óc họ vẫn sáng suốt, minh mẫn như thời họ còn tham gia những trò chơi tinh nghịch với nàng. Nàng vuốt mái tóc khỏi trán, rồi nói với họ:

- Tôi muốn tất cả chúng ta quay về Morsham.

- Morsham! - Penrose thì thào với vẻ kính nể như thể gọi “ông trời”vậy.

- Nhưng tôi cần có tiền để làm công việc này, hiện tiền bạc tôi đang có chỉ là số tiền trợ cấp của quí vừa rồi.

- Tiền bạc! - Filbert cau có nói - cô luôn luôn thiếu hụt tiền bạc, cô Alexandra à. Ngay cả khi bố cô còn sống, thật khốn nạn...

- Đừng! - Alexandra tự động nói - nói động đến người chết, không hay.

- Theo ý tôi - Penrose đáp với vẻ bất mãn - cô cứu mạng cho Hawthorne thật uổng. Thay vì bắn tên giết người, đáng ra cô bắn ông ta mới phải.

- Và sau đó - Filbert nói tiếp - cô đâm cái cọc vào tim ổng, cho con ma cà rồng khỏi sống lại như thế này để ám ảnh cô.

Câu nói độc địa khiến Alexandra rùng mình và bật cười. Rồi nàng lấy lại bình tĩnh hít vào một hơi dài, nói với Penrose bằng một giọng cương quyết không cho phép cãi lại:

- Cái đồng hồ vàng của ông ngoại tôi hiện để trong hộc tủ bên cạnh giường của tôi. Tôi muốn bác lấy đem đến phố Bond Street bán cho tiệm kim hoàn nào trả được giá cao nhất.

Penrose mở miệng để phản đối, nhưng lão thấy chiếc cằm nhỏ của nàng hếch lên, lão đành phải gật đầu.

- Penrose bây giờ làm ngay đi, kẻo tôi đổi ý.

Khi Penrose đi rồi, Filbert đưa tay qua bàn, nắm bàn tay nàng trong bàn tay nổi gân của mình.

- Penrose và tôi có để dành một số tiền nho nhỏ trong thời gian 20 năm qua. Không nhiều... chỉ có 17 bảng và hai silinh cả hai người.

- Không. Tuyệt đối tôi không lấy - Alexandra nói với giọng quả quyết - các bác phải giữ...

Tiếng chân của Higgins vang lên ngoài hành lang đi đến phòng ăn điểm tâm, làm cho Filbert vội vàng đứng dậy.

- Higgins rất khó chịu mỗi lần thấy chúng ta nói chuyện thân mật với nhau - lão giải thích, rồi lấy cái khăn ăn bằng vải lanh vàng dưới cái nĩa để tách trà của nàng, lão lau lên mặt bàn như thể trên bàn có vụn bánh mì rơi rớt. Khi Higgins đi vào phòng, anh ta có vẻ hài lòng khi thấy cảnh này. Anh ta đến để báo cho nàng biết Ngài Roderick Carstairs muốn được diện kiến nàng.

Mấy phút sau, Roddy đi vào, ngồi xuống ghế, hất đầu ra dấu cho Filbert rót trà cho anh ta, rồi liến thoắng kể lại cho nàng nghe chuyện ảnh đã kể “hết sự tình” cho Hawk biết vào đêm qua.

Khi anh ta mới nói đến nửa chừng, Alexandra đứng dậy hỏi anh ta bằng giọng gay gắt:

- Anh đã kể chuyện của tôi cho ảnh nghe à. Chính anh à?

- Đừng nhìn tôi như thể tôi là đồ quái vật như thế, Alex - Roddy nói với vẻ thản nhiên, vừa rót thêm sữa vào trà - tôi nói với Jordan như thể để ảnh thấy rằng cô rất có giá trị trong xã hội thượng lưu, để ảnh biết rằng khi cô mới đến thành phố cô đã có giá trị rồi - tôi tin chắc thế nào ảnh cũng tìm ra việc này - và có như vậy ảnh mới khỏi tự mãn. Đêm qua Malanie có yêu cầu tôi nói chuyện này, mặc dù tôi không có lý do gì xác đáng để đến gặp ảnh - Anh ta dừng lại, dùng một hớp trà rồi cẩn thận để cái tách loại Sevren xuống dĩa và nói tiếp - thực ra, việc cất công đến Phố Mount Street để thăm ảnh tối qua, là hành động cao quí lần đầu tiên trong đời tôi, một hành động mà tôi xem là tôi đã để lộ ra tính nhu nhược, vì thế mà tôi trách cô.

- Trách tôi - Alexandra lặp lại, nàng quá ngạc nhiên, bàng hoàng - tính nhu nhược gì thế?

- Sự cao quí đấy, thưa cô. Khi cô nhìn tôi với cặp mắt xinh đẹp, tôi thường có cảm giác lo sợ là cô không thấy rõ hơn, tốt đẹp hơn tôi khi tôi nhìn vào trong gương. Đêm qua, tôi bỗng cảm thấy bắt buộc phải làm công việc rõ hơn, tốt đẹp hơn, nên tôi vội vàng chạy đến nhà Hawk với ý định cao quí là cứu lấy danh dự của cô. Chuyện này ngoài ý muốn của tôi, nên bây giờ tôi bực mình vì nó - Anh ta có vẻ rất ghê tởm mình, đến nỗi nàng phải đưa tách trà lên môi để che nụ cười. Rồi anh ta nói tiếp - khổ thay là hành động của tôi không được việc gì hết. Tôi không biết Hawk có chú ý nghe tôi nói chút nào không, mặc dù tôi đã làm hết sức đế nói suốt một giờ.

- Anh ấy nghe kỹ lắm - Alexandra châm biếm nói - sáng nay anh ấy đã đưa cho tôi một bản liệt kê những sự vi phạm của tôi và yêu cầu tôi xác minh là đúng hay sai.

Roddy tròn xoe mắt vì sung sướng.

- Thật như thế à? Tôi tưởng đêm qua anh ta không nghe tôi nói gì hết chứ. Thế cô chấp nhận hay chối bỏ?

Quá căng thẳng và lo lắng không thể ngồi tiếp tục tại chỗ được nữa, Alexandra đứng dậy, đi đến chiếc ghế nệm dài nhỏ gần cửa sổ, rồi ngồi phịch xuống chồng gối có thêu hoa màu vàng.

- Dĩ nhiên tôi chấp nhận.

Roddy quay ghế, nhìn một bên mặt nàng với vẻ háo hức.

- Tôi đoán chắc cuộc đoàn tụ của hai người không được tốt đẹp, phải không? - khi Alexandra thẫn thờ lắc đầu, anh ta cười khoái trá - tôi nghĩ chắc cả xã hội thượng lưu nóng lòng chờ đợi để xem thử cô có chết vì tài tán gái nổi tiếng của Hawk lần nữa hay không. Hiện giờ, người ta có cá cược chấp bốn ăn một để đánh cuộc cô sẽ là người vợ yêu quí của ảnh trong ngày đua ngựa Nữ hoàng.

Alexandra quay người, giận dữ nhìn anh ta.

- Cái gì? - nàng hỏi vẻ ghê tởm, không tin vào tai mình - Anh đang nói cái gì đấy?

- Nói chuyện đánh cá - Roddy đáp - chấp bốn ăn một, cá cô sẽ đeo dải vải lên tay Hawk và hoan hô anh ấy vào ngày đua ngựa Nữ hoàng. Rất hấp dẫn.

Alexandra không biết có nên tức giận những người mà nàng vừa mới bắt đầu có cảm tình hay không. Nàng hỏi:

- Người ta đánh cá về một chuyện như thế hả?

- Dĩ nhiên. Theo truyền thống thì vào ngày đua ngựa nữ hoàng, các bà thường bày tỏ lòng ưu ái của mình đối với người yêu bằng cách buộc cái dải vải trên mũ mình vào cánh tay chàng để cầu may và khích lệ. Chuyện này rất phổ biến trong giới quí tộc, người ta bàn thảo và đồn đãi về việc người nào buộc dải vải cho ai và màu sắc gì suốt cả mấy tháng mùa đông. Tỉ lệ chấp là 4 - 1 nghiêng về việc cô sẽ buộc dải vải trên tay của Hawk.

Alexandra chú ý nhìn Roddy, nàng hỏi:

- Anh đánh cá cho ai?

- Tôi chưa đánh. Tôi nghĩ là nên đến đây trước để xem tình hình ra sao, rồi sau đó sẽ đến câu lạc bộ White. Roddy lau miệng, đứng dậy, hôn tay nàng. Rồi nói tiếp bằng giọng thản nhiên - Sao, cô em, cô nghĩ sao? Cô sẽ biểu lộ tình thương đối với chồng bằng cách đưa cho anh ấy dải vải màu để buộc lên tay vào ngày 7-9 này chứ?

- Dĩ nhiên là không - Alexandra đáp, lòng chua chát nghĩ đến hành động âu yếm như thế trựớc mặt mọi người đối với người đàn ông mà ai cũng biết không quan tâm gì đến nàng hết.

- Cô có nói thật không? Tôi không thích mất 1000 bảng.

- Anh sẽ không thua đâu - nàng đáp rồi ngồi xuống ghế, nhìn hai tay mình. Khi Roddy đi đến giữa phòng, bỗng nàng đứng vùng dậy như thể nệm ghế đang bốc lửa cháy. Nàng vừa cười vừa đi theo nhà quí tộc và nói lớn:

- Roddy này, anh thật tuyệt! Anh thật thông minh! Nếu tôi không có chồng, tôi dám đề nghị lấy anh lắm!

Roddy không nói gì, nhưng nhìn nàng với vẻ thích thú, nhướng mày kinh ngạc.

- Xin anh vui lòng làm giúp tôi một việc được không? - nàng hỏi.

- Việc gì thế?

Alexandra hít vào một hơi dài, không tin số phận sẽ ưu ái nàng để giải quyết tình trạng tiến thoái lưỡng nan của nàng - Anh có thể... vui lòng đánh cá cho tôi không?

Ah ta có vẻ bớt kinh ngạc, và đã tỏ ra hiểu được vấn đề. Anh đáp:

- Tôi có thể làm việc đó cho cô. Nhưng nếu cô thua, cô có thể trả tiền thua cuộc không?

- Tôi không thua được đâu! - nàng vui vẻ đáp - nếu đúng như lời anh nói, để thắng cuộc, tôi chỉ có việc đi đến dự cuộc đua ngựa Nữ hoàng và không buộc dải vải lên tay Hawk là được, phải không?

- Cô chỉ cần làm như thế.

Roddy không thể nào kiềm chế được sự kích thích khi Alexandra nắm tay anh ta, mắt nhìn thẳng vào mắt anh ta.

- Roddy, anh hứa sẽ làm việc này giúp tôi nhé, việc này rất quan trọng, anh không tin nổi đâu.

Anh ta nhoẻn miệng cười đáp:

- Dĩ nhiên tôi sẽ làm giúp cô. Giữa chồng cô và tôi sẵn còn mối liên hệ gia tộc - Anh ta nhìn nàng mỉm cười ngạc nhiên, rồi thở dài và nói tiếp - Nếu chồng cô mà “chết thật” rồi, và nếu Anthony không có con trai nối dõi, thì tôi - hay con trai của tôi - sẽ là người nối dõi Công tước Hawthorne. Cô đã thấy em trai của Tony rồi đấy, Berlie, cậu ấy đã 20 tuổi nhưng mảnh mai yếu đuối, không biết sẽ chết khi nào. Người ta nói cậu ấy bệnh từ lúc sơ sinh.

- Tôi biết anh có bà con với chúng tôi - tôi muốn nói là với dòng họ Townsende - nhưng tôi nghĩ anh chỉ là bà con xa thôi, anh em chú bác xa đến 4, 5 đời rồi.

- Đúng thế. Nhưng ngoại trừ bố của Jordan và của Tony ra, những người khác trong gia đình Townsende chỉ sinh con gái, không có con trai. Đàn ông trong gia đình chúng tôi lại mệnh yểu, và không có nhiều con trai nối dõi tông đường, - Anh ta nói điều này làm cho nàng kinh ngạc.

- Tôi đoán chắc là người cùng họ lấy nhau quá nhiều - nàng đáp, giữ vẻ mặt thản nhiên - chắc anh thấy hiện tượng này xảy ra cho chó chăn cừu rồi. Giới quí tộc cần lấy người ngoài gia tộc mới sinh con đẻ cái tốt được.

Roddy ngẩng đầu cười vang.

- Đồ bất kính! - Anh ta nói - cô đã học cách giữ vẻ mặt thản nhiên khi bị xúc động rất giỏi, nhưng cô không qua mặt tôi được đâu. Cứ như thế được đấy - bỗng anh ta hỏi nhanh - trở lại công việc. Cô muốn đánh cá bao nhiêu?

Alexandra cắn môi, sợ xúc phạm thần may mắn, thần đang mỉm cười với nàng, vì quá tham lam, nên nàng đáp:

- 2000 bảng - nhưng khi ấy Filbert đang đứng sau Roddy, lão bỗng nhiên ho thật to, đằng hắng giọng rồi thốt ra - A hà!

Nàng vui vẻ nhìn Filbert rồi nhìn qua Roddy nhanh nhẩu chữa lại:

- 2017 bảng.

- A hà - Filbert lại nói.

Alexandra đành chữa lại lần nữa:

- 2017 bảng hai silinh.

Roddy từ từ quay người nhìn lui, nhìn người giúp việc mà Alexandra đã cho anh ta biết cách đây mấy tuần là đã ở với gia đình nàng từ khi nàng còn bé. Anh ta hỏi, giọng rề rề, khoái trá:

- Bác tên gì?

- Filbert, thưa ngài.

- Tôi đoán chắc 17 bảng hai silinh là của bác.

- Dạ thưa ngài, là của tôi và Penrose.

- Penrose là ai thế?

- Phụ tá quản gia - Filbert đáp, rồi lão đổi sang giọng tức tối để nói tiếp - hay là ông ta làm chức ấy cho đến khi ông chủ về nhà và đã cách chức sáng nay.

Roddy nói nhỏ, vẻ mặt thản nhiên.

- Thế à! - rồi anh ta quay qua cúi chào Alexandra. - chắc tối nay cô không đến dự dạ vũ tại nhà Lindworthy được?

Alexandra do dự một lát rồi đáp với nụ cười tinh nghịch trên môi.

- Vì đêm nay chồng tôi bận việc, tôi không đi được - nàng nghĩ thế nào nàng cũng đủ tiền để sống thỏai mái ở Morsham 10 năm. Thật là chuyện khó tin, kỳ diệu. Lần đầu tiên trong đời, nàng có cảm giác được hưởng sự độc lập, tự do. Thật là thú vị. Thú vị hơn được uống rượu vang hảo hạng. Mắt nàng sáng quắc vì sung sướng, nàng nói tiếp - và Roddy này, nếu anh muốn thử sức đánh kiếm với tôi. Ai muốn xem mời luôn. Mời hết mọi người.

Lần đầu tiên, Roddy có vẻ khó chịu.

- Ngay cả Tony, người có tinh thần cởi mở, chắc cũng không cho cô đánh kiếm với chúng tôi. Việc này chắc không ổn đâu, vì thế nào chồng cô nếu nghe được, ảnh cũng nổi điên.

Nàng vội đáp, vẻ hơi hối hận.

- Tôi xin lỗi, Roddy. Tôi không muốn làm chuyện gì gây khó khăn cho anh, với...

- Tôi sợ cho cô thôi, chứ không sợ cho tôi, không có gì người hiểm cho tôi hết. Hawk và tôi quá văn minh, không bao giờ gây gổ nhau trước mắt mọi người để đi đến chỗ đấu kiếm với nhau. Ngoài ra, nếu đi đến chỗ xô xát nhau, tôi đủ sức đương đầu với anh ta. Cô đừng coi thường con người mặc áo quần lịch sự như tôi. - Anh ta cúi người hôn lên tay nàng rất gallant,. Rồi nói tiếp giọng châm biếm - tối nay tôi sẽ tìm cô ở buổi dạ vũ tại nhà Lindworthy.

Khi Roddy ra về rồi, Alexandra vòng hai tay ôm bụng, ngước mắt nhìn lên trời và cười sung sướng.

- Cám ơn người, cám ơn người! - nàng cám ơn Chúa, cám ơn số phận, và cám ơn trần nhà lộng lẫy. Roddy đã tạo cho nàng cơ hội có tiền, giải quyết mối phần khó khăn của nàng. Bây giờ sang phần khó khăn thứ hai: Jordan Townsende. Chàng là người đã quen thói được mọi người vâng lời răm rắp kể cả vợ. hai hôm nay nàng đã bị chàng theo dõi. Chàng không phại loại người để cho ai coi thường, đàn ông, đàn bà, hay tôi tớ.

Vì vậy Alexandra sẽ dùng sự coi thường để giải quyết vấn đề, để co được sự tự do. Nàng bèn nghĩ ra nhiều hành động tỏ ra coi thường chàng, để làm cho chàng bất an, để cười cợt tính độc đoán của chàng. Quan trọng nhất là làm cho chàng cảm thấy không kềm chế được vợ.

Bỗng Filbert lên tiếng cảnh cáo nàng:

- Đức ông chắc không thích cô đánh cá hay là đi đâu vào đêm nay. Tôi đã nghe lén ông nói với cô như thế.

Alexandra bật cười, ôm hôn ông già trung thành. Nàng vui vẻ đáp lời lão:

- Ông ấy không biết chuyện tôi đánh cá. Còn nếu ông không thích tôi đi chơi - nàng vừa đi ra cửa vừa liến thoắng nói tiếp - cứ đuổi tôi về lại Morsham! Hay ly dị với tôi! - rồi vừa hát ư ử, giọng rất hay, nàng đi dọc theo hành lang, lên cầu thang lầu.

Trong thời gian hai tháng nữa, khi nàng đã nhận đủ tiền thắng cá cược, nàng có thể từ giã Jordan Townsende, từ giã cuộc sống giàu sang với chàng để về sống đạm bạc ở Morsham. Điều đáng sung sướng nữa là nàng đã tự mình kiếm tiến để thực hiện việc này mà Jordan không biết nàng kiếm tiền ở đâu ra. Khi ấy Jordan đang đứng ở ngưỡng cửa phòng làm việc, chàng vừa tiễn khách về. Chàng dừng lại, nhìn nàng vui vẻ đi lên cầu thang lầu. Chàng mỉm cười. Chàng nhận ra Alexandra có giọng rất hay. Giọng hát tuyệt vời. Cặp mông đung đưa cũng rất hấp dẫn. Rất khêu gợi.

Khi Alexandra đứng trước bàn ngủ, ngoảnh mặt nhìn chiếc đồng hồ trên bệ lò sưởi, sự tin tưởng mà nàng cảm thấy nảy nở trong lòng hồi chiều càng lúc mạnh thêm. Cách đây một giờ 30 phút, khi Jordan đi vào phòng ngủ của chủ nhân nằm sát bên cạnh phòng nàng, nàng nghe chàng nói với người hầu đêm nay chàng sẽ đếu câu lạc bộ White. Và chàng đã ra đi cách đây hai lăm phút.

Câu lạc bộ White chỉ cách nhà Lindworthy một đoạn ngắn, nên để đề phòng Jordan có thể còn làm gì ở dưới lầu, hay có thể nàng gặp chàng trên đường đi, nàng đợi một hồi lâu mới ra đi.

Nàng đoán chắc bây giờ chàng đã đến câu lạc bộ rồi, nên nàng quay qua nhìn chị hầu người Pháp tuổi trung niên, bà Công tước đã thuê chị ta để hầu hạ nàng. Alexandra hỏi nhỏ:

- Marie, trông tôi được không? - hỏi thì hỏi nhưng nàng nghĩ không còn cách gì làm cho đẹp hơn được nữa.

- Bà làm cho mọi người đứng tim hết, thưa Đức bà - Marie đáp, miệng cười tươi tắn.

- Chính đấy là điều tôi sợ - Alexandra vừa đáp vừa cười với vẻ ân hận và nhìn mình trong gương. Nàng mặc chiếc áo dài bằng the màu vàng chanh, quai áo ôm bó đôi vai thành những đường xếp nếp nhỏ vắt chéo nhau ở thân trước, làm nổi bật bộ ngực nở nang, rồi chạy vòng lên cổ thành hình chữ V trông rất khêu gợi. Phía dưới những đường xếp nếp trên áo đen bó quanh cái eo nhỏ, rồi phủ trên chiếc váy bằng the xòe rộng.

Cặp găng tay cùng màu kéo dài lên quá khuỷu tay, kim cương lóng lánh quanh cổ lên tận chân tóc lòa xòa hai bên tai. Mái tóc óng ánh bới lên thành chỏm dưới chiếc vương miện bện bằng sợi dây đính đầy kim cương.

Mái tóc chải một cách đơn giản như thế đã làm nổi bật nét mặt sắc sảo, khiến cho nàng có vẻ già dặn hơn và làm tăng thêm vẻ đẹp của chiếc áo dài.

Lấy cái xách tay lên, Alexandra vui vẻ nói:

- Marie, chị đừng đợi tôi. Tôi sẽ ở lại đêm tại nhà một người bạn - nàng nói không đúng sự thật, nhưng nàng không muốn để cho Jordan Townsende làm tình với nàng lại, và ít ra đêm nay nàng đã có kế họach để phòng ngừa chuyện này.
Bình Luận (0)
Comment