Hồn Ký Ức

Chương 5

Không cần đợi tới 2 ngày, Cố Vi Vân đã tìm tới Lâm Chu Sơn vào ngày hôm sau.

Cố Vi Vân bước xuống xe taxi đậu trước cổng công ty nhà họ Lâm, tay trái siết chặt quai túi xách, đôi chân thẳng tắp bước đều vào trong.

Cô biết tới công ty Lâm Thị từ lúc còn bé, lần đầu tiên cô bước vào nơi đây là vào lúc 8 tuổi – lúc đó cùng cha tới bàn công việc với cha Chu Sơn. Cô rất hiếm khi tới đây, bởi cô không muốn bị người khác dòm ngó mỗi khi bước vào đòi gặp người nhà họ Lâm.

Lâm Chu Sơn cũng là một thành phần hiếm khi thấy có mặt trong công ty, theo như cô nhớ thì anh đã từng nói rằng mình là một cổ đông nhưng được cha mình đặt cách làm việc tại nhà, bởi ông sợ có quá nhiều người thân bên cạnh sẽ trở thành một điểm yếu trong kinh doanh.

Hôm nay Cố Vi Vân buột phải tới đây là vì Lâm Chu Sơn phải ở đây cả ngày để giải quyết công việc cho cha mình – ông vừa rời đi công tác đột xuất nên không bàn giao công việc cho nhân viên kịp.

Cô dừng trước bàn tiếp tân, mỉm cười thân thiện mở lời:

“Chào, tôi đến tìm Lâm Chu Sơn.”

Cô gái đối diện vận trang phục nghiêm chỉnh, phép tắc cúi đầu chào, nhưng có lẽ vì lời nói của Cố Vi Vân nên cô có hơi biến sắc, vội giải thích:

“Xin lỗi quý khách, phó tổng hiện đang làm việc, có dặn không cho phép làm phiền. Mong quý khách thông cảm!”

Cô Vi Vân có hơi khó xử khi bị vài nhân viên đi qua dòm một cái.

Chuyện là thế này, ai trong Lâm Thị đều biết Lâm Chu Sơn vốn ít cặp kè trai gái nhưng tiếp xúc với khách hàng nữ cũng không ít. Đối với họ, chuyện khách hàng nữ “đỗ gục” phó tổng rồi tìm hết cớ này tới cớ khác để đến làm phiền cũng không lạ. Từ những trường hợp đó, Chu Sơn vốn ghét phiền phức liền lệnh nếu không có lịch hẹn tuyệt đối không để họ làm phiền anh. Thế nên hôm nay mới có tình trạng này.

Cô Vi Vân hồi phục nét mặt, khéo môi hồng hào nở nụ cười tươi, lịch sự nói:

“Chuyện là tôi đã hẹn trước với cậu ấy rồi, cô có thể liên lạc lên đó một tiếng giúp tôi không?”

“Xin lỗi ạ, nếu quả thật có lịch hẹn thì trợ lý đã báo cho chúng tôi rồi. Mong quý khách đừng làm khó chúng tôi.”

Cố Vi Vân thở dài một tiếng, cô biết Lâm Chu Sơn mang tiếng phó tổng ở đây những chẳng qua chỉ là người quản lý chứng khoán cho công ty, suốt ngày gò bó làm biếng ở nhà, nhưng cũng không cần mỗi lần đến công ty đều khiến nhân viên e dè như vậy chứ. Làm màu, kiêu căng thế à?

Khẽ nhíu mài, Vi Vân rút điện thoại gọi cho Chu Sơn, nhưng đáp lại là tiếng tút dài. Tự nhiên thấy bực bội vô cùng, cô đang phải chịu vô vàng cái nhìn của nhân viên nơi đây, cô vô cùng không thích.

Cố Vi Vân bấm một dãy số, chưa đầy 5 giây đã có người bắt máy:



“Hello Vi Vân, hôm nay là ngày gì mà em lại gọi cho anh vậy?” – đầu dây vang lên giọng nói oang oang của một chàng trai làm cô phải để điện thoại ra xa một tí.

“Lý Huân, em đang ở công ty, Chu Sơn bảo em tới đây tìm cậu ấy nhưng em không gọi cho cậu ấy được. Tiếp tân bảo em không được lên nếu chưa có chỉ thị. Đành làm phiền anh rồi.”



“Ok thiên thần xinh đẹp của anh, anh sẽ giải quyết ngay cho em, chờ anh 1 phút.”

Cúp máy, Cố Vi Vân ngồi vào ghế khách hàng chờ đợi.

Lý Huân là đàn anh hồi cấp 3 cô quen, anh ta vốn dĩ là anh họ của Chu Sơn. Tính tình hoàn toàn trái với em mình, anh ta là một người đàn ông 27 tuổi kì quái, lúc nào cũng bày bộ mặt hớn hở như tên hề, giọng nói mang sức công phá tường thành, anh ta lại đặt biệt có một hứng thú kỳ lạ với Cố Vi Vân cô. Cô còn nhớ như in ngày cuối năm lớp 11, Lý Huân kéo cô ra khỏi lớp, dẫn cô chạy khắp trường, lại luôn miệng la hét cái gì đó, thật sự là lúc đó, cô rất.... hoảng sợ, sợ tới mức phát khóc. Cô còn nhớ tới cảnh tượng Lâm Chu Sơn cũng chẳng hiểu gì chạy như phát hoảng phía sau, đuổi theo gần chết, náo động cả một trường.

Cuối cùng, mọi hành động đó chỉ để chứng tỏ một điều, Lý Huân... vui mừng vì đậu đại học.

Từ lần đó, Lâm Chu Sơn bằng mọi cách tạo khoảng cách xa muôn dặm giữa cô và Lý Huân. Ồ, cô cũng thầm cảm ơn vì điều đó.

“Tiểu thư, phó tổng đang chờ cô trên văn phòng, mời cô dùng thang máy chuyên dụng lên đó ạ.”

Là cô gái tiếp viên ban nảy, giờ lại cúi đầu kính cẩn, lời lẽ cẩn thận, kính cẩn hơn nảy rất nhiều. Cố Vi Vân cũng không để ý nhiều, cảm ơn một tiếng rồi đi đến thang máy được chỉ định.

“Nhiều việc quá, thật chán...”

Vừa đến cửa phòng làm việc, Cố Vi Vân bị tiếng than vãn bên trong làm khựng lại, nhưng vài giây sau chỉ biết cười trừ. Thì ra phó tổng này là vì không muốn nhân viên thấy cảnh lười biếng cùng cực của mình nên mới không cho ai lên đây. Vi Vân mở cửa bước vào, nhìn Lâm Chu Sơn ngồi trên ghế xoay với vẻ mặt chán nản. Trông anh cũng không tệ nhỉ? Trên người mặc bộ vest màu xanh đen sang trọng, mái tóc nâu vàng vuốt ra sau đầy chau chuốt, gương mặt điển trai kia lại xuất hiện thêm chiếc kính gọng vàng, nhìn tổng thể thật không tưởng tượng được đây là một kẻ suốt ngày chỉ biết chôn chân ở nhà, lười biếng. Trông Chu Sơn chững chạc, trầm tính và đẹp trai hơn rất nhiều.

Nhìn thấy Vi Vân, Chu Sơn thu lại vẻ mặt chán chường, ánh mắt chất đầy sự thích thú, khóe môi lại nhếch lên như khiêu khích, anh ngồi vắt chân trên ghế, giọng vang lên đầy đắc ý:

“Cố tiểu thư, có lần nào cô đúng hẹn không? Toàn tới trước hẹn không nhỉ?”

Vi Vân mỉm cười, không hề để tâm tới câu hỏi bông đùa của bạn mình, lập tức vào chủ đề chính:

“Chu Sơn, tớ muốn về nhà cũ, tớ cần tìm vài thứ.”
Bình Luận (0)
Comment