Hết thảy chín vị âm chúng, Điền Bất Trung làm chủ trận giả, xông lên phía trước nhất, ngón trỏ, ngón giữa tay phải khép lại dựng thẳng, linh lực tụ thành lưỡi đao, đâm thẳng tới, các âm chúng khác cũng giống như thế, nhưng bọn hắn sẽ thi triển kiếm chiêu khác biệt, kiếm khí đi theo vờn quanh quanh người bọn hắn, hình thành một cỗ khí lưu cực kỳ cường đại.
- Cái đó là... Kiếm trận!
Chu Oánh Oánh trừng to mắt, khó tin nhìn về phía Dương Đại, nàng không ngờ âm chúng của Dương Đại sẽ còn biết kiếm trận.
Bốn vị thí luyện giả khác cũng trở nên khiếp sợ, số lượng âm chúng đại biểu cho thiên phú của Dương Đại, nhưng âm chúng còn biết kiếm trận, cái này là cơ duyên gì.
Hoặc là đám âm chúng này đến từ một môn phái kiếm tu, hoặc là Dương Đại thu được đại cơ duyên.
Bọn hắn đột nhiên nghĩ đến Bá Vương Bất Quá Giang từng thu được truyền thừa của Kiếm Thánh...
Lang yêu vội vàng tác chiến cùng Thiên Bồng nguyên soái, không có chú ý tới sau lưng tập kích, chờ nó phát hiện, Thiên Cương Đại La Kiếm Trận đã giết tới.
Một đường kiếm khí to lớn tựa như một đầu to vòi rồng đánh vào Lang yêu, Lang yêu thống khổ kêu rên, Thiên Bồng nguyên soái thừa dẹp bắn ra thủy tiễn, trước sau giáp kích Lang yêu.
Chu Oánh Oánh thả người nhảy lên, một thanh phi kiếm xuất hiện dưới chân nàng, cấp tốc chở nàng đi đến đỉnh đầu Lang yêu, nàng vung đao chém đi, một đao ẩn chứa linh lực cực mạnh, đao khí đáp xuống, ba mặt giáp công Lang yêu.
Oanh ——
Cầu vượt không ngừng rung động, Dương Đại không khỏi lau mắt mà nhìn Chu Oánh Oánh, Chu Oánh Oánh rất mạnh.
Ngẫm lại đúng như thế, Chu Oánh Oánh chỉ kém hơn Lương Tử Tiêu một tầng cảnh giới nhỏ.
Dương Đại bắt đầu lo lắng đầu Lang yêu bị đánh nát, nói như vậy, hắn sẽ không hút được hồn phách.
Rất nhanh, Lang yêu không giãy dụa nữa, nhóm âm chúng cùng Chu Oánh Oánh dừng công kích, kiếm khí tiêu tán, Lang yêu ầm ầm té xuống mặt đất, máu tươi theo dưới thân tràn ra, cấp tốc biến thành vũng máu.
Điền Bất Trung trở lại bên cạnh Dương Đại, nói:
- Nó đã chết hết.
Dương Đại gật đầu, đi theo lên, các âm chúng khác dồn dập bắt kịp, mật thiết bảo hộ Dương Đại.
Chu Oánh Oánh không có ngăn cản, Dương Đại hấp thu Lang yêu, sẽ chỉ làm đội ngũ của các nàng càng mạnh.
Dương Đại đi đến trước thi thể Lang yêu, đưa tay bắt đầu hấp hồn, cảm giác nhói nhói mãnh liệt từ trong đầu truyền đến, cái này khiến hắn hết sức kinh hỉ.
Lang yêu này rất mạnh!
Có thể chiến ngang tay cùng Thiên Bồng nguyên soái đã hóa thành âm chúng, nói theo một ý nghĩa nào đó, nó càng mạnh hơn heo yêu.
Hai phút đồng hồ sau, Dương Đại hấp hồn thành công, nhưng đầu óc hắn u ám, lung lay sắp đổ, cũng may có âm chúng nâng đỡ.
Sau khi trở lại đội ngũ, Dương Đại đánh ngồi dưới đất, dựa vào thân thể Cáp Tử tinh nghỉ ngơi.
Những người thí luyện khác đều chưa từng có tới quấy rầy hắn, chiến đấu vừa rồi để bọn hắn chân chính ý thức được Dương Đại mạnh bao nhiêu.
Chu Oánh Oánh không có đi phân tách ra thi thể yêu thú, mà trở lại chỗ cũ tiếp tục chờ đợi.
Thời gian sau, thỉnh thoảng có yêu thú xông lên cầu vượt, nhưng đều bị Chu Oánh Oánh cùng những người thí luyện khác giải quyết, bởi vì Dương Đại ở vào trạng thái nửa hôn mê, nhóm âm chúng cũng không có ra tay, trừ phi năm người Chu Oánh Oánh cầu cứu.
Nhưng trước mắt đến xem, chi tiểu đội này đối phó cầu vượt trước mặt vẫn dư xài.
Chuyện Quách Vũ lo lắng cũng không có xảy ra, cầu vượt này cũng không phải hướng đi thú triều chủ tiến công.
Đợi sau khi trạng thái của Dương Đại khôi phục, thời gian đã hơn năm giờ sáng.
Tu vi của hắn cuối cùng đột phá tới Tụ Khí cảnh tầng năm, trước đó hấp thu hơn một trăm con yêu thú, lại thêm Lang yêu, tu vi cuối cùng đột phá, không chỉ như thế, khí lực của hắn cũng lớn hơn so với cùng cảnh giới.
Dương Đại mừng thầm.
Hắn xem như triệt để đốn ngộ.
Hắn không cần ngày ngày tĩnh toạ tu luyện, loại chuyện này giao cho âm chúng là được, hắn phải không ngừng hấp thu hồn phách, đây mới là biện pháp mạnh lên nhanh nhất.
Hắn quyết định, chờ thú triều kết thúc, hắn đi vào Thâm Vự phải nghĩ biện pháp thu thập âm chúng, đồng thời an bài một bộ phận âm chúng chuyên môn tĩnh toạ tu luyện một chỗ.
Dương Đại ngẫm lại vui thích.
Tiếng thú gào vẫn còn tiếp tục phương xa, nhưng nhỏ hơn lúc trước một chút, đoán chừng đại bộ đội thú triều đã vòng qua nơi này.
Hưu ——
Cầu vượt đêm bỗng nhiên sáng lên, tựa như ban ngày chợt hiện, đám người Dương Đại cả kinh ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy từng đạo quang cầu tựa như đám sao băng từ thành phố Thái Hà phóng tới hướng đi của đám phía thú triều.
Đó là một nhóm đạn đạo!
Từng viên đạn đạo tản ra ánh sáng màu trắng vạch phá cầu vượt đêm, tập trung đánh về phía một phương hướng, theo sau đó là chúng tan biến ở dãi núi phía sau phương xa, ngay sau đó, đất rung núi chuyển.
Thủ đoạn chiến tranh kiệt xuất nhất của nhân loại xuất hiện, chính là vũ khí nóng.
Đám người Chu Oánh Oánh đều thở dài một hơi, vũ khí nóng đối với thú triều mà nói vẫn rất có lực sát thương, bất quá thời kỳ đầu tận thế, nhân loại sử dụng quá nhiều, tồn kho càng ngày càng ít, nhất là vũ khí hạt nhân, nguyên vật liệu vũ khí nóng gần đó thường thường đều ở gần yêu thú cường đại, bao gồm cả lòng đất cũng có yêu thú, cực kỳ đáng sợ, mặc dù bây giờ còn có thể tiếp tục sản xuất, cũng theo không kịp tần suất sử dụng.
Đám người Dương Đại tiếp tục trông coi, cũng không có tiến hành trao đổi, bốn người Trương Hàm cũng rất mệt mỏi, lười nói chuyện.
Sau khi đợi tinh thần khôi phục, Dương Đại mang theo nhóm âm chúng tiến lên, hấp thu thêm hồn phách sáu con yêu thú do đám người Chu Oánh Oánh tru diệt.
Đến tận đây, số lượng âm chúng của Dương Đại đi đến sáu trăm hai mươi ba vị.
Ngày vừa sáng, một đội binh sĩ chạy đến, cung cấp thức ăn cho bọn họ, cũng đưa tới tình báo mới nhất, sau đó cấp tốc rời khỏi, đi tới mặt tiểu đội tác chiến khác, đối mặt thú triều, binh lính bình thường không có quá nhiều tác dụng, càng nhiều hơn chính là tiến hành công tác hậu cần cùng với bảo hộ, sơ tán thị dân.
Dương Đại phát hiện trong đây, máy tính bảng cơ quan tình báo không thể kết nối internet.
Chu Oánh Oánh xem xong văn kiện trong tay, xoay người lại đi đến trước mặt Dương Đại, đồng thời triệu tập bốn người Trương Hàm tới.