Bên vách núi Duyên, Dương Đại ngồi trên lưng ngựa, nhìn về đất hoang phương xa, phía sau hắn là liên vùng núi miên chập trùng, trước là hoang nguyên mênh mông vô bờ, mơ hồ có thể nhìn thấy quân doanh Đại Hạ vương triều.
Dương Đại thở dài một hơi, liên tục đi đường bảy ngày, rốt cục đuổi tới chiến trường.
Dọc theo con đường này, hắn gặp được không ít người, đều bị hắn tận lực bỏ lỡ, không có gặp bất kỳ kẻ nào, hôm qua hắn thậm chí còn gặp được tinh quái, chính là một con chuột yêu, và một con bê con lớn, dọa hắn kém chút nhũn chân, cũng may lá gan chuột yêu càng nhỏ hơn, chạy nhanh hơn hắn.
Ngay lúc Dương Đại đang cảm khái, bỗng nhiên nhìn thấy đường chân trời cuối cùng xuất hiện làn sóng người.
Vừa tới đã gặp được chiến tranh!
Dương Đại xuống ngựa.
Hắn triệu hoán Điền Bất Trung, Bạch Vĩ, Trình Ngạ Quỷ, Thạch Long ra, Thạch Long phụ trách trông giữ ngựa, ba vị âm chúng khác đi theo hắn hành động.
- Ta ở bên trong cánh rừng cây này chờ các ngươi.
Nói xong, Thạch Long tiến vào rừng cây.
Dương Đại lấy ra ba bộ áo bào, để Điền Bất Trung, Bạch Vĩ, Trình Ngạ Quỷ mặc vào, còn đưa bọn hắn khăn trùm đầu, bao trùm đầu, lại đeo lên mặt nạ, chỉ lộ ra một đôi mắt, nhìn qua rất cổ quái, nhưng cổ quái cũng hơn là hình dạng quỷ hồn.
Lục quang của âm chúng thật sự rõ ràng, Dương Đại muốn dùng ở trước mặt người khác, phải nghĩ biện pháp che đậy, cũng may sách lược của hắn là đúng, chợt nhìn, tất cả lục quang của ba vị âm chúng đều bị che đậy, nhưng nhìn kỹ lại, một chút khe hở tựa như đang dâng lên lục quang.
Đủ.
- Các ngươi theo ta, thời điểm ta hấp hồn, các ngươi bảo hộ ta, trước khi ta gặp được nguy hiểm trước, không có ta phân phó, không được tùy tiện xuất thủ.
Dương Đại phân phó, ba vị âm chúng gật đầu, bọn hắn bắt đầu hành động.
Sau khi xuống núi, bọn hắn lao về phía hoang nguyên.
Giờ phút này, phương hướng chính diện Đại Hạ quân doanh đã khai chiến, tiếng chém giết vang vọng phía dưới bầu trời, bầu trời vốn lờ mờ, tựa như muốn mưa, tiếng rống giận dữ, tiếng kêu thảm thiết khiến cho thiên địa càng tăng áp lực.
Dương Đại rất khẩn trương, lúc trước hắn lên mạng xem tin tức, Tu Tiên Giới sẽ không tham gia tranh đấu thế tục, nhưng ở trên chiến trường có thể nhìn thấy tu sĩ Tụ Khí cảnh, Tụ Khí cảnh chia làm chín tầng, nếu gặp được cao tầng tụ khí tu sĩ, hắn cũng không phải đối thủ của đối phương.
Ánh mắt quân đội Đại Hạ đều đang tập trung về phía quân địch, phía sau chỉ có tháp canh, binh sĩ bên trên tháp canh phát hiện thân ảnh bốn người Dương Đại, nhưng bọn hắn không có khẩn trương, chỉ có bốn người, không đủ để canh gác, trong khoảng thời gian này thường xuyên có dị nhân thiên ngoại đến, cho nên bọn hắn cũng không kỳ quái.
Dương Đại chú ý tới binh sĩ bên trên tháp canh thấy mình xong không quan tâm, âm thầm thở dài một hơi.
Phía sau quân doanh có đào một cái hố rất lớn, đường kính đạt tới mười trượng, bên trong chất đống rất nhiều thi thể, còn chưa dùng đất đậy lại, nhìn mấy cây xẻng phân tán ở xung quanh, các binh sĩ vừa mới chuẩn bị chôn xác liền gặp được tập kích, không thể không vội vàng tiến đến trợ giúp.
Dương Đại đi đếm bờ hố, dặn dò:
- Các ngươi giúp ta nhìn chằm chằm, cũng không thể để cho người ta bắn tên bắn tới ta.
Nhiều thi thể như vậy, chắc hẳn có thể lấy ra âm chúng.
Hắn bắt đầu hưng phấn.
Thấy Dương Đại nhảy vào trong hố chôn xác, hai tên binh sĩ bên trên tháp canh nhíu mày.
Người binh sĩ cao thấp giọng hỏi:
- Hắn đang làm gì? Một đám người chết, hắn cũng phải nhìn?
Một vị binh sĩ khác hời lùn suy đoán nói:
- Đoán chừng là muốn nhặt tài vật đi, cũng không biết hắn là ngu xuẩn, hay là ý nghĩ hão huyền.
- Vạn nhất không phải thì sao, dù sao cũng là thi thể các huynh đệ, muốn đuổi hắn đi hay không?
- Không được, bọn hắn có bốn người, hai người chúng ta đi chưa hẳn có thể đánh được, có thể đến chiến trường khẳng định không phải kẻ yếu tay trói gà không chặt.
- Vậy làm sao bây giờ, nhìn bọn hắn sờ thi thể các huynh đệ?
- Chờ một chút đi, đằng sau đang khai chiến, nhiệm vụ của chúng ta là nhìn chằm chằm phía sau, chỉ cần không có số lượng lớn địch nhân ẩn hiện, chúng ta không thể tự loạn trận địa.
- Ngươi nói như vậy, bốn người kia có phải cố ý dẫn chúng ta ra ngoài, làm cho phía sau không có người cảnh giới hay không?
- A? Ngươi đừng nói, thật là có khả năng, lão tử dùng tên bắn hắn.
Người binh sĩ cao nói xong cầm lấy cung tiễn, bắt đầu nhắm chuẩn Dương Đại, tháp canh đủ cao, cho nên hắn có thể miễn cưỡng nhìn thấy Dương Đại trong hầm.
Hưu!
Một tiễn bắn ra!
Người binh sĩ cao vẫn rất có lòng tin đối với tiễn thuật của mình, kết quả hắn thấy một gia hỏa toàn thân bao bọc rất chặt chẽ vung búa chặt đứt tiễn của hắn.
Chính là Điền Bất Trung!
- Quả nhiên, thân thủ tuyệt đối không phải đi ngang qua, may mắn chúng ta không có xuống dưới.
Binh sĩ lùn mắng.
Binh sĩ cao híp mắt nói:
- Đã như vậy, chúng ta bất động, bọn hắn nếu còn dám tới gần, chúng ta sẽ nhóm lửa, nếu như bọn hắn là tu tiên giả, bốn người cũng có thể gây nên phiền toái không nhỏ.
Binh sĩ lùn nhóm lửa bó đuốc, bất cứ lúc nào chuẩn bị đốt sáng phát tín hiệu.
Trong hố chôn xác, Dương Đại đang liên tiếp hấp hồn, những binh lính này cũng không có tu vi, cho nên lúc Dương Đại hấp hồn cũng không có cảm giác được thống khổ.
Thật có hồn phách!
Một cái, hai cái, ba cái, bốn cái, năm cái, sáu cái...