Hỗn Độn Đại Chúa Tể

Chương 54


Ngày hôm sau, Lâm Thần, Mộng Cầm, Lý Sơn cùng hai vị trưởng lão lần lượt là Diệp Thanh và Diệp Vân, cả hai tu vi đều là Linh Vũ Cảnh tam trọng hậu kỳ cùng nhau tiến về Chu Tước Thành, họ cưỡi trên Thanh Vũ Ưng, tam phẩm sơ kỳ yêu thú, là toạ kị của Diệp Vân trưởng lão, tính cách rất ôn hoà mặc dù họ ưng, một ngày có thể bay vạn dặm không mệt mỏi.
Chu Tước Thành là một trong tứ đại thủ đô của Tứ Huyền Châu trừ Trung Châu Huyền Vực, lần lượt là Đông Huyền Châu Thanh Long Thành; Tây Huyền Châu Bạch Hổ Thành; Nam Huyền Châu Chu Tước Thành và cuối cùng là Bắc Huyền Châu Huyền Vũ Thành cũng là nơi tổ chức đại hội ngũ châu lần này.

Tứ đại thành trì là nơi giao thương giữa các châu lục với nhau, nơi trù phú sa hoa nhất của một bộ châu, Trung Châu Huyền Vực không có thành trì thủ đô nhưng nơi đó tồn tại bản doanh của tam đại cự đầu thống lĩnh Thương Khung Giới bên trong là Lăng Tiêu Điện, Vũ Thần Tông cùng Hạo Thiên Tông.
Chu Tước Thành, chiếm gần một phần tư lãnh thổ Nam Huyền Châu, và hầu như nên kinh tế Nam Huyền Châu hầu tập trung tại đây.

Sau hơn gần một ngày bay xuyên suốt cả nhóm cũng tới Chu Tước Thành.


Mộng Cầm hướng dẫn mọi người tới chi nhánh tổng bộ của Vân Mộng Các ở Chu Tước Thành, sau đó an bài vị trí nghỉ ngơi cho mọi người.

Lâm Thần nhàn rỗi ra ngoài dạo chơi, lúc này hắn đi qua một con hẻm phố, hai bên đường trải bày các mặt hàng, sau khi xuất quan, Mộng Cầm cũng đưa cho hắn tiền lời một năm qua, tổng cộng là mười vạn đồng vàng (100.000), sẵn dịp này hắn vào xem có thứ gì đáng mua không.

Sau một hồi dạo con phố thì không có thứ nào hợp mắt hắn, lúc này cuối đường có một lão giả ăn mặc rách rưới, cũng bày một gian hàng nhưng mọi thứ đều trải trên một tấm bạc có vài món đồ.
Trong lúc vốn quay ra, thì kim sắc quyển trục khẽ rung động, nhìn về phía làm cho kim sắc quyển trục chú ý thì ra là gian hàng của lão giả rách rưới kia, hiếu kỳ hắn đi tới, trên đất chỉ xuất hiện vài thứ linh tinh, lúc này hắn chú ý tới một khối đá màu đen, khi chạm vào nó kim sắc quyển trục liền rung động mãnh liệt, cầm hòn đá lên hắn săm soi, lúc này lão già kia như từ trong giấc mộng tỉnh dậy nhìn hắn nói:" Hòn đá giá 100 đồng vàng! Mua thì lấy không trả giá..."nói rồi hắn vươn vai ngáp dài.
Lâm Thần tạm đặt hòn đá xuống nhìn các thứ xung quanh, thì hắn phát hiện nơi đây có môt thanh kiếm dài màu đen rỉ sắt, thấy lạ hắn cầm lên, trọng lượng thanh kiếm làm hắn hơi ngạc nhiên, ước chừng khoảng vài chục cân, hắn gõ vào lưỡi kiếm thì phát hiện mặc dù bị rỉ sét nhưng thanh âm rất đục, lão già nhìn vẻ chán nản nói:" Thanh kiếm này ba trăm đồng vàng!"
Lâm Thần hiếu kỳ quyết định mua thanh kiếm này cùng hòn đá lúc nảy, lúc này hắn mới hỏi:" Những thứ này ở đâu lão kiếm được, nếu nói ta biết, ta sẽ trả ông thêm 100 đồng vàng cho hai thứ này!"
Lão giả nhìn chằm chắm hắn một lúc rồi nói:" Nói cho ngươi biết cũng được dù sao ngươi cũng không đi đến đó được, nơi ta kiếm được hai thứ này là nó ở trên một quần đảo nằm ngoài Vô Lượng Hải Vực, tên nó Thần Ma Chiến Trường!"
Lâm Thần nghe xong liền hỏi:" Thần Ma Chiến Trường ? Làm sao tới được nó!"
Lão giả nhìn hắn cười phá lên, rồi im lặng nhìn hắn:" Nếu ngươi không chê mình sống lâu, thì cho ta 200 đồng vàng ta sẽ đưa ngươi bản đồ chỉ dẫn tới đó!"
Lâm Thần nhìn lão già này một lúc sau từ trong túi đổ ra trên đất tổng cộng 800 đồng vàng, mắt tên lão giả sáng lên rồi ném hắn một cuộn da dê, cầm cuộn da dê hắn mở ra thì thấy bên trên khắc hoạ một hải đồ,lúc này tên lão già không biết từ lúc nào đã thu dọn tất cả đồ đạc, tay cầm bình rượu uống một hồi rồi nói:" Nếu ngươi muốn tới đó, thì hãy chuẩn bị tinh thần đón cái chết đi, nhưng ta cũng hi vọng khôn khéo mà đi, haha..." nói xong hắn vừa đi vừa uống rượu.

Lâm Thần nhìn theo bóng dáng lão già ăn mặc rách rưới kia, hắn không nhìn ra tu vi của lão nhưng khí lực của lão Lâm Thần cảm nhận được mặc dù rất mơ hồ, lão này không phải người bình thường mà là một cường giả tu vi ít nhất cũng là Tôn Vũ Cảnh, hăn trầm ngâm:" Thần Ma chiến trường sao, hi vọng nơi đó có thứ mình mong đợi!"
Sau đó hắn rời đi con hẻm, trên đường trở về Vân Mộng Các phân bộ, hắn bắt gặp Mộ Linh San đang trên phố.

Thấy hắn, Mộ Linh San liền chạy tới:" Lâm Thần, lâu rồi không gặp.

Ngươi làm gì ở đây vậy ?"
Lâm Thần cũng mỉm cười gật đầu:" Lâu rồi không gặp! Ta ở đây có chút chuyện cần giải quyết, còn ngươi ?"
Mộ Linh San ngập ngùng:" Lần này ta đến đây, theo lệnh tông môn tham dự Ngũ Châu Đại Hội, ta ở đây chờ ngày mốt lên đường tới Bắc Huyền Châu! "
Lâm Thần gật đầu :" Ra vậy, ngươi cũng đi Bắc Huyền Châu sao ?"
Mộ Linh San ngạc nhiên nghiên đầu hỏi:" Không lẽ ngươi cũng đi Bắc Huyền Châu? "

Lâm Thần gật đầu sau đó cả vừa đi vừa tán gẫu, đồng thời hắn cũng phát hiện tu vi Mộ Linh San cũng đạt tới Ngưng Đan Kỳ đỉnh phong.

Lúc này vừa đi cả hai cũng tới nơi hắn ở, Mộ Linh San ngạc nhiên :" Ngươi ...!Ở nơi này sao ? Đây là Chu Tước Thành Vân Mộng Các mà ?"
Lâm Thần gật đầu tỏ ý muốn mời cô nàng vào trong nghỉ ngơi trò chuyện, nhưng cô nàng tỏ vẻ ngập ngùng cuối cùng từ chối bảo có chuyện quan trọng, cáo từ Lâm Thần rồi bỏ đi một nước.

Lâm Thần thở dài, cũng không để tâm bản thân cũng đi vào trong, tiến về phòng trọ của bản thân.

Bình Luận (0)
Comment