Hơn Cả Tuyệt Vời (Something Wonderful)

Chương 7

Sáng hôm sau, Anthony ngồi dựa lưng vào chiếc ghế bành lớn, nhìn người anh họ với vẻ vừa khâm phục vừa ngao ngán, anh cười nói:

- Hawk này, tôi thấy những điều người ta nói về anh thật đúng: anh không có hệ thần kinh trong người. Vào ngày đám cưới của anh mà tôi lo lắng còn nhiều hơn cả anh nữa.

Chỉ mặc cái áo sơ mi trắng có diềm xếp nếp, chiếc quần bình thường màu đen, và cáo áo gile gấm thêu kim tuyến bạc, Jordan vừa mới chấm dứt buổi họp cuối cùng với người quản lý bất động sản của bà nội chàng, liền xem giấy tờ báo cáo về công việc kinh doanh của mình, vừa xem vừa đi lui đi tới trong phòng ngủ. Người hầu đi theo sau lưng chàng một bước, anh ta bối rối, khó khăn trong việc vuốt lại chiếc áo sơ mi do thợ cắt khéo lép cho ngay thẳng, và quét những đốm xơ vải li tu dính vào ống quần.

- Đứng lại đi Jordan - Tony nói, cười thương cho anh hầu - Matthison khổ sở đi theo anh mệt hết hơi rồi đấy.

-Hả? - Jordan dừng lại, nhìn Tony.

Người hầu thừa cơ hội ấy, chụp cái áo vest đen do thợ đo cắt thật đẹp, đưa lên trước mặt chàng, khiến chàng không còn cách gì khác hơn là phải chuồi tay vào tay áo.

- Anh nói cho tôi biết tại sao anh quá thờ ơ không lưu tâm đến chuyện đám cưới của anh như thế? Chắc anh biết chỉ có mười lăm phút nữa là cử hành lễ cưới rồi, phải không?

Hất đầu ra dấu cho người quản lý bất động sản đi ra, Jordan để tờ báo cáo đang đọc sang một bên, rồi nhún vai mặc chiếc áo vest màu mà Matthison đang đưa ra trước mặt chàng, rồi quay người nhìn vào gương, đưa tay sờ vào cằm để xem đã cạo râu chưa. Chàng nói châm biếm.

- Tôi không xem đây là đám cưới, mà tôi nghĩ là nhận nuôi một đứa bé.

Anthony cười khi nghe chàng nói đùa, và Jordan nói tiếp, vẻ trang nghiêm hơn:

- Alexandra sẽ không đòi hỏi gì nhiều ở tôi, cuộc hôn nhân của tôi cũng không làm cho cuộc sống của tôi thay đổi. Sau khi dừng lại ở London để thăm Elise, tôi sẽ đem Alexandra xuống Portsmouth, sau đó chúng tôi đáp thuyền đi dọc theo bờ biển để xem chiếc tàu chở khách mới mà chúng tôi vừa cho xuất xưởng chạy ra sao, rồi tôi để cho cô ấy ở tại ngôi nhà ở Devon. Thế nào cô ấy cũng thích Devon. Ngôi nhà ở đấy rất vừa. Dĩ nhiên thỉnh thoảng tôi về đấy để thăm cổ.

- Dĩ nhiên - Anthony châm biếm nói.

Không bận tâm trả lời, Jordan lấy bản báo cáo chàng đang đọc và xem tiếp.

Mấy phút sau Tony nói:

- Chắc cô vũ công balê xinh đẹp của anh không thích thế đâu, Hawk à.

- Cô ấy sẽ biết điều - Jordan thờ ơ đáp.

- Sao! - Bà Công tước đi vào phòng và lên tiếng, giọng gay gắt. bà mặc chiếc áo dài bằng satin nâu đẹp đẽ, viền đăng ten màu kem - Cháu có vẻ muốn xem cuộc hôn nhân buồn cười này là chuyện nghiêm túc. Cháu định đưa cô gái quê này vào xã hội thượng lưu như là một cô gái con nhà trâm anh, có học?

- Trái lại - Jordan thản nhiên đáp - Cháu muốn nói là cháu sẽ để cô ấy ở tại Devon và để cho bà làm nốt công việc uốn nắn. Tuy nhiên, không vội đâu. Phải cần một hay hai năm để dạy cho cô ấy những điều cô cần biết để đóng vai trò nữ Công tước của cháu.

- Bà không thể thực hiện kỳ công này trong 10 năm - bà nội chàng đáp.

Trước đây chàng bỏ qua những lời công kích của bà nội, nhưng khi nghe bà nói câu này, chàng không nín được, giọng chàng gay gắt làm cho gia nhân và các người có vai vế trong nhà đều khiếp sợ.

- Dạy cho một cô gái thông minh những công việc nhạt nhẽo, vô vị mà khó như thế sao!

Bà già bất khuất vẫn giữ thái độ kiêu kỳ, ngoan cố, nhưng bà có vẻ ngạc nhiên khi nhìn nét mặt cương quyết của cháu nội.

- Cháu xem phụ nữ trong giai cấp xã hội với cháu như thế với cháu phải không? Nhạt nhẽo, vô vị à?

- Không - Jordan đáp cộc lốc - Cháu xem họ như thế khi họ bằng tuổi Alexandra. Sau đó, hầu hết đều trở nên ít khủng khiếp hơn.

Như mẹ cháu, bà nghĩ

Như mẹ cháu, chàng nghĩ.

- Không đúng cho tất cả phụ nữ.

- Phải - Jordan đáp mà không tin tưởng hay quan tâm - có lẽ không đúng cho tất cả.

Việc chuẩn bị ăn mặc trang điểm cho Alexandra và hai cô phụ dâu mất 3 giờ. Lễ cưới mất chưa đầy mười phút.

Một giờ sau, Alexandra; tay cầm ly sâm banh màu vàng sủi bọt đứng một mình với chàng rể giữa phòng khách rộng lớn sơn màu xanh và vàng, khi Jordan rót sâm banh cho mình.

Mặc dù Alexandra đã cố gắng bỏ qua những chuyện xảy ra, nhưng nàng vẫn có cảm giác việc đám cưới có không khí phi thực, gượng gạo. Mẹ nàng và ông cậu Monty có đến dự, Công tước và bà nội chàng chỉ cho họ đến dự lễ cưới mà thôi, thế nhưng, ông Monty tỏ ra rất hài lòng, ông lấy lại thói quen nhìn vào mông của phụ nữ trong phòng, ngay cả mông của bà Công tước. Huân tước Anthony Townsende và Mary Ellen cũng có đến dự, nhưng bây giờ họ đã trên đường về nhà.

Đứng giữa phòng khách sang trọng có màu vàng chói ngột ngạt và mặc chiếc áo cưới lộng lẫy của mẹ Jordan, áo vải satin có màu ngà khảm ngọc trai, Alex cảm thấy mình là người xa lạ đột nhập vào hơn bao giờ hết, từ khi nàng đến Rosemeade. Cảm giác mình là người đột nhập gia cư bất hợp pháp, đột nhập vào một thế giới mà mọi người không đón nhận niềm nở, gần như làm cho nàng nghẹn ngào sửng sốt.

Alexandra ngẫm nghĩ, nàng thấy rằng việc nàng cảm thấy bất an và khó chịu như thế này, quả thật là kỳ dị, vì nàng đang mặc cái áo lộng lẫy ngoài sức tưởng tượng của mình và trông nàng đẹp hơn bao giờ hết. Người thợ may của bà Công tước, chị Craddock, thân hành giám sát việc trang điểm cho Alexandra vào sáng nay, nhờ có sự chăm sóc của chị ta, mà mái tóc bất trị của Alexandra đã được chải láng mướt, bới thành cái vương miện và hai bên kẹp hai cái trâm bằng ngọc hài hòa với đôi hoa tai bằng ngọc nàng đeo trên tai.

Alexandra nhìn bóng mình trong gương lớn ở phòng ngủ, nàng vui sướng vô cùng. Ngay cả Craddock cũng bước lui, tuyên bố rằng trông nàng “rất đẹp, xem như...”. Nhưng Jordan không nói một tiếng gì về bề ngoài của nàng. Chàng cười để trấn an nàng khi ông Monty để tay nàng lên tay ông và thế là đủ giữ cho nàng bình tĩnh trong suốt một giờ đồng hồ kể từ khi lễ cưới diễn ra.

Thế nhưng, bây giờ họ ở với nhau một mình như vợ chồng lần đầu tiên, nàng chỉ nghe duy nhất các âm thanh do các gia nhân gây ra, họ khuân vác những cái hòm nặng nề xuống lầu, đem ra cỗ xe du lịch, họ chất hành lý lên đấy để cho vợ chồng nàng đi hưởng tuần trăng mật.

Alexandra không biết làm gì hết với ly sâm banh, nàng chọn con đường trung dung, uống một tí rồi để ly rượu xuống cài bàn chạm trổ mạ vàng.

Khi Alexandra quay lui, Jordan nhìn nàng chằm chằm như thể mới thấy nàng lần đầu. Suốt cả buổi sáng chàng không đả động gì đến vẻ ngoài của nàng, bây giờ thấy chàng nhìn mình từ đầu đến chân, nàng nghĩ thế nào chàng cũng có ý kiến, nàng bèn nín thở chờ đợi.

- Trông em cao chứ không như anh nghĩ trước đây - nghe nhận xét bất ngờ và nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của chàng, Alexandra bật cười:

- Em không tin trong thời gian một tuần mà em cao lớn được vài phân.

Chàng cười gượng khi nghe câu nói chua cay của nàng, rồi trầm ngâm nói tiếp:

- Mới đầu, anh lầm em là con trai, mà con trai như thế thì bé thật.

Muốn tạo không khí vui vẻ giữa hai người từ nay về sau, Alexandra trêu chàng:

- Thế nhưng, em không phải là con trai.

Mặc dù chàng đã quyết định giữ vẻ lạnh lùng với nàng từ sau nụ hôn vào hôm qua, nhưng Jordan thấy không có lý do gì phải làm ngơ trước nụ cười tươi trẻ, cởi mở của nàng. thậm chí nụ cười còn xua tan vẻ ảm đạm của lễ cưới ở trong lòng chàng. Chàng cười đáp lại và nói:

- Em không phải con trai. Mà cũng không phải thiếu nữ chứ đừng nói là phụ nữ.

- Hình như tuổi em làm cho anh khó chịu phải không? - nàng nói, mắt ánh lên vẻ châm biếm sự cố chấp về tuổi tác của chàng.

- Đúng như thế - chàng cười - Làm sao nói em là thiếu nữ khi em chưa được 18 tuổi.

- Em đã 18 tuổi - Alexandra nói, giọng trang nghiêm - Hôm nay là ngày sinh nhật của em.

- Anh không biết hôm nay là ngày sinh nhật của em - Chàng nói, giọng ân hận thật sự - Anh sẽ mua tặng em món quà khi ta đi. Con gái tuổi em muốn gì?

- Cô gái chúng tôi không muốn người ta nhắc nhở hoài đến tuổi tác của mình - Alexandra nói nho nhỏ, nhưng ánh mắt thì đồng ý nghĩa.

Jordan bật cười, tiếng cười vang cả phòng khách.

- Lạy Chúa, em thật nhanh trí. Đáng ngạc nhiên với một người quá trẻ... quá xinh - chàng vội chỉnh lại - Anh xin lỗi thêm lần nữa... vì đã trêu chọc về tuổi tác của em và quên vấn đề quà tặng.

- Em nghĩ rằng... anh đã là món quá sinh nhật của em rồi.

- Câu nói thật đầy ấn tượng - chàng cười khúc khích.

Alexandra nhìn đồng hồ, nàng thấy chỉ còn chưa đầy nửa giờ nữa là họ ra đi theo đúng lịch trình của chàng. Nàng nói:

- Em nên lên lầu để thay áo dài.

- Bà nội anh đi đâu rồi? - chàng hỏi khi nàng dợm bước.

- Em đoán chắc bà đã đi nằm, quá kiệt sức vì đau khổ cho cuộc hôn nhân bất hạnh của anh - Alex đáp với giọng hài hước chua cay, rồi nàng nói thêm giọng trang nghiêm hơn - Anh có tin rồi bà sẽ khỏe không?

- Chuyện đám cưới của chúng ta không nghĩa lý gì đối với bà đến nỗi phải khiến bà đi nằm vì kiệt sức cả - Jordan đáp, giọng nghe có vẻ vừa thương vừa trọng - bà nội anh đủ sức đương đầu với cả Napoleon khiến cho lão ta phải xin lỗi bà vì đã dám gây chiến với chúng ta. Việc hôn nhân bất hạnh không làm bà suy sụp tinh thần đâu, em cứ tin anh đi. Và bây giờ em đã mang tên của anh rồi, nếu có ai dám phỉ báng em, bà sẽ lột xác họ ra liền.

***

Một giờ sau, Alexandra mặc bộ áo quần đi đường màu anh đào do những người thợ may đo may, nàng bước lên cỗ xe màu đen sơn mài bóng láng với gia huy Công tước của Jordan bằng bạc gắn nơi cửa xe, rồi ngồi vào ghế nệm bọc nhung xám cực kỳ lộng lẫy. Người đánh xe gấp cái thang lên, đóng cửa, rồi chiếc xe phóng đi êm ru do bốn con ngựa hồng kéo và sáu người mặc đồng phục cưỡi ngựa đi hộ tống hai bên.

Alexandra nhìn quanh, chiêm ngưỡng những tay nắm ở cửa bằng bạc nặng trịch và những ngọn đèo bằng thủy tinh và bạc. Ngồi trong chiếc xe thoáng đãng, êm ái, nàng cố tin là mình đã lấy chồng và đang đi hưởng tuần trăng mật. Ngồi phía trước mặt nàng, Jordan duỗi thẳng hai chân, tréo nhau ở mắt cá, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng thảnh thơi.

Chàng đã thay áo quần đi đường. Alexandra lặng lẽ nhìn chiếc quần ống bó cưỡi ngựa màu nâu nhạt ôm sát vào chân và đôi ủng màu nâu láng bóng khiến cho chân chàng trông càng dài thêm, rắn chắc thêm. Cái sơ mi màu kem để hở cổ, lộ ra chiếc cổ rám nắng và chiếc áo vest màu cà phê làm cho đôi vai mạnh mẽ trông càng kỳ diệu thêm. Nàng thầm cầu nguyện một ngày nào đấy chàng sẽ thích ngắm nàng như nàng đã thích ngắm chàng bây giờ, rồi nàng nghĩ phải kiếm chuyện gì để nói với nhau cho vui.

- Áo cưới của mẹ anh rất đẹp - nàng bắt đầu gợi chuyện giọng nho nhỏ - Em cứ lo sơ ý làm cho áo bị hư, nhưng may là không sao.

Chàng liếc mắt nhìn nàng.

- Em khỏi cần lo - chàng châm biếm nói - Anh nghĩ em rất xứng đáng mặc cái áo ấy hơn mẹ anh, vì em trinh trắng hơn bà.

- Ồ! - Alexandra thốt lên, cô nghĩ đây là lời khen, vì trong trường hợp này mà chỉ nói “cám ơn” thôi thì thật không thích hợp chút nào hết.

Khi thấy chàng không có vẻ muốn nói chuyện với mình nữa, Alexandra nghĩ rằng chàng đang lo nghĩ đến nhiều vấn đề khó khăn, nên nàng tiếp tục ngồi im lặng, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ngắm cảnh vật tươi đẹp chạy qua trước mắt.

đến 3h chiều, họ dừng lại để ăn cơm tại một quán trọ rộng rãi, mặt tiền có cây trường xuân leo quanh hành lang gạch xin xắn và có chiếc hàng rào trắng, gọn gàng bao quanh cái ssân rộng.

Rõ ràng một người cưỡi ngựa hộ tống đã đến trước ở đây, vì cả chủ quán lẫn vợ đều ra đón chào, rồi dẫn họ đi qua những phòng chung, vào phòng ăn riêng biệt ấm cúng, bữa ăn thịnh soạn đã dọn sẵn rồi.

Khi Alexandra để dao nĩa xuống và thở dài khoan khoái, chồng nàng hỏi:

- Em đói bụng?

- Đói chết đi được - Alexandra đáp - Bụng em chưa quen với giờ thành phố, với giờ chúng ta thường ăn ở Rosemeade. Khi anh ăn tối lúc 10 giờ thì em thường đã đi ngủ.

- Chúng ta nghỉ vào lúc 8h, thì phải đến 10 giờ mới ăn được - chàng đáp.

Khi chàng có vẻ muốn ngồi nán lại để uống rượu vang, Alexandra hỏi:

- Em đợi anh ở ngoài có được không? Em muốn đi bách bộ một vòng trước khi lên xe lại.

- Tốt. Lát nữa anh sẽ ra với em.

Alexandra đi ra ngoài, thưởng thức ánh nắng mặt trời được sự canh chừng của người đánh xe. Có hai cỗ xe nữa đậu trong sân, cả hai đều đẹp đẽ, láng bóng, nhưng không đẹp bằng xe của chồng nàng. Những người chăm sóc chuồng ngựa chạy đến chăm sóc cho ngựa và Alexandra đứng xem họ làm việc một lát.

Khi ngựa của Jordan đã được chăm sóc xong, nàng thấy một thanh niên ngồi xổm ở một góc hàng rào, đang nói với cái gì ở dưới đất. Ngạc nhiên, nàng đi đến, rồi nàng cười khi thấy anh ta đang nói với một lứa chó con lông dài đang nô giỡn với nhau.

- Chó dễ thương quá! - nàng thốt lên. Bầy chó có đầu và chân trước màu trắng, còn chân sau màu nâu.

- Cô mua một con mà nuôi nhé? - Anh chàng trẻ tuổi hăng hái nói - Tôi để cho cô chọn một con thật đẹp với giá phải chăng. Chúng thuần chủng.

- Chúng là loại chó gì thế? - Alexandra hỏi. Bỗng con chó nhỏ nhất trong bầy nhảy tới phía nàng, cắn vào lai váy để nô giỡn, và nàng cười sung sướng.

- Chó chăn cừu thuần chủng của Anh - chàng trai nói, trong khi Alexandra cúi xuống bắt con chó lôi ra khỏi lai váy của nàng - Chúng rất thông minh.

Khi tay Alexandra chạm vào bộ lông dày, mịn màng, nàng thấy lòng hân hoan vui sướng. Trước đây nàng có con chó chăn cừu, nhưng sau khi bố nàng mất, thực phẩm quí hiếm, không thừa cho súc vật ăn cho nên nàng đành phải cho anh trai của Mary Ellen con chó. Nàng nắm con chó con đưa lên ngay tầm mắt để xem, bốn chân nó vung vẫy, còn lưỡi thì lè ra liếm vào tay nàng. Nàng đang cầm con chó trong tay, bàn thảo về giá trị của nó với chủ nhân của đàn chó, khi chồng nàng đến sau lưng, chàng nói:

- Đến giờ lên đường rồi.

Alexandra không nghĩ đến chuyện yêu cầu chàng để cho nàng mua con chó, nhưng trong lòng nàng rất muốn có con chó. Nàng quay mặt nhìn chồng, cặp mắt mở to, nụ cười trên môi, nàng nói:

- Trước đây lâu rồi, em có một con chó chăn cừu.

- Thế à? - chàng hỏi qua loa.

Alexandra gật đầu, để con chó xuống đất, vỗ lên lưng nó, cười nói với chàng trai.

- Chúc anh may mắn bán hết bầy chó.

Alexandra mới được mấy bước bỗng cảm thấy lai váy phía sau bị cái gì kéo lui. Nàng quay lại, con chó con mà nàng nắm trên tay vừa rồi, thả lai váy nàng ra và ngồi xuống đất, lè lưỡi, vẻ cầu khẩn một cách rất tức cười.

- Nó thích em - Alexandra nói, miệng mỉm cười. Nàng cúi xuống, mang con chó đến chỗ ổ chó, vỗ vào lưng nó, đẩy nó về lại với chàng trai. Con chó con cương quyết không chịu nhúc nhích. Nhưng Alexandra không biết làm gì hơn, nàng đành cười với chú chó con, nụ cười đầy yêu thương và ân hận, rồi nàng vội quay lưng để cho Jordan dẫn về xe lại.

Sau khi dừng lại để dặn dò người lái xe, chàng leo lên ngồi bên cạnh nàng. Mấy phút sau, xe chạy.

mộth sau, khi cỗ xe nặng nề lắc lư thật mạnh, nghiêng qua trái rồi thẳng lên lại và tiếp tục chạy, nàng bèn nói:

- Đoạn đường này chắc ít bằng phẳng hơn đoạn đường lên phía bắc.

Jordan ngồi trước mặt nàng, hai tay vẫn thản nhiên vòng trước ngực, hai chân duỗi dài, chàng đáp:

- Không phải thế đâu.

- Thế tại sao xe chòng chành và lắc lư như thế này? - nàng hỏi khi xe chòng chành lại sau đó mấy phút. Jordan chưa kịp trả lời, nàng đã nghe tiếng người đánh xe hét to “dừng lại” với đoàn người cưỡi ngựa hộ tống, rồi cho xe dừng lại bên vệ đường.

Alexandra nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy rừng chạy dọc theo bên đường. Một lát sau, cửa xe mở ra, khuôn mặt của người lái xe hớt hãi sợ sệt xuất hiện, anh ta nói với vẻ ân hận:

- Thưa Công tước, tôi không thể vừa điều khiển những con ngựa vừa giữ cái bộ máy huyền vi này được. Hồi nãy tôi suýt để cho xe ngã nhào xuống.

“bộ máy huyền vi” mà anh ta đang kẹp giữa khuỷu tay là một quả bóng có lông màu nâu và trắng đang vùng vẫy.

Jordan thở dài, gật đầu.

- Rất tốt, Grimm, để nó vào đây. Mà khoan, cho nó đi một lát đã.

- Để em làm cho - Alexandra nói. Jordan bước xuống xe, đi theo nàng vào quãng trống trong rừng gần bên vệ đường. Alexandra ngước cặp mắt sáng lên nhìn chàng, thì thào nói:

- Em nghĩ anh là người đàn ông tốt nhất trên đời.

- Mừng sinh nhật hạnh phúc! - chàng nói.

- Cám ơn anh... rất nhiều - nàng nói, lòng đầy biết ơn, vì rõ ràng chàng đã mua tặng nàng món quà mà nàng thích nhất.

Con chó không có vẻ gì bối rối hết. Jordan nhìn con chó, ánh mắt nghi ngờ, con chó ngửi khắp mặt đất, đuôi vẫy vẫy. Bỗng nó ngoạm một cành cây nhỏ và cằn cành cây cho gãy ra.

- Anh chàng bán chó nói nó rất thông minh.

- Chó lai thường thế.

- Ồ, chó này không phải lai - Alexandra đáp rồi cúi xuống ngắt vài đóa hoa dại màu hồng nở cạnh chân nàng - Nó là loại chó chăn cừu giống Anh.

- Loại gì? - Jordan hỏi, vẻ kinh ngạc.

- Chó chăn cừu giống Anh - Alexandra đáp, nàng đoán chàng ngạc nhiên vì không hiểu biết thấu đáp về các chủng loại chó - chúng rất thông minh và không quá to lớn. - khi nàng thấy chàng nhìn mình như thể nàng là người mất trí, Alexandra nói thêm - Anh chàng bán chó đã nói cho em biết thế, anh ta rất dễ thương.

- Anh chàng dễ thương, có thành thật không? - Jordan hỏi, giọng mỉa mai - Anh ta nói với em con chó này thuần chủng à?

- Phải, đúng thế - Alexandra đáp, đầu nghiêng sang một bên - chính anh ta nói thế mà!

- Vậy thì anh ta nói láo về huyết thống của nó rồi.

- Anh ta nói láo với em à?

- Đúng, nói láo có sách - Jordan cau có đáp - Nếu con chó này là loại chó săn cừu giống Anh, thì nó sẽ to lớn như một con ngựa nhỏ và móng như cái dĩa để tách. Anh hy vọng bố nó là một loại chó săn nhỏ.

Trông chàng có vẻ bực mình, Alexandra liền quay mặt để giấu nụ cười, rồi cúi xuống bế con chó con lên. Khi nàng quì xuống, cái váy nơi chiếc áo dài có màu hoa anh đào xoè rộng một vòng trên thảm cỏ màu xanh rêu, nàng bế con chó vùng vằng trên tay còn tay kia nắm những đoá hoa dại màu hồng. Jordan nhìn người đàn-bà-con-nít chàng vừa cưới, nhìn gió nhẹ thổi lên mái tóc nàng, những lọn tóc quăn đen nhánh xõa lên hai má trắng mịn khi nàng quì xuống để bế con chó trong một tay và trong tay kia là những đóa hoa. Ánh nắng mặt trời chiếu qua tàn cây, chảy xuống làm thành một đám hào quang quanh người nàng. Chàng nói nho nhỏ:

- Trông em như bức chân dung của Gainsborough - giọng nói khàn khàn và ánh mắt trân trọng kỳ lạ của chàng làm cho nàng sung sướng, nàng từ từ đứng dậy.

- Em không đẹp đâu.

- Không đẹp à? - chàng vừa hỏi vừa cười.

- Em ước chi mình được đẹp, nhưng em nghĩ em chỉ là một người rất bình thường.

Chàng cười, nụ cười gượng gạo và lắc đầu nhè nhẹ.

- Em không bình thường đâu, Alexandra à - Ý định để vài năm nữa cho đến khi nàng lớn hơn, có thể đáp ứng được vai trò đúng với nguyên tắc của chàng đề ra, bỗng bị nhu cầu thúc bách áp môi lên đôi môi mềm mại kia lấn áp. Chỉ thêm một lần nữa thôi.

Khi chàng chậm rãi đi đến phía nàng, tim Alexandra đập thình thịch, nàng biết chàng sắp đến để hôn mình. Nàng đã có kinh nghiệm về việc này, vì thấy cặp mắt chàng, giọng nói khàn khàn của chàng, biểu lộ sự nhục cảm.

Jordan lồng 10 ngón tay giữa mái tóc quăn đen nhánh, ôm khuôn mặt nàng giữa hai lòng bàn tay. hai má nàng mịn màng như satin, và khi chàng nâng đầu nàng lên, tóc nàng như lụa xếp lại. Chàng hôn vào môi nàng hết sức nhẹ nhàng, lòng tự nhủ chàng đã quá điên khi làm như thế này, nhưng khi môi nàng mềm mại đáp lại môi chàng, chàng quên hết những gì mình đã tự nhủ. Định hôn mạnh hơn, chàng quàng hai tay quanh người nàng, nhưng con chó con nàng đang bế trên tay bỗng giận dữ sủa vang, nên chàng vội nhích lui.

Khi Alexandra leo lên xe, nàng vẫn còn cố trấn áp nỗi thất vọng vì nụ hôn chưa trọn vẹn.

Nhưng Jordan thì mừng rỡ, vì nụ hôn không dẫn chàng đến một hoàn cảnh khác, hoàn cảnh khiến cô gái lãng mạn chàng vừa cưới sẽ tuyên bố yêu chàng. Chàng nghĩ chỉ nói “cám ơn” thôi không đủ làm cho nàng hài lòng, và chàng không muốn làm cho nàng chán nản nếu chàng lên mặt dạy đời. Chàng muốn đợi thêm một vài năm nữa mới đưa nàng vào giường, chàng quyết định... chờ đợi cho đến khi nàng đã bước vào xã hội thượng lưu, khi nàng đã thực tế trong đời sống hôn nhân.

Quyết định như thế, cộng thêm chuyện vừa xảy ra trong rừng, chàng cảm thấy nhẹ nhàng thanh thản. Khi xe bắt đầu chạy êm ái trở lại, chàng hỏi:

- Em có nghĩ đến chuyện đặt tên cho nó không?

Chàng nhìn con chó con, nó đang ngửi quanh trên sàn xe, sung sướng khám phá thế giới mới của nó.

Alexandra nhìn con chó rồi vui vẻ hỏi:

- Theo anh, đặt cho nó Buttercup được không?

Chàng trợn tròn mắt ghê tởm.

- Daisy được không?

- Chắc em đùa.

- Petunia nhé?

Mắt chàng ánh lên vẻ cười cợt.

- Nó sẽ không ngẩng đầu được với các con chó khác.

Alexandra thản nhiên nhìn chàng.

- Anh chàng bán chó nói nó là chó cái.

- Chắc không phải đâu.

Không tin mình bị thằng bé lừa bịp, nàng muốn bắt con chó con lên xem, nhưng đã không đủ can đảm để làm thế.

- Anh có chắc không?

- Chắc.

- Không! - bỗng nàng thốt lên khi con chó con cắn vào lai váy nàng kéo đi. Nó chỉ trả lời nàng bằng cách kéo mạnh thêm.

- Thôi! - Công tước nạt, vang lên như sấm. Con chó con hiền lành thả lai váy nàng ra, như thể nó biết đây là giọng của quyền lực, rồi nó ngúc ngoắc đuôi, đến cuộn tròn nằm dưới chân Jordan, tựa đầu lên chiếc ủng màu nâu láng bóng. Thái độ ngoan ngoãn bất đắc dĩ của con chó làm cho Jordan có vẻ không được như ý, khiến Alexandra phải bật cười.

- Anh không thích thú vật à, ngài Công tước? - nàng hỏi, cố kìm hãm bớt trận cười ngặt ngẽo.

- Không thích những con chó vô kỷ luật, không được huấn luyện - chàng đáp, nhưng không khỏi vui lây với tràng cười vui vẻ của nàng.

- Em sẽ gọi nó là Henry - bỗng Alexandra tuyên bố.

- Tại sao?

- Vì nếu nó là con vật to lớn rậm lông, nó sẽ giống Henry Viii.

- Đúng - Jordan đáp. Chàng cười, càng lúc chàng càng cảm thấy vui lây với tính tình vui vẻ của nàng.

Suốt thời gian còn lại của cuộc hành trình họ nói chuyện với nhau đủ thứ. Alexandra sung sướng nhận ra rằng người chồng mới của nàng đọc sách rất nhiều, rất thông minh, và rất bận điều hành, quản lý nhiều bất động sản cũng như quản lý nhiều cơ sở kinh doanh vựơt ra ngoài sự hiểu biết của nàng. Do đó, nàng nghĩ rằng chàng đã gánh lên vai cả một trọng trách nặng nề khó khăn, tốt đẹp. Và nàng hy vọng trên cương vị làm vợ, nàng sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ của mình để phát triển thiên tài của chàng.

Về phần chàng, Jordan đã xác nhận được những gì mà chàng nghĩ về Alexandra: nàng là một người nhạy cảm thông minh và dí dỏm. Chàng còn phát hiện ra rằng nàng quá ngây ngô về vấn đề làm tình ngoài sức tưởng tượng của chàng. Việc xảy ra sau đó là bằng chứng rõ ràng cho nhận xét của chàng, khi họ vừa ăn xong bữa ăn tối ngon lành ở quán trọ nơi họ ở ngủ lại đêm. Jordan cànng ngồi nán lại để uống rượu vang lâu bao nhiêu, thì Alexandra hình như càng trở nên bực bội và lơ đãng bấy nhiêu. Cuối cùng nàng đứng dậy, cẩn thận vuốt lại chiếc áo dài cho ngay thẳng, rồi giả vờ quay nhìn quanh, chú ý quan sát cái bàn bằng gỗ sồi bình thường và nói:

- Thứ đồ mỹ nghệ này tuyệt vời thật, phải không?

- Không tuyệt lắm.

Quá thất vọng, Alexandra nói tiếp:

- Khi em nhìn vào đồ gỗ, em thường nghĩ đến người đã bỏ công làm ra vật ấy... cho dù người ấy thấp hay cao, bẳn tính hay vui vẻ... chuyện như thế đấy.

- Thế à? - chàng thản nhiên hỏi.

- Phải, đúng thế. Anh không nghĩ thế à?

- Không.

Alexandra vẫn còn đứng quay lưng về phía chàng, nàng nói, giọng hết sức dè dặt:

- Em muốn dẫn Henry đi dạo một vòng.

- Alexandra này - chàng nói, giọng bình tĩnh và nghiêm trang khiến cô quay lui nhìn chàng.

- Sao?

- Em khỏi cần lo sợ quá đáng làm gì, tối nay anh không có ý định ngủ với em đâu.

Mối quan tâm duy nhất của Alexandra là cần sử dụng sự tiện nghi của quán trọ, cho nên nàng hình chàng với vẻ ngạc nhiên và hờ hững.

- Em không nghĩ anh có ý định ấy. Tại sao anh cần phải ngủ trong phòng em khi quán trọ này rộng mênh mông, anh có thể lấy một phòng riêng cho anh?

lần này đến phiên Jordan ngạc nhiên.

- Anh xin lỗi, em nói sao? - chàng hỏi, không tin nổi tai mình.

- Em muốn nói em sẵn sàng đón anh ngủ chung phòng - nàng nói lại một cách chân tình - Nhưng em không biết anh có muốn ngủ chung hay không. Sarah, bà quản gia già của em, thường nói em ngủ vùng vẫy như con cá trong nước, em nghĩ chắc em sẽ làm cho anh rất khó chịu. nếu em lên lầu bây giờ anh có phiền không?

Jordan nhìn nàng một lát, ly rượu vang nằm lựng ở trước miệng chàng, rồi chàng lắc đầu như thể cố làm cho mình tỉnh trí, rồi chàng đáp, giọng bực tức một cách kỳ lạ:

- Dĩ nhiên là không. Em đi trước đi.
Bình Luận (0)
Comment