Hồn Chủ (Bản Dịch)

Chương 55 - Một Trăm Linh Bảy Con Âm Chúng Yêu Thú

Không đợi hắn phân phó, Điền Bất Trung trước tiên tiến đến xem xét tình huống, hắn quay đầu nói:

- Chủ nhân, chết hẳn.

Dương Đại nói với Chu Oánh Oánh:

- Đội trưởng, bằng không các ngươi đi trước, ta chậm rãi hấp hồn rồi đi qua, ta có âm chúng bảo hộ, ta không sao, ta hấp thu hồn phách một chút yêu thú, có trợ giúp đối với tác chiến của chúng ta.

Chu Oánh Oánh nhíu mày hỏi:

- Ngươi không phải chỉ có thể triệu hoán một trăm vị sao?

- Có khả năng dự trữ, theo số lần ta hấp hồn càng ngày càng nhiều, số lượng có thể triệu hoán cũng sẽ tăng lên, chờ thú triều kết thúc, nói không chừng số lượng ta triệu hoán sẽ tăng gấp bội.

Dương Đại vừa nói, một gọi Thiên Bồng nguyên soái, Cáp Tử tinh ra.

Thấy hai yêu thú có thể so với Tụ Khí cảnh tầng chín, Chu Oánh Oánh cũng không nhịn được trừng to mắt, những người khác càng nghẹn họng nhìn trân trối.

- Được, chúng ta đi!

Chu Oánh Oánh cũng không nói gì nữa, lập tức đồng ý, mang theo bốn vị thí luyện giả khác lên đường, những người thí luyện vừa đi, một bên nhịn không được quay đầu.

Bọn hắn có loại dự cảm, cái tên này sẽ trở thành vị Quốc trụ kế tiếp.

Thiên phú này quá biến thái!

Dương Đại bắt đầu hấp hồn, thi thể không có hư thối, hồn phách quả nhiên vẫn còn ở đó.

Con yêu thú này cũng không có khiến cho hắn đau đầu, đoán chừng tu vi không cao lắm, đồng dạng là điểu cầm, nhưng ở trước mặt Cáp Tử tinh thì giống như chim non.

Cứ như vậy, Dương Đại có đám âm chúng bảo vệ, vừa đi, một bên hấp hồn, vô cùng vui sướng.

Trên cao tốc cũng không có nhìn thấy thi thể của con người, nhưng có thể thấy tay gãy chân gãy, đoán chừng thi thể đã bị Cục chiến đấu thu hồi, dù sao Hạ Quốc chú trọng sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

Sau một tiếng, Dương Đại vừa đi vừa nghỉ thu hoạch hồn phách năm mươi bảy con yêu thú, dựa theo Lương Tử Tiêu phán đoán, yếu nhất cũng có thể so với tu sĩ Tụ Khí cảnh tầng hai, mạnh nhất có thể so với Tụ Khí cảnh tầng tám.

- Như vậy xem ra, thiên phú của chủ nhân xác thực thích hợp chiến trường.

Thương Lang cảm khái, nhóm âm chúng bên cạnh gật đầu, đi theo tán thưởng.

Liễu Tuấn Kiệt hưng phấn nói:

- Lần này thú triều có thể là đi đến số lượng ngàn vạn, nếu hấp thu hết, chủ nhân chẳng phải là quét ngang Thâm Vực?

Nhóm âm chúng nghe xong, mặc sức tưởng tượng.

Dương Đại vừa hút xong một hồn phách, nhịn không được đả kích bọn hắn, nói:

- Đừng suy nghĩ, tuy số lượng âm chúng không hạn, nhưng hấp hồn cũng có tiêu hao, dù ngàn vạn yêu thú nằm đó để cho ta hút, ta cũng cần thời gian rất lâu mới có thể hút xong, mà tốc độ thi thể hư thối cũng không chậm, một khi hư thối, linh hồn sẽ quy thiên.

Thạch Long cười nói:

- Từ từ sẽ đến, tu tiên vốn là một con đường rất cần thời gian.

Dương Đại đã có chút choáng đầu, không còn dám tiếp tục hút nữa, dù sao tiếp theo còn cần tham gia chiến đấu.

Đằng trước còn có không ít thi thể yêu thú, hắn chỉ có thể nghỉ ngơi một quãng thời gian lại hấp thu.

- Bạch Vĩ, Trình Ngạ Quỷ, các ngươi đi đằng trước trước nhìn một chút, đuổi kịp đội hữu của ta, nếu có tình huống, lập tức trở về tới nói cho ta biết.

Dương Đại phân phó, hai vị âm chúng lập tức hành động.

Dương Đại nhìn xung quanh một chút, luôn cảm thấy không an toàn, lại triệu hồi ra năm mươi vị âm chúng, tất cả đều là binh sĩ Lang Quân, do Thương Lang dẫn đầu, phân tán ra, tránh cho có yêu thú đột nhiên từ trên cao hoặc từ hướng khác lao tới, tập kích bọn họ.

Đến cầu vượt, Dương Đại để Cáp Tử tinh nhìn chằm chằm, hắn không dám để cho Cáp Tử tinh bay lên không, miễn cho bị cao thủ Tâm Toàn cảnh đánh thành tro.

Dương Đại cứ như vậy nghỉ ngơi một hồi, lại hút một hồi.

Trời dần dần tối đi.

Chờ Dương Đại mang theo nhóm âm chúng đi đến trước mặt đám người Chu Oánh Oánh, hắn thở dài một hơi, tĩnh toạ nghỉ ngơi ngay tại chỗ.

Nhìn hơn mười vị âm chúng vây quanh Dương Đại, Trương Hàm và các thí luyện giả thở dài một hơi, không thể không nói, nhiều quỷ hồn như vậy xác thực rất có cảm giác an toàn.

Chu Oánh Oánh đi tới, hỏi:

- Hấp hồn tiêu hao rất lớn thể lực ngươi?

Dương Đại nghe ra nàng nói bóng gió, trả lời.

- Yên tâm đi, thời điểm ta hôn mê, âm chúng của ta cũng sẽ không tan biến, nhất định phải do ta thu hồi, thiên phú này của ta nếu không có tiêu hao, ngươi cảm thấy hợp lý không?

Lông mày Chu Oánh Oánh giãn ra, cười nói:

- Thu hoạch như thế nào?

Dương Đại nói:

- Còn không tệ, thu được mười mấy hồn phách, nếu âm chúng bị diệt, ta có thể bổ vào, một mực bảo trì một trăm vị.

Há lại chỉ có mười mấy hồn phách.

Ở trên đường cao tốc này, hắn tổng cộng hấp thu một trăm linh bảy hồn phách yêu thú.

Tổng số âm chúng của hắn đã đi đến sáu trăm mười sáu vị.

- Không sai, ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi, tối nay để âm chúng ngươi đứng gác, ngươi có thể ngủ một giấc, bờ sông phía dưới cầu vượt cũng có tiểu đội thí luyện giả thủ hộ, không cần lo lắng.

Dặn dò vài câu, Chu Oánh Oánh quay người rời khỏi, nàng đi đến phía trước nhất, ngồi trên một chiếc ô tô đã hỏng.

Bốn người Trương Hàm phân tán hai phía trên cao, cảnh giác phía dưới.

Cầu vượt phía trước lan tràn đến giữa hai ngọn núi cao, cây cối trên núi dưới bóng đêm lộ ra cực kỳ đáng sợ, không thể không nói, không khí nơi này rất đáng sợ.

Dương Đại thu hồi tầm mắt, hắn tựa ở trên người Thiên Bồng nguyên soái, giống như nằm trên ghế sa lon, hết sức dễ chịu.

Cáp Tử tinh nằm rạp trên mặt đất, con mắt nhìn chằm chằm vào cầu vượt đêm, các âm chúng khác cũng không có phớt lờ, mấy ngày trước, Dương Đại đã nói cho bọn hắn biết lần thú triều này rất khủng bố, để bọn hắn chuẩn bị sớm.

Đêm càng ngày càng sâu, không thấy mặt trăng, mây đen giăng kín.

Thời gian đi vào nửa đêm.

Bốn người Trương Hàm bắt đầu thay phiên trực ban, Chu Oánh Oánh vẫn như cũ một thân một mình đợi ở phía trước.

Dương Đại cũng đã nghỉ ngơi tốt, tinh khí thần khôi phục đủ.

- A ——

Một tiếng kêu thảm thiết truyền đến từ bên trái, cả kinh mọi người dồn dập chạy đến bên trái cầu vượt, cúi đầu nhìn lại.

Chỉ thấy mặt sông đang bốc lên, bọt nước văng khắp nơi, mơ hồ có khả năng thấy một tay đang điên cuồng giãy dụa, đó là thí luyện giả, không biết bị thứ gì kéo vào trong nước.

Bình Luận (0)
Comment