Hỗn Độn Đại Chúa Tể

Chương 130


Cả người lão giả kia không ngừng tỏa ra khí tức vô cùng quỷ dị phản phất mùi vị huyết sát, việc thiên ma cùng lão gải này dung hợp làm một đã khiến tu vi của hắn từ Tôn Vũ Cảnh đỉnh phong bước vào Thành Vũ Cảnh đẻ nhất trọng, linh áp từ lão giả khiến cho Lâm Thần không ngừng nhìn lão giả kia vẻ ngưng trọng tay siết chặt Dạ Nguyệt Kiếm không dám nới lỏng, đồng thời hắn cũng vận chuyển [Thần Ma Tiên Mục]-[Phá Chướng Chi Nhãn], hắn thấy toàn thân lão giả này đã bị ma khí từ [Ngoại Vực Thiên Ma] kia nuốt chửng chín phần chỉ còn tồn tại một chút ý thức bản thân.
Lão giả nhìn về phía hắn nở nụ cười gian ác, lập tức biến mất tại chỗ hai mắt Lâm Thần khẽ động từ bên trái hắn lão giả kia tung một quyền khiến hắn văng xa vài thước không dừng lại thừa thế xông lên, lão giả tung những quyền cước nhanh như vũ bão khiến cho Lâm Thần không kịp trở tay, mặc dù dưới tình huống [Phá Chướng Chi Nhãn] bổ trợ có thể nhìn thấy chuyển động của lão gải nhưng vẫn không theo kịp, hắn cắn răng vận chuyển [Thần Ma Thể Quyết] hóa giải các đòn tấn công như vũ bão của lão giả, đồng thời hắn cũng lợi dụng điều này đưa [Du Bộ] đạt tới viên mãn cảnh giới tuy nhiên đây là một nước đi khá mạo hiểm, nếu như không phải cơ thể hắn sánh ngang với cửu phẩm binh khí tương đương Thánh Vũ Cảnh thể tu vũ giả, thì chỉ một vài quyền cảu lão giả đã ma hóa này khiến hắn chầu trời từ mấy kiếp.
Nhưng cũng không thể phủ nhận sức mạnh của lão giả này, việc dung hợp với thiên ma đã khiến cho thực lực hắn tăng mạng không chỉ về thể chất mà còn về tốc độ chẳng qua hắn đụng phải tên yêu nghiệt như Lâm Thần này, nếu gặp các đối thủ cùng cấp khác đã khiến họ về chầu trời mất xác.


Càng đánh càng hăng, hắn không ngừng gia tăng tốc độ lẫn sức mạnh cuối cùng bồi một cú đấm mạnh khiến Lâm Thần va đập vào một vách núi gần đó, những tiếng răng rắc khẽ vang lên, đây là tiếng xương nứt của Lâm Thần, hắn đã bị thương không nhẹ, mỗi quyền mà lão gia kia đánh ra còn được gia trì áo nghĩa chi lực bên trong khiến cho tổn thương gây ra gấp mấy chục lần, Lâm Thần bị thương gãy vài xương sườn cùng cánh tay phải, vẫn gượng đứng dậy nhìn về phía lão gia đang đứng trên không chĩa một ngón tay đang tụ lực hóa thành một quả cầu lửa nhỏ về phía hắn mĩm cười bắn về phía hắn, không thể phản ứng Lâm Thần đành trân mắt chịu trận, bỗng nhiên từ đâu xuất hiện năm sáu tấm giấy vàng hình chữ nhật bay về phía quả cầu lửa khiến nó nổ tung giữa không trung, chưa dừng lại ở đó một tấm giấy đen khác toàn thân nó bọc bởi những tia lửa điện nhập nhòe bay về phía lão giả kia, một giọng từ đâu cất lên:" Tam Thiên Ngự Lôi Phù...!Dẫn!!"
Lập tức, tấm phù bay dính vào người lão giả từ trên trời cao giáng xuống một cột sét đánh lên người lão, nhưng tốc độ sấm sét tuy nhanh nhưng cần thời gian tụ lực, lợi dụng khoảnh khắc đó lão ta né tránh được sét đánh xuống, lúc này Lâm Thần ngước mắt thì trông thấy một thân hình quen thuộc, Long Nhật Giới ở ngón tay giữ tay trái nhập nhòe tia sét, không ai khác chính là nàng, Mộng Thiên Nguyệt.
Nàng vội chạy lại phía Lâm Thần đang bị trọng thương bên cạnh, vẻ mặt đầy xót xa đây là lần đầu nàng nhìn thấy hắn trong tình cảnh này, không đợi nàng cất tiếng nói, hắn đã lên tiếng hỏi:" Sao nàng xuất hiện tại nơi này, rất nguy hiểm...!đáng lẽ nàng không nên xuất hiện lúc này."
Mộng Thiên Nguyệt giận dỗi nhìn hắn, mình vì lo cho hắn chạy khắp nơi tìm hắn nếu không phải Long Nhật Giới cùng Phượng Nguyệt Giới có thể cảm nhận được nhau trong khoảng cách nhất định thì có lẽ nàng không tìm được hắn, nhưng khi nàng nhìn vết thương của hắn thì trong lòng không khỏi xót xa, một cảm giác mà trước đây nàng chưa từng trải qua, nàng chỉ khẽ thở dài nói:" Ta lo an nguy của ngươi mà ngươi còn trách ta, đã vậy ta không thèm quan tâm ngươi nữa?!"

Lâm Thân thoáng chút ngây người một dòng nước ấm khẽ chảy qua trái tim băng sơn chai sạn của hắn, hắn trìu mến nhìn nàng, bỗng dưng từ phía sau một quả cầu lửa bay tới, Mộng Thiên Nguyệt cũng nhanh chóng phản ứng kịp, từ trong người lấy ra một tấm phù màu vàng ném ra:" Kim Quang Hộ Chiếu...!Ngưng!"
Dứt câu chú lệnh, từ tấm phù vàng toả ra một luồng ánh sáng vàng kim che chắn hoả cầu, đồng thời nàng quay qua hỏi:" Có cách nào để thoát ra tình huống bây giờ không ?"
Lâm Thần trầm ngâm một lát suy nghĩ nhanh chóng nói:" Có! Nhưng ta cần thời gian ít nhất nửa canh giờ..."
Mộng Thiên Nguyệt gật đầu nói:" Lâu như vậy sao...!Được, ta sẽ cố gắng cầm chân hắn hết sức có thể, hi vọng ngươi có nhanh lên!"

Lâm Thần gật đầu ra hiệu cho Huyết Anh cùng với A Phúc và Tiểu Xích ra hỗ trợ cho nàng, sau đó hắn không nói gì thêm nữa lập tức ngồi xếp bằng xuống đất, vào tư thế thiền toạ bắt đầu tu luyện:" Thần Ma Thể Quyết… Luyện!"
Mộng Thiên Nguyệt thấy vậy liền từ trong túi lấy ra một thanh bảo kiếm thất giai, cùng với một tấm linh phù màu tím, nàng đặt tấm phù lên lưỡi kiếm miệng lẫm bẩm nói:" Thiên Canh Kiếm Phù...!Dẫn!"

Bình Luận (0)
Comment