Hồn Ký Ức

Chương 10

Vi Vân quyết định mở cho mình một hướng đi khác, ngoài việc viết sách, cô xin vào làm việc tại một công ty tổ chức sự kiện. Vào ngày phỏng vấn, Vi Vân như lột xác, thoát khỏi sự dè dặt mà khẳng định bản thân, rất nhanh được thông qua mà nhận việc.

Công việc mà Vi Vân được nhận chính là Trưởng phòng kế hoạch – một vị trí quan trọng trong công ty. Và cũng trong ngày đầu tiên đi làm, một tình huống khác khiến Vi Vân không khỏi ngạc nhiên, nhưng sau đó, cô lập tức thấy có chút hả hê. Vì sao ư? Lý do chính là, vị trí thư ký trưởng phòng – cấp dưới của cô lại thuộc về cô em họ Cố Nam Thư. Hãy tin đi, tin rằng vẻ mặt của Nam Thư không hề đẹp đẽ gì khi nhìn thấy Cố Vi Vân xuất hiện trong công ty vào ngày đầu tiên đi làm.

Tất nhiên, trưởng phòng và thư ký được xếp chung vào một phòng. Cố Vi Vân là người nghiêm túc trong công việc, là kiểu người “công tư phân minh” nên hiển nhiên chỉ xem Nam Thư là cấp dưới của mình, hoàn toàn loại bỏ trở ngại quan hệ trước đây của cả hai. Đối với cô, ở ngoài muốn làm gì cũng được, nhưng đã bước vào đây, ngồi vào vị trí này thì cô phải có trách nhiệm với nó.

Nhưng đó là suy nghĩ của riêng Cố Vi Vân, và cô không thể xoay chuyển suy nghĩ của cô thư ký kia theo hướng giống mình được.

Vừa vào phòng làm việc được mười phút, trong khi trưởng phòng đang thu dọn đồ đạc thì cô thư ký yểu điệu này lại ngồi chễm chệ trên ghế, buông lời qua lại:

“Cố Vi Vân, tôi cứ tưởng chị là sống ẩn dật thật, nhưng xem ra, là chị đang đợi tôi quay về để gây chiến. Tôi không nghĩ việc chúng ta gặp nhau trong tình huống là do tình cờ.”

Cố Vi Vân vẫn bình thản xếp tài liệu, gương mặt xinh đẹp được màu nắng nâng đỡ, từng đường nét đẹp khó tả. Đối diện với người có thái độ như vậy, một người không thích dính vào phiền phức như Vi Vân tự động sẽ tránh xa, tự nhủ sẽ chẳng cần quan tâm tới Nam Thư nếu không cần thiết. Nên cô im lặng.

“Hừ, chị tỏ ra cao thượng cho ai xem? Ở đây chỉ có tôi với chị, chị cứ thẳng thắn, lộ mặt thật của mình ra. Chị muốn giành Dịch Phàm với tôi nên mới làm ra những chuyện này chứ gì?”

Cố Vi Vân chẳng đáp một lời, khóe môi chỉ mỉm cười thật nhẹ, ánh mắt chăm chú nhìn chồng hồ sơ trên bàn, rồi lại ghi chép gì đó. Rốt cuộc cũng lên tiếng, giọng nhẹ nhàng nhưng có sự mạnh mẽ và uy quyền không nhẹ:

“Thư ký Cố, cô rảnh thời gian thì sang phòng Giám đốc lấy hồ sơ các sự kiện tổ chức trong 1 năm trở lại đây cho tôi, sẵn tiện đem cho tôi một ly cà phê ít đường.”

Cố Nam Thư hơi tái mặt, ôm sự bất mãn trong lòng, gót chân như búa tạ nên từng bước xuống sàn, cứ ngỡ gạch hoa sáng bóng có thể vỡ bất cứ lúc nào bởi cách đi đó, cô bước ra ngoài làm theo mệnh lệnh.

Cố Vi Vân bây giờ mới dừng việc sắp xếp không mục tiêu của mình nảy giờ, ngã người ra ghế tựa, thở dài một tiếng. Cô xin vào đây làm cốt để tìm cho mình một hướng đi tốt đẹp hơn, cũng là tạo thêm cho mình một số mối quan hệ mới. Thế mà vẫn còn bị trì hãm bởi sự hiện diện của Cố Nam Thư, cô không ngờ rằng đi đến hôm nay, dù là ở chặng đường nào, cô cũng không thể suôn sẻ thuận lợi như mình mong muốn được.

Cố Vi Vân giờ đây biết rằng, khoảng thời gian sắp tới ở nơi đây, cùng làm việc với Cố Nam Thư sẽ là những ngày tháng vô cùng mệt mỏi. Nhưng, cô sẽ không còn như ngày xưa, an phận chịu sự quấy phá, cướp đoạt của Nam Thư mà sẽ chống trả vì chính mình cũng như tương lai của mình.

“Cố Vi Vân, thời gian còn dài, phải vững tâm. Mọi thứ chỉ mới bắt đầu thôi.” – Cố Vi Vân tự nhủ.

Điện thoại trên bàn run lên, Cố Vi Vân kéo hồn về thực tại, nhìn màn hình điện thoại mà mỉm cười một cái, không do dự nhất lên nghe.

“Chào Trưởng phòng xinh đẹp, ngày đầu tiên đi làm thế nào?” – giọng nói trêu đùa thường ngày của Chu Sơn vang bên tay, như viên kẹo kỳ diệu, vuốt ngọt tâm tình của Vi Vân mấy phần.

“Phó giám đốc Lâm rãnh rỗi nhỉ? Giờ làm việc mà dám làm việc riêng?” – Vi Vân buông tiếng trêu đùa.

Bên tai có tiếng cười nhỏ, Chu Sơn cất giọng dịu dàng mấy phần:

“Tớ chưa bao giờ có tí khái niệm gì về ‘giờ làm việc’ mà cậu nói, nó chẳng nằm trong từ điển của tớ. Giờ thì trả lời tớ xem nào, Trưởng phòng xinh đẹp có đồng ý đi ăn trưa cùng Phó giám đốc quèn này không?”

Vi Vân bật cười thành tiếng. Vừa lúc này, Cố Nam Thư mở cửa bước vào, đặt hồ sơ và cà phê lên bàn, gương mặt chẳng có chút thân thiện nào liếc cô một cái rồi trở về chỗ của mình.

Cố Vi Vân nhìn vào ly nước của mình, đưa tay cầm lên đảo đảo mấy vòng, theo kinh nghiệm cũng đoán ra cô em họ của mình giở trò vài phần với nó, bởi màu đen vốn có của cà phê đã nhạt đi chút ít. Vi Vân nhìn ly nước trong tay, sau đó liếc nhìn Nam Thư ngồi bàn gần đó một cái, môi nhếch cười khẩy. Cố Nam Thư, tôi đã bảo cô không phải đối thủ của tôi rồi mà.

“Chu Sơn, trưa cậu cứ qua đón tớ. Giờ tớ có việc cần xử lý, gặp sau.” – Vi Vân cúp máy, đặt điện thoại lên bàn.

Cố Vi Vân đứng dậy, tay cầm ly cà phê trên tay, bước chân vang đều đều, tiến tới bàn làm việc của Cố Nam Thư. Thấy cô dừng lại, Nam Thư cũng tự chủ ngước lên nhìn, vờ ngây thơ hỏi:

“Trưởng phòng có gì căn dặn?”

Vi Vân cười khẩy, nói: “Có chứ.” – đặt ly cà phê còn nóng đen bàn làm việc của Nam Thư, cô lên tiếng dõng dạc, từng lời như của một vị cấp trên thực thụ, dặn dò. “Hy vọng lần sau, Thư ký Cố sẽ không cho tôi uống cà phê pha nước nữa. Giờ thì làm ơn đem lên một ly cà phê mới cho tôi.”

Cố Nam Thư mặt tím ngắt, cắn môi không biết nói gì, nghiên răng hậm hực đứng dậy, cầm cốc cà phê chính mình vừa đem vào đi ra khỏi phòng. Cố Vi Vân nhìn theo bóng lưng, mỉm cười một cái rồi quay lại chỗ làm. Xin lỗi, cô không phải người dể bắt nạt.
Bình Luận (0)
Comment