Hôn Hôn Đã Say

Chương 1

Hứa Mịch tắm rửa xong đi ra, trong phòng vẫn chưa có bóng người, cô biết chắc chắn rằng Du Ninh Trạch còn chưa có trở về. Cô vừa lau tóc vừa nghiêng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, bây giờ là chín giờ hai mươi phút.

Cô vén tóc mái đã khô một nửa, lại dọn cái áo cưới trên giường treo vào tủ quần áo. Sau đó nhàm chán nằm ở đầu giường chơi di động. Mái tóc đen ẩm ướt của cô rũ xuống giường, gió từ máy quạt bên cạnh thổi mạnh đến làm tóc cô bay tứ lung tung.

Chơi di động một lúc lâu, Hứa Mịch chán chường thả điện thoại nằm trên giường lăn lộn. "Trời ạ, giờ này mà Du Ninh Trạch còn chưa trở về nữa."

Hứa Mịch có chút không thoải mái xoa xoa ngực. Vừa rồi nằm sấp trên giường, áo ngực bên trong ép vào khiến ngực cô có chút đau. Trước kia cô tắm rửa xong luôn mặc trực tiếp đồ ngủ, chưa từng mặc đồ lót bên trong. Hôm nay bởi vì muốn ở chung với Du Ninh Trạch, cô cũng không thể không mặc đồ lót đối diện với một người đàn ông được.

Nhưng mà mặc đồ lót như vậy thật là khó chịu quá đi mất. Hứa Mịch nhăn mày, hay là trong lúc Du Ninh Trạch còn chưa có trở về, cô cởi đồ lót ra cho thoải mái trước, sau đó anh ta về thì mặc lại sau? Nhưng nghĩ một chút, cô lập tức lắc đầu, ai, vẫn là quên đi, lỡ như anh ta trở về rồi mặc vào không kịp, lúc đó chắc chết mất. Đành chịu, cùng lắm thì không nằm trên giường nữa.

Hứa Mịch ngồi dậy, với tay đến đầu tủ giường lấy giấy chứng nhận kết hôn ra. Ừm, đây là giấy chứng nhận kết hôn của cô và Du Ninh Trạch. Nói đến cái này, hai người bọn cô thật ra cũng không phải là quá yêu thích lẫn nhau, chỉ là trong thời gian quen biết thích hợp liền muốn cưới nhau thôi.

Khi chụp hình cho giấy chứng nhận kết hôn, cô nhớ lúc đó hai người chỉ ngồi cạnh nhau, bỏ ra một giây chụp hình, sau đó dán vào giấy chứng nhận kết hôn, cộng thêm một cái đóng mộc, ấy chà, vậy là hai người liền trở thành vợ chồng. Hứa Mịch cảm thấy, lấy giấy chứng nhận kết hôn này quả thật là quá đơn giản. Đương nhiên, trừ bỏ việc chọn thời gian ra. Cũng may mẹ cô gọi người cho bọn cô đi cửa sau, vì thế cô cùng Du Ninh Trạch liền biến ngày 14 tháng 2 lễ tình nhân đầu tiên trở thành ngày lễ kết hôn.

Giấy chứng nhận kết hôn là để xem người trở thành soái ca hay là mỹ nữ. Du Ninh Trạch tuy rằng không thể nói là một mỹ nam vạn người mê, nhưng tuyệt đối thuộc loại diện mạo tuấn tú bắt mắt. Cho nên ngay từ lần đầu tiên Hứa Mịch nhìn thấy Du Ninh Trạch, cô đã bị bộ dạng đẹp trai của anh hấp dẫn.

Trong lúc Hứa Mịch còn đang miên man suy nghĩ, liền nghe được bên ngoài có tiếng cửa vang. Cô vừa buông thứ trong tay ra, tính toán đi ra xem, chưa kịp đứng dậy thì cửa phòng đã bị Du Ninh Trạch mở ra.

"Anh đã về?" Hứa Mịch hỏi xong, mới phát hiện câu hỏi đúng là vô nghĩa. Du Ninh Trạch đã đứng trước mặt, chẳng lẽ không đúng là anh đã trở về rồi sao.

Du Ninh Trạch một thân mặc tây trang đen, dáng người anh cao lớn tuấn tú, thời điểm con ngươi đen của anh phản chiếu lên hình ảnh của Hứa Mịch, rõ ràng trong đó hiện lên có chút mất tự nhiên, lại mang theo một chút vui sướng.

Anh đi đến tủ quần áo, cởi bỏ áo khoác bên ngoài ra, khẽ nói: “Ừ.”

Hứa Mịch xuống giường, lê dép lê đi đến bên cạnh Du Ninh Trạch. Du Ninh Trạch hôm nay ở trên tiệc rượu đã uống không ít rượu, cũng giúp cô cản đi không ít rượu. Cô vừa bước đến bên cạnh anh, liền nghe thấy được mùi rượu nồng nặc. "Thân thích đều đi về hết rồi à?"

"Ừ, đều trở về hết rồi."

Du Ninh Trạch mỉm cười cởi tây trang, Hứa Mịch tự giác đón lấy, đem tây trang để lại trong tủ quần áo.

Cô dọn xong tây trang, phát hiện Du Ninh Trạch vẫn còn đứng ở bên cạnh, không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào cô. Ánh mắt anh nóng rực, Hứa Mịch cảm nhận được khuôn mặt mình vì ngượng ngùng mà dần nóng lên giống như bị thiêu cháy. Anh cao hơn cô một cái đầu, hiện giờ đứng bên cạnh cô dường như là từ trên cao nhìn xuống cô vậy, mà tình cảnh là phía sau cô còn có tủ quần áo. Loại hình vây khốn này làm cho cô rất có cảm giác đang bị anh áp bách.

Trước đây thời điểm cô ở cùng Du Ninh Trạch, phần lớn đều là do cô nắm quyền chủ động. Đây là lần đầu tiên Du Ninh Trạch nhìn chằm chằm cô như vậy, ánh mắt anh tối sẫm, trong tận đáy mắt còn mang theo dục vọng nóng bóng. Bỗng nhiên Hứa Mịch liền cảm thấy ngượng ngùng. 

Trong lòng cô bắt đầu khẩn trương lên, ngay cả cái đầu nhỏ cũng không dám ngẩng lên. Hứa Mịch nuốt nước miếng, cảm giác trái tim đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài. Bình thường cô rất dũng cảm, chẳng lẽ bây giờ lại ngượng ngùng như vậy? Hứa Mịch bị chấn kinh rồi. Nghĩ đi, không phải cũng chỉ là một người đàn ông đứng một bên nhìn chằm chằm mình thôi sao, cũng đâu phải là cô chưa từng bị người khác nhìn ngó như vậy. Đã là gái hai lăm, có còn là cô gái nhỏ mười bảy mười tám tuổi đâu chứ, ngượng ngùng cái khỉ gì? Đáng nhẽ ra cô mới là người rình con mồi là anh mới phải chứ! Hứa Mịch thầm kinh bỉ bản thân. Nhưng khinh bỉ thì khinh bỉ, bản thân cô vẫn không dám ngẩng đầu nhìn anh.

Du Ninh Trạch không thích rượu, cũng rất ít uống rượu. Bởi vì hôm nay là ngày quan trọng, cho nên anh mới bị bắt phải uống rượu. Hiện giờ đầu óc anh cũng mờ mịt, có chút không khống chế được. Anh chỉ là có bản năng nhìn chằm chằm vào Hứa Mịch mà thôi.

Hứa Mịch vừa tắm rửa xong, trên người cô còn lưu lại mùi sữa tắm thơm tho. Mùi hương dịu nhẹ có chút giống với mùi trẻ con. Da cô rất trắng, mềm mại hệt như da em bé, ánh đèn sáng trưng trong phòng chiếu vào làn da cô, làm cho làn da non mịn của cô càng trắng hơn tựa như bạch ngọc, nhìn đến có chút không chân thật. Du Ninh Trạch nhìn cô đến mê muội, anh mở đôi mắt mơ màng, trong đôi mắt đã ẩn lên tơ máu nhỏ.

Cô mặc váy ngủ có chút bảo thủ, váy vàng nhạt có viền ô vuông nhạt màu. Bởi vì khẩn trương, cho nên bộ ngực ở dưới làn váy rộng rãi thở mạnh phập phồng. Du Ninh Trạch đứng trên cao, nhìn xuống cô có hơi cúi đầu, ánh mắt anh không tự chủ đưa xuống dưới, liền nhìn thấy cặp chân dài nhỏ nhắn ẩn hiện dưới lớp váy mỏng tanh kia.

Đôi mắt Du Ninh Trạch híp lại, hô hấp anh bắt đầu nặng nề. Cơn say rượu khiến anh không khống chế được, liền bước đến ôm chặt lấy Hứa Mịch.

Hơi thở đàn ông ngay lập tức tràn đến khoang mũi Hứa Mịch, cằm cô bị Du Ninh Trạch nắm lấy, cô bất giác nhắm mắt, cả thân mình cứng ngắc không dám động đậy. Cô biết hôm nay là đêm tân hôn của cô, nhất định sẽ phải phát sinh ra chút gì đó, tuy rằng trước đó đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng hiện giờ chuyện tới trước mắt, quả thật cô vẫn không biết phải làm sao.

Ngay tại thời điểm Hứa Mịch loạn não thất thần, đột nhiên cô cảm nhận được trước ngực bị một bàn tay to phủ lên. Bàn tay đó tựa như mang theo điện, rõ ràng là động vào ngực cô, lại khiến cho toàn thân cô trở nên run rẩy. Tiếp theo đó, Du Ninh Trạch bỗng nhiên áp môi xuống cổ cô, đôi môi nóng bỏng hôn cô có chút vội càng, từng nụ hôn ấm áp làm cho hô hấp cô cũng loạn lên, cơ thể càng run kịch liệt.

Hứa Mịch thật sự có chút sợ hãi. Hơi thở xa lạ của người đàn ông làm cho cô sợ hãi. Cơ thể nảy sinh cảm giác kỳ lạ làm cho cô sợ hãi.

Được rồi, tuy rằng cô đã hai mươi sáu tuổi, cũng đã trải qua mấy mối tình, nhưng cô thật sự vẫn còn nguyên thân xử nữ a. Đối việc này thật sự Hứa Mịch một chút kinh nghiệm cũng không có. Hứa Mịch rơi lệ đầy mặt.

Tay cô chống đỡ trên ngực Du Ninh Trạch, nhẹ nhàng đẩy đẩy anh, ra vẻ trấn định nói: "Anh đi tắm rửa đã."

Đầu óc Du Ninh Trạch tuy rằng đã bị cơ thể cô làm cho mê muội, nhưng thật ra anh vẫn còn một chút thanh tỉnh. Anh buông Hứa Mịch ra, thấy Hứa Mịch nghiêng đầu né tránh ánh mắt nơi khác, anh cười nhẹ, vỗ nhẹ lưng cô rồi nói: "Đừng sợ. Chúng ta từ từ làm tiếp, anh đi tắm trước."

Từ từ rồi làm tiếp... Hay lắm, rất trực tiếp, rất thoải mái…

Hứa Mịch nhìn Du Ninh Trạch bước vào toilet xong, tâm mới thoáng chút yên ổn. Hô, vừa rồi thật dọa người. Cô bò lại lên giường, tay ôm chăn ổn định tâm tình. Cô và anh cũng đã là vợ chồng, nam nữ hoan ái là chuyện bình thường, đối với hai người mà nói chỉ là chuyện sớm muộn. Thôi thì chết sớm sớm siêu sinh! Loại chuyện này, làm nhiều vài lần rồi sẽ thuần thục ngay, chẳng có gì phải ngại ngùng cả. Không phải Trương Mộng đã nói rồi sao, cái này tuy rằng lần đầu tiên sẽ khá đau, nhưng qua rồi thì sẽ vô cùng thoải mái.

Cũng không phải là cô chưa từng xem qua người khác làm chuyện đó, tốt xấu gì Trương Mộng cũng đã cho cô xem rất nhiều bộ phim rõ ràng rồi. Cho nên cứ coi như là đút kết kinh ngiệm đi, đợi sau khi Du Ninh Trạch ra ngoài, cô nhất định sẽ không cần phải xấu hổ. Cô là Hứa Mịch, sẽ không bị thứ gì cản trở! 

"A Mịch." Đúng lúc này, Du Ninh Trạch trong phòng tắm gọi cô một tiếng.

"A, sao thế?" Hứa Mịch giật mình hô lên.

Phòng tắm bên kia đột nhiên an tĩnh lại, sau một lúc lâu, mới truyền đến tiếng nói của Du Ninh Trạch.

"Khụ khụ, anh quên mang theo áo ngủ, em lấy giúp anh có được không?"

Mặt Hứa Mịch chảy dài hắc tuyến. Xem ra người khẩn trương không phải chỉ có mình cô, Du Ninh Trạch kia phỏng chừng cũng rất khẩn trương, bằng không làm sao có thể đi tắm mà quần áo cũng quên lấy.

Hứa Mịch lấy trong tủ quần áo ra bộ đồ cho Du Ninh Trạch, lại lục tìm ra một cái quần lót cho anh, sau đó gõ cửa phòng tắm. Du Ninh Trạch hé cử thò tay ra ngoài, Hứa Mịch đem quần áo đưa cho anh, liền nhanh xoay người tránh ra.

Lúc Du Ninh Trạch bước đi ra ngoài, cô phát hiện bên tai anh có chút hồng. Cô ngồi ở trên giường ôm chăn, cười anh: "Ai, Du Ninh Trạch, anh cũng ngượng ngùng được à?" Hứa Mịch người này cứ như vậy, làm người ta ngượng ngùng rồi lại chẳng biết xấu hổ.

Du Ninh Trạch mím môi phản bác: "Anh ngượng ngùng bao giờ."

"Chậc chậc, lỗ tai đều đỏ, anh còn không biết ngượng mà nói dối?"

"Đó là nước tắm quá nóng." Du Ninh Trạch trừng mắt.

Hứa Mịch ngã xuống giường, nhìn Du Ninh Trạch cảm thán: "Đàn ông chính là thích khẩu thị tâm phi."

Bởi vì Hứa Mịch là tùy ý ngã xuống giường, cho nên váy ngủ bỗng chốc liền bị xốc lên đến trên đầu gối cô.

Chân là bộ phận mà Hứa Mịch luôn luôn lấy làm kiêu ngạo, thon dài trắng nõn. Mà hiện giờ, đối với Du Ninh Trạch mà nói, cô đây chính là quyến rũ mê hoặc anh.

Du Ninh Trạch nóng người, Hứa Mịch đã là vợ của anh, hôm nay là đêm tân hôn của hai người, anh còn chờ cái gì nữa? Anh cảm thấy bản thân thật là khờ! Sau khi suy nghĩ cẩn thận, anh trực tiếp nhào đến bên người Hứa Mịch.

"Này..." Hứa Mịch bị Du Ninh Trạch đột nhiên ngã lên mình có chút phản ứng không kịp.

Mặt Du Ninh Trạch có chút hồng, ánh mắt anh mơ hồ nhìn xuống Hứa Mịch. Anh khẽ mím môi, giọng điệu mang theo tia mất tự nhiên nói: "Chúng ta làm đi."

Khóe miệng Hứa Mịch kéo lên. Này anh trai, có thể đừng dùng biểu cảm thẹn thùng như vậy nói ra những lời này hay không hả?

"Thật ra đối với chuyện này anh luôn rất hiếu kỳ, đã sớm muốn thử xem như thế nào.” Giọng nói Du Ninh Trạch có chút đáng thương.

"Cái gì hả? Anh cũng đã hai mươi tám tuổi, chẳng lẽ chưa biết cái gì hết?” Hứa Mịch nghe xong trừng mắt, quả thực không thể tin được.

"Không đúng." Hứa Mịch suy nghĩ bỗng nhiên lắc đầu, "Anh ngay cả nụ hôn đầu tiên cũng đều cho em, thật ra thì anh là xử nam nói ra cũng không sai."

Du Ninh Trạch nhếch miệng, giống như hạ quyết tâm nói: "Thật ra trước kia anh đã từng làm qua chuyện đó."

Hứa Mịch nhíu mày không vui: "Vậy anh không còn là xử nam nữa?"

Du Ninh Trạch nói: "Trước kia mỗi lần là làm cùng tay phải."

Hứa Mịch: "..."

Đối phương đã là xử nam, cũng không có kinh nghiệm, lại là lần đầu tiên, nói như vậy chính là hai người đều chẳng biết gì cả? Du Ninh Trạch vốn là một người đàn ông hướng nội, vậy thì cô hơn anh đúng không, cô không cần phải thẹn thùng cái gì nữa?! Người thẹn thùng mới phải là anh mới đúng, Hứa Mịch bỗng nhiên cảm thấy mình như được giải thoát.

Sau khi suy nghĩ, lá gan cô cũng lớn lên, cái thẹn thùng vừa rồi liền bay mất, cô nâng cằm: “Cái kia, chút nữa anh phải nhẹ một chút, em rất sợ đau!”
Bình Luận (0)
Comment