Sáng sớm sờ trán cậu ta, nhiệt độ cơ thể rốt cục khôi phục bình thường. Nhưng đáng thương tôi một đêm liền không chợp mắt, ôm chăn chui vào nằm cạnh cậu ta.
“Cộc cộc…” Mẹ nó! Mấy người tốt xấu gì cũng cho tôi ngủ một lát! Gõ cửa ngay trước lúc tôi chuẩn bị ngủ là sao!
Tức xì khói đi mở cửa, lại là vệ sĩ luôn xông vào đầu tiên.
“Anh làm gì thế! Không thấy bổn thiếu gia đang ngủ à?!”
Anh ta sờ sờ ót nói: “Thiếu gia, là tổng giám đốc nói có chuyện quan trọng muốn thông báo cho cậu, nghe khẩu khí còn rất cao hứng đấy, hơn nữa lần này tôi sẽ không ở bên nhìn cậu nha. Cậu gọi xong ra cửa báo cho tôi là được rồi.”
Tiếp nhận điện thoại trong tay anh ta, nghe khẩu khí rất cao hứng? Chẳng lẽ muốn cho tôi trở về? Vạn tuế! Vỗ tay ~~~
“Khụ… Yun Yun à?” Nghe khẩu khí này so với tôi còn hưng phấn hơn.
“Dạ…”
“Cái kia, Yun Yun, ba nghe nói Jaejoong sốt cao hai ngày sao? Có chuyện gì vậy?” Chẳng lẽ là hỏi tội à? Không phải đâu, sao thúc ấy cao hứng như thế làm gì…
“Đúng vậy a, thân thể của cậu ấy không tốt, bất quá hiện tại đã hạ sốt rồi, con chăm sóc cậu ấy hai ngày hai đêm, ngay cả chơi cũng không đi nửa bước.”
“Tốt, tốt!” Sao tôi còn nghe được tiếng vỗ tay nhỉ?
“A…. Ba?”
“Ha ha, Yun Yun, làm tốt lắm! Làm xong lần thứ nhất chỉ phát sốt coi như kỹ thuật không tệ! Con vẫn mạnh hơn ba ah…. Aish, không phải… Con rất lợi hại ah!”
“Hả?” Làm xong lần thứ nhất? Liệu có phải là chỉ chuyện kia không?
“Ai nha, Kim thúc thúc của con trở về rồi, không báo trước, ha ha…. Con trai, tiết chế một chút, ha ha, thân thể Jaejoong không tốt đâu.”
“Ai?”
“Tút tút tút…” Nhìn điện thoại bị cắt đứt, đầu óc liền mơ hồ. Ý của Jung thúc thúc là tôi thượng Jung Yunho? Không phải mà…. Tôi làm sao có thể…
“Cậu đang nói chuyện với ai thế?” Jung Yunho xoa trán ngồi dậy. Hmm… Khí sắc cũng không tệ lắm.
“Ah…. Jung thúc thúc.”
May mắn cậu ta không hỏi tiếp. Giúp cậu ta thu thập xong liền đến vườn hoa nhỏ. Changmin bọn họ đã đang đứng chờ rồi. Tôi nhìn người đứng bên cạnh Junsu liền đơ ra.
“Park Yoochun! Sau cậu lại ở chỗ này!”
“Ha ha… Tớ lấy thân phận trợ lý Junsu tới đây đấy, có ý kiến gì?” Park Yoochun đắc ý chỉ chỉ Junsu.
Stop! Hôm nào còn nói là vì để tôi đỡ buồn nên ba mới đưa cậu ta đến, thật là đồ trọng sắc khinh bạn!
“Được rồi, chương trình học hôm nay rất đơn giản. Là ăn ý.” Changmin vỗ vỗ tay, ý bảo yên tĩnh.
“Ăn ý? Tôi và Kim Jaejoong sao?” Cái này là thể loại trắc nghiệm gì vậy? Không bằng về nhà ngủ một giấc còn hơn!
“Đúng vậy, ha ha, câu hỏi chính là kết tinh của tớ và Junsu đấy.” Yoochun lại xen vào.
“Ha… Vậy thì nó không phải thứ tốt lành rồi.” Người nói chính là Jung Yunho, lần này tôi ngược lại vô cùng đồng ý với quan điểm của cậu ta.
“Đừng nhao nhao lên nữa, mời hai người ngồi xuống hai bên ghế, không thể bàn luận với nhau.” Yoochun cầm một tờ giấy trong tay, ra vẻ nghiêm túc trông thật buồn cười.
Chờ chúng tôi ngồi vào chỗ của mình, Yoochun cười gật đầu: “Rất tốt… Hiện tại tôi bắt đầu đọc đề.”
“Chờ một chút!” Jung Yunho giơ tay: “Không có giấy, đáp án nói thẳng sao?”
“A… Thiếu chút nữa thì quên. Junsu cho bọn họ đi.”
Im lặng, cậu ta quả nhiên không đáng tin cậy.
Cuối cùng cũng bắt đầu sao?
“Câu thứ nhất! Xin hỏi cậu là công hay thụ?”
“Park Yoochun!!!!!” Gân xanh của tôi liền nổi lên.
“Xin lỗi, ha ha, nhìn lầm câu rồi…” Yoochun xấu hổ nhìn tôi.
Được rồi! Jung Yunho không có phản ứng gì, sao tôi phải gấp gáp như vậy.
“Câu thứ hai! Cả đêm H mấy lần…. Ô oa oa!” Lần này tôi trực tiếp nhào tới đánh cậu ta một trậ!
“Tôi không phải nhìn nhầm câu… Tôi căn bản là cầm sai đề rồi… Junsu, mang anh đi bôi thuốc với…” Yoochun nằm rạp trên mặt đất, kéo dây giày Junsu.
Hừ! Có quỷ mới tin cậu lấy sai đề, rõ ràng là tới quấy rối!
“Tôi không chơi!” Đứng lên, nhìn Jung Yunho không chút phản ứng, bổn thiếu gia phải về ngủ một giấc!