Hỗn Độn Đại Chúa Tể

Chương 101


Tây Môn Khánh bất giác không nhớ tới mình không hề đắc tội ai tên Lâm Thần, vừa rồi hắn chỉ muốn giáo huấn hắn một trận làm hắn bẽ mặt, nhưng không ngờ lại đụng phải sát thần.

Lâm Thần nhìn Tây Môn Khánh lại nói tiếp :" Chắc ngươi còn nhớ kẻ đã bị các ngươi ép buộc phải rời đi Sa Mạc Thần Cung chứ ? Ta chính là một trong những kẻ đó, chắc ngươi còn nhớ câu cuối ta nói chứ!?"
Tây Môn Khánh nghe xong liền giật mình nhìn về phía hắn, quả nhiên là hắn không ngờ thiếu niên năm đó bây giờ lại cường hoành như vậy, xem ra hắn chết là điều không khỏi, hắn ngồi bệt xuống nói:" Ra tay đi, sau khi ngươi giết ta rồi thì hãy chuẩn bị tâm lý bị Tây Môn gia truy sát đi..."
Lâm Thần mĩm cười nói:" Yên tâm, ngươi sẽ không cô đơn đâu!"
Dứt lời hắn chém một đường bay đầu Tây Môn Khánh, Lâm Thần nhìn hắn nói:" Vì tiếp theo sẽ có rất nhiều theo ngươi!" xong hắn mỉm cười nói tiếp " Tôn Sách tiên sinh, quan sát lâu như vậy rồi thì nên ra đi a! Hay muốn tiểu bối đích thân mời."
Lúc này từ đằng sau một bóng đen xuất hiện không ai khác chính là Tôn Sách, hắn kinh ngạc không thôi làm thế nào mà Lâm Thần phát hiện ra hắn, tu vi của hắn chỉ Huyền Vũ Cảnh nhị trọng,hắn tu vi Tôn Vũ Cảnh tứ trọng đỉnh phong vậy mà bị hắn phát hiện.


Hắn cũng giả vờ giải thích :" Ta chỉ tình cờ đi theo tính ra tay giải nguy cho tiểu huynh đệ không ngờ, tiểu huynh đệ lại cường hoành như vậy một địch sáu liền không hạ phong ngược lại một bên đồ sát, Hảo...!Rất lợi hại! ".
Lâm Thần nhìn ra ý đồ của hắn hôm nay hắn giết người của thất đại thế gia và ngũ đẳng, tam đẳng thế lực bị hắn nhìn thấy nhứt định sẽ gây khó dễ cho bản thân hắn, quả nhiên không sai, Tôn Sách nói:" Chỉ cần ngươi giao ra bí kĩ bộ pháp vừa rồi, cùng nhả ra 250 vạn linh thạch vừa rồi, ta sẽ xem như chưa thấy chuyện này!"
Lâm Thần cười phá lên nói:" Ngươi nghỉ ta ngu sao, trước giờ ta chỉ tin một điều!" nói tới đây hắn tức thời sử dụng [Du Bộ] biến ra sau lưng Tôn Sách, tay cầm kiếm chém ngang nói tiếp:" Chỉ có kẻ chết mới giữ được bí mật!"
Tôn Sách liền phản ứng không kịp vốn đã đề phòng nhưng vẫn không tránh khỏi bị thương, may mà thân kinh phản xạ hắn tốt né tránh kịp thời nếu không một chiêu vừa rồi đã khiến cho hăn đi đời nhà ma, Tôn Sách giận dữ nói:" Nếu ngươi đã muốn chết như vậy ta thành toàn cho ngươi...!Địa giai hạ phẩm vũ kĩ! Trích Tinh Thủ!"
Lâm Thần ngang nhiên đứng nhìn Tôn Sách tung ra những trảo pháp trên không mĩm cười nói:" Tôn Vũ Cảnh sao ? Hảo để ta xem uy lực của Thần Ma chi Thể sau khi hình thành mạnh mẽ tới mức nào ?"
Nói là làm Lâm Thần không ngênh ngang không vận linh lực chống chỉ dùng lực lượng thân thể cường ngạnh đối kháng với [Trích Tinh Thủ] của Tôn Sách.

Những đòn trảo thủ như mưa trút lên người hắn, Tôn Sách hả hê không hề dừng chỉ một giây, vì hắn biết chỉ cần cho Lâm Thần nghỉ ngơi một giây một khắc hắn sẽ vận dụng kiếm ý đối khán hắn, lúc đó hắn sẽ lao vào một phen khổ đấu, mà tỉ lệ sống còn vô cùng thấp nên hắn dứt khoát ra tay mạnh mẽ một lần dứt khoát.
Được khoản một lúc thì hắn dừng tay, kình lực phát ra từ [Trích Tinh Thủ] khiến mặt đất lõm xuống một hố sâu, khói bay mịt mù, Tôn Sách đắc ý nói:" Sao lại phải khổ như vậy, chỉ cần giao đồ ra thì có thể được sống rồi ! "
Lúc này trong làn khói bụi bặm, một tiếng ho khan làm hắn thất kinh, hắn lắp bắp nói:" Không thể nào...!Chuyện này không thể nào ?"
Tiếng nói trong làn khói bụi chính là Lâm Thần hắn sặc ho, sau đó dùng tay quơ qua quơ lại cho tan khói mù, lúc này quần áo trên người đã rách tả tưa nhưng hắn lại không hề có vết thương gì, trái lại còn vô cùng thoải mái, đồng thời hắn cũng cam nhận được [Thần Ma Thể Quyết] đệ nhất trọng có dấu hiệu sắp đạt tới tiểu thành, hắn lẩm bẩm nói:" Không ngờ chịu đòn cũng là một cách tôi luyện bản thân, nhưng cách này hơi không bị thích a, ta đây không thích tự ngược bản thân như vậy!" Bỗng cơ thể hắn bắt đầu chuyển hoá các vết thương thành linh lực rèn luyện thân thể." Thì ra là thế...!Thần Ma Thể này trước hấp thụ các đòn tấn công sau đó dần chuyển thành năng lượng, may mà thân thể ta có thể sánh ngang bát phẩm binh khí, gặp tên ngu kia chỉ Tôn Vũ Cảnh tứ trọng, nếu cao hơn e là chết trước khi chuyển hoá thành năng lượng a!" nghỉ tới đây hắn khẽ rùng mình.
Tôn Sách thấy hắn không hề có bất kỳ tổn thương hắn có tâm lý thối lui, vừa nãy mỗi đòn hắn đều dùng hết sức không hề có một chút tâm tư nương tay nhưng vẫn không thể giết chết được Lâm Thần, hắn cả giận, đường đường là Tôn Vũ Cảnh vậy mà giết không nổi một Huyền Vũ Cảnh nhị,tam trọng nếu truyền ra ngoài thiên hạ sẽ chê cười hắn.


Không được bây giờ phải mọi cách giết được hắn, hôm nay đã kết thù ngày sau hắn mạnh mẽ hơn tới lúc người chết dĩ nhiên là hắn không chối cãi.
Tôn Sách nhìn Lâm Thần nói:" Hảo, hảo...!Ngươi có thể tự hào, dùng tu vi Huyền Vũ Cảnh chống chọi Tôn Vũ Cảnh mà không hạ phong.

Nếu ngươi sống qua ngày hôm nay, uy danh của ngươi sẽ được tuyên cáo khắp thiên hạ, nhưng rất tiếc ngày đó sẽ không tới được!"
Lâm Thần châm biếm hắn nói:" Vậy sao, ta cho ngươi một cơ hội nữa nếu ngươi giết được ta thì ngươi sống, sau khi cơ hội này qua mà ngươi không thể giết ta thì ngươi xác định đi..."
Tôn Sách cười phá lên:" Haha...!Hảo ngông cuồng, nhưng mà ta thích...!Được ta sẽ cho ngươi toại nguyện.

Địa giai hạ phẩm vũ kĩ, Huyết Ma Cuồng Sát!"

Toàn thân Tôn Sách phát lên một khi tức quỷ dị, hai mắt đỏ ngàu tỏ lên vẻ thèm khát, miệng cũng lộ ra răng nanh, móng tay bắt đầu mọc dài, thân thể gù xuống trên lưng mọc ra đầy gai sống trải dài khắp cột sống lưng.

Lâm Thần điềm tĩnh nhìn hắn mà nói:" Không ngờ, Tôn Sách tiên sinh lại là một ma tu vũ giả..."
Tôn Sách cười khà khà rồi lao nhanh về phía Lâm Thần, nhanh chóng hắn vận kình lực chống đỡ không dám ương ngạnh đối khán, vừa rồi Tôn Sách sử dụng cấm thuật đã nâng cao tu vi từ tứ trọng lên ngũ trọng đỉnh phong, kình lực phát ra cùng mạnh mẽ và quỷ dị.

Nắm đấm của Tôn Sách khiến cho Lâm Thần thối lui trăm bước va vào một tảng đá bên đường, va chạm mạnh mẽ khiến hắn hộc máu.

Bình Luận (0)
Comment